Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
-
Chương 18: A new friend
Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 18: A new friend.
Lục Tuyến Yên vẫn cứ ngơ ngác cho đến khi bị một người vô va tình va trúng. Cô nhìn chàng trai trước mặt miểm cười giật lấy lại khay thức ăn rồi nói.
- Anh đã nói vậy thì tôi không phụ lòng được.- Nói rồi Lục Tuyến Yên đi thẳng đến quầy hàng. Ai ai cũng nhường lối đi cho cô.- Ông chủ, cho tôi phần to nhất và nhiều nhất ở đây.
Chàng trai ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của Lục Tuyến Yên đang đợi ông chủ cho thứ ăn vào khay. Khi đưa ra đề nghị này anh cứ nghĩ đến hai phương án. Một là cô ấy sẽ từ chối hai là sẽ nhận lời một cách khiêm tốn. Ai ngờ đâu... mà cũng không sao, là anh làm thì anh chịu.
Và cũng còn một bàn trống duy nhất, cả hai cùng ngồi xuống cùng ăn và cùng phiếm chuyện.
Thấy anh chàng ấy cũng theo mình ngồi xuống bàn, cũng niềm nở một chút giới thiệu qua.
- Tôi là Lục Tuyến Yên.
Lục Tuyến Yên nghĩ không cần phải cho người khác biết tuổi mình làm gì. Chỉ cần có cái tên là đã đủ xưng hô rồi.
- Tôi là Tô Lộ Minh năm nay 32 tuổi. Rất cảm ơn cô lần nữa vì đã giúp tôi giữ số tiền này. Mà... cô không ăn hải sản sao?
Tô Lộ Minh vừa nói vừa nhìn lên xuất ăn khổng lồ mà Lục Tuyến Yên đang từ từ chén lấy. Chỉ toàn thịt và rau, anh không hề thấy mỗi một khúc cá, con tôm hay miếng mực nào. Trong khi nó được nhiều người khác tranh giành nhau từng miếng.
- Tôi bị dị ứng với hải sản. Chỉ cần ăn một chút vào cũng đủ phải túc trực tại nhà ba ngày liền.
Tô Lộ Minh liền làm ra vẻ ngạc nhiên bất ngờ có hơi lố lăng.
- Kinh khủng tới vậy sao?
- Đúng.- Lục Tuyến Yên ngẫm nghĩ gật đầu.- Quả thật nó rất kinh khủng.- Cô không để tâm mấy đến tâm thái của chàng trai này.- Mà anh ra ngoài với số tiền mặt như thế trên người rất nguy hiểm. Sao không mang vào ngân hàng đi. Như thế sẽ an toàn hơn. Cho dù ngân hàng có bị cướp sạch tiền thì nhà nước cũng có nghĩa vụ phải trả cho anh mà.
Tô Lộ Minh mím môi nín cười. Lục Tuyến Yên thật vui tính, chỉ vừa gặp nhau lần đầu đã có thể niềm nở như vậy.
- Vì tôi cần giao số tiền này cho một người. Và họ cần tiền mặt.
Lục Tuyến Yên rất muốn nói tiếp nhưng lại thôi. Cô gật gù thuận theo ý kiến của Tô Lộ Minh.
- Tôi gọi cô là Tuyến Yên nhé.- Lục Tuyến Yên liền gật đầu.- Vừa nãy tại sao cô lại dùng chân đá hắn, mà không phải là nói to cho mọi người biết. Xung quanh nhiều người như thế hắn sẽ bỏ chạy ngay mà.
Nghe thế cô liền lập tức trả lời.
- Gãy tay rồi hắn sẽ không thể trộm lấy đồ người khác.
- Gãy?!
- Ít nhất hắn cũng không thể tháo bột khi chưa đầy năm tháng.
- Năm??
Thường thường một người dù có gãy tay hay gãy chân đều sau ba tháng là lành hẳn. Năm tháng thì chủ đối với những người nặng hơn là gãy luôn xương trong.
- Tôi chỉ định đá hắn gãy một bên tay thôi. Ai ngờ tay kia của hắn cũng...- Lục Tuyến Yên thở dài.- Là tôi không cố ý.
Bỗng nhiên đồng hồ của Lục Tuyến Yên vang lên. Từ nãy đến giờ không chú ý, thực ra Lục Tuyến Yên đã ăn hết phần ăn của mình. Trong khi Tô Lộ Minh chỉ vừa ăn mới được một nửa.
- Đến giờ tôi phải về công ty rồi. Tạm biệt anh nhé.
- Được.
Tô Lộ Minh ánh mắt thâm sâu nhìn bóng dáng Lục Tuyến Yên rời đi. Mãi cho đến khi cô khuất dáng ở tuyến đường cho người đi bộ. Anh miểm cười nhẹ.
- Ông chủ, tính tiền.
...
Về đến công ty và để lên tầng trên cũng phải qua sảnh chính. Bỗng nhiên có sự việc gì đó nhốn nhào xảy ra kéo theo rất nhiều nhân viên "nhiều chuyện". Lục Tuyến Yên không muốn quan tâm nhưng...
- Nhanh lên, hai chị em họ sắp choảng nhau luôn rổi.
Khi nghe đến ba chữ "hai chị em" trong đầu Lục Tuyến Yên liền nghĩ đến Liễu Hê và Liễu Nạch. Vốn không muốn nhiều chuyện nhưng vẫn lao vào xem sao. Lâu lâu bà tám một chút chắc sẽ không bị quật.
Bên trong đại sảnh của nhà ăn, Liễu Hê và Liễu Nạch cùng nhau đứng đó ánh mắt hung tợn nhìn nhau như muốn phóng ra tia lửa. Trong đầu mọi người cứ tự hỏi Liễu Nạch rốt cuộc lại phạm phải sai lầm gì. Vì từ trước đến giờ cô ta chỉ là một kẻ chuyên gây loạn ở nơi này mà thôi. Hầu hết nhân viên ở đây đều một lòng thông cảm cho Liễu Hê vì Liễu Nạch là em gái cô ấy. Một tay muốn đuổi em gái mình ra khỏi công ty trước định kiến của gia đình không phải là chuyện hay ho cho lắm.
- Tôi không còn chỗ trống nhịn nữa đâu Liễu Nạch. Đừng khiến tôi phải một tay gạch thẳng cô ra khỏi cái công ty này.
- Cô thử xem, đừng khiến tôi phải dùng biện pháp mạnh đồ lập dị.
Lập dị đối với một người phụ nữ, phát ngôn của cô ta khiến Lục Tuyến Yên đã từ không tụt xuống con số âm. Không thể nào sinh thiện cảm nổi mà.
Liễu Hê bỏ ngoài tai hai từ "lập dị" đó, như là đã quen rồi vậy.
- Tháng này cô không mang giày công ty đến 23 lần, không trang phục đầy đủ 17 lần, trang điểm quá đậm. Và nặng nhất cô lại khiến Tiffany phải nhập viện. Còn gì để chối cãi nữa không? Chỉ cần một mình nó tôi đã đủ trình để đá cô ra khỏi nơi này rồi.- Liễu Hê vẫn rất bình tĩnh nói.
- Tôi thích đấy, cô điều tra để làm gì? Chuyện tôi làm với Tiffany là do cô ta ngu ngốc mới bị ngộ độc thực phẫm. Là một đầu bếp như cô ta mà lại dễ dàng... Liễu Hê!!
Chưa nói hết câu, bàn tay Liễu Hê bỗng nhiên nâng lên một đường thẳng gián xuống. Liễu Nạch sợ hãi hét lớn nhắm mắt nghiêng đầu. Nhưng mãi đến ba giây sau cô vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Lục Tuyến Yên bước đến nhẹ nhàng đón lấy bàn tay đang nổi gân xanh của Liễu Hê. Cô nhìn Liễu Nạch đang mang vẻ mặt sợ hãi kia thì hả dạ lắm.
- Bàn tay của cô không nên chạm vào thứ dơ bẩn đó.
Liễu Hê ngạc nhiên nhìn Lục Tuyến Yên hạ tay xuống. Mọi thứ trong đầu cô nãy giờ đã bay đi đâu mất bây giờ chỉ còn hình ảnh nụ cười thiên thần đang hé kia. Cộng thêm hành động bắt lấy tay cô ôm vào lòng, khiến Lục Tuyến Yên càng giống hơn với một người mẹ quả cảm.
Liễu Nạch cũng ngạc nhiên không kém khi Lục Tuyến Yên bỗng nhiên xuất hiện và đỡ lấy cánh tay kia. Nếu không không biết khi vướng phải bàn tay đó khuôn mặt sẽ sưng vù đến cỡ nào. Liễu Nạch cứ tưởng Lục Tuyến Yên có ý tốt nên định hiền lành mà cảm ơn. Ai ngờ sau khi nghe phát ngôn từ ai đó, máu nóng không hiểu từ đâu sộc lên não.
Liễu Nạch một tay nắm lấy bả vai Lục Tuyến Yên xoay lại để mặt cô hướng về mình. Bàn tay giờ đã thủ thế.
- Cô biết mình đang nói ai không?!
Bật!!
Lần này Lục Tuyến Yên không đoán trước hành động này, cái này chỉ là theo bản năng mà thôi. Cô dùng tay đánh bật cánh tay đang muốn tát mình sang một bên, không biết dùng lực nhiều đến cỡ nào mà khiến Liễu Nạch ôm tay ngả sang một bên.
Chỉ là một cái đánh tay mà khiến một người bình thường "văng" xa như thế, hầu như tất cả mọi người đều khâm phục nhìn Lục Tuyến Yên. Cô lại tức giận đến đỏ mặt, tại sao cứ thích biến cô thành trung tâm chú ý thế này.
- Cô không biết sự ảnh hưởng của mình đến người khác nhiều như thế nào sao?
Đây cũng chỉ như là một câu hỏi tu từ mà Lục Tuyến Yên đặt ra, cô không cần câu trả lời từ đối phương mà chỉ cần họ dảnh tai lên mà nghe được rồi. Liễu Hê thì đã cảm thấy hả hê quá đủ liền cầm tay Lục Tuyến Yên âu yếm rời đi.
Cái nắm tay này không hề bình thường. Lục Tuyến Yên cảm thấy nó rất ấm áp dịu dàng, hai bàn tay áp mặt vào nhau một cách tự nhiên hòa hợp, cô lại cảm thấy, là hai người phụ nữ với nhau nhưng Lục Tuyến Yên thật sự thấy hai người rất giống tình nhân.
Lục Tuyến Yên vô thức đỏ mặt, cô cảm thấy bàn tay Liễu Hê lớn lắm, như của đàn ông vậy.
...
Tối hôm nay Lục Tuyến Yên lại được Liễu Hê đưa về nhà. Hỏi hang mới biết hiện tại Mặc Băng Tước đang ở nước ngoài nên cô phải đảm nhiệm tất cả khi hắn không có ở đây. Cô cũng có chút vui mừng. Thời gian sẽ làm cơn ngại ngùng của cô vơi đi không ít.
Không những được Liễu Hê đưa về nhà mà cô ấy còn đưa cô lên tận phòng còn đợi Lục Tuyến Yên bước vào trong nữa mới yên tâm. Khi vừa mở cửa ra, quả nhiên người đón cô về vẫn là MaoMao yêu dấu. Trông thấy chủ mình về MaoMao liền chạy nhanh đến cọ sát mình vào người Lục Tuyến Yên. Cô miểm cười nhìn nó, định gọi tên như lời chào hỏi khi về nhà thì đã nghe thấy tiếng háo hức của Liễu Hê vọng đến.
- Bé mèo đáng yêu quá. Cô nuôi sao Tuyến Yên? Lại đây! Lại đây ta nựng cái nào bé yêu.
Liễu Hê vui vẻ ngồi xổm xuống gọi MaoMao giơ hai tay ra trước mong nó sẽ lao đến. Lục Tuyến Yên vui vẻ gọi tên MaoMao. Cô bé nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu âu yếm nhìn cô tiếp tục cọ mình vào chân chủ. Lục Tuyến Yên cũng ngồi xuống vuốt ve cằm dưới của nó, và nó vui vẻ nhắm mắt hưởng thụ.
Liễu Hê thấy thế liền thích thú vui vẻ đưa tay đến định chạm vào người nó thì bỗng nhiên MaoMao nổi khùng lên quay sang cắn vào tay cô. May mắn Liễu Hê lạnh lợi nếu không sẽ phải ôm tay đau mà lái xe đi về.
Liễu Hê ấm ức nhăn mặt nhìn sang Lục Tuyến Yên. Hai mắt ngấn lệ như muốn khóc.
- Tại sao lại như vậy...??
Câu hỏi khiến Lục Tuyến Yên cực kì bối rối. Cô cũng không biết tại sao MaoMao lại có thái độ đó, nhìn nó có vẻ bất cần và hơi chảnh chóa khi nhìn sang Liễu Hê. Một vài lần cô có giục nó sang chào Liễu Hê một cái nhưng không là không. MaoMao sang chảnh hất mặt dảnh đuôi đi vào trong nhà.
(•-•)
Liễu Hê có lẽ đã bị một cú sốc cực sốc về tinh thần. Cô vẫn cứ khư khư nhìn MaoMao đang vẩy đuôi đi vào trong. Lòng tự nhủ sẽ không bỏ cuộc.
- Bây giờ cũng chưa trễ lắm. Hay vào tôi pha cho cô một ít cafe nhé.
Liễu Hê liền gật đầu đồng ý ngay. Cô nhất quyết, nhất quyết phải chạm vào MaoMao cho bắng được. Lục Tuyến Yên không nhìn ra ý định của Liễu Hê. Nhưng chuyện này cũng rất bình thường.
Ngồi trên sofa chính của căn phòng, Liễu Hê ngồi thật ngay ngắn và tự nhiên. Liếc mắt sang cái ghế đơn bên cạnh cách đó khoảng 1m, MaoMao đang nằm ngủ ngon lành.
Liễu Hê bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng nhất. Cô nhấc chân mình đặt lên tấm thảm từng nhịp từng nhịp thật chậm rãi và êm tai tiến đến.
3...
2..
1...
Chụp!! Vồ!!
Miaooooo!!!!!!
Nghe tiếng gàp thét thảm thiết của MaoMao, đôi tay đang pha cafe cho Liễu Hê bỗng nhiên co giật mạnh làm vãi ra bên ngoài một chút. Lục Tuyến Yên bỏ đó tháo tạp dề chạy ra. Đập vào mắt là Liễu Hê đầu tóc rối bù đang ôm mặt mà ấm ức.
- Tại sao lại như vậy...?!
- Liễu Hê cô không sao chứ?!
Khà!!!!
MaoMao khẹt hơi một phát rồi chạy đi lên phía trên vị trí nào đó cao cao mà nằm ngủ. Liễu Hê mím môi nhìn nó.
- Tại sao vậy?!
Bỗng nhiên Lục Tuyến Yên lại bật cười. Từ lúc gặp MaoMao cho đến giờ, trong miệng Liễu Hê chỉ thốt ra hai chữ "tại sao".
- Chắc hôm nay MaoMao không khỏe cũng nên. Liễu Hê à cô thông cảm cho con bé nhé.
- Ừm!!
Liễu Hê lại ấm ức gật đầu. Cô đón lấy tách cafe nóng hổi trên tay Lục Tuyến Yên từ từ thưởng thức. Hương vị đậm đà bay xộc vào mũi thơm lựng, Liễu Hê rõ ràng ngửi được cả mùi của hạt cafe nguyên chất và mùi của một chút sữa đặc tươi. Húp ngay một miếng, chiếc lưỡi bắt đầu cảm nhận vị đắng đắng ngọt của cafe và sữa. Liễu Hê nhắm mắt hưởng thụ, sao lại có người chế cafe ngon đến thế.
- Ngon quá!
Được khen Lục Tuyến Yên cũng chỉ biết miểm cười.
- Đây là công thức mà mẹ đã truyền lại cho tôi. Cafe hạt nguyên chất được tôi đích thân mua từ Việt Nam về đấy. Ngoài ra quốc gia khác không có loại nào như thế này đâu.
- Cô cũng thật là am hiểu về cafe ha!!
- Tôi chỉ có hứng thứ với nguyên liệu từ Việt Nam. Thật sự cảm thấy nó có gì đó rất đặc biệt trong chất lượng cả từ trong ra ngoài. Hay lúc nào đó tôi và cô rãnh rỗi ta có thể qua đó một chuyến.
- Ý kiến không tồi. Khi có thời gian rãnh nhất định tôi sẽ đi cùng cô.
Trễ lắm Liễu Hê mới đi về. Lục Tuyến Yên lại không ngờ cô ấy lại rất có hứng với cái cách pha chế cafe này. Và còn bảo cô hãy nói cho mình biết với. Làm bây giờ hai mắt muốn cụp xuống ngay lập tức luôn rồi.
Tiễn Liễu Hê ra cửa thì cô ấy bảo hãy vào trong đi. Nhưng mà Lục Tuyến Yên vẫn lì lợm nhìn theo hình bóng Liễu Hê cho đến khi lên xe rồi lái đi mất. Cuộc sống con người đúng là không thể đoán trước được chuyện gì cả. Người dưng bỗng hóa thành bạn khi một trong cả hai vô tình phá vỡ hức tường vô hình mà giữa ai cũng có. Để rồi thân thiện cười nói với nhau như thế. Lục Tuyến Yên vẫn cứ lì lợm suy nghĩ, có lẽ hai người đã gặp nhau ở đâu đó rồi chăng?
- Tuyến Yên!!
Thính giác của Lục Tuyến Yên rất nhạy. Âm thanh gọi tên cô phát ra chắc chắn đã gặp qua một lần. Cô quay lại nhìn xem đối phương là ai thì thấy đó là anh chàng Tô Lộ Minh mà mình đã gặp lúc sáng.
- Tô... Tô Lộ Minh. Đúng chứ?!
- Thật may mắn vì cô còn nhớ đến tôi. Cô ở căn chung cư này sao? Ngay bên cạnh tôi?
Lục Tuyến Yên lóng này mới để ý, bên cạnh là một phòng trống nghe nói có người chuyển đến hôm nay. Không ngờ người đo lại là Tô Lộ Minh, chàng trai mà miệng cứ phát ra hai chữ cảm ơn khi gặp cô.
- Vậy anh chính là người đàn ông chuyển đến căn hộ này đó sao?
- Đúng rồi. Không ngờ lại gặp cô ở đây. Vậy là chúng ta có duyên rồi.
- Chắc là như vậy rồi.
- À!! Tôi không rõ lắm về cấu trúc của căn hộ. Cô có thể giúp tôi giới thiệu một chút không?
Lục Tuyến Yên nhìn khuôn mặt thân thiện của anh ta sự cảnh giác liền hạ xuống con số không. Có lẽ cũng không nên đa nghi quá. Huống chi cô lại là ân nhân của anh ta. Chắc là sẽ không có ý xấu gì.
- Được!! Tôi giúp anh mang đồ vào.
Lục Tuyến Yên nở một nụ cười nhìn anh. Má lúm đồng tiền bỗng nhiên xuất hiện cùng với độ cong của đôi môi. Tô Lộ Minh vốn dĩ không muốn để ý nhưng đã bị hớp hồn từ lúc nào nhận chẳng ra. Hai má anh bỗng nhiên nóng bừng quay mặt sang hướng khác.
- À, cảm ơn cô nhiều lắm.
Lục Tuyến Yên đón lấy túi đồ nhỏ trên tay Tô Lộ Minh mang vào trong. Còn anh thì nhanh chóng xuống dưới lấy thêm đồ đạc mang vào. Liễu Hê nghe tiếng bước chân đang đến nơi này liền tháo giày cao gót chân trần chạy đi.
...
- A!!!
Tô Lộ Minh trên tay đang mang một cái thùng to tổ tướng. Vì nó khuất tầm nhìn khiến anh không nhìn thấy những vật cản phía trước như mình đoán. Chân vô dụng động phải chân bàn nghe một cái cốp. Một chân đứng trụ không vững Tô Lộ Minh nghiêng người sắp ngã liền được Lục Tuyến Yên rất nhanh lao đến đỡ lấy lại.
- Cẩn thận chứ!!
- Chân tôi đau quá.
Tô Lộ Minh đau đớn ôm lấy cái chân đang dần sưng lên của mình thuận đường ngồi xuống ghế sofa. Anh vén quần lên, nó đã sớm bầm tím.
- Tôi bất cẩn quá!!
- Anh không sao chứ?! Hay để tôi mang những thứ này vào. Anh cần đặt nó ở đâu?
- Phiền cô quá!! Tôi muốn mang nó vào phòng tắm.
Lục Tuyến Yên gật gù ngồi xổm xuống nhìn qua vết thương của Tô Lộ Minh. Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vài khiến anh đau mà giật mình một cái.
- Tôi xin lỗi.
Nói rồi Lục Tuyến Yên quay phắt ra sau ôm lấy chiếc thùng đi thẳng vào phòng tắm. Bên trong cũng chẳng có gì nổi bật. Chỉ là một túi một giặt, dầu gội, sữa tắm, khăn bông cùng với bót đánh răng, dao cạo râu... Ngoài ra, cô còn thấy một hộp Durex đặt bên trong. Lục Tuyến Yên tò mò cầm nó lên, đúng như cô đoán, cái thứ này chỉ có đàn ông mới biết dùng. Sự tò mò cũng chỉ dừng lại ở đó, bây giờ cô sẽ đến siêu thị mua một ít bông băng. Chân của Tô Lộ Minh chỉ là bầm tím, nhưng nó khiến con người đau hơn khi bị phải một vết cắt nhỏ.
Bên ngoài, thật ra chân của Tô Lộ Minh không đau lắm như những gì anh biểu lộ bên ngoài. Đứng ở góc khuất, anh nhìn tấm lưng mảnh khảnh đó đang di chuyển để đặt từng thứ vào đúng nơi ngay ngắn. Tô Lộ Mình nhếch môi cười gian xảo muốn bật thành tiếng khi trông thấy Lục Tuyến Yên cầm Durex lên mà ngắm nghía.
Ra bên ngoài thì trông thấy Tô Lộ Minh vẫn ngồi đó. Trời bây giờ cũng đã tối quá, xe buýt cũng ít người qua lại nên Lục Tuyến Yên đành phải về căn hộ của mình lấy số ít bông băng còn lại sang.
- Để máu bầm trong người rất nguy hiểm. Anh đặt chân lên sofa để tôi cho nó ra ngoài nhé.
Lúc Lục Tuyến Yên ra về mà không nói một tiếng Tô Lộ Minh nghĩ cô đi luôn rồi nhưng ai ngờ chưa đầy một phút sau đã quay lại với những thứ màu trắng trên người. Lục Tuyến Yên ân cần nói với anh nhẹ nhàng đặt chân Tô Lộ Minh duỗi dài trên sofa. Cô lấy một con dao nhỏ cùng ít bông gòn để cầm máu.
- Sẽ đau nhé.
- Trái tim tôi bị chi phối bởi lòng tốt của cô rồi.
Tô Lộ Minh say đắng nhìn Lục Tuyến Yên đang cắm cúi sơ cứu vết thương tự vạch cho mình. Bỗng nhiên một con gió bên ngoài thổi vào cửa sổ, mùi hương đặt biệt trên cơ thể Lục Tuyến Yên phưởng phất trước mặt Tô Lộ Minh. Anh ngần người thưởng thức, đây không giống như là nước hoa.
Không biết, Tô Lộ Minh cảm thấy mình nghiện nó mất rồi.
***
Chương 19: Tổng giám đốc!? Anh muốn mọi người biết mình là ai sao?
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 18: A new friend.
Lục Tuyến Yên vẫn cứ ngơ ngác cho đến khi bị một người vô va tình va trúng. Cô nhìn chàng trai trước mặt miểm cười giật lấy lại khay thức ăn rồi nói.
- Anh đã nói vậy thì tôi không phụ lòng được.- Nói rồi Lục Tuyến Yên đi thẳng đến quầy hàng. Ai ai cũng nhường lối đi cho cô.- Ông chủ, cho tôi phần to nhất và nhiều nhất ở đây.
Chàng trai ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của Lục Tuyến Yên đang đợi ông chủ cho thứ ăn vào khay. Khi đưa ra đề nghị này anh cứ nghĩ đến hai phương án. Một là cô ấy sẽ từ chối hai là sẽ nhận lời một cách khiêm tốn. Ai ngờ đâu... mà cũng không sao, là anh làm thì anh chịu.
Và cũng còn một bàn trống duy nhất, cả hai cùng ngồi xuống cùng ăn và cùng phiếm chuyện.
Thấy anh chàng ấy cũng theo mình ngồi xuống bàn, cũng niềm nở một chút giới thiệu qua.
- Tôi là Lục Tuyến Yên.
Lục Tuyến Yên nghĩ không cần phải cho người khác biết tuổi mình làm gì. Chỉ cần có cái tên là đã đủ xưng hô rồi.
- Tôi là Tô Lộ Minh năm nay 32 tuổi. Rất cảm ơn cô lần nữa vì đã giúp tôi giữ số tiền này. Mà... cô không ăn hải sản sao?
Tô Lộ Minh vừa nói vừa nhìn lên xuất ăn khổng lồ mà Lục Tuyến Yên đang từ từ chén lấy. Chỉ toàn thịt và rau, anh không hề thấy mỗi một khúc cá, con tôm hay miếng mực nào. Trong khi nó được nhiều người khác tranh giành nhau từng miếng.
- Tôi bị dị ứng với hải sản. Chỉ cần ăn một chút vào cũng đủ phải túc trực tại nhà ba ngày liền.
Tô Lộ Minh liền làm ra vẻ ngạc nhiên bất ngờ có hơi lố lăng.
- Kinh khủng tới vậy sao?
- Đúng.- Lục Tuyến Yên ngẫm nghĩ gật đầu.- Quả thật nó rất kinh khủng.- Cô không để tâm mấy đến tâm thái của chàng trai này.- Mà anh ra ngoài với số tiền mặt như thế trên người rất nguy hiểm. Sao không mang vào ngân hàng đi. Như thế sẽ an toàn hơn. Cho dù ngân hàng có bị cướp sạch tiền thì nhà nước cũng có nghĩa vụ phải trả cho anh mà.
Tô Lộ Minh mím môi nín cười. Lục Tuyến Yên thật vui tính, chỉ vừa gặp nhau lần đầu đã có thể niềm nở như vậy.
- Vì tôi cần giao số tiền này cho một người. Và họ cần tiền mặt.
Lục Tuyến Yên rất muốn nói tiếp nhưng lại thôi. Cô gật gù thuận theo ý kiến của Tô Lộ Minh.
- Tôi gọi cô là Tuyến Yên nhé.- Lục Tuyến Yên liền gật đầu.- Vừa nãy tại sao cô lại dùng chân đá hắn, mà không phải là nói to cho mọi người biết. Xung quanh nhiều người như thế hắn sẽ bỏ chạy ngay mà.
Nghe thế cô liền lập tức trả lời.
- Gãy tay rồi hắn sẽ không thể trộm lấy đồ người khác.
- Gãy?!
- Ít nhất hắn cũng không thể tháo bột khi chưa đầy năm tháng.
- Năm??
Thường thường một người dù có gãy tay hay gãy chân đều sau ba tháng là lành hẳn. Năm tháng thì chủ đối với những người nặng hơn là gãy luôn xương trong.
- Tôi chỉ định đá hắn gãy một bên tay thôi. Ai ngờ tay kia của hắn cũng...- Lục Tuyến Yên thở dài.- Là tôi không cố ý.
Bỗng nhiên đồng hồ của Lục Tuyến Yên vang lên. Từ nãy đến giờ không chú ý, thực ra Lục Tuyến Yên đã ăn hết phần ăn của mình. Trong khi Tô Lộ Minh chỉ vừa ăn mới được một nửa.
- Đến giờ tôi phải về công ty rồi. Tạm biệt anh nhé.
- Được.
Tô Lộ Minh ánh mắt thâm sâu nhìn bóng dáng Lục Tuyến Yên rời đi. Mãi cho đến khi cô khuất dáng ở tuyến đường cho người đi bộ. Anh miểm cười nhẹ.
- Ông chủ, tính tiền.
...
Về đến công ty và để lên tầng trên cũng phải qua sảnh chính. Bỗng nhiên có sự việc gì đó nhốn nhào xảy ra kéo theo rất nhiều nhân viên "nhiều chuyện". Lục Tuyến Yên không muốn quan tâm nhưng...
- Nhanh lên, hai chị em họ sắp choảng nhau luôn rổi.
Khi nghe đến ba chữ "hai chị em" trong đầu Lục Tuyến Yên liền nghĩ đến Liễu Hê và Liễu Nạch. Vốn không muốn nhiều chuyện nhưng vẫn lao vào xem sao. Lâu lâu bà tám một chút chắc sẽ không bị quật.
Bên trong đại sảnh của nhà ăn, Liễu Hê và Liễu Nạch cùng nhau đứng đó ánh mắt hung tợn nhìn nhau như muốn phóng ra tia lửa. Trong đầu mọi người cứ tự hỏi Liễu Nạch rốt cuộc lại phạm phải sai lầm gì. Vì từ trước đến giờ cô ta chỉ là một kẻ chuyên gây loạn ở nơi này mà thôi. Hầu hết nhân viên ở đây đều một lòng thông cảm cho Liễu Hê vì Liễu Nạch là em gái cô ấy. Một tay muốn đuổi em gái mình ra khỏi công ty trước định kiến của gia đình không phải là chuyện hay ho cho lắm.
- Tôi không còn chỗ trống nhịn nữa đâu Liễu Nạch. Đừng khiến tôi phải một tay gạch thẳng cô ra khỏi cái công ty này.
- Cô thử xem, đừng khiến tôi phải dùng biện pháp mạnh đồ lập dị.
Lập dị đối với một người phụ nữ, phát ngôn của cô ta khiến Lục Tuyến Yên đã từ không tụt xuống con số âm. Không thể nào sinh thiện cảm nổi mà.
Liễu Hê bỏ ngoài tai hai từ "lập dị" đó, như là đã quen rồi vậy.
- Tháng này cô không mang giày công ty đến 23 lần, không trang phục đầy đủ 17 lần, trang điểm quá đậm. Và nặng nhất cô lại khiến Tiffany phải nhập viện. Còn gì để chối cãi nữa không? Chỉ cần một mình nó tôi đã đủ trình để đá cô ra khỏi nơi này rồi.- Liễu Hê vẫn rất bình tĩnh nói.
- Tôi thích đấy, cô điều tra để làm gì? Chuyện tôi làm với Tiffany là do cô ta ngu ngốc mới bị ngộ độc thực phẫm. Là một đầu bếp như cô ta mà lại dễ dàng... Liễu Hê!!
Chưa nói hết câu, bàn tay Liễu Hê bỗng nhiên nâng lên một đường thẳng gián xuống. Liễu Nạch sợ hãi hét lớn nhắm mắt nghiêng đầu. Nhưng mãi đến ba giây sau cô vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Lục Tuyến Yên bước đến nhẹ nhàng đón lấy bàn tay đang nổi gân xanh của Liễu Hê. Cô nhìn Liễu Nạch đang mang vẻ mặt sợ hãi kia thì hả dạ lắm.
- Bàn tay của cô không nên chạm vào thứ dơ bẩn đó.
Liễu Hê ngạc nhiên nhìn Lục Tuyến Yên hạ tay xuống. Mọi thứ trong đầu cô nãy giờ đã bay đi đâu mất bây giờ chỉ còn hình ảnh nụ cười thiên thần đang hé kia. Cộng thêm hành động bắt lấy tay cô ôm vào lòng, khiến Lục Tuyến Yên càng giống hơn với một người mẹ quả cảm.
Liễu Nạch cũng ngạc nhiên không kém khi Lục Tuyến Yên bỗng nhiên xuất hiện và đỡ lấy cánh tay kia. Nếu không không biết khi vướng phải bàn tay đó khuôn mặt sẽ sưng vù đến cỡ nào. Liễu Nạch cứ tưởng Lục Tuyến Yên có ý tốt nên định hiền lành mà cảm ơn. Ai ngờ sau khi nghe phát ngôn từ ai đó, máu nóng không hiểu từ đâu sộc lên não.
Liễu Nạch một tay nắm lấy bả vai Lục Tuyến Yên xoay lại để mặt cô hướng về mình. Bàn tay giờ đã thủ thế.
- Cô biết mình đang nói ai không?!
Bật!!
Lần này Lục Tuyến Yên không đoán trước hành động này, cái này chỉ là theo bản năng mà thôi. Cô dùng tay đánh bật cánh tay đang muốn tát mình sang một bên, không biết dùng lực nhiều đến cỡ nào mà khiến Liễu Nạch ôm tay ngả sang một bên.
Chỉ là một cái đánh tay mà khiến một người bình thường "văng" xa như thế, hầu như tất cả mọi người đều khâm phục nhìn Lục Tuyến Yên. Cô lại tức giận đến đỏ mặt, tại sao cứ thích biến cô thành trung tâm chú ý thế này.
- Cô không biết sự ảnh hưởng của mình đến người khác nhiều như thế nào sao?
Đây cũng chỉ như là một câu hỏi tu từ mà Lục Tuyến Yên đặt ra, cô không cần câu trả lời từ đối phương mà chỉ cần họ dảnh tai lên mà nghe được rồi. Liễu Hê thì đã cảm thấy hả hê quá đủ liền cầm tay Lục Tuyến Yên âu yếm rời đi.
Cái nắm tay này không hề bình thường. Lục Tuyến Yên cảm thấy nó rất ấm áp dịu dàng, hai bàn tay áp mặt vào nhau một cách tự nhiên hòa hợp, cô lại cảm thấy, là hai người phụ nữ với nhau nhưng Lục Tuyến Yên thật sự thấy hai người rất giống tình nhân.
Lục Tuyến Yên vô thức đỏ mặt, cô cảm thấy bàn tay Liễu Hê lớn lắm, như của đàn ông vậy.
...
Tối hôm nay Lục Tuyến Yên lại được Liễu Hê đưa về nhà. Hỏi hang mới biết hiện tại Mặc Băng Tước đang ở nước ngoài nên cô phải đảm nhiệm tất cả khi hắn không có ở đây. Cô cũng có chút vui mừng. Thời gian sẽ làm cơn ngại ngùng của cô vơi đi không ít.
Không những được Liễu Hê đưa về nhà mà cô ấy còn đưa cô lên tận phòng còn đợi Lục Tuyến Yên bước vào trong nữa mới yên tâm. Khi vừa mở cửa ra, quả nhiên người đón cô về vẫn là MaoMao yêu dấu. Trông thấy chủ mình về MaoMao liền chạy nhanh đến cọ sát mình vào người Lục Tuyến Yên. Cô miểm cười nhìn nó, định gọi tên như lời chào hỏi khi về nhà thì đã nghe thấy tiếng háo hức của Liễu Hê vọng đến.
- Bé mèo đáng yêu quá. Cô nuôi sao Tuyến Yên? Lại đây! Lại đây ta nựng cái nào bé yêu.
Liễu Hê vui vẻ ngồi xổm xuống gọi MaoMao giơ hai tay ra trước mong nó sẽ lao đến. Lục Tuyến Yên vui vẻ gọi tên MaoMao. Cô bé nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu âu yếm nhìn cô tiếp tục cọ mình vào chân chủ. Lục Tuyến Yên cũng ngồi xuống vuốt ve cằm dưới của nó, và nó vui vẻ nhắm mắt hưởng thụ.
Liễu Hê thấy thế liền thích thú vui vẻ đưa tay đến định chạm vào người nó thì bỗng nhiên MaoMao nổi khùng lên quay sang cắn vào tay cô. May mắn Liễu Hê lạnh lợi nếu không sẽ phải ôm tay đau mà lái xe đi về.
Liễu Hê ấm ức nhăn mặt nhìn sang Lục Tuyến Yên. Hai mắt ngấn lệ như muốn khóc.
- Tại sao lại như vậy...??
Câu hỏi khiến Lục Tuyến Yên cực kì bối rối. Cô cũng không biết tại sao MaoMao lại có thái độ đó, nhìn nó có vẻ bất cần và hơi chảnh chóa khi nhìn sang Liễu Hê. Một vài lần cô có giục nó sang chào Liễu Hê một cái nhưng không là không. MaoMao sang chảnh hất mặt dảnh đuôi đi vào trong nhà.
(•-•)
Liễu Hê có lẽ đã bị một cú sốc cực sốc về tinh thần. Cô vẫn cứ khư khư nhìn MaoMao đang vẩy đuôi đi vào trong. Lòng tự nhủ sẽ không bỏ cuộc.
- Bây giờ cũng chưa trễ lắm. Hay vào tôi pha cho cô một ít cafe nhé.
Liễu Hê liền gật đầu đồng ý ngay. Cô nhất quyết, nhất quyết phải chạm vào MaoMao cho bắng được. Lục Tuyến Yên không nhìn ra ý định của Liễu Hê. Nhưng chuyện này cũng rất bình thường.
Ngồi trên sofa chính của căn phòng, Liễu Hê ngồi thật ngay ngắn và tự nhiên. Liếc mắt sang cái ghế đơn bên cạnh cách đó khoảng 1m, MaoMao đang nằm ngủ ngon lành.
Liễu Hê bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng nhất. Cô nhấc chân mình đặt lên tấm thảm từng nhịp từng nhịp thật chậm rãi và êm tai tiến đến.
3...
2..
1...
Chụp!! Vồ!!
Miaooooo!!!!!!
Nghe tiếng gàp thét thảm thiết của MaoMao, đôi tay đang pha cafe cho Liễu Hê bỗng nhiên co giật mạnh làm vãi ra bên ngoài một chút. Lục Tuyến Yên bỏ đó tháo tạp dề chạy ra. Đập vào mắt là Liễu Hê đầu tóc rối bù đang ôm mặt mà ấm ức.
- Tại sao lại như vậy...?!
- Liễu Hê cô không sao chứ?!
Khà!!!!
MaoMao khẹt hơi một phát rồi chạy đi lên phía trên vị trí nào đó cao cao mà nằm ngủ. Liễu Hê mím môi nhìn nó.
- Tại sao vậy?!
Bỗng nhiên Lục Tuyến Yên lại bật cười. Từ lúc gặp MaoMao cho đến giờ, trong miệng Liễu Hê chỉ thốt ra hai chữ "tại sao".
- Chắc hôm nay MaoMao không khỏe cũng nên. Liễu Hê à cô thông cảm cho con bé nhé.
- Ừm!!
Liễu Hê lại ấm ức gật đầu. Cô đón lấy tách cafe nóng hổi trên tay Lục Tuyến Yên từ từ thưởng thức. Hương vị đậm đà bay xộc vào mũi thơm lựng, Liễu Hê rõ ràng ngửi được cả mùi của hạt cafe nguyên chất và mùi của một chút sữa đặc tươi. Húp ngay một miếng, chiếc lưỡi bắt đầu cảm nhận vị đắng đắng ngọt của cafe và sữa. Liễu Hê nhắm mắt hưởng thụ, sao lại có người chế cafe ngon đến thế.
- Ngon quá!
Được khen Lục Tuyến Yên cũng chỉ biết miểm cười.
- Đây là công thức mà mẹ đã truyền lại cho tôi. Cafe hạt nguyên chất được tôi đích thân mua từ Việt Nam về đấy. Ngoài ra quốc gia khác không có loại nào như thế này đâu.
- Cô cũng thật là am hiểu về cafe ha!!
- Tôi chỉ có hứng thứ với nguyên liệu từ Việt Nam. Thật sự cảm thấy nó có gì đó rất đặc biệt trong chất lượng cả từ trong ra ngoài. Hay lúc nào đó tôi và cô rãnh rỗi ta có thể qua đó một chuyến.
- Ý kiến không tồi. Khi có thời gian rãnh nhất định tôi sẽ đi cùng cô.
Trễ lắm Liễu Hê mới đi về. Lục Tuyến Yên lại không ngờ cô ấy lại rất có hứng với cái cách pha chế cafe này. Và còn bảo cô hãy nói cho mình biết với. Làm bây giờ hai mắt muốn cụp xuống ngay lập tức luôn rồi.
Tiễn Liễu Hê ra cửa thì cô ấy bảo hãy vào trong đi. Nhưng mà Lục Tuyến Yên vẫn lì lợm nhìn theo hình bóng Liễu Hê cho đến khi lên xe rồi lái đi mất. Cuộc sống con người đúng là không thể đoán trước được chuyện gì cả. Người dưng bỗng hóa thành bạn khi một trong cả hai vô tình phá vỡ hức tường vô hình mà giữa ai cũng có. Để rồi thân thiện cười nói với nhau như thế. Lục Tuyến Yên vẫn cứ lì lợm suy nghĩ, có lẽ hai người đã gặp nhau ở đâu đó rồi chăng?
- Tuyến Yên!!
Thính giác của Lục Tuyến Yên rất nhạy. Âm thanh gọi tên cô phát ra chắc chắn đã gặp qua một lần. Cô quay lại nhìn xem đối phương là ai thì thấy đó là anh chàng Tô Lộ Minh mà mình đã gặp lúc sáng.
- Tô... Tô Lộ Minh. Đúng chứ?!
- Thật may mắn vì cô còn nhớ đến tôi. Cô ở căn chung cư này sao? Ngay bên cạnh tôi?
Lục Tuyến Yên lóng này mới để ý, bên cạnh là một phòng trống nghe nói có người chuyển đến hôm nay. Không ngờ người đo lại là Tô Lộ Minh, chàng trai mà miệng cứ phát ra hai chữ cảm ơn khi gặp cô.
- Vậy anh chính là người đàn ông chuyển đến căn hộ này đó sao?
- Đúng rồi. Không ngờ lại gặp cô ở đây. Vậy là chúng ta có duyên rồi.
- Chắc là như vậy rồi.
- À!! Tôi không rõ lắm về cấu trúc của căn hộ. Cô có thể giúp tôi giới thiệu một chút không?
Lục Tuyến Yên nhìn khuôn mặt thân thiện của anh ta sự cảnh giác liền hạ xuống con số không. Có lẽ cũng không nên đa nghi quá. Huống chi cô lại là ân nhân của anh ta. Chắc là sẽ không có ý xấu gì.
- Được!! Tôi giúp anh mang đồ vào.
Lục Tuyến Yên nở một nụ cười nhìn anh. Má lúm đồng tiền bỗng nhiên xuất hiện cùng với độ cong của đôi môi. Tô Lộ Minh vốn dĩ không muốn để ý nhưng đã bị hớp hồn từ lúc nào nhận chẳng ra. Hai má anh bỗng nhiên nóng bừng quay mặt sang hướng khác.
- À, cảm ơn cô nhiều lắm.
Lục Tuyến Yên đón lấy túi đồ nhỏ trên tay Tô Lộ Minh mang vào trong. Còn anh thì nhanh chóng xuống dưới lấy thêm đồ đạc mang vào. Liễu Hê nghe tiếng bước chân đang đến nơi này liền tháo giày cao gót chân trần chạy đi.
...
- A!!!
Tô Lộ Minh trên tay đang mang một cái thùng to tổ tướng. Vì nó khuất tầm nhìn khiến anh không nhìn thấy những vật cản phía trước như mình đoán. Chân vô dụng động phải chân bàn nghe một cái cốp. Một chân đứng trụ không vững Tô Lộ Minh nghiêng người sắp ngã liền được Lục Tuyến Yên rất nhanh lao đến đỡ lấy lại.
- Cẩn thận chứ!!
- Chân tôi đau quá.
Tô Lộ Minh đau đớn ôm lấy cái chân đang dần sưng lên của mình thuận đường ngồi xuống ghế sofa. Anh vén quần lên, nó đã sớm bầm tím.
- Tôi bất cẩn quá!!
- Anh không sao chứ?! Hay để tôi mang những thứ này vào. Anh cần đặt nó ở đâu?
- Phiền cô quá!! Tôi muốn mang nó vào phòng tắm.
Lục Tuyến Yên gật gù ngồi xổm xuống nhìn qua vết thương của Tô Lộ Minh. Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vài khiến anh đau mà giật mình một cái.
- Tôi xin lỗi.
Nói rồi Lục Tuyến Yên quay phắt ra sau ôm lấy chiếc thùng đi thẳng vào phòng tắm. Bên trong cũng chẳng có gì nổi bật. Chỉ là một túi một giặt, dầu gội, sữa tắm, khăn bông cùng với bót đánh răng, dao cạo râu... Ngoài ra, cô còn thấy một hộp Durex đặt bên trong. Lục Tuyến Yên tò mò cầm nó lên, đúng như cô đoán, cái thứ này chỉ có đàn ông mới biết dùng. Sự tò mò cũng chỉ dừng lại ở đó, bây giờ cô sẽ đến siêu thị mua một ít bông băng. Chân của Tô Lộ Minh chỉ là bầm tím, nhưng nó khiến con người đau hơn khi bị phải một vết cắt nhỏ.
Bên ngoài, thật ra chân của Tô Lộ Minh không đau lắm như những gì anh biểu lộ bên ngoài. Đứng ở góc khuất, anh nhìn tấm lưng mảnh khảnh đó đang di chuyển để đặt từng thứ vào đúng nơi ngay ngắn. Tô Lộ Mình nhếch môi cười gian xảo muốn bật thành tiếng khi trông thấy Lục Tuyến Yên cầm Durex lên mà ngắm nghía.
Ra bên ngoài thì trông thấy Tô Lộ Minh vẫn ngồi đó. Trời bây giờ cũng đã tối quá, xe buýt cũng ít người qua lại nên Lục Tuyến Yên đành phải về căn hộ của mình lấy số ít bông băng còn lại sang.
- Để máu bầm trong người rất nguy hiểm. Anh đặt chân lên sofa để tôi cho nó ra ngoài nhé.
Lúc Lục Tuyến Yên ra về mà không nói một tiếng Tô Lộ Minh nghĩ cô đi luôn rồi nhưng ai ngờ chưa đầy một phút sau đã quay lại với những thứ màu trắng trên người. Lục Tuyến Yên ân cần nói với anh nhẹ nhàng đặt chân Tô Lộ Minh duỗi dài trên sofa. Cô lấy một con dao nhỏ cùng ít bông gòn để cầm máu.
- Sẽ đau nhé.
- Trái tim tôi bị chi phối bởi lòng tốt của cô rồi.
Tô Lộ Minh say đắng nhìn Lục Tuyến Yên đang cắm cúi sơ cứu vết thương tự vạch cho mình. Bỗng nhiên một con gió bên ngoài thổi vào cửa sổ, mùi hương đặt biệt trên cơ thể Lục Tuyến Yên phưởng phất trước mặt Tô Lộ Minh. Anh ngần người thưởng thức, đây không giống như là nước hoa.
Không biết, Tô Lộ Minh cảm thấy mình nghiện nó mất rồi.
***
Chương 19: Tổng giám đốc!? Anh muốn mọi người biết mình là ai sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook