"Tư Yên nàng lui xuống trước đi, ta có chuyện muốn nói với Hàm Nhi"
"Vâng, lão gia."
Sau khi mẫu thân Trang Hàm đi rồi, phụ thân hắn nghiêm trang nói, "Hàm Nhi, ta biết đã ủy khuất con, con trách ta.

Nhưng không còn cách nào, chúng ta không thể kháng chỉ bất tuân, đó là đại tội mất đầu a.

Thật ra con gả qua đó cũng không phải là không tốt.

Ví dụ nếu con trai Sở tướng quân có bất hạnh mất sớm, cha đã nói chuyện bàn bạc với người bên đó, sẽ cứu con ra khỏi biển lửa, chỉ sợ sẽ phải đợi vài năm."
Trang Hàm nhàn nhạt đáp, "Hàm Nhi chưa từng trách cha, con chỉ hi vọng gả qua đó xong, vô luận phát sinh chuyện gì, cha vẫn sẽ đối tốt với nương con, đừng làm cho người phải chịu khổ."
"Con từ đâu mà nói ra những lời này?" Trang lão gia nhíu mày, "Cha thừa nhận mấy năm nay có lạnh nhạt với mẹ con chút, nhưng không đến mức cho mẹ con hai người phải chịu khổ."
"Vậy cha đồng ý rồi?" Trang Hàm hỏi lần nữa.

"Đáp ứng, đáp ứng.

Đợi con xuất giá rồi, ta sẽ đón mẹ con về nội viện bên này, lại điều thêm mấy đứa nha đầu qua hầu hạ."
"Tạ ơn cha."

Trang lão gia nhìn qua đứa con gái cứ luôn trưng ra một biểu tình lãnh đạm, hơi nhíu nhíu mày, "Gả qua bên đó, đừng có mà cứ lãnh đạm như vậy.

Cười nhiều một chút, miệng ngọt một ít, ánh mắt lại linh hoạt thêm nữa, nếu không chịu thiệt chính là con."
Trang Hàm giương mắt nhìn về phía phụ thân, biểu tình vẫn cứ nhàn nhạt như vậy, nửa ngày mới đáp một tiếng: "Vâng".

Chờ Trang Hàm cáo từ rời đi, Trang lão gia trong tâm bắt đầu nghĩ ngợi, đứa con gái này gả đi là phúc hay là họa?
Ai thôi bỏ đi, bỏ đi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã một mình, tính cách lại quái gở, vốn các phương diện bề ngoài luôn lớn hơn mấy đứa con gái bình thường một chút.

Có thể đi đến đâu thì phải coi tạo hóa của nó đi.

Mà lúc Trang Hàm đi ra khỏi nội viện đi về biệt viện, trong lòng ấm áp nghĩ hóa ra phụ thân vẫn là rất thương hắn.

Cái quyết định đi tìm chết này xem ra cũng không oan uổng như vậy nữa.

- ---------------
"Thế nào? Con gái ngoan xem xem, đây đều là hoàng hậu thưởng đó, toàn bộ đều là hàng thượng phẩm.


Lúc con xuất giá mặc lên nhất định rất xinh đẹp." Đại phu nhân cười nói kéo con gái đi xem trân bảo mũ miện hoàng hậu vừa mới ban xuống.

Trang Nghiên nhìn trái sờ phải, cười gật gật đầu.

"Tiểu thư áo cưới của người tới rồi." Một người thị nữ nói.

Trang Nghiên vui vẻ kéo áo cưới qua, ướm thử trên người cười nói, "Nghe cha nói là tìm người chuyên môn làm đó, toàn Tô Dương thành chỉ có một bộ này thôi.

Hôm nay thấy được quả nhiên rất đặc biệt, rất mỹ lệ." nàng lại vui vẻ mặc lên người, "Nương, người xem! Đẹp không?"
"Đẹp, đẹp, con gái ta mặc gì cũng đẹp."
Đang vui vẻ bỗng nhìn thấy một đám nữ hầu bưng mấy mâm nhìn giống như đồ cưới hướng biệt viện đi.

Đại phu nhân lớn tiếng hỏi, "Tiểu tiện nhân ở biệt viện kia có đồ cưới như thế nào?"
"Cái này..." một thị nữ thấp thỏm nhìn qua, nàng không dám nói rõ sự tình, sợ đại phu nhân đi tìm nhị phụ nhân làm lớn chuyện.

"Nói!" Đại phu nhân mặt lạnh la.

Thị nữ sợ đến mức quỳ xuống, "Hồi phu nhân, đồ cưới giày vớ giống y như đồ của đại tiểu thư."
Đại phu nhân hít sâu một hơi, cắn răng hừ lạnh nói, "Chỉ bằng nó mà cũng muốn giống với Nghiên nhi của ta? Đi, đi biệt viện với ta.

Ta thật muốn nhìn thử xem."
Hết Chương 2.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương