Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
-
Chương 24: Tôi sẽ bảo vệ em
Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.
Tác già: Chó Sủa.
***
Chương 24: Tôi sẽ bảo vệ em.
Lại như bao lần, Lục Tuyến Yên đang nằm trên giường và bị đánh giấc bởi ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Mở mắt dậy và xoay mình, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó đang thản nhiên thở đều đó khiến Lục Tuyến Yên giật mình. Còn không mặc quần áo nữa cơ. Và cả cô cũng thế.
Lại là chuyện gì nữa đây, tại sao cô lại ngủ trên giường với hắn? Tình cảnh này giống hệt như kúc gặp nhau lần đầu, chẳng lẽ cô đã xuyên không về quá khứ rồi?
Nhưng, cái cảm giác đau khi mất đi lần đầu không có. Vậy có nghĩa là... hôm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ.
Bỗng nhiên Mặc Băng Tước mở mắt nhìn cô. Hắn đưa tay cốc nhẹ lên đầu Lục Tuyến Yên.
- Anh làm gì vậy?
- Vừa sáng sớm đã to tiếng như thế, xem ra sức khỏe em đã hồi phục rồi nhỉ.
- Sao? Sức khỏe? Hôm qua... hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Lục Tuyến Yên ngớ người, giọng nói nhỏ ríu như đang hỏi chính bản thân mình. Nhưng Mặc Băng Tước nghe tất, hắn ngẫm nghĩ lại, chuyện ngày hôm qua như thế mà Lục Tuyến Yên lại không nhớ được, rốt cuộc cái chất độc đó còn bao nhiêu công dụng nữa đây?
Ọt!!~~~
Lục Tuyến Yên xấu hổ cúi đầu, tại sao lại là trước mặt hắn cơ chứ.
- Tắm đi, rồi xuống dưới ăn sáng.
- Khoan đã!! Tôi và anh... - Vừa nói cô vừa chỉ hắn rồi chỉ mình.- Tại sao lại như vậy.
Mặc Băng Tước im lặng rồi lạnh mặt nhìn cô nói.
- Tại rượu đấy.
Nói rồi hắn quay đi vào phòng tắm. Tiếp theo chỉ nghe thấy vài tiếng xối nước sau đó hắn bước ra với áo choàng tắm đen trên người. Hai hàng áo lười biếng không kín đáo, Lục Tuyến Yên nhìn những giọt nước lăn xuống trên ngực hắn mà nuốt nước miếng. Thật xấu hổ, cô quay đi hướng khác nằm xuống lần nữa.
Hôm qua, sau khi kéo Lục Tuyến Yên ra khỏi cáng cô vẫn còn rất hoảng loạn. Cứ bám riết Mặc Băng Tước không chịu buông và gọi tên "Tống Minh". Hắn bên cạnh nghe mà muốn chói tai, muốn đẩy cô tránh xa mình nhưng lại không thành. Lục Tuyến Yên ôm chặc lấy hắn như bạch tuột, tay dính như các xúc tu.
Lúc ấy Liễu Hê từ đâu bước vào mang trên tay một hũ gì đó khá cũ. Đến khi cô bỏ lên bàn nhìn hắn với ánh mắt mừng rỡ trìu mến.
- Hũ rượu tớ ủ cuối cùng cũng xong rồi. Tối nay chúng ta cùng nhau uống.
- Rượu...
Nghe đến chữ rượu Lục Tuyến Yên chợt nhảy khỏi người Mặc Băng Tước lao đến ôm lấy nó mở nắp ngay, hành động mà Liễu Hê phải nhẹ nhàng mới dám làm, mà Lục Tuyến Yên lại mạnh bạo như vậy.
Bên trong có ba chai rượu cỡ nhỏ, Lục Tuyến Yên liền mở một chai ra mà nóc sạch. Liễu Hê há hốc mồm, uống hết một chai không say thì là hòn đá mất rồi, nhưng thứ rượu này cô dành để thưởng thức từ từ, còn Lục Tuyến Yên lại một hơi nóc sạch như thế. Thật là uổng, uổng quá đi.
Uống xong, Lục Tuyến Yên trực tiếp ngã ra sau vào lòng Mặc Băng Tước cười tà. Biết ngay cô đã say hắn liền muốn đẩy ra. Lục Tuyến Yên loạn choạng rời khỏi người Mặc Băng Tước đụng vào cạnh bàn, đau điếng.
- Đau!!
Lục Tuyến Yên ngân một hơi dài như làm nũng. Trương An nhìn thấy vậy thương cảm liền đi đến đỡ cô dậy. Thuận thế Lục Tuyến Yên ôm cổ Trương An cười mê muội.
- Nóng quá~~
Trương An liền xấu hổ đỏ mặt, nhưng đôi tay lại không muốn buông Lục Tuyến Yên ra. Ba mươi năm nay của anh chưa biết mùi phụ nữ là gì, nếu Tam Lão Đại và Lão Đại mà rời khỏi đây, lập tức anh sẽ đè cô trên cái cáng mà làm. Nhưng có vẻ ý định này của anh phải mau dập tắt đi, vì ánh mắt như muốn phóng ra tia sét chết người đang phóng về hướng này, rồi chuyển tầm nhìn lên bàn tay Trương An đang sờ mó những nơi không phải kia.
Chỉ trong ba bước, Mặc Băng Tước bước đến cúi người vác Lục Tuyến Yên lên vai. Trong cơn mơ màn cô lại nhớ đến trước kia, trong cái hoàn cảnh mình bị người ta bỏ vào bao bắt đi mất lại tiếp tục la hét hoảng loạn đấm thùm thụp lên lưng Mặc Băng Tước.
- Buông tôi ra tên bắt cóc đáng ghét. Buông ra!! Buông...
Rượu có lẽ đã khiến Lục Tuyến Yên mất đi sức lực, chỉ còn cách bất lực lung lay trên vai hắn mà khóc ròng. Mặc Băng Tước vác cô đi không thèm nói lời nào, vì cho dù có nói chắc gì đã nghe?
Hắn đẩy cô vào xe thắt dây an toàn rời khỏi căn cứ, sau đó lái xe về biệt thự của mình. Đến nơi hắn lại tiếp tục vác cô trên vai mang lên phòng, giữa sân thì trời mưa, Mặc Băng Tước không ngần ngại thả Lục Tuyến Yên xuống. Trời mưa càng nặng hạt hơn, nhưng hắn cứ đợi và giữ vũng hai chân cho Lục Tuyến Yên đến khi cả người ướt sũng sau đó lại tiếp tục bế cô vào phòng tắm, lột sạch hết đồ rồi văng thẳng lên giường.
Lúc này Lục Tuyến Yên vẫn như con sâu rượu mà mê man nằm lên chiếc gối êm ái. Trông thấy Mặc Băng Tước vừa ngồi lên giường liền lao đến ôm lấy cổ hắn cười một nụ cười quýên rũ.
- Anh đẹp trai thật đấy. Ngủ với tôi không.
Mặc Băng Tước không nói gì nhếch miệng cười. Hắn nói vang vảng bên tai cô.
- Là em mời gọi tôi.
Nói rồi hắn đẩy cô xuống giường, cả hai thân thể không vật cản mà sờ soạng nhau. Lục Tuyến Yên hình như lấy lại được một chút ý thức mà nhíu mày thở hổn hển, nhớ như giọng nói này mình đã nghe ở đâu đó, nhưng rồi lại quên bén đi mất, cảm giác hai phần da thịt khác nhau cọ sát quả thật rất thoải mái.
Mặc Băng Tước bắt đầu mân mê cái thân hình bé nhỏ lùn hơn hắn hai mươi mấy xăng này. Đến khi hai tay lần mò xuống dưới lại cảm thấy vẫn rất khít, cơ thể hình như đang run lên vì e thẹn.
- Mở ra.
Cơn kích tình làm cho hắn cũng mất đi hơi thở. Mặc Băng Tước hôn nhẹ vào môi Lục Tuyến Yên rồi chuyển sang ngặm lấy tai cô đầy âu yếm. Hơi thở không đều nhưng cứ phả ra liên tục.
- Nhanh lên. Mở ra.
- Cái... gì chứ.
Cô không hiểu hắn muốn nói gì nhưng cũng ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, để một tay hắn cầm lấy một chân mình dắt lên hông.
- A... Đ...
Định nói thì Mặc Băng Tước liền hôn lấy cô. Trong cái tình huống này hắn không muốn người phụ nữ dưới thân mình nói đau, vì như thế sẽ nghĩ rằng hắn không nhẹ nhàng. Nhưng lần một rồi lần hai đến lần ba, chưa bao giờ hắn nhẹ nhàng với phụ nữ như thế. Có lẽ, thật sự phải đưa người phụ nữ này vào danh sách ngoại lệ.
Cơn đau từ thân dưới cứ như vậy mà truyền đến liên tục, nhưng lần này cô không rên đau nữa mà trực tiếp chủ động hôn hắn, hai thân xác dính vào nhau tưởng như không rời, mang đến cho nhau cái khoái cảm mà không phải muốn là có.
- Ư...
Thỏa mãn, Mặc Băng Tước thật sự rất thỏa mãn rên lên thành tiếng. Hắn thở dốc bên cạnh Lục Tuyến Yên, hạ bộ vẫn giữ trong người Lục Tuyến Yên không muốn lấy ra, cũng vì thế mà hắn không thể thở đều được. Vì mỗi lần di chuyển cơ thể lại sợ cô đau.
Lần này Lục Tuyến Yên lại chủ động đưa lên cô hắn liếm một cái lên xương quai xanh. Khiến hắn muốn dừng lại cành muốn thêm. Mặc Băng Tước một tay ôm lấy lưng cô còn một tay bế hông đẩy mạnh về phía mình, Lục Tuyến Yên kêu lên một tiếng gục đầu lên vai hắn, miệng muốn kêu nhưng lại thôi. Thay vì than vãn, cô chọn cách cắn mạnh vào vai hắn mạnh nhất có thể. Nhưng Mặc Băng Tước không thấy đau, ngược lại càng cảm thấy sung sướng đến tận trời xanh.
- Em thật là...
- Nữa đi... nữa...
- Haha... em đúng là đồ damdang.
Mặc Băng Tước cười sung sướng tiếp tục, sau khi đã ra rồi vẫn giữ khư khư bên trong Lục Tuyến Yên. Cơn đau đó khiến cho cô chỉ muốn ôm lấy hắn càng chặc hơn, với suy nghĩ rằng cơn đang sẽ dịu đi.
Và tất cả, Lục Tuyến Yên đã nhớ ra tất cả khi nhìn thấy bộ áo bệnh nhân ở trong phòng tắm thế này. Cô nhìn nó và cầm lên, nó bốc mùi kinh khủng nhưng vẫn còn vương vấn rất đậm mùi hương đặc biệt từ cơ thể cô. Lục Tuyến Yên co người trong bồn tắm, dù đã ba lần lên giường với hắn, nhưng cái cảm giác đó khi cùng làm chuyện này với hắn chỉ có một. Lục Tuyến Yên rất thắc mắc, tại sao khi bên hắn cô lại bộc ra cảm xúc như thế? Chẳng lẽ khi làm chuyện này với đàn ông sẽ cảm thấy sung sướng như vậy? Hay là chỉ mình hắn?
Thay xong bộ quần áo choàng thân màu xám đen, Lục Tuyến Yên xỏ chân vào đôi dép Koala đã được chuẩn bị sẵn. Điều khiến cô thích thú đó chính là nó rất là ấm a!!
Vừa nãy khi đang trong phòng tắm, dù rất nhiều hơi nước xộc lên cùng với mùi sữa tắm dầu gội bay khắp nơi nhưng Lục Tuyến Yên vẫn ngửi được mùi thức ăn từ bên ngoài. Bụng cũng đang đói, cô lao nhanh ra ngoài đi xuống dưới. Rồi mới để ý, lần này cô không còn đau như bao lần trước khi hoạt động nữa. Lục Tuyến Yên thích thú chạy nhiều hơn xung quanh.
- Làm gì vậy?
Khi bị hắn gọi Lục Tuyến Yên liền giật mình rồi nhìn lại, thì ra mình đã chạy xuống bàn ăn. Cô nhìn hắn đang mang thức ăn ra bàn liền ngồi lên.
- Là cho tôi phải không?- Cô đắc ý nhìn hắn.
Nhưng Mặc Băng Tước chỉ nhìn cô cười sau đó lại tiếp tục quay vào trong. Hắn dùng nỉa hốt một ít thức ăn cho vào đĩa rồi lại lấy thêm một cái bát lớn cho canh vào rồi sao đó hai tay bưng ra. Đến cửa nếp hắn chợt nhìn thấy đôi dép lông Koala mà mình đã để lại cho Lục Tuyến Yên. Không tự chủ được nhìn lên phía trước, cô ngồi đó đung đưa đôi chân trần trên không trung, người thì cứ nhúi về trước để thưởng thức mùi hương của thức ăn.
Hắn mang vào đi đến nghe tiếng loạc xoạc rõ to. Lục Tuyến Yên nghe vậy liền miểm cười nhẹ.
- Tài nghệ của anh hơn tôi rồi. Ngày não đó rãnh rỗi có thể truyền bí kíp không?
- Tôi không phải giáo viên.- Hắn lạnh lùng nói.
- Đừng có keo kiệt như vậy, sẽ chiều hư vợ tương lai của anh đó.
Mặc Băng Tước liền phì hơi cười.
- Vợ của tôi? Cô ấy có thể nấu ăn cho dù không ngon lắm.
Lục Tuyến Yên trề môi khinh thường hắn sau đó bắt đầu bữa ăn. Cô chủ động múc cơm cho hắn, còn gắp cho hắn vào miếng thịt vào bát.
- Cô muốn như đêm qua nữa sao?- Hắn nhìn bát của mình liếc nhìn Lục Tuyến Yên mà nói.
- Sao... sao anh lại nhắc đến chuyện này khi đang ăm cơm chứ?
Lục Tuyến Yên bực bội cúi người ăn không thèm nhìn mặt hắn, mỗi lần hắn phát ngôn là coi như đang chọc ghẹo cô, đáng ghét.
Dùng xong bữa ăn, hắn bảo cô ngồi yên đấy còn mình xếp bát đĩa. Nhưng Lục Tuyến Yên lại bướng bỉnh đi sau hắn rồi đẩy hắn sang một bên còn mình rửa chén.
Nhưng mà con mẹ kiếp! Đến cái bồn rửa chén nhà hắn cũng cao như thế này. Đứng thôi mà đã gần ngang ức cô rồi. Mặc Băng Tước đứng một bên dựa người vào thành bếp nhìn cô khổ sở rửa chén.
Cảm nhận ánh mắt hắn cứ nhìn mình khiến Lục Tuyến Yên xấu hổ chết đi được. Dù sao cũng đã giành lấy chỗ của hắn thì phải làm đến cùng, nhưng chưa được bao lâu lại bị hắn cướp lấy bát.
- Ra bàn ăn ngồi.
- Tôi làm được.- Lục Tuyến Yên hắng giọng.
- Đi đi, nấm lùn.
?!
- Anh...
- Hử...?
Lục Tuyến Yên muốn tiếp tục đấu mồm với hắn nhưng lại thôi. Nhỡ đâu khiến hắn nổi giận, nơi này chỉ có hai người, cô không phải là tấm bia của hắn thì là ai?
Thế là Lục Tuyến Yên ngoan ngoãn ra bàn ăn ngồi. Một lúc sau Mặc Băng Tước cũng xuất hiện.
- Chúng ta vào vấn đề chính.
Tâm thái lơ đễnh của Lục Tuyến Yên lập tức thu phục lại nghiêm túc nhìn hắn. Vào vấn đề chính? Là chất độc sao?
- Hôm qua anh đã đưa tôi đến đâu?
- Căn cứ của tôi. Cô vẫn an toàn đấy thôi.
- Làm ơn trả bảng xét nghiệm máu cho tôi.
- Cô nghĩ Trương An sẽ phân tích máu cô lâu như thế à?
- Trương An? Là bác sĩ Trương? Anh ta là người của anh sao?
- Yên tâm, tôi không có ý muốn hại gì cô. Chỉ là người như cô dường như chẳng có ai là số hai trên thế giới này.
- Anh đã biết được bao nhiêu rồi?
- Chẳng gì cả. Có thể nói chỉ là con số không. Cơ thể cô khiến tôi rất hứng thú, nhưng chưa phải bây giờ là cách tìm tòi nó. Tôi hỏi cô, những tên bắn tỉa đó, cô biết sự hiện diện của chúng. Đúng chứ?!
- Anh muốn nói gì?
- Tôi sẽ bảo vệ em. Bằng mọi giá.
- Tại sao? Một kẻ không quen không biết?
- Chỉ là bây giờ đầu cô chỉ toàn bả đậu, sau này khi nó được thay bằng chất xám, lúc ấy hỏi cũng không muộn.
- Có cần phải nói khó nghe như thế không?
- Câu hỏi cuối cùng. Tống Minh, Dư Vỹ, Bát Giới mà cô nhắc đến là ai? Người của tổ chức sao?- Hắn nhếch miệng khinh bỉ nhìn cô.
- Họ là bạn của tôi. Là từ thuở nhỏ và thời đại học.
***
Chương 25: Dư Vỹ trở về.
Tác già: Chó Sủa.
***
Chương 24: Tôi sẽ bảo vệ em.
Lại như bao lần, Lục Tuyến Yên đang nằm trên giường và bị đánh giấc bởi ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Mở mắt dậy và xoay mình, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó đang thản nhiên thở đều đó khiến Lục Tuyến Yên giật mình. Còn không mặc quần áo nữa cơ. Và cả cô cũng thế.
Lại là chuyện gì nữa đây, tại sao cô lại ngủ trên giường với hắn? Tình cảnh này giống hệt như kúc gặp nhau lần đầu, chẳng lẽ cô đã xuyên không về quá khứ rồi?
Nhưng, cái cảm giác đau khi mất đi lần đầu không có. Vậy có nghĩa là... hôm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ.
Bỗng nhiên Mặc Băng Tước mở mắt nhìn cô. Hắn đưa tay cốc nhẹ lên đầu Lục Tuyến Yên.
- Anh làm gì vậy?
- Vừa sáng sớm đã to tiếng như thế, xem ra sức khỏe em đã hồi phục rồi nhỉ.
- Sao? Sức khỏe? Hôm qua... hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Lục Tuyến Yên ngớ người, giọng nói nhỏ ríu như đang hỏi chính bản thân mình. Nhưng Mặc Băng Tước nghe tất, hắn ngẫm nghĩ lại, chuyện ngày hôm qua như thế mà Lục Tuyến Yên lại không nhớ được, rốt cuộc cái chất độc đó còn bao nhiêu công dụng nữa đây?
Ọt!!~~~
Lục Tuyến Yên xấu hổ cúi đầu, tại sao lại là trước mặt hắn cơ chứ.
- Tắm đi, rồi xuống dưới ăn sáng.
- Khoan đã!! Tôi và anh... - Vừa nói cô vừa chỉ hắn rồi chỉ mình.- Tại sao lại như vậy.
Mặc Băng Tước im lặng rồi lạnh mặt nhìn cô nói.
- Tại rượu đấy.
Nói rồi hắn quay đi vào phòng tắm. Tiếp theo chỉ nghe thấy vài tiếng xối nước sau đó hắn bước ra với áo choàng tắm đen trên người. Hai hàng áo lười biếng không kín đáo, Lục Tuyến Yên nhìn những giọt nước lăn xuống trên ngực hắn mà nuốt nước miếng. Thật xấu hổ, cô quay đi hướng khác nằm xuống lần nữa.
Hôm qua, sau khi kéo Lục Tuyến Yên ra khỏi cáng cô vẫn còn rất hoảng loạn. Cứ bám riết Mặc Băng Tước không chịu buông và gọi tên "Tống Minh". Hắn bên cạnh nghe mà muốn chói tai, muốn đẩy cô tránh xa mình nhưng lại không thành. Lục Tuyến Yên ôm chặc lấy hắn như bạch tuột, tay dính như các xúc tu.
Lúc ấy Liễu Hê từ đâu bước vào mang trên tay một hũ gì đó khá cũ. Đến khi cô bỏ lên bàn nhìn hắn với ánh mắt mừng rỡ trìu mến.
- Hũ rượu tớ ủ cuối cùng cũng xong rồi. Tối nay chúng ta cùng nhau uống.
- Rượu...
Nghe đến chữ rượu Lục Tuyến Yên chợt nhảy khỏi người Mặc Băng Tước lao đến ôm lấy nó mở nắp ngay, hành động mà Liễu Hê phải nhẹ nhàng mới dám làm, mà Lục Tuyến Yên lại mạnh bạo như vậy.
Bên trong có ba chai rượu cỡ nhỏ, Lục Tuyến Yên liền mở một chai ra mà nóc sạch. Liễu Hê há hốc mồm, uống hết một chai không say thì là hòn đá mất rồi, nhưng thứ rượu này cô dành để thưởng thức từ từ, còn Lục Tuyến Yên lại một hơi nóc sạch như thế. Thật là uổng, uổng quá đi.
Uống xong, Lục Tuyến Yên trực tiếp ngã ra sau vào lòng Mặc Băng Tước cười tà. Biết ngay cô đã say hắn liền muốn đẩy ra. Lục Tuyến Yên loạn choạng rời khỏi người Mặc Băng Tước đụng vào cạnh bàn, đau điếng.
- Đau!!
Lục Tuyến Yên ngân một hơi dài như làm nũng. Trương An nhìn thấy vậy thương cảm liền đi đến đỡ cô dậy. Thuận thế Lục Tuyến Yên ôm cổ Trương An cười mê muội.
- Nóng quá~~
Trương An liền xấu hổ đỏ mặt, nhưng đôi tay lại không muốn buông Lục Tuyến Yên ra. Ba mươi năm nay của anh chưa biết mùi phụ nữ là gì, nếu Tam Lão Đại và Lão Đại mà rời khỏi đây, lập tức anh sẽ đè cô trên cái cáng mà làm. Nhưng có vẻ ý định này của anh phải mau dập tắt đi, vì ánh mắt như muốn phóng ra tia sét chết người đang phóng về hướng này, rồi chuyển tầm nhìn lên bàn tay Trương An đang sờ mó những nơi không phải kia.
Chỉ trong ba bước, Mặc Băng Tước bước đến cúi người vác Lục Tuyến Yên lên vai. Trong cơn mơ màn cô lại nhớ đến trước kia, trong cái hoàn cảnh mình bị người ta bỏ vào bao bắt đi mất lại tiếp tục la hét hoảng loạn đấm thùm thụp lên lưng Mặc Băng Tước.
- Buông tôi ra tên bắt cóc đáng ghét. Buông ra!! Buông...
Rượu có lẽ đã khiến Lục Tuyến Yên mất đi sức lực, chỉ còn cách bất lực lung lay trên vai hắn mà khóc ròng. Mặc Băng Tước vác cô đi không thèm nói lời nào, vì cho dù có nói chắc gì đã nghe?
Hắn đẩy cô vào xe thắt dây an toàn rời khỏi căn cứ, sau đó lái xe về biệt thự của mình. Đến nơi hắn lại tiếp tục vác cô trên vai mang lên phòng, giữa sân thì trời mưa, Mặc Băng Tước không ngần ngại thả Lục Tuyến Yên xuống. Trời mưa càng nặng hạt hơn, nhưng hắn cứ đợi và giữ vũng hai chân cho Lục Tuyến Yên đến khi cả người ướt sũng sau đó lại tiếp tục bế cô vào phòng tắm, lột sạch hết đồ rồi văng thẳng lên giường.
Lúc này Lục Tuyến Yên vẫn như con sâu rượu mà mê man nằm lên chiếc gối êm ái. Trông thấy Mặc Băng Tước vừa ngồi lên giường liền lao đến ôm lấy cổ hắn cười một nụ cười quýên rũ.
- Anh đẹp trai thật đấy. Ngủ với tôi không.
Mặc Băng Tước không nói gì nhếch miệng cười. Hắn nói vang vảng bên tai cô.
- Là em mời gọi tôi.
Nói rồi hắn đẩy cô xuống giường, cả hai thân thể không vật cản mà sờ soạng nhau. Lục Tuyến Yên hình như lấy lại được một chút ý thức mà nhíu mày thở hổn hển, nhớ như giọng nói này mình đã nghe ở đâu đó, nhưng rồi lại quên bén đi mất, cảm giác hai phần da thịt khác nhau cọ sát quả thật rất thoải mái.
Mặc Băng Tước bắt đầu mân mê cái thân hình bé nhỏ lùn hơn hắn hai mươi mấy xăng này. Đến khi hai tay lần mò xuống dưới lại cảm thấy vẫn rất khít, cơ thể hình như đang run lên vì e thẹn.
- Mở ra.
Cơn kích tình làm cho hắn cũng mất đi hơi thở. Mặc Băng Tước hôn nhẹ vào môi Lục Tuyến Yên rồi chuyển sang ngặm lấy tai cô đầy âu yếm. Hơi thở không đều nhưng cứ phả ra liên tục.
- Nhanh lên. Mở ra.
- Cái... gì chứ.
Cô không hiểu hắn muốn nói gì nhưng cũng ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, để một tay hắn cầm lấy một chân mình dắt lên hông.
- A... Đ...
Định nói thì Mặc Băng Tước liền hôn lấy cô. Trong cái tình huống này hắn không muốn người phụ nữ dưới thân mình nói đau, vì như thế sẽ nghĩ rằng hắn không nhẹ nhàng. Nhưng lần một rồi lần hai đến lần ba, chưa bao giờ hắn nhẹ nhàng với phụ nữ như thế. Có lẽ, thật sự phải đưa người phụ nữ này vào danh sách ngoại lệ.
Cơn đau từ thân dưới cứ như vậy mà truyền đến liên tục, nhưng lần này cô không rên đau nữa mà trực tiếp chủ động hôn hắn, hai thân xác dính vào nhau tưởng như không rời, mang đến cho nhau cái khoái cảm mà không phải muốn là có.
- Ư...
Thỏa mãn, Mặc Băng Tước thật sự rất thỏa mãn rên lên thành tiếng. Hắn thở dốc bên cạnh Lục Tuyến Yên, hạ bộ vẫn giữ trong người Lục Tuyến Yên không muốn lấy ra, cũng vì thế mà hắn không thể thở đều được. Vì mỗi lần di chuyển cơ thể lại sợ cô đau.
Lần này Lục Tuyến Yên lại chủ động đưa lên cô hắn liếm một cái lên xương quai xanh. Khiến hắn muốn dừng lại cành muốn thêm. Mặc Băng Tước một tay ôm lấy lưng cô còn một tay bế hông đẩy mạnh về phía mình, Lục Tuyến Yên kêu lên một tiếng gục đầu lên vai hắn, miệng muốn kêu nhưng lại thôi. Thay vì than vãn, cô chọn cách cắn mạnh vào vai hắn mạnh nhất có thể. Nhưng Mặc Băng Tước không thấy đau, ngược lại càng cảm thấy sung sướng đến tận trời xanh.
- Em thật là...
- Nữa đi... nữa...
- Haha... em đúng là đồ damdang.
Mặc Băng Tước cười sung sướng tiếp tục, sau khi đã ra rồi vẫn giữ khư khư bên trong Lục Tuyến Yên. Cơn đau đó khiến cho cô chỉ muốn ôm lấy hắn càng chặc hơn, với suy nghĩ rằng cơn đang sẽ dịu đi.
Và tất cả, Lục Tuyến Yên đã nhớ ra tất cả khi nhìn thấy bộ áo bệnh nhân ở trong phòng tắm thế này. Cô nhìn nó và cầm lên, nó bốc mùi kinh khủng nhưng vẫn còn vương vấn rất đậm mùi hương đặc biệt từ cơ thể cô. Lục Tuyến Yên co người trong bồn tắm, dù đã ba lần lên giường với hắn, nhưng cái cảm giác đó khi cùng làm chuyện này với hắn chỉ có một. Lục Tuyến Yên rất thắc mắc, tại sao khi bên hắn cô lại bộc ra cảm xúc như thế? Chẳng lẽ khi làm chuyện này với đàn ông sẽ cảm thấy sung sướng như vậy? Hay là chỉ mình hắn?
Thay xong bộ quần áo choàng thân màu xám đen, Lục Tuyến Yên xỏ chân vào đôi dép Koala đã được chuẩn bị sẵn. Điều khiến cô thích thú đó chính là nó rất là ấm a!!
Vừa nãy khi đang trong phòng tắm, dù rất nhiều hơi nước xộc lên cùng với mùi sữa tắm dầu gội bay khắp nơi nhưng Lục Tuyến Yên vẫn ngửi được mùi thức ăn từ bên ngoài. Bụng cũng đang đói, cô lao nhanh ra ngoài đi xuống dưới. Rồi mới để ý, lần này cô không còn đau như bao lần trước khi hoạt động nữa. Lục Tuyến Yên thích thú chạy nhiều hơn xung quanh.
- Làm gì vậy?
Khi bị hắn gọi Lục Tuyến Yên liền giật mình rồi nhìn lại, thì ra mình đã chạy xuống bàn ăn. Cô nhìn hắn đang mang thức ăn ra bàn liền ngồi lên.
- Là cho tôi phải không?- Cô đắc ý nhìn hắn.
Nhưng Mặc Băng Tước chỉ nhìn cô cười sau đó lại tiếp tục quay vào trong. Hắn dùng nỉa hốt một ít thức ăn cho vào đĩa rồi lại lấy thêm một cái bát lớn cho canh vào rồi sao đó hai tay bưng ra. Đến cửa nếp hắn chợt nhìn thấy đôi dép lông Koala mà mình đã để lại cho Lục Tuyến Yên. Không tự chủ được nhìn lên phía trước, cô ngồi đó đung đưa đôi chân trần trên không trung, người thì cứ nhúi về trước để thưởng thức mùi hương của thức ăn.
Hắn mang vào đi đến nghe tiếng loạc xoạc rõ to. Lục Tuyến Yên nghe vậy liền miểm cười nhẹ.
- Tài nghệ của anh hơn tôi rồi. Ngày não đó rãnh rỗi có thể truyền bí kíp không?
- Tôi không phải giáo viên.- Hắn lạnh lùng nói.
- Đừng có keo kiệt như vậy, sẽ chiều hư vợ tương lai của anh đó.
Mặc Băng Tước liền phì hơi cười.
- Vợ của tôi? Cô ấy có thể nấu ăn cho dù không ngon lắm.
Lục Tuyến Yên trề môi khinh thường hắn sau đó bắt đầu bữa ăn. Cô chủ động múc cơm cho hắn, còn gắp cho hắn vào miếng thịt vào bát.
- Cô muốn như đêm qua nữa sao?- Hắn nhìn bát của mình liếc nhìn Lục Tuyến Yên mà nói.
- Sao... sao anh lại nhắc đến chuyện này khi đang ăm cơm chứ?
Lục Tuyến Yên bực bội cúi người ăn không thèm nhìn mặt hắn, mỗi lần hắn phát ngôn là coi như đang chọc ghẹo cô, đáng ghét.
Dùng xong bữa ăn, hắn bảo cô ngồi yên đấy còn mình xếp bát đĩa. Nhưng Lục Tuyến Yên lại bướng bỉnh đi sau hắn rồi đẩy hắn sang một bên còn mình rửa chén.
Nhưng mà con mẹ kiếp! Đến cái bồn rửa chén nhà hắn cũng cao như thế này. Đứng thôi mà đã gần ngang ức cô rồi. Mặc Băng Tước đứng một bên dựa người vào thành bếp nhìn cô khổ sở rửa chén.
Cảm nhận ánh mắt hắn cứ nhìn mình khiến Lục Tuyến Yên xấu hổ chết đi được. Dù sao cũng đã giành lấy chỗ của hắn thì phải làm đến cùng, nhưng chưa được bao lâu lại bị hắn cướp lấy bát.
- Ra bàn ăn ngồi.
- Tôi làm được.- Lục Tuyến Yên hắng giọng.
- Đi đi, nấm lùn.
?!
- Anh...
- Hử...?
Lục Tuyến Yên muốn tiếp tục đấu mồm với hắn nhưng lại thôi. Nhỡ đâu khiến hắn nổi giận, nơi này chỉ có hai người, cô không phải là tấm bia của hắn thì là ai?
Thế là Lục Tuyến Yên ngoan ngoãn ra bàn ăn ngồi. Một lúc sau Mặc Băng Tước cũng xuất hiện.
- Chúng ta vào vấn đề chính.
Tâm thái lơ đễnh của Lục Tuyến Yên lập tức thu phục lại nghiêm túc nhìn hắn. Vào vấn đề chính? Là chất độc sao?
- Hôm qua anh đã đưa tôi đến đâu?
- Căn cứ của tôi. Cô vẫn an toàn đấy thôi.
- Làm ơn trả bảng xét nghiệm máu cho tôi.
- Cô nghĩ Trương An sẽ phân tích máu cô lâu như thế à?
- Trương An? Là bác sĩ Trương? Anh ta là người của anh sao?
- Yên tâm, tôi không có ý muốn hại gì cô. Chỉ là người như cô dường như chẳng có ai là số hai trên thế giới này.
- Anh đã biết được bao nhiêu rồi?
- Chẳng gì cả. Có thể nói chỉ là con số không. Cơ thể cô khiến tôi rất hứng thú, nhưng chưa phải bây giờ là cách tìm tòi nó. Tôi hỏi cô, những tên bắn tỉa đó, cô biết sự hiện diện của chúng. Đúng chứ?!
- Anh muốn nói gì?
- Tôi sẽ bảo vệ em. Bằng mọi giá.
- Tại sao? Một kẻ không quen không biết?
- Chỉ là bây giờ đầu cô chỉ toàn bả đậu, sau này khi nó được thay bằng chất xám, lúc ấy hỏi cũng không muộn.
- Có cần phải nói khó nghe như thế không?
- Câu hỏi cuối cùng. Tống Minh, Dư Vỹ, Bát Giới mà cô nhắc đến là ai? Người của tổ chức sao?- Hắn nhếch miệng khinh bỉ nhìn cô.
- Họ là bạn của tôi. Là từ thuở nhỏ và thời đại học.
***
Chương 25: Dư Vỹ trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook