Thường Hy vội vàng buông khung thêu hoa trong tay ra, tiếp nhận phong thư, miệng thư bịt kín bằng xi. Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn Vãn Thu nói: “Muội đi tìm Trịnh công công một chút xem Thái tử gia hết bận chưa, khi nào xong thì bảo Thái tử gia trở về Đông cung.”

Vãn Thu lập tức đi ngay. Thường Hy thật ra vẫn rất lo lắng chuyện tình bên phía Vân Thanh. Ban đầu Tiêu Vân Trác mang nàng trở lại, Vân Thanh vẫn ở đó thám thính tình hình quân địch. Mặc dù nói trong tay Vân Thanh có nhân mã nhưng nàng vẫn không an tâm, chỉ là trong hậu cung náo loạn một hồi làm nàng nhất thời quên mất, hiện tại nhận được tin đúng là có chút bất an.

Mạnh Điệp Vũ cũng không biết thế nào, theo tính tình nàng ta thì nhất định sẽ đi biên quan, chỉ là không biết có đối đầu Vân Thanh không? Nhưng chắc nàng ta cũng không làm hại gì người bảo vệ của Tiêu Vân Trác đâu. Hai người bọn họ có thể nhận thức chung một kẻ thù mà hợp tác hay không? Nếu như vậy thì Thường Hy cũng bớt lo phần nào, hợp lực thì cường, phân lực thì yếu, hy vọng họ bỏ qua hiềm khích lúc trước. Chỉ là lại nói nàng cũng hơi lo lắng quá, trước đây bọn họ cũng không ít lần giao thiệp với nhau!

Chuyên Tôn Tử Di nhìn thần sắc của Thường Hy, khuôn mặt tươi cười dần trở nên đoan trang thì vội vàng đứng dậy nói: “Ta đi về trước, ngày mai sẽ trở lại quấy rầy.”

Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Tử Di, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, nói: “Lục hoàng tử chạy nhanh như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ còn sợ ta ăn huynh hay sao?”

Chuyên Tôn Tử Di ngẩn ngơ, không nghĩ vào lúc này Thường Hy còn có thể trêu ghẹo mình, trong lúc nhất thời cảm thấy mình đã nghĩ sự tình quá mức nghiêm trọng rồi, đưa tay gãi gãi đầu nói: “Ta nghĩ ta nên tránh đi, đúng hay không?”

Thường Hy không chút thục nữ ném một cái ánh mắt qua, liếc mắt nhìn hắn một cái, cắn răng nói: “Huynh là sợ dây phiền toái lên người, không phải sao?”

Chuyên Tôn Tử Di gương mặt đau khổ nhìn Thường Hy nói: “Giả bộ đần một chút thì cô sẽ chết sao?”

Thường Hy tuyệt không tức giận, ngược lại cười nói: “Có lúc kéo một người xuống nước không phải là vì người kia tội đáng chết vạn lần mà là vì hắn vừa đúng lúc đứng ở bờ sông. Thật bất hạnh, hôm nay huynh chính là kẻ đứng ở bờ sông đó.”

Thần sắc Chuyên Tôn Tử Di dần dần ngưng trọng, yên lặng lặp lại: “Kéo một người xuống nước không phải là vì người kia tội đáng chết vạn lần mà là vì hắn vừa đúng lúc đứng ở bờ sông…” Ngẩng đầu lên nhìn Thường Hy một cái, hồi lâu mới lên tiếng: “Cô lại có thể nói ra được những điều người ta không biết. Lần này ta làm con tin, chỉ sợ cũng là người đứng ở bờ sông.”

Đây là lần đầu tiên Chuyên Tôn Tử Di nói về nguyên nhân hắn làm con tin ở Đỉnh Nguyệt quốc. Thường Hy không muốn hỏi kỹ, chỉ lên tiếng: “Vậy huynh còn muốn trở về không?”

Chuyên Tôn Tử Di lắc đầu một cái, nói: “Trở về làm gì? Nơi đó đã không có chốn dung thân cho ta rồi. Ngược lại ở đây sống vui vẻ, chết già ở chỗ này cũng rất tốt, không lo ăn lo uống, còn có thể an toàn mà sống, chuyện này thật tốt a!”

Nghe nói như thế, Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, người hoàng gia sinh tồn cũng thật khó khăn.

“Nếu huynh không muốn trở về thì cũng không cần ở lại chỗ này. Trong phong thư này chắc chắn nói về tình trạng gần đây của Minh Khải quốc. Còn nếu như huynh muốn trở về thì ở lại, ta và Thái tử gia mặc dù không thể hứa hẹn cho huynh được điều gì, nhưng ít nhất một ngày Thái tử gia còn ở đây thì tính mạng của huynh vẫn được đảm bảo an toàn.” Thường Hy thật ra rất ưa thích Lục hoàng tử bình dị, gần gũi này. Hắn mỗi ngày sẽ mang theo nụ cười, còn cùng bản thân nàng mò mẫm hồ nháo, thời gian gần đây mấy vị vương gia bị chỉnh cho sứt đầu mẻ trán hắn cũng có công lao. Chẳng qua là người này chưa bao giờ thừa nhận hắn đã ra tay.

Chuyên Tôn Tử Di chợt đứng dậy hướng bên ngoài đi. Thường Hy cũng không gọi lại hắn. Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, ai cũng không có quyền can thiệp. Nếu như Chuyên Tôn Tử Di thật sự bỏ qua thì đó cũng là sự lựa chọn của hắn.

Lúc này Tiêu Vân Trác cũng sải bước mà đến, hai người hai bên khung cửa tạo thành tình cảnh đối diện, nhìn ánh mắt phức tạp của Chuyên Tôn Tử Di, không khỏi hỏi: “Huynh làm sao vậy?”

Tiêu Vân Trác nghĩ nghĩ một chút liền hiểu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Con đường của mình thì mình lựa chọn. Bất kể huynh làm cái gì ta cũng sẽ ủng hộ huynh.”

Tiêu Vân Trác bước đi vào. Chuyên Tôn Tử Di dựa ở khung cửa ngẩn người, một chân bên ngoài, một chân bên trong, bất kể bước về phía bên nào cũng cảm thấy vô cùng nặng nề. Con người chính là có chút kỳ quái, ngoài miệng nói không quan tâm thật ra thì lại để ý hơn ai hết. Ngoài miệng nói có thể bỏ xuống nhưng trong lòng lại không thể buông tay, nhất là nam nhân, chưa đến một khắc cuối cùng ai có thể tiêu sái nói được là mình thật sự không quan tâm? Thật sự có thể đặt xuống?

Tiêu Vân Trác nhận lấy phong thư Thường Hy đưa cho, xoay người đi vào thư phòng. Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Tử Di một cái rồi cũng xoay người đi vào theo.

Trong thư phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. thần sắc trên mặt Tiêu Vân Trác ngày càng khó coi, phong thư trong tay cũng bị nắm lại thật chặt. Thường Hy cũng hồi hộp không kém, hô hấp cũng biến thành có chút gấp rút, không khỏi tiến lên một bước hỏi: “Trong thư viết cái gì?”

“Hoàng đế Minh Khải quốc băng hà, Tam hoàng tử Chuyên Tôn Nhạc Đan theo di chúc thuận lợi lên ngôi, Tần thái hậu phụng chỉ giám quốc.”

Thân thể Thường Hy nhoáng một cái, thiếu chút nữa là không đứng vững: “Nhanh như vậy?”

“Trong thư của Vân Thanh nói, trước khi Hoàng đế Minh Khải quốc chết, trong cung xảy ra nhiều cuộc cung biến không nhỏ, trong đó có mấy vị hoàng tử có thế lực bị chết oan không rõ nguyên nhân, còn có mấy vị hậu phi cũng bệnh qua đời một cách kỳ lạ.” Cảm xúc của Tiêu Vân Trác từ từ bình tĩnh lại, tuy nhiên thanh âm vẫn còn có chút nặng nề.

Thường Hy chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, ngồi trên ghế, thấp giọng hỏi: “Cung biến? Bệnh qua đời? Tay chân của hắn cũng thật nhanh nhẹn, để chúng ta ứng phó không kịp!”

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, hắn nhìn ra được bi thương trong mắt nàng, bởi vì hắn hiểu tõ trong lòng Thường Hy, Chuyên Tôn Nhạc Đan không phải là loại người tàn khốc kia, cho nên khi nghe tin tức như thế nàng không thể nào không khó chịu.

“Chúng ta lập tức bắt đầu chuẩn bị, nếu không sẽ không kịp.” Tiêu Vân Trác lên tiếng.

Thường Hy hiểu ý tứ của Tiêu Vân Trác. Tần thái hậu của Đỉnh Nguyệt quốc kia đối với hắn là thù sâu như biển. Hôm nay đoạt vị thành công, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, Đỉnh Nguyệt quốc phải thật sự đề cao cảnh giác.

Tiêu Vân Trác nhìn lại phong thư, lại ngẩng đầu lên nhìn Thường Hy nói: “Vân Thanh còn nói Mạnh Điệp Vũ đang ở chung một chỗ với nàng, nói chúng ta không cần lo lắng. Ngoài ta, nàng đã phát hiện ra một người có khả năng là người của Tấn vương.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương