Lên Xe Hoa Lúc 5 Tuổi
-
Chương 2: Ăn hỏi
Sau ngày hôm đó, ông lão bạn ông nội Cẩm Nhiên cùng con và cháu trai ông không còn tới, cô bé cũng không nhớ tới chuyện đó. Bỗng một ngày, cả gia đình họ
đều có mặt gồm: Ông, bà, bố, mẹ, con trai. Ngày hôm ấy, cả nhà Cẩm Nhiên vô cùng rộn ràng, náo nhiệt vô cùng. Bà bảo mẫu cứ bắt cô ở trong phòng, chải tóc, tết rất cầu kì, cứ bắt cô mặt một bộ váy màu hồng phấn trong khi Cảm Nhiên lại thích chiếc váy màu xanh dương của mẹ mua cho. Kì kèo mãi, bà mới thôi, để cô mặc chiếc váy đó. Sau khi mặc xong, cô được đeo mội cái vòng tay rất đẹp, một sợ dây chuyền luồn qua chiếc nhẫn sáng bừng. Dưới chân xỏ đôi giày bằng pha lê cùng màu với bộ váy. Cẩm Nhiên ngắm mình trong gương, không khỏi thốt lên:
- Ôi, đẹp quá! Trông con giông công chúa đúng không bà Lưu?
Cô bé quay lại nhìn vú nuôi của mình. Bà có mái tóc đã lấm tấm bạc, khuôn mặt đôn hậu hay cười. Nhưng giờ, khuôn mặt đó đang khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn Cẩm Nhiên
- Ừ! Cô xinh lắm! Mấy ngày nữa cô sẽ đẹp hơn thế này nhiều. Rồi cô sẽ tới lâu đài của mình, sống ở đó
- Không! Con không đi đâu! Con muốn ở lại với bà, với bố mẹ, với ông nội cơ! Không ai được đem con đi cả. Con sẽ báo công an tội bắt cóc trẻ em...
- Ấy chết! Ai lại làm thế với nhà chồng mình. Cô thật tình.... Tôi sẽ nhớ cô lắm đó, nhớ giữ sức khoẻ nha, cô chủ.
- Sao bà Lưu cứ khóc rồi nói gì thế, con mặc đẹp để đón khác thôi chứ có đi đâu xa đâu. Mà con hứa không xa bà đâu, nếu có xa con cũng sẽ nhớ bà nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều luôn!
- Thôi, cô cùng tôi xuống nhà đón khách không họ đợi lâu sốt ruột
- Vâng ạ!
Cẩm Nhiên vô tư cười, tay cầm bà Lưu bước xuống dưới lầu. Bố mẹ cô ăn mặc rất đẹp đang nhìn cô hiền từ, người ông người cười hiền lành như ông bụt trong truyện cổ tích. Cô bé bước xuống lầu, chạy tới ôm ông nội mình, hôn má ông chụt một cái, sau đó quay ra chào khách của mình
- Cháu chào ông " ông nội", chú " bố chồng", cô "lạ mặt" và anh " giun sán"!
- Ha ha, ngoan lắm, cháu dâu ông khoẻ chứ?
- Cháu không tên là " dâu", cháu tên Nhiên Nhiên, cháu rất khoẻ ạ.
- Sau này, ta sẽ gọi cháu là cháu dâu, chú này cháu sẽ gọi là bố chồng hoặc bố, còn cô này là vợ chú ấy, cháu gọi bằng mẹ chồng hoặc mẹ. Riêng anh này, cháu gọi là... anh
- Nhiên Nhiên nhớ rồi ạ!
- Ngoan lắm! Ngày kia Nhiên Nhiên cùng bố mẹ sang nhà bố mẹ chơi nhé?
- Không đi đâu! Con muốn ở nhà xem phim trinh án
- Nhiên Nhiên ngoan! Sang đó bố mẹ cho xem tha hồ, còn ăn nhiều bánh kẹo, kem, nước ngọt, sướng nhé!
- Thế bố mẹ với ông Nhiên Nhiên thì sao? Họ có tới không?
Sau câu hỏi ngây ngô của cô bé, mội người im lặng một lúc lâu. Mẹ cô bé, bà Phương An Kiều nghe câu nói của con, bắt đầu xúc động, mắt đỏ hoe. Để con không hỏi nữa, mẹ cô đành bảo:
- Tất nhiên rồi, cả nhà ta sẽ cùng tới đó.
- Vui quá! Thích ghê. Con phải đi khoe với Linh Linh, Huyền Huyền và Trân Trân đây!
Cô bé ngây thơ chạy sang nhà bạn mình, còn lại các vị phụ huynh nói chuyện. Riêng " chú rể tương lai" lại dửng dưng, ngồi im từ đầu tới cuối, như một bù nhìn.
- Tôi hôm nay sang đây là muốn dạm hỏi con gái nhà anh. Lễ vật cũng đem hết, còn về đồ thách cưới, anh chị cứ ra hết, ngày mai chúng tôi sẽ đem tới. Lễ cưới sẽ diễn ra vào tuần sau, ngày thứ ba.
- Cái này hơi sớm, còn về đồ thách cưới, tôi nghĩ...
- Ít ra cũng là vài chục nén vàng, vài viên kim cương, trang sức đá quý, hàng chục tấm lụa, thế mới đáng giá
Bà của cẩm Nhiên không biết nghe chuyện từ lúc nào, chen vô họng Minh Tự Nam. Bên thông gia gật đầu tán thành, không để họ nói thêm, tạm biệt nhà họ Minh, chở về nhà chuẩn bị.
- Cái bà già kia, bà suy nghĩ kiểu gì thế. Mấy món thách cưới tầm thường. Bà chỉ coi cháu mình như thế hả.
- Gớm, cái của nợ đó từng ý là đỡ tốn rồi. Hừ, đúng là một đứa xấu xí, vô tích sự, không lo cưới mà còn đi chơi. Của nợ!
Rồi bà ta bỏ đi, đàng sau là tiến ông nội Minh Tự Đức hét lớn, đập tay xuống bàn. Hôn sự này, coi như đã an bài hoàn chỉnh, chỉ còn tới ngày cưới thôi.
đều có mặt gồm: Ông, bà, bố, mẹ, con trai. Ngày hôm ấy, cả nhà Cẩm Nhiên vô cùng rộn ràng, náo nhiệt vô cùng. Bà bảo mẫu cứ bắt cô ở trong phòng, chải tóc, tết rất cầu kì, cứ bắt cô mặt một bộ váy màu hồng phấn trong khi Cảm Nhiên lại thích chiếc váy màu xanh dương của mẹ mua cho. Kì kèo mãi, bà mới thôi, để cô mặc chiếc váy đó. Sau khi mặc xong, cô được đeo mội cái vòng tay rất đẹp, một sợ dây chuyền luồn qua chiếc nhẫn sáng bừng. Dưới chân xỏ đôi giày bằng pha lê cùng màu với bộ váy. Cẩm Nhiên ngắm mình trong gương, không khỏi thốt lên:
- Ôi, đẹp quá! Trông con giông công chúa đúng không bà Lưu?
Cô bé quay lại nhìn vú nuôi của mình. Bà có mái tóc đã lấm tấm bạc, khuôn mặt đôn hậu hay cười. Nhưng giờ, khuôn mặt đó đang khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn Cẩm Nhiên
- Ừ! Cô xinh lắm! Mấy ngày nữa cô sẽ đẹp hơn thế này nhiều. Rồi cô sẽ tới lâu đài của mình, sống ở đó
- Không! Con không đi đâu! Con muốn ở lại với bà, với bố mẹ, với ông nội cơ! Không ai được đem con đi cả. Con sẽ báo công an tội bắt cóc trẻ em...
- Ấy chết! Ai lại làm thế với nhà chồng mình. Cô thật tình.... Tôi sẽ nhớ cô lắm đó, nhớ giữ sức khoẻ nha, cô chủ.
- Sao bà Lưu cứ khóc rồi nói gì thế, con mặc đẹp để đón khác thôi chứ có đi đâu xa đâu. Mà con hứa không xa bà đâu, nếu có xa con cũng sẽ nhớ bà nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều luôn!
- Thôi, cô cùng tôi xuống nhà đón khách không họ đợi lâu sốt ruột
- Vâng ạ!
Cẩm Nhiên vô tư cười, tay cầm bà Lưu bước xuống dưới lầu. Bố mẹ cô ăn mặc rất đẹp đang nhìn cô hiền từ, người ông người cười hiền lành như ông bụt trong truyện cổ tích. Cô bé bước xuống lầu, chạy tới ôm ông nội mình, hôn má ông chụt một cái, sau đó quay ra chào khách của mình
- Cháu chào ông " ông nội", chú " bố chồng", cô "lạ mặt" và anh " giun sán"!
- Ha ha, ngoan lắm, cháu dâu ông khoẻ chứ?
- Cháu không tên là " dâu", cháu tên Nhiên Nhiên, cháu rất khoẻ ạ.
- Sau này, ta sẽ gọi cháu là cháu dâu, chú này cháu sẽ gọi là bố chồng hoặc bố, còn cô này là vợ chú ấy, cháu gọi bằng mẹ chồng hoặc mẹ. Riêng anh này, cháu gọi là... anh
- Nhiên Nhiên nhớ rồi ạ!
- Ngoan lắm! Ngày kia Nhiên Nhiên cùng bố mẹ sang nhà bố mẹ chơi nhé?
- Không đi đâu! Con muốn ở nhà xem phim trinh án
- Nhiên Nhiên ngoan! Sang đó bố mẹ cho xem tha hồ, còn ăn nhiều bánh kẹo, kem, nước ngọt, sướng nhé!
- Thế bố mẹ với ông Nhiên Nhiên thì sao? Họ có tới không?
Sau câu hỏi ngây ngô của cô bé, mội người im lặng một lúc lâu. Mẹ cô bé, bà Phương An Kiều nghe câu nói của con, bắt đầu xúc động, mắt đỏ hoe. Để con không hỏi nữa, mẹ cô đành bảo:
- Tất nhiên rồi, cả nhà ta sẽ cùng tới đó.
- Vui quá! Thích ghê. Con phải đi khoe với Linh Linh, Huyền Huyền và Trân Trân đây!
Cô bé ngây thơ chạy sang nhà bạn mình, còn lại các vị phụ huynh nói chuyện. Riêng " chú rể tương lai" lại dửng dưng, ngồi im từ đầu tới cuối, như một bù nhìn.
- Tôi hôm nay sang đây là muốn dạm hỏi con gái nhà anh. Lễ vật cũng đem hết, còn về đồ thách cưới, anh chị cứ ra hết, ngày mai chúng tôi sẽ đem tới. Lễ cưới sẽ diễn ra vào tuần sau, ngày thứ ba.
- Cái này hơi sớm, còn về đồ thách cưới, tôi nghĩ...
- Ít ra cũng là vài chục nén vàng, vài viên kim cương, trang sức đá quý, hàng chục tấm lụa, thế mới đáng giá
Bà của cẩm Nhiên không biết nghe chuyện từ lúc nào, chen vô họng Minh Tự Nam. Bên thông gia gật đầu tán thành, không để họ nói thêm, tạm biệt nhà họ Minh, chở về nhà chuẩn bị.
- Cái bà già kia, bà suy nghĩ kiểu gì thế. Mấy món thách cưới tầm thường. Bà chỉ coi cháu mình như thế hả.
- Gớm, cái của nợ đó từng ý là đỡ tốn rồi. Hừ, đúng là một đứa xấu xí, vô tích sự, không lo cưới mà còn đi chơi. Của nợ!
Rồi bà ta bỏ đi, đàng sau là tiến ông nội Minh Tự Đức hét lớn, đập tay xuống bàn. Hôn sự này, coi như đã an bài hoàn chỉnh, chỉ còn tới ngày cưới thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook