Ngâm mình cả đêm? 

Dựa vào khả năng bơi lội của Sở Hướng Nam, không thể nào ngâm mình cả đêm được. 

“Vậy thì thật đáng đời, xem ra đến ông trời cũng không nhìn tiếp được nữa.” Tô Yên cũng chẳng kiên nhẫn được lâu: “Tôi còn có việc, cô muốn trút giận thì về nhà mà tìm Sở Hướng Nam ấy”. 

Giờ nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, vì thế cô không muốn mất thời gian với Tô Vân. 

Một chiếc taxi chạy tới, Tô Yên vẫy tay, mở cửa xe ngồi vào: “Bác tài, bệnh viện nhân dân.” 

“Tô Yên, cô đừng đi, cô chột dạ có phải không, người phụ nữ không cần mặt mũi như cô, quyến rũ cả em rể mình.” 

Lúc xe khởi động, Tô Yên hoàn toàn coi lời nói của Tô Vân thành tiếng chó sủa. 

Mười phút sau, xe dừng ở cổng bệnh viện. 

Tô Thanh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở lối vào bệnh viện, cô đã ngồi chiếc xe này vào tối hôm qua để đến biệt thự Nam Sơn. 

Lẽ nào cậu cả nhà họ Lục cũng đang ở bệnh viện? 

Tô Yên cầu cho không gặp anh, nhưng mà càng sợ cái gì thì cái đó càng tới. 

Tô Yên đi thang máy lên tầng tám của khoa nội trú, khi đi ngang qua một phòng bệnh, cô tình cờ nghe thấy giọng nói quen thuộc. 

“Chú hai, chú dưỡng thương cho khỏe, bớt nóng giận chút, chăm sóc tốt cho cơ thể” 

Giọng nói này không phải giọng của cậu cả nhà họ Lục đó sao? 

Tô Yên vô thức dừng lại, liếc nhìn vào bên trong cửa, đã thấy Lúc Cận Phong có vết sẹo dài trên mặt, chống nạng ngồi trên ghế sô pha bên cạnh giường, đứng bên cạnh Hạ Huy Hạ Vũ. 

Trên giường bệnh là Lục Gia Hành, trên trán quấn băng gạc, chân đắp thạch cao, mặt nạ dưỡng khí, có vẻ như vết thương quả thực rất nghiêm trọng. 

Trên miệng Lục Cận Phong nói lời quan tâm nhưng ý tứ trong lời ai cũng đều hiểu rõ đó là cảnh cáo. 

Đây là được lợi còn khoe mẽ, cố ý chọc tức người ta. 

Hai mắt Lúc Gia Hành trừng to, tâm trạng kích động nhìn Lục Cận Phong chằm chằm, lại không nói lời nào. 

Ông già đầu tóc bạc phơ lại vô cùng uy nghiêm ngồi đối diện với Lúc Cận Phong, không giận tự uy, người này chính là ông nội của Lục Cận Phong, Lục Nguyên Thành, 

Lục Nguyên Thành chau mày, không vui liếc nhìn Lục Gia Hành: “Thằng hai, Tiểu Phong nói đúng đấy, bây giờ anh dưỡng sức khỏe cho tốt, chuyện ở công ty, tạm thời anh đừng quả nữa, giao cho Tiểu Phong đi.” 

Lúc Cận Phong là người nắm quyền điều hành tập đoàn Lục thị, nhưng cũng bị chi thứ năm không ít quyền hành. 

Lục Gia Hành vừa nghe ông cụ Lục tước quyền của mình, kích động đến độ tháo cả mặt nạ dưỡng khí ra: “Cha, vết thương của con không có gì nghiêm trọng, qua hai hôm nữa là có thể xuất viện được rồi, Tiểu Phong gãy chân càng bất tiện hơn, sức khỏe không tốt, đừng để cháu nó lao lực quá nhiều” 

Ông cụ Lục đứng dậy: “Chuyện này quyết định vậy đi, anh ở lại bệnh viện dưỡng thương cho tốt, Tiểu Phong, cháu về cùng ông” 



“Vâng, ông nội.” Lục Cận Phong chống nạng đứng dậy. 

Ông cụ Lục vẫn chưa hồ đồ, chuyện đêm qua trong lòng ông ấy cũng hiểu được đại khái. 

Con cháu nhà họ Lục tranh quyền đoạt lợi, đã không phải là một sớm một chiều. 

Thấy đám người Lục Cận Phong sắp đi ra, Tô Yên vội vàng rời đi. 

Lục Cận Phong rời đi cùng ông cụ Lục, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại phía Tô Yên rời khỏi. 

Lúc này Tô Yên vừa xuất hiện, anh đã để ý đến rồi. 

Lục Cận Phong cùng ông cụ Lục rời khỏi viện, ông cụ Lục liếc nhìn dáng vẻ khập khiễng của Lục Cận Phong trong lòng có chút xấu hổ. 

Đây là người do một tay ông ấy bồi dưỡng, cũng là đứa cháu nội, người nổi nghiệp giỏi giang nhất, khiến ông hài lòng nhất. 

“Tiểu Phong, tuổi tác của ông cũng lớn rồi, sống bao nhiêu năm qua không muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.” 

Ý này là ngầm chấp nhận tranh đấu giữa Lục Gia Hành và Lục Cận Phong, nhưng không được làm ra chuyện liên quan đến mạng người. 

Giọng điệu Lục Cận Phong lạnh lùng: “Vâng, ông.” 

Nếu không phải nhìn sắc mặt ông nội, thì Lục Gia Hành cũng đã không sống đến ngày hôm nay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương