Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 314
Thường Hy nghe vậy thì trên mặt lộ ra một nụ cười, gật gật đầu nói: “Ta nghĩ nếu như nàng thật muốn báo thù thì nhất định sẽ đi biên quan. Năm đó Tần Nguyệt Như tạo nghiệt sớm muộn gì cũng bị báo ứng, đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.”
Vừa mới dứt lời thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Chuyên Tôn Tử Di sải bước đi vào, nhìn hai người nói: “Ta đã quyết định rồi!”
Thường Hy và Tiêu Vân Trác bị thanh âm của hắn làm cho sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, bốn con mắt chằm chằm theo dõi hắn. Biết Tiêu Vân Trác ít lời, Thường Hy thay hắn hỏi: “Huynh quyết định cái gì hả?”
Chuyên Tôn Tử Di đi tới trước mặt hai người, kiên định nói: “Ta sẽ liên thủ với các ngươi. Ta không muốn đi lên đế vị, cũng không muốn thống trị Minh Khải quốc, ta chỉ muốn đòi một công đạo cho mẫu phi của mình. Dù sao ta cũng không thích Chuyên Tôn Nhạc Đan đi lên ngôi vị Hoàng đế, ai cũng tốt, chẳng nhẽ chỉ có mình hắn hay sao?”
Thường Hy cũng là từ miệng Tiêu Vân Trác biết được mẫu phi của Chuyên Tôn Tử Di là Hoàng phi bị Tần Nguyệt Như hãm hại, những năm gần đây Chuyên Tôn Tử Di sống cũng rất khổ cực, chỉ là chưa từng có lòng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế nên mọi người mới không ám hại hắn. Cho nên việc hắn bị đày đi làm con tin cũng là dễ hiểu.
“Huynh suy nghĩ kỹ chưa?” Tiêu Vân Trác nhìn Chuyên Tôn Tử Di hỏi, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng. Chuyện này không phải là việc nhỏ, còn liên quan đến tính mạng.
Chuyên Tôn Tử Di gật đầu một cái, tựa hồ cũng không nghĩ nhiều đến quá khứ của mình, khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt: “Ta trở về vẽ một bức bản đồ Minh Khải quốc, tương lai nhất định các ngươi sẽ sử dụng đến.” Nói tới chỗ này, mày khẽ cau: “Nếu có một ngày bắt được Tần Nguyệt Như thì giao bà ta cho ta xử trí được không?”
Cái này Thường Hy cũng không dám làm chủ, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác trầm tư hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Chúng ta có lẽ cũng sẽ không đối mặt trực tiếp cùng Tần Nguyệt Như, có thể sẽ đàm phán với Tần thái hậu.”
Chuyên Tôn Tử Di lại cười, tựa hồ vô cùng nắm rõ nói: “Huynh không muốn đối mặt nhưng bà ta thì nhất định sẽ bắt huynh phải trực tiếp ra trận, ai bảo huynh là con trai của Mạnh Vân Ca! Được rồi, ta về trước, ta phải cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có một số việc ta cũng phải dự phòng trước.”
Sau khi Chuyên Tôn Tử Di đi, trong phòng chỉ còn lại mình Thường Hy và Tiêu Vân Trác. Thường Hy không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển nhanh như vậy, bây giờ nghĩ lại có chút không thể tưởng tượng nổi, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thật sẽ phải đánh giặc sao?”
“Ừ.” Tiêu Vân Trác không chậm trễ chút nào nói. Tần Nguyệt Như ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mọi thứ đều sắp xếp để con trai của mình trở thành Hoàng đế còn không phải là vì báo thù sao? Cuộc chiến tranh này là không thể tránh khỏi, đã định phải xảy ra.”
Tiêu Vân Trác đi tới trước mặt Thường Hy, lôi kéo tay của nàng thấp giọng hỏi: “Nàng sợ sao?”
Thường Hy gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu, nép vào trong ngực Tiêu Vân Trác, nói: “Ta không sợ hãi, dù sao thì nữ nhân kia vẫn luôn tìm cách có được ta, sợ hãi thì có ích gì đâu? Những thứ này tránh cũng không thoát, còn không bằng trực tiếp đối mặt với thực tế.”
“Có ta ở đây nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, đừng sợ.” Trong mắt Tiêu Vân Trác lóe lên vài tia sáng. Vấn đề này thật sự có chút nặng nề, hiện nay nội loạn không ngừng, ngoại xâm lại cấp bách, thật khiến cho người ta đau đầu.
“Ta tin tưởng, ta không sợ.” Dùng sức ôm chặt hông của Tiêu Vân Trác, Thường Hy thấp giọng mà nói ra. Bất kể tương lai thế nào, hiện tại mới là quan trọng nhất. Nắm chặt từng giờ từng phút của hiện tại thì tương lai dù có xảy ra chuyện gì cũng không hối hận.
Chuyện Minh Khải quốc đổi quân chủ rất nhanh lan truyền ra ở Vân Đô, trở thành đề tài sốt dẻo nhất trong thời gian này. Hoàng thành dưới chân thiên tử đúng là hướng gió chính trị nhanh nhạy nhất. Minh Khải quốc có quân chủ mới cũng khiến cho Đỉnh Nguyệt quốc trở nên khẩn trương. Trường Tín vương và Hải Hà vương gần đây rất ngông cuồng, công khai gặp gỡ, qua lại cùng các đại thần. Đông Lăng vương mặc dù không có động tác gì nhưng Thường Hy chung quy vẫn cảm thấy bất an.
Lệ Bình cũng vào cung thăm Thường Hy mấy lần, đem tới cho nàng rất nhiều tin tức ở ngoài cung trong đó có một tin khiến Thường Hy giật mình, đó là phụ thân của Phùng Lương đễ, Phùng Lập Lâm gần đây có xu hướng dựa vào Trường Tín vương. Phùng Lập Lâm chính là Tổng đốc Giang Nam, trong tay nắm giữ binh quyền sáu hạt quan trọng, lúc này đột nhiên lại có hành động dựa vào Trường Tín vương, đây không khác nào là mối nguy hiểm đe dọa cho Tiêu Vân Trác rồi.
Này cũng là do sau khi Phùng Lương đễ vào cung không được sủng ái khiến cho vị Giang Nam vương này lo lắng trùng trùng, chỉ sợ tương lai tân hoàng lên ngôi sẽ ảnh hưởng đến tiền trình của hắn, định lúc này ra tay trước một bước, mạnh mẽ gây áp lực. Hô ứng theo sự việc đó còn có phụ thân của hai vị Nhụ tần, nhà mẹ của bốn vị Bảo lâm cũng không cam lòng chịu lép vế, cứ như vậy nhất thời khiến Tiêu Vân Trác rơi vào thế bị động, không thể nghi ngờ tình cảnh của hắn hiện giờ chính là họa vô đơn chí.
Tiễn Lệ Bình đi, Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng đè ép một khối đá lớn, ép chặt tới mức nàng không thở nổi. Trước kia bọn họ không dám dị động chẳng qua là thời cơ chưa tới. Hiện tại Đỉnh Nguyệt quốc phong thanh hạc lệ*, trên triều đình chư vị đại thần cũng phân thành mấy đảng, bọn họ chắc chắn không thể bỏ qua rồi!
(phong thanh hạc lệ: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất. Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình sợ hãi lo buồn.)
Mấy vị vương gia đều có gia tộc mẫu phi mạnh mẽ chống đỡ. Nhìn lại Tiêu Vân Trác thì không được như thế, tiên Hoàng hậu sớm qua đời, Mạnh gia lại điêu tàn, hôm nay ngay cả Mạnh Điệp Vũ cũng “bệnh qua đời” rồi, càng thêm khiến tình cảnh khó khăn. Tuy nói có Ngu gia hỗ trợ nhưng là Ngu gia cũng vừa mới bắt đầu bước lên con đường chính trị, tình thế không được lạc quan. Nếu Ngu Thụy Lân không phải là đệ tử của Tô Hợp, có thanh danh của Tô gia che chở thì không biết sẽ bị chèn ép thành cái dạng gì nữa.
Ngu Thụy Lân mặc dù là tân khoa trạng nguyên nhưng cũng phải theo quy củ của triều đình vào làm việc tại Hàn lâm viện, không thể ngay lập tức nắm trọng quyền. Nhưng mà dưới sự an bài của lão Hoàng đế, phái Tô thị sau này nhất định sẽ trở thành một cây đại thụ của Tiêu Vân Trác.
Tô Hợp cũng không phải là kẻ ngu, sau mấy phen suy nghĩ mới có thể đưa ra quyết định này. Nếu không phải lời đồn Thường Hy là thần nữ hộ quốc lan truyền rộng rãi, chỉ sợ lão hồ ly kia cũng không dám bỏ ra khoản đánh cược lớn như vậy vào Ngu gia, lên chung thuyền với Thái tử.
Mấy ngày nay có nhiều tấu chương phản đối Thái tử đều bị con em Tô thị cản lại, không thể nói là không có công. Thời gian này Tiêu Vân Trác và môn nhân Tô thị không ngừng tiếp xúc, mỗi ngày đều rất khuya mới hồi cung, trời chưa sáng đã phải vội vàng lên triều, vô cùng khổ cực.
Đêm đã về khuya, Tiêu Vân Trác vẫn chưa về, Thường Hy ở trong thư phòng lặng lẽ chờ đợi. Hôm nay đám người Giang Nam vương tới thị uy với Tiêu Vân Trác, chỉ sợ Tiêu Vân Trác vẫn còn đang đau đầu về chuyện này, nào có thể về sớm!
Thường Hy yên lặng ngẩn người. Đối với hắn cũng chỉ có thể xảy ra hai con đường, thứ nhất Tiêu Vân Trác phản đối quyết liệt, giữ lại mạng cho nàng. Thứ hai Tiêu Vân Trác bị bọn họ thuyết phục, nàng liền rơi vào tình cảnh khó khăn, bước lên vết xe đổ của thủy tổ Hoàng hậu. Nghĩ được như thế này, Thường Hy ngược lại rất trấn định, yên lặng tiếp tục chờ đợi.
Vừa mới dứt lời thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Chuyên Tôn Tử Di sải bước đi vào, nhìn hai người nói: “Ta đã quyết định rồi!”
Thường Hy và Tiêu Vân Trác bị thanh âm của hắn làm cho sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, bốn con mắt chằm chằm theo dõi hắn. Biết Tiêu Vân Trác ít lời, Thường Hy thay hắn hỏi: “Huynh quyết định cái gì hả?”
Chuyên Tôn Tử Di đi tới trước mặt hai người, kiên định nói: “Ta sẽ liên thủ với các ngươi. Ta không muốn đi lên đế vị, cũng không muốn thống trị Minh Khải quốc, ta chỉ muốn đòi một công đạo cho mẫu phi của mình. Dù sao ta cũng không thích Chuyên Tôn Nhạc Đan đi lên ngôi vị Hoàng đế, ai cũng tốt, chẳng nhẽ chỉ có mình hắn hay sao?”
Thường Hy cũng là từ miệng Tiêu Vân Trác biết được mẫu phi của Chuyên Tôn Tử Di là Hoàng phi bị Tần Nguyệt Như hãm hại, những năm gần đây Chuyên Tôn Tử Di sống cũng rất khổ cực, chỉ là chưa từng có lòng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế nên mọi người mới không ám hại hắn. Cho nên việc hắn bị đày đi làm con tin cũng là dễ hiểu.
“Huynh suy nghĩ kỹ chưa?” Tiêu Vân Trác nhìn Chuyên Tôn Tử Di hỏi, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng. Chuyện này không phải là việc nhỏ, còn liên quan đến tính mạng.
Chuyên Tôn Tử Di gật đầu một cái, tựa hồ cũng không nghĩ nhiều đến quá khứ của mình, khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt: “Ta trở về vẽ một bức bản đồ Minh Khải quốc, tương lai nhất định các ngươi sẽ sử dụng đến.” Nói tới chỗ này, mày khẽ cau: “Nếu có một ngày bắt được Tần Nguyệt Như thì giao bà ta cho ta xử trí được không?”
Cái này Thường Hy cũng không dám làm chủ, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác trầm tư hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Chúng ta có lẽ cũng sẽ không đối mặt trực tiếp cùng Tần Nguyệt Như, có thể sẽ đàm phán với Tần thái hậu.”
Chuyên Tôn Tử Di lại cười, tựa hồ vô cùng nắm rõ nói: “Huynh không muốn đối mặt nhưng bà ta thì nhất định sẽ bắt huynh phải trực tiếp ra trận, ai bảo huynh là con trai của Mạnh Vân Ca! Được rồi, ta về trước, ta phải cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có một số việc ta cũng phải dự phòng trước.”
Sau khi Chuyên Tôn Tử Di đi, trong phòng chỉ còn lại mình Thường Hy và Tiêu Vân Trác. Thường Hy không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển nhanh như vậy, bây giờ nghĩ lại có chút không thể tưởng tượng nổi, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thật sẽ phải đánh giặc sao?”
“Ừ.” Tiêu Vân Trác không chậm trễ chút nào nói. Tần Nguyệt Như ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mọi thứ đều sắp xếp để con trai của mình trở thành Hoàng đế còn không phải là vì báo thù sao? Cuộc chiến tranh này là không thể tránh khỏi, đã định phải xảy ra.”
Tiêu Vân Trác đi tới trước mặt Thường Hy, lôi kéo tay của nàng thấp giọng hỏi: “Nàng sợ sao?”
Thường Hy gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu, nép vào trong ngực Tiêu Vân Trác, nói: “Ta không sợ hãi, dù sao thì nữ nhân kia vẫn luôn tìm cách có được ta, sợ hãi thì có ích gì đâu? Những thứ này tránh cũng không thoát, còn không bằng trực tiếp đối mặt với thực tế.”
“Có ta ở đây nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, đừng sợ.” Trong mắt Tiêu Vân Trác lóe lên vài tia sáng. Vấn đề này thật sự có chút nặng nề, hiện nay nội loạn không ngừng, ngoại xâm lại cấp bách, thật khiến cho người ta đau đầu.
“Ta tin tưởng, ta không sợ.” Dùng sức ôm chặt hông của Tiêu Vân Trác, Thường Hy thấp giọng mà nói ra. Bất kể tương lai thế nào, hiện tại mới là quan trọng nhất. Nắm chặt từng giờ từng phút của hiện tại thì tương lai dù có xảy ra chuyện gì cũng không hối hận.
Chuyện Minh Khải quốc đổi quân chủ rất nhanh lan truyền ra ở Vân Đô, trở thành đề tài sốt dẻo nhất trong thời gian này. Hoàng thành dưới chân thiên tử đúng là hướng gió chính trị nhanh nhạy nhất. Minh Khải quốc có quân chủ mới cũng khiến cho Đỉnh Nguyệt quốc trở nên khẩn trương. Trường Tín vương và Hải Hà vương gần đây rất ngông cuồng, công khai gặp gỡ, qua lại cùng các đại thần. Đông Lăng vương mặc dù không có động tác gì nhưng Thường Hy chung quy vẫn cảm thấy bất an.
Lệ Bình cũng vào cung thăm Thường Hy mấy lần, đem tới cho nàng rất nhiều tin tức ở ngoài cung trong đó có một tin khiến Thường Hy giật mình, đó là phụ thân của Phùng Lương đễ, Phùng Lập Lâm gần đây có xu hướng dựa vào Trường Tín vương. Phùng Lập Lâm chính là Tổng đốc Giang Nam, trong tay nắm giữ binh quyền sáu hạt quan trọng, lúc này đột nhiên lại có hành động dựa vào Trường Tín vương, đây không khác nào là mối nguy hiểm đe dọa cho Tiêu Vân Trác rồi.
Này cũng là do sau khi Phùng Lương đễ vào cung không được sủng ái khiến cho vị Giang Nam vương này lo lắng trùng trùng, chỉ sợ tương lai tân hoàng lên ngôi sẽ ảnh hưởng đến tiền trình của hắn, định lúc này ra tay trước một bước, mạnh mẽ gây áp lực. Hô ứng theo sự việc đó còn có phụ thân của hai vị Nhụ tần, nhà mẹ của bốn vị Bảo lâm cũng không cam lòng chịu lép vế, cứ như vậy nhất thời khiến Tiêu Vân Trác rơi vào thế bị động, không thể nghi ngờ tình cảnh của hắn hiện giờ chính là họa vô đơn chí.
Tiễn Lệ Bình đi, Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng đè ép một khối đá lớn, ép chặt tới mức nàng không thở nổi. Trước kia bọn họ không dám dị động chẳng qua là thời cơ chưa tới. Hiện tại Đỉnh Nguyệt quốc phong thanh hạc lệ*, trên triều đình chư vị đại thần cũng phân thành mấy đảng, bọn họ chắc chắn không thể bỏ qua rồi!
(phong thanh hạc lệ: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất. Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình sợ hãi lo buồn.)
Mấy vị vương gia đều có gia tộc mẫu phi mạnh mẽ chống đỡ. Nhìn lại Tiêu Vân Trác thì không được như thế, tiên Hoàng hậu sớm qua đời, Mạnh gia lại điêu tàn, hôm nay ngay cả Mạnh Điệp Vũ cũng “bệnh qua đời” rồi, càng thêm khiến tình cảnh khó khăn. Tuy nói có Ngu gia hỗ trợ nhưng là Ngu gia cũng vừa mới bắt đầu bước lên con đường chính trị, tình thế không được lạc quan. Nếu Ngu Thụy Lân không phải là đệ tử của Tô Hợp, có thanh danh của Tô gia che chở thì không biết sẽ bị chèn ép thành cái dạng gì nữa.
Ngu Thụy Lân mặc dù là tân khoa trạng nguyên nhưng cũng phải theo quy củ của triều đình vào làm việc tại Hàn lâm viện, không thể ngay lập tức nắm trọng quyền. Nhưng mà dưới sự an bài của lão Hoàng đế, phái Tô thị sau này nhất định sẽ trở thành một cây đại thụ của Tiêu Vân Trác.
Tô Hợp cũng không phải là kẻ ngu, sau mấy phen suy nghĩ mới có thể đưa ra quyết định này. Nếu không phải lời đồn Thường Hy là thần nữ hộ quốc lan truyền rộng rãi, chỉ sợ lão hồ ly kia cũng không dám bỏ ra khoản đánh cược lớn như vậy vào Ngu gia, lên chung thuyền với Thái tử.
Mấy ngày nay có nhiều tấu chương phản đối Thái tử đều bị con em Tô thị cản lại, không thể nói là không có công. Thời gian này Tiêu Vân Trác và môn nhân Tô thị không ngừng tiếp xúc, mỗi ngày đều rất khuya mới hồi cung, trời chưa sáng đã phải vội vàng lên triều, vô cùng khổ cực.
Đêm đã về khuya, Tiêu Vân Trác vẫn chưa về, Thường Hy ở trong thư phòng lặng lẽ chờ đợi. Hôm nay đám người Giang Nam vương tới thị uy với Tiêu Vân Trác, chỉ sợ Tiêu Vân Trác vẫn còn đang đau đầu về chuyện này, nào có thể về sớm!
Thường Hy yên lặng ngẩn người. Đối với hắn cũng chỉ có thể xảy ra hai con đường, thứ nhất Tiêu Vân Trác phản đối quyết liệt, giữ lại mạng cho nàng. Thứ hai Tiêu Vân Trác bị bọn họ thuyết phục, nàng liền rơi vào tình cảnh khó khăn, bước lên vết xe đổ của thủy tổ Hoàng hậu. Nghĩ được như thế này, Thường Hy ngược lại rất trấn định, yên lặng tiếp tục chờ đợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook