“Anh, sao anh lại đi loại xe này?” 

Ánh mắt Lục Cận Phong khẽ liếc: “Lên xe.” 

Lục Minh Khánh liếc nhìn chiếc xe, lớn đến chừng này, còn chưa từng ngồi qua xe hỏng hóc rẻ mạt tới vậy. 

Sau khi ngồi vào, Lục Minh Khánh tò mò hỏi: “Anh, xe này anh lấy đâu ra 

vậy?” 

“Mua ở chợ đồ cũ.” 

Lục Minh Khánh: “..” 

Từ khi nào mà người nắm quyền nhà họ Lục lại nghèo túng đến độ mua một cái xe hỏng ở chợ đồ cũ vậy? 

Lục Cận Phong châm một điếu thuốc, hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào?” 

“Cũng được lắm.” Lục Minh Khánh cố gắng duỗi chân, chỉ phát hiện chiếc xe quá nhỏ, chân anh ta không cách nào duỗi thẳng ra: “Anh, anh gọi em xuống gấp vậy không phải chỉ để quan tâm em đấy chứ?” 

Trong ấn tượng của anh ta, Lục Cận Phong không phải là người chu đáo như 

vậy. 

Mặt mày Lục Cận Phong không cảm xúc hỏi: “Hôm nay có gặp chuyện gì ở công ty không?” 

“Không có, với sức hút của em, việc chinh phục những người đó còn không phải là chuyện trong chốc lát sao?” Lục Minh Khánh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chuyện thì không gặp, nhưng lại gặp một người khá thú vị.” 

Hình bóng Tô Yên hiện lên trong đầu Lục Minh Khánh, khóe miệng bất giác nhếch lên. 

Trong làng giải trí, người đẹp nào Lục Minh Khánh chưa gặp qua? 

Người có thể khiến anh ta kinh ngạc không được mấy người, trước mắt người có thể làm cho anh ta có hứng thú chỉ có một mình Tô Yên. 

Lục Minh Khánh đã tính toán xong xuôi, chiều đến sẽ thắng cho Tô Yên làm trợ lý của anh ta. 

Môi Lục Cận Phong nhếch nhếch lên: “Sao lại có hứng thú?” 

“Tướng mạo cô gái đó thì không cần nói, có thể lọt được vào mắt em chắc chắn thuộc cấp bậc thần tiên.” Lục Minh Khánh nói: “Phụ nữ muốn bò lên giường của Lục Minh Khánh nhiều vô kể, vậy mà cô gái đó lại nói em không phải gu của cô ấy, nghe nói có bạn trai rồi, cơ mà chỉ cần cuốc tốt, không góc tường nào là không thể đào được, chiều đến em sẽ thắng cho cô ấy làm trợ lý của em, gần quan được ban lộc.” 

Lục Minh Khánh đang nói sinh động về cách đào góc ra sao, thì Lục Cận Phong nhẹ nhàng nói: “Cậu muốn đào góc tường của tôi?” 

“Anh, sao em lại đào góc tường anh.” Lúc Lục Minh Khánh phản ứng lại thì mặt mày như gặp sét đánh. 

Chạm vào đôi mắt lạnh lùng của Lục Cận Phong, Lục Minh Khánh càng thêm rùng mình. 

“Anh anh anh, anh chính là bạn trai của cô gái đó? Đừng đùa vậy chứ.” Lục Minh Khánh cười còn khó coi hơn cả khóc. 

Lục Cận Phong thản nhiên hất nhẹ tàn thuốc: “Yên Yên không biết thân phận của tôi, bây giờ tập đoàn Trịnh thị đã trở thành công ty của tập đoàn Lục thị rồi, các công ty con có đánh giá thăng tiến hàng năm, tôi hy vọng Yên Yên được điều về tổng công ty, ngoan một chút, cậu biết nên làm thế nào rồi chứ.” 

Khóe miệng Lục Minh Khánh giật giật, anh đột nhiên hiểu được tại sao chỉ sau một đêm tập đoàn Trịnh thị đã bị thâu tóm. 

“Anh, anh thâu tóm tập đoàn Trịnh thị không phải vì cô gái đó đấy chứ?” 

Lục Minh Khánh cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh giấc, cũng hy vọng đó là một giấc mơ. 

Anh ta vậy mà nhìn trúng người phụ nữ của Lục Cận Phong. 

Vừa yêu, đã thất tình ngay rồi. 

Anh ta có dám đào góc tường của Lục Cận Phong không ấy à? 

Câu trả lời chắc chắn là không dám. 

Ánh mắt sắc bén của Lục Cận Phong nhìn qua, lạnh giọng cảnh cáo: “Quản cho tốt cái miệng của mình đi.” 

Lục Cận Phong đặc biệt đến để cảnh cáo anh ta, cho thấy tầm quan trọng của cô gái này đối với Lục Cận Phong, Lục Minh Khánh nào dám có bất kỳ suy nghĩ lệch lạc. 

“Em biết phải làm sao rồi.” 

Lục Minh Khánh thoảng sững người, cười khổ đáp: “Anh à, lần đầu tiên em ghen tị với anh.” 

Lục Cận Phong được ông cụ Lục chọn làm người thừa kế nhà họ Lục, Lục Minh Khánh cũng chưa từng hâm mộ. 

Thủ đoạn mạnh mẽ của Lục Cận Phong trong giới kinh doanh khiến toàn bộ giới kinh doanh phải run sợ, anh ta chưa bao giờ ngưỡng mộ hay ghen ghét. 

Dám đấu với Lục Gia Hành, Lục Minh Khánh cũng không ngưỡng mộ. 

Duy chỉ có bây giờ, anh ta ngưỡng mộ Lục Cận Phong vì đã quen biết Tô Yên trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương