Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 306
Bóng đêm đen mịn như nhung bao trùm lấy cả hoàng cung. Sao trên trời sáng chói giống như đang nạm muôn ngàn viên bảo thạch lên màn đêm đen huyền kia. Gió đêm mang theo một tia lạnh lẽo, nhẹ nhàng cuộn lấy Đông cung.
Đèn cung đình trong cung đã được tắt hết, chỉ còn một số ít vẫn còn le lói sáng lên.
Phòng ngủ của Doanh Nguyệt điện truyền đến tiếng thì thầm trò chuyện. Người trực đêm hôm nay là Ngũ Hải, giờ phút này đang cố gắng căng tròn hai mắt nhìn xung quanh, một bộ dáng không phận sự miễn vào.
Thường Hy từ trong miệng Tiêu Vân Trác biết được Hoàng thượng quả thật có ý tứ muốn sắc phong Thái tử phi, chẳng qua là bây giờ còn chưa hạ chỉ cho nên vẫn không biết được Thái tử phi đến tột cùng là người nào.
Thường Hy phiền muộn không dứt, trong lòng nhói lên đau đớn khó nói thành lời. Có lẽ trước khi Thái tử phi vào cung, cuộc sống của nàng và Tiêu Vân Trác có thể coi là tiêu dao khoái hoạt. Đợi đến sau khi Thái tử phi vào cung rồi, nàng lúc đó chỉ sợ giống như cái gai trong mắt người ta, muốn yên ổn qua ngày cũng không được.
Thường Hy ngồi dậy, cầm lấy áo choàng đặt ở bên giường chậm rãi mặc vào.
“Nàng làm gì vậy?” Tiêu Vân Trác một tay kéo Thường Hy vào trở lại trong ngực, không vui hỏi. Nhìn khuôn mặt trầm như nước của Thường Hy, hắn cắn răng nói: “Nàng yên tâm, phụ hoàng có ban hôn ta cũng sẽ không đáp ứng. Tóm lại, ta sẽ không để cho nàng chịu uất ức, nàng cứ an tâm cùng ta sống qua ngày là được rồi!”
Thường Hy bị Tiêu Vân Trác kéo, chợt ngã vào trong lồng ngực của hắn. Nghe được lời hắn nói, nàng cảm thấy coi như được trấn an phần nào, xem ra hắn còn có chút lương tâm, tại thời điểm như vậy còn lo lắng cho nàng. Nàng nằm trong ngực của hắn, chậm rãi nói: “Nếu như Hoàng thượng nhất định muốn chàng lập Thái tử phi, chàng cũng không cần chống đối cùng ngài ấy, như vậy sẽ gây bất lợi cho chàng.”
Tiêu Vân Trác có chút không thoải mái. Nam nhân đều thích nữ nhân bên mình bao dung độ lượng với thê thiếp của hắn, nhưng thời tùy thời điểm mà bao dung quá cũng khiến hắn không vui.
Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng trần của Thường Hy, xúc cảm mềm mịn, trơn nhẵn truyền tới, Tiêu Vân Trác cơ hồ là cắn răng nói: “Nàng không quan tâm? Chẳng lẽ nàng thích để cho ta đi tìm nữ nhân khác?”
“Chàng dám?” Thường Hy chợt ngẩng đầu lên, thở phì phì nói.
“Vậy tại sao nàng còn để cho ta cưới người khác?” Tiêu Vân Trác nhìn chằm chằm Thường Hy, hỏi.
“Chàng ngốc a!” Thường Hy hé miệng cười cười, lúc này mới phát hiện ra thì ra người nào đó cũng ghen. Nàng cười khẽ một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Vân Trác, cả người dán lên người của hắn, nói: “Xem tình thế trước mắt thì chúng ta không thể lấy cương đấu cương. Không phải là lấy thêm một nữ nhân sao? Dù sao trong hậu viện nữ nhân cũng không ít, thêm một người cũng không nhiều lên, có phải hay không?”
“Nhưng nữ nhân kia vào cung chính là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, chỉ sợ nàng sẽ chịu thiệt thòi!” Tiêu Vân Trác lo lắng nói. Mặc dù hắn không rành lắm chuyện tranh đấu hậu viện nhưng cũng biết chính thê là người có quyền hành lớn nhất, Thường Hy lại đẹp như vậy, tự nhiên sẽ khiến người ta chướng mắt, hắn lại không thể thời thời khắc khắc chú ý đến nàng. Chỉ cần chính thê lên tiếng, xử lý một cung nữ, người khác cũng không dám nói gì. Hắn không muốn loại chuyện như vậy xảy ra.
Một câu nói bình bình đạm đạm lại bao hàm vô hạn lo lắng của Tiêu Vân Trác, đó chính là tình yêu của hắn dành cho Thường Hy. Ở trong lòng của hắn, không có nữ nhân nào có thể quan trọng hơn Thường Hy được nữa.
Nụ cười trên mặt Thường Hy dần dần biết mất, thay thế vào đó là cảm kích trùng trùng. Nàng ôm chặt lấy cổ Tiêu Vân Trác, hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thốt thành lời, định rúc đầu vào cổ hắn che giấu cảm xúc lúc này của nàng.
Tiêu Vân Trác cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng ấm nhỏ xuống bờ vai của hắn, không khỏi có chút hốt hoảng hỏi: “Hy nhi, làm sao nàng lại khóc? Ta đã nói rồi, nàng an tâm, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng! Cả ngôi vị Hoàng đế ta cũng không cần nữa, cũng không lấy thêm ai khác, nàng đừng khóc nữa!”
Thường Hy bối rối, ngôi vị Hoàng đế cũng không cần? Vậy cũng không được! Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, đôi tay thiếu chút nữa muốn chống thành hình ấm trà dạy bảo hắn. Dĩ nhiên, giờ phút này nàng không mặc xiêm áo, không thể làm ra động tác thô lỗ như vậy được!
“Chàng… Chàng không muốn làm Hoàng đế, nói được dễ nghe như vậy? Chàng cho rằng chàng giống các hoàng tử khác sao? Vẫy vẫy tay ra đi là có thể tiếp tục làm vương gia? Chàng nhưng là Thái tử, là họa lớn trong lòng kẻ khác, ngay cả chàng không làm Hoàng đế thì cũng không thể sống đến già. Trong hoàng cung người nào cũng có thể kéo dài hơi tàn, duy chỉ có Thái tử. Bất kể chàng đi đến đâu, chỉ cần chàng không làm Hoàng đế thì chỉ còn có đường chết. Chàng quả thực là muốn làm ta tức chết phải không? Thay vì để chàng làm như vậy, ta tình nguyện để chàng cưới Thái tử phi!” Thường Hy biết Tiêu Vân Trác chỉ là nói thuận miệng vậy thôi, thế nhưng ngay cả như vậy hắn cũng không được phép nói. Cuộc đời của hắn đã định sẵn từ trước rồi, không làm Hoàng đế thì chỉ có con đường chết.
Các triều đại từ xưa đến nay không nghe nói người nào từ bỏ ngôi vị Thái tử mà còn có thể sống đấy!
Nhìn bộ dáng tức giận của Thường Hy, Tiêu Vân Trác cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp. Thường Hy chỉ muốn hắn giữ được mệnh, về phần những thứ khác đã bị nàng ném ra sau ót rồi. Nhưng Tiêu Vân Trác lại nhớ rõ ràng vô cùng, mệnh của nàng cũng buộc chặt lên người của hắn, cho nên đối với chuyện này hắn cực kỳ để ý.
Đem Thường Hy ôm vào trong ngực, Tiêu Vân Trác thấp giọng nói: “Nếu như không có nàng, lấy được ngôi vị Hoàng đế thì có ý nghĩa gì? Lưu danh sử sách, giang sơn ngàn vạn, những thứ đó cũng phải là do ta và nàng cùng nhau hưởng. Hy nhi, thời điểm trước kia ta không dễ dàng hứa hẹn gì cả, nhưng kể từ khi biết được tính mạng của nàng phụ thuộc vào ta, tự nhiên ta cũng sẽ không còn giống như trước kia nữa. Nàng là nữ nhân ta yêu duy nhất trong cuộc đời này, giang sơn kia nàng cũng phải cùng ta ngạo thị. Bi kịch của thủy tổ Hoàng hậu sẽ không bao giờ tái diễn trên người nàng, lời này ta chỉ nói một lần, nàng nhất định phải nhớ kỹ.”
Thường Hy cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Những lời hắn nói quả thực là quá nặng nề rồi, nàng không tiếp nhận nổi, thực sự không tiếp nhận nổi. Tiêu Vân Trác cũng biết những lời như vậy hắn không dễ dàng thốt ra khỏi miệng cho nên hắn chỉ nói một lần. Trong lòng hai người đều hiểu cam kết này nặng tựa ngàn cân, Thường Hy không dám nhận, Tiêu Vân Trác cũng không dễ dàng hứa hẹn, chua cay này ai có thể hiểu thấu?
Hoàng gia, sợ nhất là nói chuyện tình yêu. Đế vương, lại càng thêm kiêng kỵ. Thủy tổ Hoàng hậu bi ai, tiên Hoàng hậu qua đời, hôm nay ngay cả Thường Hy cũng cảm thấy con đường phía trước của mình thê thảm. Âm mưu một cái tiếp một cái, rắc rối chất chồng khó gỡ, cả đời này nàng có thể cùng Tiêu Vân Trác bỉ dực song phi sao?
Tựa hồ cảm nhận được run rẩy của Thường Hy, Tiêu Vân Trác ở bên tai của nàng nhẹ giọng nỉ non: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Thường Hy yên lặng gật đầu một cái, nhoẻn miệng cười: “Ta không sợ, sóng gió gì ta cũng có thể đối mặt, người khác dùng chiêu trò gì ta cũng sẽ cười mà vượt qua.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cảm xúc buồn bã ban nãy cũng dần dần tản đi. Đáy mắt Tiêu Vân Trác dần dần nồng đậm dục hỏa, đang muốn ôn lại tư thế mới học được thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa kịch liệt.
Đèn cung đình trong cung đã được tắt hết, chỉ còn một số ít vẫn còn le lói sáng lên.
Phòng ngủ của Doanh Nguyệt điện truyền đến tiếng thì thầm trò chuyện. Người trực đêm hôm nay là Ngũ Hải, giờ phút này đang cố gắng căng tròn hai mắt nhìn xung quanh, một bộ dáng không phận sự miễn vào.
Thường Hy từ trong miệng Tiêu Vân Trác biết được Hoàng thượng quả thật có ý tứ muốn sắc phong Thái tử phi, chẳng qua là bây giờ còn chưa hạ chỉ cho nên vẫn không biết được Thái tử phi đến tột cùng là người nào.
Thường Hy phiền muộn không dứt, trong lòng nhói lên đau đớn khó nói thành lời. Có lẽ trước khi Thái tử phi vào cung, cuộc sống của nàng và Tiêu Vân Trác có thể coi là tiêu dao khoái hoạt. Đợi đến sau khi Thái tử phi vào cung rồi, nàng lúc đó chỉ sợ giống như cái gai trong mắt người ta, muốn yên ổn qua ngày cũng không được.
Thường Hy ngồi dậy, cầm lấy áo choàng đặt ở bên giường chậm rãi mặc vào.
“Nàng làm gì vậy?” Tiêu Vân Trác một tay kéo Thường Hy vào trở lại trong ngực, không vui hỏi. Nhìn khuôn mặt trầm như nước của Thường Hy, hắn cắn răng nói: “Nàng yên tâm, phụ hoàng có ban hôn ta cũng sẽ không đáp ứng. Tóm lại, ta sẽ không để cho nàng chịu uất ức, nàng cứ an tâm cùng ta sống qua ngày là được rồi!”
Thường Hy bị Tiêu Vân Trác kéo, chợt ngã vào trong lồng ngực của hắn. Nghe được lời hắn nói, nàng cảm thấy coi như được trấn an phần nào, xem ra hắn còn có chút lương tâm, tại thời điểm như vậy còn lo lắng cho nàng. Nàng nằm trong ngực của hắn, chậm rãi nói: “Nếu như Hoàng thượng nhất định muốn chàng lập Thái tử phi, chàng cũng không cần chống đối cùng ngài ấy, như vậy sẽ gây bất lợi cho chàng.”
Tiêu Vân Trác có chút không thoải mái. Nam nhân đều thích nữ nhân bên mình bao dung độ lượng với thê thiếp của hắn, nhưng thời tùy thời điểm mà bao dung quá cũng khiến hắn không vui.
Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng trần của Thường Hy, xúc cảm mềm mịn, trơn nhẵn truyền tới, Tiêu Vân Trác cơ hồ là cắn răng nói: “Nàng không quan tâm? Chẳng lẽ nàng thích để cho ta đi tìm nữ nhân khác?”
“Chàng dám?” Thường Hy chợt ngẩng đầu lên, thở phì phì nói.
“Vậy tại sao nàng còn để cho ta cưới người khác?” Tiêu Vân Trác nhìn chằm chằm Thường Hy, hỏi.
“Chàng ngốc a!” Thường Hy hé miệng cười cười, lúc này mới phát hiện ra thì ra người nào đó cũng ghen. Nàng cười khẽ một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Vân Trác, cả người dán lên người của hắn, nói: “Xem tình thế trước mắt thì chúng ta không thể lấy cương đấu cương. Không phải là lấy thêm một nữ nhân sao? Dù sao trong hậu viện nữ nhân cũng không ít, thêm một người cũng không nhiều lên, có phải hay không?”
“Nhưng nữ nhân kia vào cung chính là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, chỉ sợ nàng sẽ chịu thiệt thòi!” Tiêu Vân Trác lo lắng nói. Mặc dù hắn không rành lắm chuyện tranh đấu hậu viện nhưng cũng biết chính thê là người có quyền hành lớn nhất, Thường Hy lại đẹp như vậy, tự nhiên sẽ khiến người ta chướng mắt, hắn lại không thể thời thời khắc khắc chú ý đến nàng. Chỉ cần chính thê lên tiếng, xử lý một cung nữ, người khác cũng không dám nói gì. Hắn không muốn loại chuyện như vậy xảy ra.
Một câu nói bình bình đạm đạm lại bao hàm vô hạn lo lắng của Tiêu Vân Trác, đó chính là tình yêu của hắn dành cho Thường Hy. Ở trong lòng của hắn, không có nữ nhân nào có thể quan trọng hơn Thường Hy được nữa.
Nụ cười trên mặt Thường Hy dần dần biết mất, thay thế vào đó là cảm kích trùng trùng. Nàng ôm chặt lấy cổ Tiêu Vân Trác, hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thốt thành lời, định rúc đầu vào cổ hắn che giấu cảm xúc lúc này của nàng.
Tiêu Vân Trác cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng ấm nhỏ xuống bờ vai của hắn, không khỏi có chút hốt hoảng hỏi: “Hy nhi, làm sao nàng lại khóc? Ta đã nói rồi, nàng an tâm, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng! Cả ngôi vị Hoàng đế ta cũng không cần nữa, cũng không lấy thêm ai khác, nàng đừng khóc nữa!”
Thường Hy bối rối, ngôi vị Hoàng đế cũng không cần? Vậy cũng không được! Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, đôi tay thiếu chút nữa muốn chống thành hình ấm trà dạy bảo hắn. Dĩ nhiên, giờ phút này nàng không mặc xiêm áo, không thể làm ra động tác thô lỗ như vậy được!
“Chàng… Chàng không muốn làm Hoàng đế, nói được dễ nghe như vậy? Chàng cho rằng chàng giống các hoàng tử khác sao? Vẫy vẫy tay ra đi là có thể tiếp tục làm vương gia? Chàng nhưng là Thái tử, là họa lớn trong lòng kẻ khác, ngay cả chàng không làm Hoàng đế thì cũng không thể sống đến già. Trong hoàng cung người nào cũng có thể kéo dài hơi tàn, duy chỉ có Thái tử. Bất kể chàng đi đến đâu, chỉ cần chàng không làm Hoàng đế thì chỉ còn có đường chết. Chàng quả thực là muốn làm ta tức chết phải không? Thay vì để chàng làm như vậy, ta tình nguyện để chàng cưới Thái tử phi!” Thường Hy biết Tiêu Vân Trác chỉ là nói thuận miệng vậy thôi, thế nhưng ngay cả như vậy hắn cũng không được phép nói. Cuộc đời của hắn đã định sẵn từ trước rồi, không làm Hoàng đế thì chỉ có con đường chết.
Các triều đại từ xưa đến nay không nghe nói người nào từ bỏ ngôi vị Thái tử mà còn có thể sống đấy!
Nhìn bộ dáng tức giận của Thường Hy, Tiêu Vân Trác cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp. Thường Hy chỉ muốn hắn giữ được mệnh, về phần những thứ khác đã bị nàng ném ra sau ót rồi. Nhưng Tiêu Vân Trác lại nhớ rõ ràng vô cùng, mệnh của nàng cũng buộc chặt lên người của hắn, cho nên đối với chuyện này hắn cực kỳ để ý.
Đem Thường Hy ôm vào trong ngực, Tiêu Vân Trác thấp giọng nói: “Nếu như không có nàng, lấy được ngôi vị Hoàng đế thì có ý nghĩa gì? Lưu danh sử sách, giang sơn ngàn vạn, những thứ đó cũng phải là do ta và nàng cùng nhau hưởng. Hy nhi, thời điểm trước kia ta không dễ dàng hứa hẹn gì cả, nhưng kể từ khi biết được tính mạng của nàng phụ thuộc vào ta, tự nhiên ta cũng sẽ không còn giống như trước kia nữa. Nàng là nữ nhân ta yêu duy nhất trong cuộc đời này, giang sơn kia nàng cũng phải cùng ta ngạo thị. Bi kịch của thủy tổ Hoàng hậu sẽ không bao giờ tái diễn trên người nàng, lời này ta chỉ nói một lần, nàng nhất định phải nhớ kỹ.”
Thường Hy cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Những lời hắn nói quả thực là quá nặng nề rồi, nàng không tiếp nhận nổi, thực sự không tiếp nhận nổi. Tiêu Vân Trác cũng biết những lời như vậy hắn không dễ dàng thốt ra khỏi miệng cho nên hắn chỉ nói một lần. Trong lòng hai người đều hiểu cam kết này nặng tựa ngàn cân, Thường Hy không dám nhận, Tiêu Vân Trác cũng không dễ dàng hứa hẹn, chua cay này ai có thể hiểu thấu?
Hoàng gia, sợ nhất là nói chuyện tình yêu. Đế vương, lại càng thêm kiêng kỵ. Thủy tổ Hoàng hậu bi ai, tiên Hoàng hậu qua đời, hôm nay ngay cả Thường Hy cũng cảm thấy con đường phía trước của mình thê thảm. Âm mưu một cái tiếp một cái, rắc rối chất chồng khó gỡ, cả đời này nàng có thể cùng Tiêu Vân Trác bỉ dực song phi sao?
Tựa hồ cảm nhận được run rẩy của Thường Hy, Tiêu Vân Trác ở bên tai của nàng nhẹ giọng nỉ non: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Thường Hy yên lặng gật đầu một cái, nhoẻn miệng cười: “Ta không sợ, sóng gió gì ta cũng có thể đối mặt, người khác dùng chiêu trò gì ta cũng sẽ cười mà vượt qua.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cảm xúc buồn bã ban nãy cũng dần dần tản đi. Đáy mắt Tiêu Vân Trác dần dần nồng đậm dục hỏa, đang muốn ôn lại tư thế mới học được thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa kịch liệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook