Lên Giường Với Sếp (In Bed With the Boss)
-
Chương 13
Blake xông thẳng vào căn hộ tầm tám giờ, mặt tối sầm như giông tố kéo đến, tìm thấy Josephine đang nướng gà trong bếp, khi cô khom người lấy hai cái đĩa từ lò vi sóng, chiếc váy tinh tế ôm khít đường cong mềm mại ở mông cô.
“Mọi thứ ổn chứ?” cô hỏi
Blake cố nén nỗi thất vọng. Cô vẫn thường chuẩn bị bữa tối cho cả hai bắt đầu từ lúc cô chuyển đến sống cùng, điều đó đồng nghĩa với việc anh cũng phải chịu đựng sự tra tấn dõi theo từng động tác của cô trong căn bếp. Có thể nói đây là sự hành hạ cực kỳ tinh tế mà anh tự nguyện muốn có, nó ảnh hưởng mạnh mẽ lên hầu hết giác quan của anh từ việc nghe, nhìn, ngửi và cả những điều thầm kín riêng tư ở hạ thân. Chỉ cần cô lau đôi tay trắng trẻo, mềm mại vào cái tạp dề được cột chặt nhằm nhấn mạnh vóc dáng quyến rũ và đường eo cong thon mảnh không mỡ thừa. Chỉ cần như vậy là quá đủ với anh.
Anh ném chiếc cặp vào ghế, rời mắt đi. “Yeah, ổn cả”
Anh đồng ý một cách mỉa mai. “Ồ, cực kỳ hoàn hảo! Trưa nay anh vừa nói chuyện với bạn của em - Giuseppi, anh chàng tưởng là mình đã tới được thiên đàng.”
“Anh đã thông báo tin tốt đó cho anh ta? Vậy anh sẽ thuê lại anh ta phải không?”
Tốt cho ai chứ, chẳng phải anh đã quá mạo hiểm, và tự vấn liệu bản thân cô có mong chờ cái gã Italian trẻ, gợi cảm kia không. “Dĩ nhiên anh đã nói.”
Anh có vẻ miễn cưỡng, cố gắng tìm ra một biện pháp khác. “Anh dường như không hài lòng về nó.” Cô mạo muội hỏi.
Câu nói vừa rồi như châm dầu vào lửa làm bùng lên ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng Blake. “Josephine, em đang trông chờ vào điều gì?” anh gặng hỏi. “Anh kể cho anh ta nghe mọi thứ về tầm ảnh hưởng từ những gì cô tiếp tân mới vào nghề đã nói - anh đã rút lại những nhận định cũng như ý kiến cá nhân mà anh từng tuyên bố và đồng ý anh ta có thể trở lại tiếp tục công việc tại công ty. Em nghĩ như thế nào về cách đánh giá chuyên môn của anh đối với anh ta? Kể cả danh tiếng của bản thân anh?”
“Còn lòng kiêu hãnh của anh?” cô trêu chọc.
Niềm kiêu hãnh? Có thể cô đã đúng. Và có thể nếu không có lòng tự kiêu chết tiệt đó thì anh đã có cơ hội hỏi cô những gì hiện đang khiến anh khó chịu, bứt rứt.
“Thích uống không?” Anh hỏi
Thỉnh thoảng nhìn sâu vào đôi mắt đen ấy làm cho tim cô luôn lỡ nhịp, cô tắt bếp lò bằng đôi tay run rẩy như muốn thể hiện thay cho tâm trạng cô hiện giờ. “Chắc rồi.”
Anh đưa cho cô ly rượu vang, rồi nhìn cô uống nó.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh?” anh chậm rãi nói.
Từ giọng nói sâu trầm của anh, cô đoán mình không còn sự lựa chọn nào khác. “Câu hỏi gì?”
“Về việc em có hối hận hay không những điều chúng ta đã làm vào đêm sau bữa tiệc?”
“Không phải, em... em... em”
“Josephine, em biết em không hối hận mà” Thực ra Blake chỉ muốn câu khẳng định của Josephine.
“Sao anh muốn biết. Điều này đáng ư! Được rồi, em không hối hận những gì đã xảy ra - cũng không hẳn. Chỉ là mọi thứ đều lẫn lộn.”
“Chẳng phải em phục hồi khá nhanh - đủ nhanh để cưới Luke vỏn vẹn ba tháng hai người quen nhau.”
“Và anh thì quay về bên cạnh Kim,” cô thẳng thừng chỉ ra. “Tốc độ hồi phục của anh còn nhanh hơn nhiều.”
Anh gật đầu, đồng thời anh cảm nhận được sự khuấy động khát khao ngay lập tức giữa hai chân mình. “Nhưng chẳng phải bây giờ mọi thứ đã thay đổi?” anh đặt ly rượu xuống.
Cô nhìn cái cách đôi mắt anh dần tối đen như mịch. Một cái gì đó sâu bên trong cô bắt đầu tan chảy. “Gì... gì... gì vậy?” cô thì thầm khi thấy anh đi lướt qua phòng bếp rồi đứng trước mặt cô.
“Em sẽ không về bên cạnh Luke được nữa.”Anh nhìn xuống cô. “Và...”
“V... Và gì?” môi cô run run. Anh lướt nhẹ tay lên bờ môi đang run rẩy kia.
“Và anh cũng không trở về bên Kim. Hiện giờ chúng ta là hai người tự do, không có bất kì ràng buộc với ai hay với bất kì cái gì, chẳng phải sao?”
Anh vuốt nhẹ đường cong mịn màng nơi xương hàm cô, và di chuyển dần xuống cổ, và xuống xa hơn nữa là bầu ngực nho nhỏ sưng phồng, vừa nắm vừa xoa bóp còn cô cứ để mặt anh làm thế.
“Ummm, những người tự do có thể làm bất cứ gì mà họ muốn, em có nghĩ vậy không Josephine?”
“Blake,” cô nuốt nước bọt, bởi vì cô không thể nào lờ đi khuôn mặt đói khát như lang sói, hừng hực phun trào như dung nham núi lửa ở ngay trước mặt cô.
“Điều này sẽ thỏa mãn hai chúng ta, cưng à” anh nói với âm giọng khàn khàn. Ngón tay anh bắt đầu cởi từng khuy nút trên áo cô.
“Mọi thứ ổn chứ?” cô hỏi
Blake cố nén nỗi thất vọng. Cô vẫn thường chuẩn bị bữa tối cho cả hai bắt đầu từ lúc cô chuyển đến sống cùng, điều đó đồng nghĩa với việc anh cũng phải chịu đựng sự tra tấn dõi theo từng động tác của cô trong căn bếp. Có thể nói đây là sự hành hạ cực kỳ tinh tế mà anh tự nguyện muốn có, nó ảnh hưởng mạnh mẽ lên hầu hết giác quan của anh từ việc nghe, nhìn, ngửi và cả những điều thầm kín riêng tư ở hạ thân. Chỉ cần cô lau đôi tay trắng trẻo, mềm mại vào cái tạp dề được cột chặt nhằm nhấn mạnh vóc dáng quyến rũ và đường eo cong thon mảnh không mỡ thừa. Chỉ cần như vậy là quá đủ với anh.
Anh ném chiếc cặp vào ghế, rời mắt đi. “Yeah, ổn cả”
Anh đồng ý một cách mỉa mai. “Ồ, cực kỳ hoàn hảo! Trưa nay anh vừa nói chuyện với bạn của em - Giuseppi, anh chàng tưởng là mình đã tới được thiên đàng.”
“Anh đã thông báo tin tốt đó cho anh ta? Vậy anh sẽ thuê lại anh ta phải không?”
Tốt cho ai chứ, chẳng phải anh đã quá mạo hiểm, và tự vấn liệu bản thân cô có mong chờ cái gã Italian trẻ, gợi cảm kia không. “Dĩ nhiên anh đã nói.”
Anh có vẻ miễn cưỡng, cố gắng tìm ra một biện pháp khác. “Anh dường như không hài lòng về nó.” Cô mạo muội hỏi.
Câu nói vừa rồi như châm dầu vào lửa làm bùng lên ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng Blake. “Josephine, em đang trông chờ vào điều gì?” anh gặng hỏi. “Anh kể cho anh ta nghe mọi thứ về tầm ảnh hưởng từ những gì cô tiếp tân mới vào nghề đã nói - anh đã rút lại những nhận định cũng như ý kiến cá nhân mà anh từng tuyên bố và đồng ý anh ta có thể trở lại tiếp tục công việc tại công ty. Em nghĩ như thế nào về cách đánh giá chuyên môn của anh đối với anh ta? Kể cả danh tiếng của bản thân anh?”
“Còn lòng kiêu hãnh của anh?” cô trêu chọc.
Niềm kiêu hãnh? Có thể cô đã đúng. Và có thể nếu không có lòng tự kiêu chết tiệt đó thì anh đã có cơ hội hỏi cô những gì hiện đang khiến anh khó chịu, bứt rứt.
“Thích uống không?” Anh hỏi
Thỉnh thoảng nhìn sâu vào đôi mắt đen ấy làm cho tim cô luôn lỡ nhịp, cô tắt bếp lò bằng đôi tay run rẩy như muốn thể hiện thay cho tâm trạng cô hiện giờ. “Chắc rồi.”
Anh đưa cho cô ly rượu vang, rồi nhìn cô uống nó.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh?” anh chậm rãi nói.
Từ giọng nói sâu trầm của anh, cô đoán mình không còn sự lựa chọn nào khác. “Câu hỏi gì?”
“Về việc em có hối hận hay không những điều chúng ta đã làm vào đêm sau bữa tiệc?”
“Không phải, em... em... em”
“Josephine, em biết em không hối hận mà” Thực ra Blake chỉ muốn câu khẳng định của Josephine.
“Sao anh muốn biết. Điều này đáng ư! Được rồi, em không hối hận những gì đã xảy ra - cũng không hẳn. Chỉ là mọi thứ đều lẫn lộn.”
“Chẳng phải em phục hồi khá nhanh - đủ nhanh để cưới Luke vỏn vẹn ba tháng hai người quen nhau.”
“Và anh thì quay về bên cạnh Kim,” cô thẳng thừng chỉ ra. “Tốc độ hồi phục của anh còn nhanh hơn nhiều.”
Anh gật đầu, đồng thời anh cảm nhận được sự khuấy động khát khao ngay lập tức giữa hai chân mình. “Nhưng chẳng phải bây giờ mọi thứ đã thay đổi?” anh đặt ly rượu xuống.
Cô nhìn cái cách đôi mắt anh dần tối đen như mịch. Một cái gì đó sâu bên trong cô bắt đầu tan chảy. “Gì... gì... gì vậy?” cô thì thầm khi thấy anh đi lướt qua phòng bếp rồi đứng trước mặt cô.
“Em sẽ không về bên cạnh Luke được nữa.”Anh nhìn xuống cô. “Và...”
“V... Và gì?” môi cô run run. Anh lướt nhẹ tay lên bờ môi đang run rẩy kia.
“Và anh cũng không trở về bên Kim. Hiện giờ chúng ta là hai người tự do, không có bất kì ràng buộc với ai hay với bất kì cái gì, chẳng phải sao?”
Anh vuốt nhẹ đường cong mịn màng nơi xương hàm cô, và di chuyển dần xuống cổ, và xuống xa hơn nữa là bầu ngực nho nhỏ sưng phồng, vừa nắm vừa xoa bóp còn cô cứ để mặt anh làm thế.
“Ummm, những người tự do có thể làm bất cứ gì mà họ muốn, em có nghĩ vậy không Josephine?”
“Blake,” cô nuốt nước bọt, bởi vì cô không thể nào lờ đi khuôn mặt đói khát như lang sói, hừng hực phun trào như dung nham núi lửa ở ngay trước mặt cô.
“Điều này sẽ thỏa mãn hai chúng ta, cưng à” anh nói với âm giọng khàn khàn. Ngón tay anh bắt đầu cởi từng khuy nút trên áo cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook