Khả Sanh đứng bên ngoài phòng cấp cứu bốn chồn nhìn lên ánh đèn đỏ kia. Người anh đầy máu thu hút sự chú ý của những người bên ngoài. Vì không thể làm thủ tục nhập viện nên anh đã tự ý liên hệ với người nhà của Quách Ân, để cô có thể thuận tiện nhập viện.

Từ đằng xa, một cậu trai khoảng trạt trên hai mươi tuổi chạy nhanh đến phòng cấp cứu. Trông thấy Khả Sanh anh rất nhanh đã kiềm chế cảm xúc mình xuống mà hỏi.

- Là anh... đã đưa chị tôi đến bệnh viện sao. Tôi là Quách Tuyên Lập, là em trai của chị ấy.

Khả Sanh cũng đưa tay đón lấy xem như chào hỏi.

Một lúc sau lại thêm một đôi vợ chồng già tiến đến. Ngươi phụ nữ kia có lẽ là mẹ của Quách Ân. Bà ấy đã khóc ướt đẫm cả khuôn mặt.

- Ân Ân...

Bà mếu máo rồi ngồi xuống ghế, người bên cạnh là chồng bà nhẹ nhàng an ủi khi chính lòng ông cũng đang dậy sóng. Đứa con gái mà ông yêu quí đang nhất sinh cửu tử trong kia.

- Đang lẽ mẹ không nên mắng chị con, không nên cố gắng ép hôn nó. Để rồi nó bỏ đi, thành ra...

Câu nói chưa dứt bà lại tiếp tục khóc, khóc đến nỗi cả than mệt lừ mà ngả vào lòng người đàn ông bên cạnh.

- Tại sao... chị ấy không thể bất cẩn như vậy.

Đến bây giờ ngoài Khả Sanh thì có lẽ Quách Tuyên Lập là người bình tĩnh thứ hai. Anh đăm chiêu nhìn Khả Sanh như thăm dò. Nhìn người này lần đầu anh đã lập tức nhận ra, là người luôn xuất hiện trên các trang báo đại diện cho Băng thị, nơi mà anh rất muốn kí hợp đồng. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện đó.

Khả Sanh nhìn Quách Tuyên Lập, trông thấy ánh mât của cậu liền nói, Chắc hẳn cậu ấy rất lo cho Quách Ân.

- Tất nhiên là có người hãm hại cô ấy. Tôi sẽ cho người điều tra, khiến cho tên đó có muốn cũng không thể sống.

Khả Sanh mang ngữ điệu tức giận phun ra khiến Quách Tuyên Lập có chút thắc mắc.

- Anh là gì với chị ấy.

Khả Sanh cũng nhận ra được sự kì lạ của mình. Anh phản ứng nhanh đáp lại.

- Đồng nghiệp. Đã dám động đến nhân viên băng thị, tên đó sẽ sốnh không bằng chết.

- Chị ấy đang làm ở Băng thị sao?

Khả Sanh nhướng mày. Ở cùng một gia đình, không lẽ ngay cả việc chị gái mình làm ở đâu cũng không biết. Anh cũng không hỏi gì âm thầm gật đầu.

Ding!!!

Cửa phòng cấp cứu mở ra, người bác sĩ người đầy máu nói.

- Bác sĩ trưởng đã qua cơn nguy kịch. Cô ấy bị gãy ba cái xương sườn và chân trái và các vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng.

Bác... sĩ trưởng... Khả Sanh biết là lúc này lắng nghe tình hình của Quách Ân là điều cần thiết nhất nhưng chuyện Quách Ân là viện trường ở đây anh không thể ngờ đến. Một viện trưởng ở một bệnh viện nổi tiếng thành phố lại bỏ thời gian quý báu của mình để làm ở Băng thị một ngày không có đến một bệnh nhân sao. Anh nhếch nhếch môi mình lên, cô gái này không đơn giản như anh nghĩ. Đầu tiên là gặp nhau ở phòng khám nha khoa kia, giờ lại là viện trưởng của một bệnh viện. Nếu nói cô ta là diễn viên anh còn miễn cưỡng tin đấy.

Quách Ân cũng được đưa đến phòng vip. Hiển nhiên ở đây tập trung rất nhiều người. Vì trong quá trình hôn mê Quách Ân không ngừng gọi tên Lục Tuyến Yên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì anh đành gọi Mặc Băng Tước đến đây. Hắn rất biết giữ phép tắc một mình ngồi đằng xa đọc báo. Còn lại chỉ đợi Quách Ân tỉnh dậy.

Hắn có thể tìm Lục Tuyến Yên. Nhưng cô đã bỏ hắn đi không một lời từ biệt, hắn nên để cô yên bình thì hơn. Đợi Quách Ân tỉnh dậy cũng không phải là điều khó khăn gì.

Trương An lúc này mới vừa đến. Anh nhìn căn phòng đầy người rồi nhìn Quách Ân đang có dấu hiệu tỉnh lại trên giường bệnh. Cứ như rằng cô đang chống lại với sức mạnh của thuốc mê mà tỉnh dậy vậy.

- Quách Ân!?

Trương An vừa kêu lên đã thu hút hết mọi ánh nhìn. Mọi người nhìn Quách Ân đang dần thở mạnh hơn, đôi mắt mấp máy như muốn mở lên.

- Con gái.

Nhìn Quách Ân như muốn nói gì đó, Trương An vội ngăn cản.

- Quách Ân, thuốc tê vẫn còn trong người, đừng cố nói chuyện. Cô, đi gọi bác sĩ phụ trách viện trưởng đến đây.- Trương An nói với một cô y tá đang tiến vào trong này.

Nhưng Quách Ân không quan tân ai đang nói gì vẫn gắn gượng sức lực mà nói. Cô rất nhỏ vì đang thở bằng oxi.

- Lục... Lục Tuyến Yên... Cậu ấy... bị... bị bắn...

Căn phòng cực kì yên tĩnh để lắng nghe Quách Ân nói gì Mặc Băng Tước cũng nghe rõ những gì cô nói. Đôi tay hắn run run, không tìm cô chính là quyết định sai lầm.

Dù có một tá câu hỏi trong đầu nhưng Trương An vẫn cố trấn an Quách Ân.

- Lục Tuyến Yên đang ở bệnh việc xxx, cô ấy đã an toàn. Viên đạn đã được lấy ra và tôi cũng là người phụ trách cho cô ấy. Quách tiểu thư an tâm, bây giờ hãy nghỉ ngơi.

Nghe những lời Trương An nói khiến Quách Ân nhẹ lòng hơn. Cô mắt lim dim nhìn xung quanh phòng rồi bỗng nhiên lại rơi hai hàng nước mắt.

- Cậu ấy... cậu ấy không có ai bên cạnh cả.

Cả phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng. Cả Trương An, anh cũng rất rõ khi anh đi rồi cô ấy cũng chỉ còn một mình. Lòng chợt dâng lên nối xót xa hiếm có.

Vụt!

Mặc Băng Tước nhanh như một cơn gió khoác áo ra khỏi phòng bệnh. Lúc này Trương An mới nhận ra sự hiện diện của hắn. Sao lão đại lại ở đây? Trương An muốn đuổi theo nhưng bị Khả Sanh ngăn lại. Anh cũng ở lại không đi nữa.

...

Tại bệnh viện xxx, Lục Tuyến Yên cô gượng dậy dựa lưng vào trường. Cô chuyển phòng rồi, cái gia đình đó không biết cô đang ở đâu cả. Và cô cũng không mong rằng họ sẽ tìm thấy mình.

Là phòng vip nên chỉ có một chuếc giường, chỉ một mình cô trong căn phòng rộng lớn này.

Lục Tuyến Yên ôm lấy đầu gối, cô thật sự rất cô đơn. Những người cô yêu thương và những người yêu thương cô hiện tại đều không có ở đây. Quách Ân thì cô không muốn cậu ấy liên lụy trong chuyện này. Còn Mặc Băng Tước... cô đã chạy trốn khỏi hắn ta rồi còn gì.

Cũng đã mấy tuần rồi, cô thật sự rất nhớ hắn.

- Băng...- Cô gục đầu xuống đầu gối thầm gọi tên hắn. Không ngờ cô đã yêu hắn nhiều đến như vậy.


Rầm!!!

Tiếng động làm Lục Tuyến Yên choàng tỉnh. Trương An đã đi rồi, thủ tục phòng cô vẫn chưa làm xong. Là ai có thể đến tận đây, không lẽ lại là các phóng viên.

Lục Tuyến Yên ngước mắt lên nhìn đối phương với đôi ngươi đã ngấn nước long lanh tựa lúc nào.

- B-Băng... Băng Tước???

Mặc Băng Tước đã sớm cởi áo khoác của mình ra, hơi nới lỏng cà vạt đi về phía cô. Cô gái này đúng là thích hành hạ người khác, trở thành tiểu thư của Âu Dương gia rồi sao? Làm cho hắn tìm hết cái bệnh giện cũng không thấy tên cô đâu.

Hắn rất mệt, mệt vì phải chạy rất nhanh để tìm cô, vì hắn sợ cô cô đơn một mình. Hắn đã từng trải qua cảm giác đó, hắn cũng đã từng khóc trong cảm giác đó. Và cô bây giờ cũng đang khóc.

Mặc Băng Tước bước đến ôm chầm lấy Lục Tuyến Yên trên giường bệnh mặc cho cô vẫn chưa tiếp thu được.

- Tại sao lại không gọi cho anh?

- Em...- Lục Tuyến Yên không kiềm được mà ôm lấy Mặc Băng Tước.- Em nhớ anh.

- Anh đây.

Bên ngoài cánh cửa, Dư Vỹ đang đứng trừng mắt nhì về phía hai người. Cô theo đuôi Mặc Băng Tước đến tận đây, không lẽ là để nhìn cảnh này hay sao.

Gập lại cây quạt trong tay Dư Vỹ bực tức bỏ đi.

Cô ta đi đến một quán cafe bên vệ đường gần bệnh viện, bên trobg chuếc bàn cô ngồi còn có một người khác, người đó mặc một bộ sườn xám màu đen, tóc búi lên theo kiểu truyền thống cùng với cách trang điểm sắc sảo. Lộ Mạc nhận lại chiếc quạt trên tay Dư Vỹ, vốn dĩ cô đưa cho cô ta vì nó có gắn thiết bị nghe lén. Nhưng có vẻ kế hoạch này bước đầu vốn đã thất bại rồi.

Lộ Mạc vốn định để Dư Vỹ khủng hoảng tinh thần Lục Tuyến Yên một chút nhưng có vẻ Mặc Băng Tước đã nhanh hơn một bước. Lộ Mạc nắm chặc cáng quạt, cô không thể để hai người này yêu nhau thêm nữa.

...

- Cái gì? Quách Ân cậu ấy...

- Cậu ấy sẽ không sao đâu. Bên cạnh cô ấy có Khả Sanh, anh cũng đã cho người giám sát họ 24 giờ rồi. Anh biết em không muốn dùng tiền của Lục gia vào việc riêng tư quá nhiều. Đúng chứ?

Lục Tuyến Yên cảm kích nhìn hắn, hắn như đọc được suy nghĩ của cô mà âm thầm chuẩn bị trước mọi chuyện. Cô rất muốn ôm hắn một cái, nhưng cũng vì liêm sỉ nên thôi đành chỉ dựa lưng vào lòng hắn, rồi cả hai cùng nhau ngắm ánh trăng ngoài kia. Đây là tầng trên cùng của bệnh viện, không gian cực kì yên tĩnh.

Vào hôm sau, Lục Tuyến Yên nghe en gái mình báo rằng hôn ước giữa Âu Dương gia và Tống gia đã bị Tống Đăng Tường lên tiếng hủy bỏ. Lòng có chút hụt hẫn nhưng cô cũng không để tâm nhiều. Chuyện đến nước này rồi thì có lẽ cô và Tống Minh thật sự đã hết duyên. Lục Tuyến Yên cười khổ, cầm lấy chiếc máy tính xóa đi cuộc trò chuyện giữa cô và người đó.

Chúng ta vẫn liên lạc với nhau sau bao năm tháng xa cách, nhưng rồi cũng không thể đến được với nhau.

Mặc Băng Tước lúc này đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giải quyết một chút công việc bằng máy tính. Hắn nhìn thấy toàn bộ màn hình máy tính của cô. Cũng nhìn thấy rõ cô đã làm gì. Hắn cũng như vậy, xóa đi một cuộc trò chuyện trong máy tính. Cả hai cái tên Âu Dương Hoàng Tuyền và Tống Minh coi như đã thật sự kết thúc tại đây.

Mặc Băng Tước nhìn khuôn mặt đầy tiếc nuối của Lục Tuyến Yên nở nụ cười. Kể từ giờ anh sẽ sống với cái tên Mặc Băng Tước này, anh sẽ chở che cho em và bên cạnh em cho đến cuối đời. Nhưng không phải với cái tên Tống Minh nữa.

Lục Tuyến Yên bỗng nhiên quay lại nhìn Mặc Băng Tước lại bắt gặp nụ cười tươi rói của hắn. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn hắn cười tươi như thế này. Nụ cười này có chút ngây thơ có chút trưởng thành và thuần khiết, không hề cảm nhận được một chút tạp nham nào trong đó. Đây là khuôn mặt của kẻ đứng trên vạn người để sống hay sao.

- Anh... cười đẹp lắm.

Lúc này hắn mới hoàn hồn trở lại, nụ cười dập tắt hoàn toàn như thể là hai con người khác nhau. Mặc Băng Tước ho khan một tiếng rồi quay sang hướng khác.

- Anh đi lấy chút đồ ăn cho em. Ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung đấy.

Mặc dù chỉ là lời dặn dò nhỏ nhưng khiến Lục Tuyến Yên cảm thấy rất ấm áp. Có thể vì sau khi bố cô mất cô đã sống cô đơn một mình đến giờ và cũng quen với cuộc sống đó. Cuộc sống một mình chống chọi với tất cả.

Dù vậy nhưng trong lòng cô vẫn thắc mắc câu hỏi, liệu rằng cô dựa vào hắn là đúng hay sai.

Rất nhanh tiếng mở cửa lại vang lên lần nữa. Lục Tuyến Yên thắc mắc nhìn xem đối phương là ai thì trông thấy Dư Vỹ đang tức giận tiến về phía này.

- Sao cậu biết tôi ở đây mà đến?

Dư Vỹ không quan tâm đến câu hỏi của Lục Tuyến Yên một tay dứt khoác ném tờ báo vào mặt cô. Cô ta quát lớn.

- Cô thật quá đáng Lục Tuyến Yên. Rõ ràng bên cạnh đã có Mặc Băng Tước còn cố gắng đi dụ dỗ đàn ông bên ngoài. Cô thiếu tiền đến vậy sao? Tôi, tôi yêu Mặc Băng Tước thật lòng tại sao anh ấy không nhận ra? Còn cô, cô chỉ là con ả đàn bà ham vinh hoa mà quyến rũ anh ấy...

- Thời gian này tôi đang ở bên Mĩ. Cô dám chắc rằng người trong ảnh là tôi?

- Bên nhận định báo rằng tấm ảnh này độ chứng thực là 100%. Cô còn dám chối?

- Tôi thừ nhận tôi đã rất tôn trọng cậu vì lỗi lầm năm xưa đối với Tuệ Mẫn. Nhưng chuyện này đến đây là dừng được rồi.

Dữ Vỹ bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, Lục Tuyến Yên trước giờ đều sợ hãi trước mặt cô ta, sao bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy.

- Cô làm gì ở đây?

Chưa hết bất ngờ vì sự thay đổi của Lục Tuyến Yên thì lúc này Mặc Băng Tước cũng đã trở lại. Hắn nhìn thấy Dư Vỹ thật sự không cảm thấy vừa mắt, lại còn có ý muốn kiếm chuyện với Lục Tuyến Yên. Lúc nào cô ta tìm đến cũng chẳng có ý đồ gì tốt đẹp cả. Vì Lục Tuyến Yên nên hắn mới để cô ta yên ổn đến tận giờ, nhưng vừa nãy hắn nhận ra cảm xúc cô đã hoàn toàn thay đổi. Chắc là hắn có thể ra tay được rồi.

- B... Mặc tổng.

- Cút.

- Tôi...

- Ra ngoài.

Dư Vỹ giật mình mém tí làm rơi túi xách. Cô ôm lấy nó run rẩy chạy ra ngoài. Ánh mắt của Mặc Băng Tước lúc này thật đáng sợ, nếu cô ta tiếp tục ở lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi Dư Vỹ khuất bóng sắc mặt Mặc Băng Tước trở nên nhẹ nhàng hẳn. Hắn ân cần nhìn cô rồi nhìn xuống tờ báo trên giường của cô. Lục Tuyến Yên chán ghét vo cụ lại ném thẳng vào sọt rác.

- Không phải em.

- Anh cho người đi điều tra rồi. Sẽ rất nhanh tìm ra người muốn hãm hại em thôi.

Lục Tuyến Yên ngạc nhiên nhìn hắn.

- Anh không... có...

- Anh tin em.

Lục Tuyến Yên ấm áp nhìn hắn, hai mắt cô lại bắt đầu ngấn lệ. Rõ ràng, cô và hắn không hề quen biết trước đây, cả hai đều chưa vạch ra mối quan hệ rõ ràng mà hắn đã có thể nói rằng hắn tin cô. Tại sao, tại sao hắn lại cứ khiến cop yêu hắn như vậy.

Lục Tuyến Yên nở nụ cười, cô không sợ không trốn tránh nữa. Nếu đã yêu rồi thì chỉ còn cách chấp nhận thôi. Chuyện sau này như thế nào thì cứ để sau này tính tiếp vậy.

- Tiểu Yên.

Lần này cô lại nhìn hắn bằng con mắt ngạc nhiên hơn. Lục Tuyến Yên há hốc mồm, Tiểu Yên? Chưa có ai gọi cô như thế ngoài Quách Ân và ba mẹ.

- Anh nói...

- Sao? Không thích à.

- Có...

Giọng cô nhỏ dần, phát hiện mình phản ứng hơi thái hóa. Nhưng hai má cô vẫn còn rất nóng, cứ như đang ở trong phòng xông hơi vậy. Lục Tuyến Yên dứt khoác quay mặt đi không có ý cho hắn thấy bộ dạng mình hiện giờ.

Mặc Băng Tước cười gian manh đi tới bên cạnh giường ngồi xuống.

- Tiểu Yên, anh muốn nghe. Em nhớ cái lần trước khi em chủ động em đã nói gì với anh không. Bây giờ anh muốn nghe nó thêm lần nữa. Được không được không.

Lục Tuyến Yên ngach nhiên đến độ không thể ngạc nhiên hơn. Cô không nghĩ người đang ở trước mặt cô lúc này là Mặc Băng Tước đã ba mươi tư tuổi đâu.

- Câu... câu gì chứ.

- Em... quên rồi sao?

Hắn bỗng nhiên nhỏ giọng tủi thân khiến Lục Tuyến Yên thăm dò nhìn hắn lần nữa. Cô thấy hắn đang cúi đầu buồn bã. Không phải là cô không nhớ, mà là bỗng nhiên nói ra ba chữ đó ai lại không ngại cơ chứ.

- Em...

Mặc Băng Tước đột nhiên mắt long lanh ngước lên nhìn cô, như đang rất mong đợi nó vậy.

Lục Tuyến Yên nhìn hắn không nhịn được muốn cười thành tiếng, trông đáng yêu chết đi được.

Cảm thấy cô vẫn không có phản ứng gì, hắn dần nới lỏng bàn tay đang nắm tay của cô có ý định rời đi. Nhưng dường như Lục Tuyến Yên không cảm nhận được nó.

- Em yêu anh.

Nói rồi cô ngại ngùng quay đi, bàn tay của Mặc Băng Tước cũng thả ra. Lục Tuyến Yên lấy nó làm cơ hội dùng chăm trùm lên đầu mình. Thật sự là ngại chết đi được.

Còn Mặc Băng Tước, hắn bỗng nhiên đứng dậy đi về phía ghế sofa để người thăm nghỉ ngơi, ngồi cũng không dám ngồi. Một tay hắn ôm lấy khuôn mặt nóng hổi của mình. Cũng đâu phải lần đầu tiên, tại sao lại khiến hắn ngại đến như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương