Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
-
Chương 15: Cô ấy là vợ tôi
Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 15: Cô ấy là vợ tôi.
- Ô!! Tống Đăng Tường cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi à.
- Tên của ta không phải để con có thể gọi thẳng như vậy.- Người đàn ông tức giận đến đỏ mặt, Lục Tuyến Yên thấy cả gân nổi trên cổ ông ta.
- Ông và tôi... tại sao lại không thể?
- Tại sao đến cuối cùng con vẫn không chấp nhận Thẩm Lư?
- Vậy tại sao tôi phải chấp nhận một người đã giết chết mẹ mình?
Đây là câu nói của hắn mà Lục Tuyến Yên cảm thấy là dài nhất. Nghe ngữ khí của hắn cô nhìn sang, sắc mặt rất khó coi. Chính là hắn đang tức giận. Cô chưa thấy gương mặt này bao giờ. Cho nên tò mò nhìn ngắm một chút.
- Ta không giết mẹ con.- Thẩm Lư bên cạnh ấm ức nói.- Là do chị ta tự tử.
- Câm miệng!!- Hắn đứng dậy, dáng cao ngất đó làm thu hút tầm nhìn một số bàn lân cận.
Lục Tuyến Yên thấy thế vội đứng lên bên cạnh anh nhẹ nhàng nói.
- Băng!! Anh không nên nóng giận như thế.
- Cô làm gì vậy?- Hà Thục là tên của cô gái còn lại. Cô ta lại tiếp tục nhìn thấy Lục Tuyến Yên âu yếm khoác tay Mặc Băng Tước liền ganh tỵ lên tiếng.
- Ai cho cô xía vào chuyện của chúng tôi?- Thẩm Lư thấy Mặc Băng Tước đứng dậy thì mình cũng không thua. Bà đứng thẳng lên nhìn hắn rồi lại liếc mắt sang phía cô khi trông thấy cô đứng bên cạnh hắn.
- Cô có tư cách gì mà xen vào chuyện này?- Cuối cùng là Tống Đăng Tường. Ông ta không đứng dậy nhưng lại cao giọng hướng về phía Mặc Băng Tước mà nói. Mà ánh mắt lại nhìn về phía cô.
Lục Tuyến Yên giật mình tròng đen lắc qua lại nhìn ba người họ. Đây có phải gọi là tấn công bất ngờ phải không? Cả ba người họ, chẳng có ai là sáng suốt cả. Khinh thường khi cô là người phụ nữ mà hắn mang đến nhưng lại sẵn sàng đối chấp khi cô chỉ vừa nói một câu chưa đầy mười chữ?
Và còn nói móc mía cô như thế?! Đúng là không biết tôn trọng người khác.
Lục Tuyến Yên trừng mắt lên nói. Nhìn thẳng vào cả ba người họ.
- Tôi có nói chuyện với các người sao? Xía vào câu nói của tôi làm gì?
Là cô trừng mắt vói họ nhưng câu ngữ vẫn rất tự nhiên. Lục Tuyến Yên cảm thấy mình kìm nén đã có phần hơi quá đà. Phần còn lại phụ thuộc vào họ. Đừng để cho bà đây phải làm loạn lên.
- Cô...
Cả ba người cùng ấp úng chỉ tay vào Lục Tuyến Yên. Thấy thế cô liền lớn tiếng hơn nữa.
- Chỉ chỏ cái gì? Tôi là tấm bia để các người phóng phi lao đến à?
- Phụt!!
Và rồi cả bốn cặp mắt đều hướng về phía Mặc Băng Tước. Là hắn đang cười. Lục Tuyến Yên nhìn xung quanh, nơi này có gì đáng để cười chứ. Hắn... không lẽ có tiền sử là bệnh thần kinh sao? Một tảng băng biết cười?
- Băng, sao bỗng nhiên anh lại cười? Nơi này... đây có đoàn xiếc nào đâu?
Hắn vẫn giữ nụ cười đó tay ấn Lục Tuyến Yên ngồi xuống ghế. Hắn đưa tay xoa lấy cái đầu bé nhỏ của cô nói.
- Em không cần bận tâm đến họ.
Lúc này Hà Thục và Thẩm Lư mới nhận ra mình đang là trung tâm của sự chú ý. Cả hai cùng nhau ngồi xuống kéo ghế lại thầm đổ lỗi chính do Lục Tuyến Yên làm họ nhục nhã như thế. Còn phải trả thù.
Lục Tuyến Yên được hắn xoa đầu thì ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn xuống đất, gò má không hiểu sao lại đỏ bừng lên. Hành động dịu dàng, giọng nói ấm áp, cô chưa từng được ai đối xử tốt như thế. Mặc dù biết đây chỉ là diễn mà thôi, nhưng Lục Tuyến Yên vẫn cảm thấy rất cảm động.
- Em... em vào nhà vệ sinh chút.
Nói rồi cô đi ngay không một lần ngoảnh lại.
Vào trong nhà vệ sinh, Lục Tuyến Yên bước đến bồn rửa tay tát nước lên mặt rồi nhìn mình trong gương. Tại sao tim lại đập nhanh như vậy, tại sao hai má lại đỏ như vậy? Tại sao lại ngại ngùng lúng túng như vậy. Lục Tuyến Yên tự hỏi đây có phải là cô hay không? Nói thật là hắn, những hành động của hắn khiến cô có muốn làm pho tượng cũng không được.
Thở thêm vài lần để điều hòa không khí trong cơ thể, Lục Tuyến Yên nhanh chóng ra ngoài. Cô không thể đi lâu như thế, sẽ bị hắn trừ tiền thì sao?
Ra được bên ngoài, Lục Tuyến Yên liền bị ai đó gọi lại.
- Đứng đó.
Lục Tuyến Yên ngoảnh mắt nhìn sang tỉnh bơ hỏi.
- Bà là ai vậy?
Thẩm Lư định rằng sẽ dùng tiền để che mắt con hồ li tinh đáng ghét này. Nhưng có một sự việc khiến bà không thể ngờ đến, là cô gái này lại tỏ ra không biết bà là ai.
- Não của cô chứa cái gì vậy?- Thẩm Lư tức giận nói.
- Là do bà không đáng để tôi bỏ vào mắt. Đừng lên giọng.
Lục Tuyến Yên vừa nói tay vừa chỉ chỏ vào vai bà ta. Vì lực cũng không nhẹ nên Thẩm Lư bị lùi ra sau vài bước.
- Nói đi, bà muốn gì.
Nhắc mới nhớ đến mục đích của mình đến đây làm gì. Thẩm Lư lấy lại phong độ của mình nhìn thẳng vào mắt Lục Tuyến Yên nói.
- Một triệu, để cô rời xa Mặc Băng Tước.
- Một triệu?!
Lục Tuyến Yên làm ra vẻ vui mừng nhìn bà ta. Không quên hỏi lại.
- Là USD phải không?!
Thẩm Lư liền cứng họng nuốt nước bọt. Ý của bà là một triệu nhân dân tệ. Là một triệu USD thì bà lấy đâu ra. Khi tất cả những gì bà có đều từ tay của Tống Đăng Tường.
- Đ... đúng vậy.
Miệng Thẩm Lư nhếch lên một nụ cười đắc thắng, cô ta cũng chẳng khác những ã điếm là mấy. Chỉ cần lấy tiền che đi mắt ả, để Mặc Băng Tước kinh tởm ả. Công này là do bà lặp nên, thế nào Mặc Băng Tước cũng phải cám ơn và nể bà vài phần. Dùng cô ta để tiến đến gần hơn với hắn ta cũng là không tệ.
- Sao? Lớn quá đúng không? Có nó thì dù có hết cả đời sau cũng đủ cho cháu chắt cô dùng.
- Ha...- Lục Tuyến Yên cười khinh bỉ.- Con người của tôi, thể xác của tôi, nhân phẩm của tôi chỉ đáng một triệu thôi sao? Xin lỗi, cho dù bà có bỏ thêm cả trăm triệu đi chăng nữa cũng không làm mắt tôi mờ đi đâu. Nếu bây giờ tôi giết đi con chuột đằng sau đây, bà có dùng cả tiền tỷ, cũng không thể hồi sinh cô ta lại được.
Từng câu từng chữ Lục Tuyến Yên nói ra đều mang theo một tầng băng lạnh bao phủ. Ánh mắt chứa đầy những con dao sắc có thể phóng ra bất cứ lúc nào. Lục Tuyến Yên ngoảnh đầu nhìn ra sau, Hà Thục thấy thế run rẩy bước nhanh ra ngoài. Tay cô ta đặt ra sau lưu lấy video vừa quay được.
Nhưng nó quá rón rén và lén lút, Lục Tuyến Yên xoay chân lại nhanh bước tới giật lấy nó.
Rầm!!
- Cô biết những video không rõ nguồn gốc này cũng có thể khiến cô bốc lịch sống qua ngày không?
Hà Thục run rầy ôm lấy cánh tay nhìn Lục Tuyến Yên. Thẩm Lư cảm thấy mọi chuyện không như mình đoán liền muốn chuồn đi.
- Hà Thục, ta không cần phải phí lời với hạng người như cô ta. Chúng ta đi.
- Tôi là hạng người gì?
Giọng nói Lục Tuyến Yên lại vang lên bên tai hai mẹ con họ. Nó vang vảng, như không muốn chui khỏi vành tai họ. Đôi chân bỗng nhiên dừng lại, sự run rẩy ngày càng rõ rệt hơn.
Tức giận rồi, Lục Tuyến Yên tức giận thật rồi. Trước giờ, chưa có ai nặng lời với cô như thế. Dùng tiền để bảo cô rời xa tổng giám đốc, vậy trong mắt họ cô không khác gì một con điếm rồi.
- Có thể cho tôi biết được không?
- Ta đi thôi Hà Thục.
Thẩm Lư thấy con mình cứ đứng yên như thế thì thúc giục. Nếu ở lại thêm không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Kì lạ, Lục Tuyến Yên cũng chỉ là một cô gái bình thường, mà lại có thể thốt ra từ "giết" một cách dễ dàng như thế. Bà phải điều tra xem cô ta có lai lịch như thế nào.
- Xì!!
Lục Tuyến Yên chán nản vuốt đầu. Thật là đáng hận, cái tổn thất về tinh thần này, cô phải bảo hắn đưa hoa hồng thật nhiều mới may ra được hả giận. Đợi Hà Thục và Thẩm Lư biến mất cô mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô rất khát nước, cho nên trước khi đi về liền làm một cốc nước trắng.
Cuộc chia tay cũng không có gì nổi bật. Mặc Băng Tước một mặt đứng dậy ra về không nói một câu cũng không nhìn mặt họ. Còn cô cũng chẳng buồn phải làm cái thứ nghi thức rườm rà đó làm gì. Không cần phải quan tâm những người không xem trọng mình.
Trước khi rời đi, Mặc Băng Tước quay lại nhìn cả ba người họ
- Cô ấy là vợ tôi.
...
- Họ là ai vậy?
- Ba tôi.
Ặc!!
Nước rõ ràng đã xuống dạ dày nhưng bỗng nhiên lại trào lên lại thành miệng khiến Lục Tuyến Yên sặc đến tái cả mặt.
- Vậy người đàn bà kia không phải là mẹ anh đó chứ.
- Là người yêu của ba tôi.
Vấn đề này cũng không phải là thứ mà Lục Tuyến Yên muốn quan tâm lắm nên nhanh chóng cô chuyển sang vấn đề khác.
- Tổng giám đốc...
- Chẳng phải đã bảo phải gọi là Băng sao?
- Nhưng chúng ta ra khỏi nhà hàng rồi mà.
- Tôi nói rằng cô phải gọi mình trong bao lâu sao?
Lục Tuyến Yên cứng họng. Hắn bá đạo vừa thôi, đâu phải cái gì cũng phải bộc lộ qua lời nói.
- Nói đi.
- Anh thấy tôi diễn có tốt không.
- Lên xe.
Lục Tuyến Yên bĩu môi.Chỉ cần gật đàu hay lắc đầu thôi mà.
Trên xe cả hai cũng chẳng nói nhau chuyện gì. Chỉ thấy rằng hắn cứ mãi nhìn cô qua gương chiếu hậu.
- Tôi có vấn đề gì sao?
- Nước có xuân dược.
Lục Tuyến Yên đứng hình nhìn hắn ba giây rồi nhìn về phía trước. Vẫn là tỉnh bơ nói.
- Cơ thể tôi... không có tác dụng với những thứ thuốc đó.
- Sao?
Xuân dược cũng có thể gọi là một loại chất kích thích mạnh. Bất cứ ai trúng phải đều có những phản ứng muốn làm tình. Nhưng cô gái này nói rằng mình không sao cả.
- Nhưng tôi thì có.
Lục Tuyến Yên trợn mắt nhìn hắn. Cô đưa tay đẩy cửa ra nhưng nó đã bị khóa. Cả người cô bắt đầu hoản loạn tìm đường thoát. Đêm hôm ấy là đầu tiên của cô nhưng cô không thể cảm nhận được cái sự sung sướng vốn có. Nếu có lần sau, cô muốn cậu ấy cùng cô làm chuyện này.
Chiếc xe đã nhanh chóng dừng lại. Lục Tuyến Yên lùi người ra đằng sau vẫn cứ nhìn hắn.
- Đừng... đừng làm như vậy với tôi nữa mà.
Thật ra hắn không sao cả. Chỉ là nhu cầu sinh lí đến thôi. Và hắn hiện tại chẳng có hứng thú với ai ngoài cô. Cho nên tự nhiên muốn làm cho một trận. Nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi đó hắn liền nán lòng xuống.
- Giúp tôi giải thuốc.
- Nhưng...
- Cô không có điện thoại à.
Lục Tuyến Yên cảm động nhìn hắn, hai mắt không hẹn mà rơi xuống hai hàng lệ. Cô lau đi nó lấy điện thoại ra tìm biện pháp. Vì cơ thể cô vốn không tác dụng với những loại thuốc đó cho nên cũng không quan tâm tìm hiểu nó nhiều.
- Anh ổn chứ?! Hay để tôi lái xe.
- Đừng lại gần tôi. Ra sau!!
Nghe thế Lục Tuyến Yên liền chui nhanh ra sau ngồi co chân nhìn hắn. Cô phải làm sao? Tình huống này cứ cảm thấy như mình là người nhẫn tâm lắm vậy. Lục Tuyến Yên không kiềm được nhắn vài tin cho Liễu Hê. Dù sao cô cũng có quen biết qua với hắn? Cho nên sẽ dễ nói chuyện hơn.
Cô phát hiện, cả Khả Sanh và Liễu Hê đều đang ở biệt thự trong cái mê cung của hắn. Lục Tuyến Yên lại cảm thấy lo lắng, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng? Giờ này ít nhất cũng phải có một người ở công ty để quản thúc giờ chuyển ca của các nhân viên chứ?!
Xe vừa vượt qua mê cung vào được trong sân, Lục Tuyên yên thấy Khả Sanh từ trong sảnh bước ra đứng bên cửa của hắn. Lục Tuyến Yên tự hỏi, xuân dược lại có tác dụng mạnh đến thế?
Cửa được mở khóa, cô cũng nhanh chóng lao nhanh vào trong. Ngồi xuống chiếc ghế cũng là lúc Khả Sanh từ trên lầu bước xuống. Chỉ thấy hắn lắc đầu với Liễu Hê.
- Chuyện... chuyện gì vậy? Băng... anh ấy không sao chứ?!
- Băng?!- Cả hai cùng đồng thanh nhìn Lục Tuyến Yên.- Băng bảo cô gọi cậu ấy như vậy.
Lục Tuyến Yên chỉ biết gật đầu.
- Lục Tuyến Yên, cô nghe tôi nói. Băng, cậu ấy không phải trúng xuân dược đâu.
- Vậy thì anh ấy bị sao chứ?!
Lục Tuyến Yên không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho hắn. Cô nghe theo tiếng nói con tim nhìn Khả Sanh và Liễu Hê, mong có được câu trả lời chính xác.
- Có lẽ chỉ có cô mới giúp Băng được.
- Tôi? Tôi phải... làm sao?
Lục Tuyến Yên tất nhiên có nghĩ đến trường hợp tệ nhất. Nhưng lúc này thật sự cô rất muốn giúp hắn. Hai người họ đều nói rằng cô có thể.
- Tôi phải làm như thế nào?
Thấy tinh thần cô có vẻ quả quyết hơn, Khả Sanh quyết định nói thẳng.
- Cô lên phòng cậu ấy sẽ biết.
Tim của cô bỗng nhiên đập mạnh hơn nữa. Nó dữ dội như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhảy khỏi cái chuyện quái quỷ này? Không phải, nó đã bảo cô là hãy nhận lời mà.
Lục Tuyến Yên không nhiều lời nữa lập tức chạy nhanh lên lầu.
- Tôi xin lỗi Tuyến Yên.- Liễu Hê nói.
- Băng, cậu ấy đã quyết định rồi.- Khả Sang bên cạnh tự nhủ.
...
Phòng hắn không đóng lại mà để một khe hở. Lục Tuyến Yên mở ra và bước vào, một không gian u tối bao phủ.
- Băng?! A!!
Bỗng nhiên cô cảm thấy cả cơ thể mình bị kéo đi, lưng áp lên một thứ gì đó mềm mềm. Và cảm giác này quá đỗi quen thuộc. Tiếp đến, môi cô bị ai đó đớp lấy, vì không có phòng bị mà tiến sâu vào bên trong.
Trong cơn dãy dụa, tay chân cô lại bị khóa chỉ trong một chiêu. Mặc Băng Tước hôn lấy cô, một tay lần mò mà kéo khóa chiếc váy xuống. Nó chỉ có một đường duy nhất, hắn dùng chân tuột chiếc váy xuống, khiến thân người Lục Tuyến Yên bây giờ chỉ còn mỗi cãi quần lót trên người. Hắn cũng táo bạo mà kéo ra ngay lập tức.
Trông thấy tấm thân lõa thể đầy sự quýên rũ trước mắt mình, hắn bắt đầu di chuyển xuống cổ, xương quai xanh rồi là ngực. Hắn cắn muốt nặn nắn đủ kiểu bằng miệng của mình. Lục Tuyến Yên đau đớn phát lên tiếng rên rỉ. Khiến tâm của hắn đã muốn ngăn lại thì bị kích thích muốn tiến sâu hơn.
Còn mùi hương cơ thể phát ra từ cô? cái mùi hương đặc biệt đó quyến rũ hắn. Hắn rít một hơi thật sau bên vai vô thõa mãn, hắn thích mùi hương này.
Tay hắn buông Lục Tuyến Yên ra bắt đầu lần mò xuống phía dưới chạm phải nơi nhạy cảm. Cả cơ thể cô co giật một cái.
- Ư...
- Tôi sẽ nhẹ nhàng, thả lỏng nào.
Nó khá là khít, hắn muốn thử cho ngón tay mình vào nhưng lại không thành. Hắn còn tự chủ được, nên cũng sợ cô đau. Đây cũng là lần đầu trong chuyện này hắn dịu dàng với phụ nữ như thế.
Hắn hôn lên từng giọt nước mắt lăn xuống má Lục Tuyến Yên mà lòng không nỡ. Nhưng miếng mồi ngon như thế đã dâng lên đến miệng, không ăn thì phí.
- Thả lỏng...
Giọng nói hắn đặc đi khi chìm vào sự ám muội do chính mình tạo ra. Hắn hà hơi vào tai cô mà nói. Không hiểu sao lúc này lời nói đó lại rất cuốn hút cô. Không tự chủ được nữa, Lục Tuyến Yên hoàn toàn chìm vào sự mê muội ái tình.
Hai tay cô choàng lên cổ hắn mê muội ngặm lấy môi hắn, cái tự chủ của bản thân đã hoàn toàn biến mất. Cô chúi sâu vào hắn, tự nhiên thưởng thức mùi hương nam tính trên người hắn. Cũng là thứ đã kéo cô đi, khiến sự tự chủ trong cô mất dần.
Thấy người con gái dưới thân mình phối hợp như thế, Mặc Băng Tước cười gầm dùng một tay nâng lấy một bên đùi cô đặt ra sau mình. Hùng dũng tiến vào.
- A!! Đau... Đừng... nhẹ thôi... Tổng giám...
- Tôi đã bảo em thế nào...
Hắn chưa tiến vào được bao nhiêu cả mà cô đã đau đến mức quên trời quên đất. Hai tay báu chặc lấy lưng hắn.
- Cầu xin tôi...
Cô muốn cắn môi mình để nén cơn đau bật mạnh thành tiếng nhưng bị hắn hùng mãnh chiếm lấy mút đáo để. Từng đợt hắn thả ra cũng là từng tiếng rên vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. Chính cô cũng cảm thấy thật xấu hổ.
Và rồi, một nhịp hắn đâm thật mạnh sâu vào. Nó cũng vẫn quá khít, khiến hắn sung sướng bật lên thành tiếng. Hắn ngửa đầu lên trên cười nhẹ một cái rồi lại cuối xuống tiếp tục đùa giỡn bầu ngực của cô.
- Băng... đau... đau lắm...
Cô ôm lấy hắn mà khóc không thành tiếng, hai chân không tự chủ mà quấn quanh eo hắn, mong cơn đau sẽ giảm bớt đi. Nhân lúc cô thả lỏng một chút, hắn lưu manh thúc mạnh một cái, rồi hôn lấy cô, nuốt tiếng rên đau vào trong bụng.
- Thả lỏng... thả lỏng...
Mỗi lần hắn nói hắn lại đẩy mạnh vào một nhịp. Lục Tuyến Yên đau đớn ôm lấy hắn không buông.
- Hôn tôi.
Cô liền làm theo lời hắn, hôn lấy môi hắn, lưỡi tiến sâu vào bên trong hắn. Kĩ thuật của cô tốt như thế khiến Mặc Băng Tước muốn dừng lại muốn thêm. Hắn vừa rút ra lại lần nữa đâm vào.
- A!!... Tôi... Nhẹ... nhẹ lại... anh... anh...
Lục Tuyến Yên không ngờ mình có thể phát ra những âm thanh xấu hổ như thế. Cô ôm lấy hắn, lại tiếp tục hôn hắn. Không muốn bản thân lại nói ra những câu xấu hổ nữa.
Hắn đè mạnh cô xuống dưới thân mình nhịp nhàng lên xuống. Lúc này cô mới quên mất đi cơn đau chìm đắm trong cái khoái cảm mới lạ này. Cô không hôn hắn nữa ngữa người ra sau, cảm nhận cái cảm giác mà hắn đang mang đến. Nhưng cơn đau không hoàn toàn biến mất. Nó vẫn cứ ở đó.
- Băng... em... không chịu nổi... nữa...
- Rõ ràng... em đang rất muốn.
- Phải, em muốn...
Hắn lại tiếp tục hoạt động ra vào nhiều lần. Cho đến lần cuối, hắn muốn giữ bên trong như thế, hắn muốn nó vào trong cơ thể cô. Mặc dù nó không phải là điều hắn hay làm. Hôm nay cũng không dùng phòng bị. Là hắn đang chơi trần.
- Đừng mà... em đau...
- Anh... sắp rồi...
- A!!... A... Đau...- Nước mắt cô lại tiếp tục rơ xuống.
Cuối cùng hắn cũng ra, sâu vào bên trong cô. Cả hai thả lỏng, hắn cười ái muội gục đầu bên vai cô. Hắn nằm trên cô, cái thân hình nhỏ nhắn mảnh mai khiến hắn muốn phát điên lên được.
Lục Tuyến Yên mệt mỏi thở gấp. Bị hắn đè lên càng khiến bản thân mình mệt hơn. Dù đã kết thúc nhưng cô vẫn chưa lấy lại được ý thức.
- Băng... em muốn...
Hắn cười gian tà nhìn cô.
- Là em nói.
- Anh là đồ lưu manh.
Lần ấy... không biết Liễu Hê và Khả Sang phải đợi dưới sảnh bảo nhiêu giờ đồng hồ. Thậm chí khi tối khuya rồi vẫn chưa thấy hắn xuống.
- Tuyến Yên liệu có ổn không.- Liễu Hê lo lắng.
- Chắc là không. Đây cũng không phải lần đầu của cô ấy.
- Sao?
- Người làm nhục Băng ở Bari cũng chính là cô ấy.
- ...
***
Chương 16: Lục Tuyến Yên bị bắt cóc.
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 15: Cô ấy là vợ tôi.
- Ô!! Tống Đăng Tường cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi à.
- Tên của ta không phải để con có thể gọi thẳng như vậy.- Người đàn ông tức giận đến đỏ mặt, Lục Tuyến Yên thấy cả gân nổi trên cổ ông ta.
- Ông và tôi... tại sao lại không thể?
- Tại sao đến cuối cùng con vẫn không chấp nhận Thẩm Lư?
- Vậy tại sao tôi phải chấp nhận một người đã giết chết mẹ mình?
Đây là câu nói của hắn mà Lục Tuyến Yên cảm thấy là dài nhất. Nghe ngữ khí của hắn cô nhìn sang, sắc mặt rất khó coi. Chính là hắn đang tức giận. Cô chưa thấy gương mặt này bao giờ. Cho nên tò mò nhìn ngắm một chút.
- Ta không giết mẹ con.- Thẩm Lư bên cạnh ấm ức nói.- Là do chị ta tự tử.
- Câm miệng!!- Hắn đứng dậy, dáng cao ngất đó làm thu hút tầm nhìn một số bàn lân cận.
Lục Tuyến Yên thấy thế vội đứng lên bên cạnh anh nhẹ nhàng nói.
- Băng!! Anh không nên nóng giận như thế.
- Cô làm gì vậy?- Hà Thục là tên của cô gái còn lại. Cô ta lại tiếp tục nhìn thấy Lục Tuyến Yên âu yếm khoác tay Mặc Băng Tước liền ganh tỵ lên tiếng.
- Ai cho cô xía vào chuyện của chúng tôi?- Thẩm Lư thấy Mặc Băng Tước đứng dậy thì mình cũng không thua. Bà đứng thẳng lên nhìn hắn rồi lại liếc mắt sang phía cô khi trông thấy cô đứng bên cạnh hắn.
- Cô có tư cách gì mà xen vào chuyện này?- Cuối cùng là Tống Đăng Tường. Ông ta không đứng dậy nhưng lại cao giọng hướng về phía Mặc Băng Tước mà nói. Mà ánh mắt lại nhìn về phía cô.
Lục Tuyến Yên giật mình tròng đen lắc qua lại nhìn ba người họ. Đây có phải gọi là tấn công bất ngờ phải không? Cả ba người họ, chẳng có ai là sáng suốt cả. Khinh thường khi cô là người phụ nữ mà hắn mang đến nhưng lại sẵn sàng đối chấp khi cô chỉ vừa nói một câu chưa đầy mười chữ?
Và còn nói móc mía cô như thế?! Đúng là không biết tôn trọng người khác.
Lục Tuyến Yên trừng mắt lên nói. Nhìn thẳng vào cả ba người họ.
- Tôi có nói chuyện với các người sao? Xía vào câu nói của tôi làm gì?
Là cô trừng mắt vói họ nhưng câu ngữ vẫn rất tự nhiên. Lục Tuyến Yên cảm thấy mình kìm nén đã có phần hơi quá đà. Phần còn lại phụ thuộc vào họ. Đừng để cho bà đây phải làm loạn lên.
- Cô...
Cả ba người cùng ấp úng chỉ tay vào Lục Tuyến Yên. Thấy thế cô liền lớn tiếng hơn nữa.
- Chỉ chỏ cái gì? Tôi là tấm bia để các người phóng phi lao đến à?
- Phụt!!
Và rồi cả bốn cặp mắt đều hướng về phía Mặc Băng Tước. Là hắn đang cười. Lục Tuyến Yên nhìn xung quanh, nơi này có gì đáng để cười chứ. Hắn... không lẽ có tiền sử là bệnh thần kinh sao? Một tảng băng biết cười?
- Băng, sao bỗng nhiên anh lại cười? Nơi này... đây có đoàn xiếc nào đâu?
Hắn vẫn giữ nụ cười đó tay ấn Lục Tuyến Yên ngồi xuống ghế. Hắn đưa tay xoa lấy cái đầu bé nhỏ của cô nói.
- Em không cần bận tâm đến họ.
Lúc này Hà Thục và Thẩm Lư mới nhận ra mình đang là trung tâm của sự chú ý. Cả hai cùng nhau ngồi xuống kéo ghế lại thầm đổ lỗi chính do Lục Tuyến Yên làm họ nhục nhã như thế. Còn phải trả thù.
Lục Tuyến Yên được hắn xoa đầu thì ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn xuống đất, gò má không hiểu sao lại đỏ bừng lên. Hành động dịu dàng, giọng nói ấm áp, cô chưa từng được ai đối xử tốt như thế. Mặc dù biết đây chỉ là diễn mà thôi, nhưng Lục Tuyến Yên vẫn cảm thấy rất cảm động.
- Em... em vào nhà vệ sinh chút.
Nói rồi cô đi ngay không một lần ngoảnh lại.
Vào trong nhà vệ sinh, Lục Tuyến Yên bước đến bồn rửa tay tát nước lên mặt rồi nhìn mình trong gương. Tại sao tim lại đập nhanh như vậy, tại sao hai má lại đỏ như vậy? Tại sao lại ngại ngùng lúng túng như vậy. Lục Tuyến Yên tự hỏi đây có phải là cô hay không? Nói thật là hắn, những hành động của hắn khiến cô có muốn làm pho tượng cũng không được.
Thở thêm vài lần để điều hòa không khí trong cơ thể, Lục Tuyến Yên nhanh chóng ra ngoài. Cô không thể đi lâu như thế, sẽ bị hắn trừ tiền thì sao?
Ra được bên ngoài, Lục Tuyến Yên liền bị ai đó gọi lại.
- Đứng đó.
Lục Tuyến Yên ngoảnh mắt nhìn sang tỉnh bơ hỏi.
- Bà là ai vậy?
Thẩm Lư định rằng sẽ dùng tiền để che mắt con hồ li tinh đáng ghét này. Nhưng có một sự việc khiến bà không thể ngờ đến, là cô gái này lại tỏ ra không biết bà là ai.
- Não của cô chứa cái gì vậy?- Thẩm Lư tức giận nói.
- Là do bà không đáng để tôi bỏ vào mắt. Đừng lên giọng.
Lục Tuyến Yên vừa nói tay vừa chỉ chỏ vào vai bà ta. Vì lực cũng không nhẹ nên Thẩm Lư bị lùi ra sau vài bước.
- Nói đi, bà muốn gì.
Nhắc mới nhớ đến mục đích của mình đến đây làm gì. Thẩm Lư lấy lại phong độ của mình nhìn thẳng vào mắt Lục Tuyến Yên nói.
- Một triệu, để cô rời xa Mặc Băng Tước.
- Một triệu?!
Lục Tuyến Yên làm ra vẻ vui mừng nhìn bà ta. Không quên hỏi lại.
- Là USD phải không?!
Thẩm Lư liền cứng họng nuốt nước bọt. Ý của bà là một triệu nhân dân tệ. Là một triệu USD thì bà lấy đâu ra. Khi tất cả những gì bà có đều từ tay của Tống Đăng Tường.
- Đ... đúng vậy.
Miệng Thẩm Lư nhếch lên một nụ cười đắc thắng, cô ta cũng chẳng khác những ã điếm là mấy. Chỉ cần lấy tiền che đi mắt ả, để Mặc Băng Tước kinh tởm ả. Công này là do bà lặp nên, thế nào Mặc Băng Tước cũng phải cám ơn và nể bà vài phần. Dùng cô ta để tiến đến gần hơn với hắn ta cũng là không tệ.
- Sao? Lớn quá đúng không? Có nó thì dù có hết cả đời sau cũng đủ cho cháu chắt cô dùng.
- Ha...- Lục Tuyến Yên cười khinh bỉ.- Con người của tôi, thể xác của tôi, nhân phẩm của tôi chỉ đáng một triệu thôi sao? Xin lỗi, cho dù bà có bỏ thêm cả trăm triệu đi chăng nữa cũng không làm mắt tôi mờ đi đâu. Nếu bây giờ tôi giết đi con chuột đằng sau đây, bà có dùng cả tiền tỷ, cũng không thể hồi sinh cô ta lại được.
Từng câu từng chữ Lục Tuyến Yên nói ra đều mang theo một tầng băng lạnh bao phủ. Ánh mắt chứa đầy những con dao sắc có thể phóng ra bất cứ lúc nào. Lục Tuyến Yên ngoảnh đầu nhìn ra sau, Hà Thục thấy thế run rẩy bước nhanh ra ngoài. Tay cô ta đặt ra sau lưu lấy video vừa quay được.
Nhưng nó quá rón rén và lén lút, Lục Tuyến Yên xoay chân lại nhanh bước tới giật lấy nó.
Rầm!!
- Cô biết những video không rõ nguồn gốc này cũng có thể khiến cô bốc lịch sống qua ngày không?
Hà Thục run rầy ôm lấy cánh tay nhìn Lục Tuyến Yên. Thẩm Lư cảm thấy mọi chuyện không như mình đoán liền muốn chuồn đi.
- Hà Thục, ta không cần phải phí lời với hạng người như cô ta. Chúng ta đi.
- Tôi là hạng người gì?
Giọng nói Lục Tuyến Yên lại vang lên bên tai hai mẹ con họ. Nó vang vảng, như không muốn chui khỏi vành tai họ. Đôi chân bỗng nhiên dừng lại, sự run rẩy ngày càng rõ rệt hơn.
Tức giận rồi, Lục Tuyến Yên tức giận thật rồi. Trước giờ, chưa có ai nặng lời với cô như thế. Dùng tiền để bảo cô rời xa tổng giám đốc, vậy trong mắt họ cô không khác gì một con điếm rồi.
- Có thể cho tôi biết được không?
- Ta đi thôi Hà Thục.
Thẩm Lư thấy con mình cứ đứng yên như thế thì thúc giục. Nếu ở lại thêm không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Kì lạ, Lục Tuyến Yên cũng chỉ là một cô gái bình thường, mà lại có thể thốt ra từ "giết" một cách dễ dàng như thế. Bà phải điều tra xem cô ta có lai lịch như thế nào.
- Xì!!
Lục Tuyến Yên chán nản vuốt đầu. Thật là đáng hận, cái tổn thất về tinh thần này, cô phải bảo hắn đưa hoa hồng thật nhiều mới may ra được hả giận. Đợi Hà Thục và Thẩm Lư biến mất cô mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô rất khát nước, cho nên trước khi đi về liền làm một cốc nước trắng.
Cuộc chia tay cũng không có gì nổi bật. Mặc Băng Tước một mặt đứng dậy ra về không nói một câu cũng không nhìn mặt họ. Còn cô cũng chẳng buồn phải làm cái thứ nghi thức rườm rà đó làm gì. Không cần phải quan tâm những người không xem trọng mình.
Trước khi rời đi, Mặc Băng Tước quay lại nhìn cả ba người họ
- Cô ấy là vợ tôi.
...
- Họ là ai vậy?
- Ba tôi.
Ặc!!
Nước rõ ràng đã xuống dạ dày nhưng bỗng nhiên lại trào lên lại thành miệng khiến Lục Tuyến Yên sặc đến tái cả mặt.
- Vậy người đàn bà kia không phải là mẹ anh đó chứ.
- Là người yêu của ba tôi.
Vấn đề này cũng không phải là thứ mà Lục Tuyến Yên muốn quan tâm lắm nên nhanh chóng cô chuyển sang vấn đề khác.
- Tổng giám đốc...
- Chẳng phải đã bảo phải gọi là Băng sao?
- Nhưng chúng ta ra khỏi nhà hàng rồi mà.
- Tôi nói rằng cô phải gọi mình trong bao lâu sao?
Lục Tuyến Yên cứng họng. Hắn bá đạo vừa thôi, đâu phải cái gì cũng phải bộc lộ qua lời nói.
- Nói đi.
- Anh thấy tôi diễn có tốt không.
- Lên xe.
Lục Tuyến Yên bĩu môi.Chỉ cần gật đàu hay lắc đầu thôi mà.
Trên xe cả hai cũng chẳng nói nhau chuyện gì. Chỉ thấy rằng hắn cứ mãi nhìn cô qua gương chiếu hậu.
- Tôi có vấn đề gì sao?
- Nước có xuân dược.
Lục Tuyến Yên đứng hình nhìn hắn ba giây rồi nhìn về phía trước. Vẫn là tỉnh bơ nói.
- Cơ thể tôi... không có tác dụng với những thứ thuốc đó.
- Sao?
Xuân dược cũng có thể gọi là một loại chất kích thích mạnh. Bất cứ ai trúng phải đều có những phản ứng muốn làm tình. Nhưng cô gái này nói rằng mình không sao cả.
- Nhưng tôi thì có.
Lục Tuyến Yên trợn mắt nhìn hắn. Cô đưa tay đẩy cửa ra nhưng nó đã bị khóa. Cả người cô bắt đầu hoản loạn tìm đường thoát. Đêm hôm ấy là đầu tiên của cô nhưng cô không thể cảm nhận được cái sự sung sướng vốn có. Nếu có lần sau, cô muốn cậu ấy cùng cô làm chuyện này.
Chiếc xe đã nhanh chóng dừng lại. Lục Tuyến Yên lùi người ra đằng sau vẫn cứ nhìn hắn.
- Đừng... đừng làm như vậy với tôi nữa mà.
Thật ra hắn không sao cả. Chỉ là nhu cầu sinh lí đến thôi. Và hắn hiện tại chẳng có hứng thú với ai ngoài cô. Cho nên tự nhiên muốn làm cho một trận. Nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi đó hắn liền nán lòng xuống.
- Giúp tôi giải thuốc.
- Nhưng...
- Cô không có điện thoại à.
Lục Tuyến Yên cảm động nhìn hắn, hai mắt không hẹn mà rơi xuống hai hàng lệ. Cô lau đi nó lấy điện thoại ra tìm biện pháp. Vì cơ thể cô vốn không tác dụng với những loại thuốc đó cho nên cũng không quan tâm tìm hiểu nó nhiều.
- Anh ổn chứ?! Hay để tôi lái xe.
- Đừng lại gần tôi. Ra sau!!
Nghe thế Lục Tuyến Yên liền chui nhanh ra sau ngồi co chân nhìn hắn. Cô phải làm sao? Tình huống này cứ cảm thấy như mình là người nhẫn tâm lắm vậy. Lục Tuyến Yên không kiềm được nhắn vài tin cho Liễu Hê. Dù sao cô cũng có quen biết qua với hắn? Cho nên sẽ dễ nói chuyện hơn.
Cô phát hiện, cả Khả Sanh và Liễu Hê đều đang ở biệt thự trong cái mê cung của hắn. Lục Tuyến Yên lại cảm thấy lo lắng, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng? Giờ này ít nhất cũng phải có một người ở công ty để quản thúc giờ chuyển ca của các nhân viên chứ?!
Xe vừa vượt qua mê cung vào được trong sân, Lục Tuyên yên thấy Khả Sanh từ trong sảnh bước ra đứng bên cửa của hắn. Lục Tuyến Yên tự hỏi, xuân dược lại có tác dụng mạnh đến thế?
Cửa được mở khóa, cô cũng nhanh chóng lao nhanh vào trong. Ngồi xuống chiếc ghế cũng là lúc Khả Sanh từ trên lầu bước xuống. Chỉ thấy hắn lắc đầu với Liễu Hê.
- Chuyện... chuyện gì vậy? Băng... anh ấy không sao chứ?!
- Băng?!- Cả hai cùng đồng thanh nhìn Lục Tuyến Yên.- Băng bảo cô gọi cậu ấy như vậy.
Lục Tuyến Yên chỉ biết gật đầu.
- Lục Tuyến Yên, cô nghe tôi nói. Băng, cậu ấy không phải trúng xuân dược đâu.
- Vậy thì anh ấy bị sao chứ?!
Lục Tuyến Yên không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho hắn. Cô nghe theo tiếng nói con tim nhìn Khả Sanh và Liễu Hê, mong có được câu trả lời chính xác.
- Có lẽ chỉ có cô mới giúp Băng được.
- Tôi? Tôi phải... làm sao?
Lục Tuyến Yên tất nhiên có nghĩ đến trường hợp tệ nhất. Nhưng lúc này thật sự cô rất muốn giúp hắn. Hai người họ đều nói rằng cô có thể.
- Tôi phải làm như thế nào?
Thấy tinh thần cô có vẻ quả quyết hơn, Khả Sanh quyết định nói thẳng.
- Cô lên phòng cậu ấy sẽ biết.
Tim của cô bỗng nhiên đập mạnh hơn nữa. Nó dữ dội như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhảy khỏi cái chuyện quái quỷ này? Không phải, nó đã bảo cô là hãy nhận lời mà.
Lục Tuyến Yên không nhiều lời nữa lập tức chạy nhanh lên lầu.
- Tôi xin lỗi Tuyến Yên.- Liễu Hê nói.
- Băng, cậu ấy đã quyết định rồi.- Khả Sang bên cạnh tự nhủ.
...
Phòng hắn không đóng lại mà để một khe hở. Lục Tuyến Yên mở ra và bước vào, một không gian u tối bao phủ.
- Băng?! A!!
Bỗng nhiên cô cảm thấy cả cơ thể mình bị kéo đi, lưng áp lên một thứ gì đó mềm mềm. Và cảm giác này quá đỗi quen thuộc. Tiếp đến, môi cô bị ai đó đớp lấy, vì không có phòng bị mà tiến sâu vào bên trong.
Trong cơn dãy dụa, tay chân cô lại bị khóa chỉ trong một chiêu. Mặc Băng Tước hôn lấy cô, một tay lần mò mà kéo khóa chiếc váy xuống. Nó chỉ có một đường duy nhất, hắn dùng chân tuột chiếc váy xuống, khiến thân người Lục Tuyến Yên bây giờ chỉ còn mỗi cãi quần lót trên người. Hắn cũng táo bạo mà kéo ra ngay lập tức.
Trông thấy tấm thân lõa thể đầy sự quýên rũ trước mắt mình, hắn bắt đầu di chuyển xuống cổ, xương quai xanh rồi là ngực. Hắn cắn muốt nặn nắn đủ kiểu bằng miệng của mình. Lục Tuyến Yên đau đớn phát lên tiếng rên rỉ. Khiến tâm của hắn đã muốn ngăn lại thì bị kích thích muốn tiến sâu hơn.
Còn mùi hương cơ thể phát ra từ cô? cái mùi hương đặc biệt đó quyến rũ hắn. Hắn rít một hơi thật sau bên vai vô thõa mãn, hắn thích mùi hương này.
Tay hắn buông Lục Tuyến Yên ra bắt đầu lần mò xuống phía dưới chạm phải nơi nhạy cảm. Cả cơ thể cô co giật một cái.
- Ư...
- Tôi sẽ nhẹ nhàng, thả lỏng nào.
Nó khá là khít, hắn muốn thử cho ngón tay mình vào nhưng lại không thành. Hắn còn tự chủ được, nên cũng sợ cô đau. Đây cũng là lần đầu trong chuyện này hắn dịu dàng với phụ nữ như thế.
Hắn hôn lên từng giọt nước mắt lăn xuống má Lục Tuyến Yên mà lòng không nỡ. Nhưng miếng mồi ngon như thế đã dâng lên đến miệng, không ăn thì phí.
- Thả lỏng...
Giọng nói hắn đặc đi khi chìm vào sự ám muội do chính mình tạo ra. Hắn hà hơi vào tai cô mà nói. Không hiểu sao lúc này lời nói đó lại rất cuốn hút cô. Không tự chủ được nữa, Lục Tuyến Yên hoàn toàn chìm vào sự mê muội ái tình.
Hai tay cô choàng lên cổ hắn mê muội ngặm lấy môi hắn, cái tự chủ của bản thân đã hoàn toàn biến mất. Cô chúi sâu vào hắn, tự nhiên thưởng thức mùi hương nam tính trên người hắn. Cũng là thứ đã kéo cô đi, khiến sự tự chủ trong cô mất dần.
Thấy người con gái dưới thân mình phối hợp như thế, Mặc Băng Tước cười gầm dùng một tay nâng lấy một bên đùi cô đặt ra sau mình. Hùng dũng tiến vào.
- A!! Đau... Đừng... nhẹ thôi... Tổng giám...
- Tôi đã bảo em thế nào...
Hắn chưa tiến vào được bao nhiêu cả mà cô đã đau đến mức quên trời quên đất. Hai tay báu chặc lấy lưng hắn.
- Cầu xin tôi...
Cô muốn cắn môi mình để nén cơn đau bật mạnh thành tiếng nhưng bị hắn hùng mãnh chiếm lấy mút đáo để. Từng đợt hắn thả ra cũng là từng tiếng rên vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. Chính cô cũng cảm thấy thật xấu hổ.
Và rồi, một nhịp hắn đâm thật mạnh sâu vào. Nó cũng vẫn quá khít, khiến hắn sung sướng bật lên thành tiếng. Hắn ngửa đầu lên trên cười nhẹ một cái rồi lại cuối xuống tiếp tục đùa giỡn bầu ngực của cô.
- Băng... đau... đau lắm...
Cô ôm lấy hắn mà khóc không thành tiếng, hai chân không tự chủ mà quấn quanh eo hắn, mong cơn đau sẽ giảm bớt đi. Nhân lúc cô thả lỏng một chút, hắn lưu manh thúc mạnh một cái, rồi hôn lấy cô, nuốt tiếng rên đau vào trong bụng.
- Thả lỏng... thả lỏng...
Mỗi lần hắn nói hắn lại đẩy mạnh vào một nhịp. Lục Tuyến Yên đau đớn ôm lấy hắn không buông.
- Hôn tôi.
Cô liền làm theo lời hắn, hôn lấy môi hắn, lưỡi tiến sâu vào bên trong hắn. Kĩ thuật của cô tốt như thế khiến Mặc Băng Tước muốn dừng lại muốn thêm. Hắn vừa rút ra lại lần nữa đâm vào.
- A!!... Tôi... Nhẹ... nhẹ lại... anh... anh...
Lục Tuyến Yên không ngờ mình có thể phát ra những âm thanh xấu hổ như thế. Cô ôm lấy hắn, lại tiếp tục hôn hắn. Không muốn bản thân lại nói ra những câu xấu hổ nữa.
Hắn đè mạnh cô xuống dưới thân mình nhịp nhàng lên xuống. Lúc này cô mới quên mất đi cơn đau chìm đắm trong cái khoái cảm mới lạ này. Cô không hôn hắn nữa ngữa người ra sau, cảm nhận cái cảm giác mà hắn đang mang đến. Nhưng cơn đau không hoàn toàn biến mất. Nó vẫn cứ ở đó.
- Băng... em... không chịu nổi... nữa...
- Rõ ràng... em đang rất muốn.
- Phải, em muốn...
Hắn lại tiếp tục hoạt động ra vào nhiều lần. Cho đến lần cuối, hắn muốn giữ bên trong như thế, hắn muốn nó vào trong cơ thể cô. Mặc dù nó không phải là điều hắn hay làm. Hôm nay cũng không dùng phòng bị. Là hắn đang chơi trần.
- Đừng mà... em đau...
- Anh... sắp rồi...
- A!!... A... Đau...- Nước mắt cô lại tiếp tục rơ xuống.
Cuối cùng hắn cũng ra, sâu vào bên trong cô. Cả hai thả lỏng, hắn cười ái muội gục đầu bên vai cô. Hắn nằm trên cô, cái thân hình nhỏ nhắn mảnh mai khiến hắn muốn phát điên lên được.
Lục Tuyến Yên mệt mỏi thở gấp. Bị hắn đè lên càng khiến bản thân mình mệt hơn. Dù đã kết thúc nhưng cô vẫn chưa lấy lại được ý thức.
- Băng... em muốn...
Hắn cười gian tà nhìn cô.
- Là em nói.
- Anh là đồ lưu manh.
Lần ấy... không biết Liễu Hê và Khả Sang phải đợi dưới sảnh bảo nhiêu giờ đồng hồ. Thậm chí khi tối khuya rồi vẫn chưa thấy hắn xuống.
- Tuyến Yên liệu có ổn không.- Liễu Hê lo lắng.
- Chắc là không. Đây cũng không phải lần đầu của cô ấy.
- Sao?
- Người làm nhục Băng ở Bari cũng chính là cô ấy.
- ...
***
Chương 16: Lục Tuyến Yên bị bắt cóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook