Trên một con du thuyền, Sở Hướng Nam đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến, hoa tươi, quà tặng. 

Một chiếc taxi dừng trước bến tàu, người xuống xe quả thực là Tô Yên. 

Bóng dáng của Tổ Yên vừa xuất hiện ở bến tàu, lập tức bị Vạn Nhất nhìn thấy qua ống nhòm. 

Mới đầu Vạn Nhất cho là mình nhìn nhầm rồi, đêm hôm khuya khoắt, Tô Yên tới bến tàu làm gi? 

Vạn Nhất lại cầm ống nhòm lên nhìn, đúng thật là Tô Yên. 

Tô Yên nhìn điện thoại, bên trên có tin nhắn Sở Hướng Nam gửi đến, dựa vào thông tin cô tìm được Sở Hướng Nam ở chỗ du thuyền. 

Tô Yên đứng trên du thuyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua bò bít tết cùng hoa tươi trên bàn. 

“Sở Hướng Nam, rốt cuộc anh có ý gì? Hẹn tôi tới nơi này là vì sợ Tô Vân biết được sao?” 

Sở Hướng Nam đúng là sợ Tô Vân biết được, cho nên mới chọn nơi này. 

“Yên Yên, còn đang tức giận ư?” Sở Hướng Nam cầm món quà đã chuẩn bị xong của mình, mở ra cười nói: “Nhìn xem, đây là anh cố ý chuẩn bị cho em.” 

Bên trong hộp quà là một sợi dây chuyền. 

Trên một chiếc du thuyền khác, Vạn Nhất chấn động chửi thề: “Má nó.” 

Anh ta cũng quá xui xẻo rồi, thế nhưng bắt gặp Tô Yên đang cùng bạn trai cũ hẹn hò. 

Việc này nếu như để lão đại biết được thì sẽ đến mức nào nữa? 

“Vạn Nhất, phát hiện ra gì vậy?” 

Lục Cận Phong đeo mặt nạ, chống gậy đi ra từ bên trong du thuyền. 

Vạn Nhất ấp úng: “Không, không có gì.” 

Lục Cận Phong nhíu mày: “Đưa ống nhòm cho tôi.” 

“Lão đại, anh đừng nên nhìn thì hơn.” Vạn Nhất nuốt nước miếng: “Em lo lắng trái tim anh chịu không nổi.” 

Lục Cận Phong giật lấy ống nhòm nhìn qua, đúng lúc thấy được trên du thuyền phía trước, Sở Hướng Nam đang lôi kéo tay của Tổ Yên, trước mặt hai người là bữa tối dưới ánh nến, có gió biển thổi, ăn một bữa tối như vậy quả thực là lãng mạn. 

Vẻ mặt Lục Cận Phong lúc này trầm xuống, hết sức khó coi, một bộ dáng đừng ai tới gần. 

Vạn Nhất cẩn thận ôm lấy trái tim nhỏ yếu đang run rẩy. 

Anh ta chỉ hận không thể tự tát mình một cái, không có việc gì lại đi nhìn lung tung như vậy hả? 

“Lão đại, người mua của Lục Gia Hành đến rồi.” Hạ Vũ từ trong du thuyền đi ra: “Hạ Huy gửi tin tức đến nói, Lục Gia Hành cũng đã đến bến tàu, tự mình gặp mặt” 

Lục Cận Phong lạnh mặt, ném ống nhòm sang cho Vạn Nhất, quay người bước vào du thuyền. 

Vạn Nhất vỗ vỗ trái tim nhỏ, cảm kích nhìn về phía Hạ Vũ: “Hạ Vũ, tới thật đúng lúc, cảm ơn.” 

Hạ Vũ không hiểu chuyện gì. 

Mà Tô Yên ở bên này, Sở Hướng Nam còn đang không biết xấu hổ nói ra những lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Tô Yên: “Yên Yên, diễn kịch cũng giống lắm, nhưng một vừa hai phải thôi, em nghĩ rằng anh thực sự tin em thích người đàn ông kia à? Người anh thích là em, cũng hứa với em, chỉ cần anh tiếp quản nhà họ Sở, anh nhất định sẽ cưới em” 

“Sở Hướng Nam, anh đang nằm mơ đúng không, hay là uống rượu chưa tỉnh?” 

Tô Yên đẩy Sở Hướng Nam ra, châm chọc nói: “Lúc trước những gì cần nói tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi với anh không còn quan hệ gì nữa, anh yêu ai cưới ai mặc kệ anh, còn nữa, nếu sau này dám đụng tới Tô Duy nữa thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.” 

“Tô Yên, đừng không biết phải trái như vậy.” Sở Hướng Nam mất đi sự kiên nhẫn, trên mặt lộ ra sự tức giận: “Nhà họ Tô đã cắt đứt quan hệ với em rồi, ngoại trừ ỷ lại vào anh em có thể tìm ai được nữa? Tính tình của Tô Vân em cũng hiểu rồi đó, em đắc tội với nhà họ Lý, chỉ với người bạn trai nghèo túng không nhà không xe kia của em, anh ta giúp được cho em chắc?” 

Lúc Sở Hướng Nam nói ra lời này, trong giọng nói tràn ngập sự châm biếm và khinh thường. 

Vẻ mặt tỏ ra mình là kẻ bề trên, không khác gì Tô Vân kia. 

Tô Yên nhìn chằm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương