Lên Án
-
C2: Khốn nạn
[Nếu không phải là kẻ điên, vì cái gì lại làm ra loại nước hoa này]
Từ quán bar đi ra, Tống Cách đưa cho Kỷ Vọng một cái hộp: "Sinh nhật vui vẻ, đây là quà tặng cậu."
Bốn chữ "sinh nhật vui vẻ" này không khỏi gợi lên một số ký ức mơ hồ trong quá khứ của Kỷ Vọng. Hơn nữa bởi vì Kỳ Bạc Ngôn mà hôm nay anh uống khá nhiều, bây giờ Kỷ Vọng chỉ cảm thấy cồn trong dạ dày mình đang quay cuồng, khó chịu muốn nôn ra.
Nhưng ở trước mặt Tống Cách, Kỷ Vọng vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, nhận lấy hộp quà:" Cảm ơn, lần sau mời cậu ăn cơm."
Tống Cách nhún vai: "Được rồi, ai biết lần sau là lúc nào, khẳng định những ngày kế tiếp cậu sẽ bận nhiều việc lắm."
Kỷ Vọng không cho là như vậy: "Không nhất định, cậu cũng biết, thời điểm tôi không diễn đặc biệt rảnh rỗi."
Tống Cách đã mong anh hot ngay từ khi vừa ra mắt, vẫn luôn nói với anh, 'cậu đẹp trai như vậy, sao lại không hot được.'
Trên thực tế Kỷ Vọng quả thật không hot, anh cũng không có chấp niệm mãnh liệt với việc hot hay không, đối với anh mà nói, diễn xuất chỉ là để kiếm miếng cơm mà thôi.
Sau khi tạm biệt Tống Cách, ngồi lên taxi, Kỷ Vọng mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là một lọ nước hoa tin tức tố. Nhìn món quà này, Kỷ Vọng cạn lời. Anh nhắn Wechat cho Tống Cách, chụp ảnh gửi đi, đặt một dấu chấm hỏi.
Tống Cách một chút cũng không cảm thấy mình tặng quà quá mức tùy tiện: "Nước hoa này có mùi giống với tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn, tôi đã xin bạn gái mình rất lâu đó!"
Kỷ Vọng: "Cậu tặng cho tôi làm gì?"
"Cậu không phải thích đào sao, tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn cũng là vị đào đó." Nói tới đây, Tống Cách lại nói thêm một câu: "Đúng rồi, tin tức tố cậu là vị rượu nè, cậu xịt lên người một chút, không phải chính là Prunus persi! Thứ mà cậu yêu thích nhất à!"
Kỷ Vọng ném điện thoại với nước hoa sang một bên, không có ý định trở về, anh cũng quyết định khi bản thân không đi đóng phim hoặc có thời gian rảnh, cũng không gặp Tống Cách nữa.
Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, không thể trách Tống Cách được, không ai biết quá khứ của anh và Kỳ Bạc Ngôn, ai có thể nghĩ đến, Kỳ Bạc Ngôn nổi như cồn hiện nay, trước đây lại có đoạn thời gian cùng một diễn viên không mấy tiếng tăm là anh ở bên nhau.
Sau khi xuống taxi, chị Hồng đã gọi cho anh 3 cuộc điện thoại, Kỷ Vọng xuống xe định vứt lại lọ nước hoa trên xe luôn, nhưng tài xế lại gọi anh: "Chàng trai trẻ, đồ của cậu này!"
Kỷ Vọng đành phải cầm hộp quà đi, định vứt vào trong thùng rác dưới nhà, tuy làm vậy hơi có lỗi với Tống Cách, nhưng Kỷ Vọng thà uống ngàn ly Prunus persi, cũng không muốn nhận lọ nước hoa có mùi giống Kỳ Bạc Ngôn.
Lúc này chị Hồng lại gọi điện thoại tới, Kỷ Vọng bắt máy, là bàn về công việc, chị Hồng nói với anh, cô đã nhận cho anh một show tạp kỹ, cuối tuần sẽ ghi hình, trước mắt khách mời vẫn chưa hoàn toàn quyết định, nhưng mà ê-kíp sản xuất không tồi, hậu thuẫn* phía sau cũng khá mạnh.
(Hậu thuẫn: Lực lượng ủng hộ, làm chỗ dựa ở phía sau.)
Mặc dù show này chẳng qua chỉ là một thử thách, nhưng nó có thể đảm bảo nguồn tuyên truyền và tài nguyên sau này. Vốn dĩ với địa vị hiện tại của Kỷ Vọng không có khả năng tham gia được, chẳng qua bộ phim gần đây của anh không tồi, hơn nữa tổ ê-kíp cũng muốn tìm một nghệ sĩ cởi mở, có thể chịu được cực khổ.
Kỷ Vọng nhìn qua đã hiểu, loại show hội tụ người có địa vị và người mới này, những việc không thể để người có địa vị cao làm, thì sẽ cần những người mới như anh.
Chị Hồng trong lòng tràn đầy hy vọng về tương lai phía trước, vì vậy rất muốn Kỷ Vọng có thể dựa vào mấy show tạp kỹ này một bước lên mây.
Chị Hồng: "Tiểu Vọng, mấy năm nay chị đối với em thế nào, em cũng biết đó. Chị tất nhiên sẽ không làm hại em, show này là một cơ hội cực kỳ tốt, em phải nắm chắc lấy."
Kỷ Vọng nhấn mật mã, mới phát hiện tay mình còn đang cầm hộp nước hoa kia, quên vứt nó đi. Anh dùng bả vai giữ điện thoại, tuỳ ý đáp: "Đối phương trả bao nhiêu tiền?"
Chị Hồng suýt chút nữa bị Kỷ Vọng làm tức chết, nói bao nhiêu lời cảm động như vậy, mà Kỷ Vọng chỉ quan tâm đến tiền.
Kỷ Vọng đúng là chỉ quan tâm đến tiền, đối với anh hot hay không cũng chỉ là vấn đề huyền học, dù sao có tiền là được. May mà chị Hồng báo giá tiền lại đủ hấp dẫn lòng người, sau khi chia với công ty, số tiền anh cầm trong tay cho dù một năm tới không đóng phim cũng sẽ không chết đói.
"Không thành vấn đề, ngày mai em đến công ty ký hợp đồng" Sau khi Kỷ Vọng vào nhà tuỳ tiện ném nước hoa lên sàn, nói chuyện với chị Hồng xong, anh liền đi tắm.
Nước ấm chảy xuống, từ mái tóc ẩm ướt chảy dọc theo cơ thể anh, cổ Kỷ Vọng trời sinh thon dài. Thực tế mọi bộ phận trên cơ thể anh đều rất đẹp, cho dù không làm diễn viên, anh cũng có thể làm người mẫu để kiếm tiền.
Đáng tiếc giống như ngón tay của mình, sau cổ anh cũng có một vết sẹo, ở vị trí rất thấp, vết sẹo là do vết thương nhiều lần lặp đi lặp lại ở cùng một vị trí, tốc độ hồi phục chưa theo kịp thì lại môt lần nữa bị thương tổn, cho đến khi vết thương cùng ký ức ăn sâu vào trong da, vết tích cũng không thể lành lại nữa rồi.
Nhưng đây cũng chỉ là một vết sẹo, không thể chứng minh bất cứ điều gì, so với ký hiệu của AO cũng khác xa một trời một vực.
Nếu có người nhìn thấy sau cổ Kỷ Vọng, đối phương ắt hẳn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì không một Alpha nào muốn bị người khác chạm vào nơi này.
Alpha và Omega không giống nhau, tuyến thể trên gáy đã sớm suy thoái, không còn chức năng đánh dấu. Mà một Alpha có dấu răng sau cổ như vậy, điều đó có thể chứng minh rằng nửa kia của anh ta là Alpha.
Phải biết bản năng của Alpha chính là tương khắc lẫn nhau, giống như một núi không thể có hai hổ, không chỉ cảm thấy chán ghét tin tức tố của nhau, thiên tính cũng không cho phép bản thân khuất phục trước người khác, thân là một Alpha lại bị một Alpha khác để lại dấu răng trên gáy, đây là dấu vết ký hiệu trắng trợn cũng tương đương với việc chịu khuất nhục.
Loại tình huống này vô cùng hiếm thấy, đi ngược thiên tính, tựa như dị loài.
May mà vết sẹo của Kỷ Vọng nằm ở phía dưới, bình thường mặc quần áo có thể che đi, nếu như không thể che được, anh sẽ tìm cách khác để che đi.
Anh không có ý định để người khác nhìn vào quá khứ của mình thông qua vết sẹo, đoạn hồi ức kia ngay cả anh cũng không muốn nhớ lại.
Từ phòng tắm đi ra, Kỷ Vọng để trần thân trên, mở tủ lạnh, cầm lấy một lon bia, rồi mở TV lên. Trong TV lại truyền ra giọng nói quen thuộc chết tiệt kia, là Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn đang dựa vào một nữ nghệ nhân tướng mạo xuất chúng, hai người chia chocolate với nhau. Trong bọn họ là người yêu, ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn nhìn đối phương vô cùng dịu dàng.
Hắn nói, anh yêu em.
Kỷ Vọng chuyển kênh, đi đến huyền quan cầm lọ nước hoa, ném vào trong thùng rác.
Lọ nước hoa mong manh dễ vỡ sau khi bị ném qua ném lại, cuối cùng cũng không chịu được sự dày vò của Kỷ Vọng nữa, vỡ nát trong thùng rác, một mùi thơm dễ ngửi tràn ra khắp phòng.
Nếu Tống Cách ngửi qua mùi nước hoa này, cậu ta nhất định có thể phát hiện, mùi hương này mơ hồ có chút giống với tin tức tố của Kỷ Vọng.
Tin tức tố của Kỷ Vọng là hương rượu nhàn nhạt, bình thường không dễ phát tán ra ngoài.
Gân xanh trên mặt Kỷ Vọng ẩn hiện ra, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu "Khốn nạn........"
Mùi hương này trước kia tràn ngập cả căn phòng, cơ hồ xâm nhập từng lỗ chân lông của Kỷ Vọng, mùi hương được dung hòa từ mùi của người khác mơ hồ đến chóng mặt, tứ chi tê dại, cả người vô lực.
Kỳ Bạc Ngôn cắn lên vành tai anh, thì thầm: "Anh liên tục nói không thích, nhưng tin tức tố của anh vẫn luôn quấn lấy em, nó làm em say."
Kỷ Vọng hung hăng đáp trả bằng những vết cào trên lưng Kỳ Bạc Ngôn, nhưng Kỳ Bạc Ngôn lại mỉm cười tăng tin tức tố bao phủ càng thêm nồng đậm, áp chế anh.
Chỉ cần Kỳ Bạc Ngôn đến một lần, mùi hương trong phòng có thể vài ngày cũng không nhạt đi.
Kỷ Vọng khi đó cực kỳ thích mời bạn đến nhà chơi, về sau anh cũng không dám nữa. Anh sợ Kỳ Bạc Ngôn đến đây tìm anh, tên điên này, sẽ không bởi vì bạn của anh ở đây mà thu liễm lại.
Nếu không phải là kẻ điên, tại sao lại làm ra loại nước hoa này.
Nếu không phải là kẻ điên, tại sao cứ luôn quấn đoạn băng kia lên sân khấu.
Kỷ Vọng nâng tay che kín mặt, tồi tệ này giống như sợ anh quên, hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh, tra tấn anh sắp phát điên luôn rồi.
Từ quán bar đi ra, Tống Cách đưa cho Kỷ Vọng một cái hộp: "Sinh nhật vui vẻ, đây là quà tặng cậu."
Bốn chữ "sinh nhật vui vẻ" này không khỏi gợi lên một số ký ức mơ hồ trong quá khứ của Kỷ Vọng. Hơn nữa bởi vì Kỳ Bạc Ngôn mà hôm nay anh uống khá nhiều, bây giờ Kỷ Vọng chỉ cảm thấy cồn trong dạ dày mình đang quay cuồng, khó chịu muốn nôn ra.
Nhưng ở trước mặt Tống Cách, Kỷ Vọng vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, nhận lấy hộp quà:" Cảm ơn, lần sau mời cậu ăn cơm."
Tống Cách nhún vai: "Được rồi, ai biết lần sau là lúc nào, khẳng định những ngày kế tiếp cậu sẽ bận nhiều việc lắm."
Kỷ Vọng không cho là như vậy: "Không nhất định, cậu cũng biết, thời điểm tôi không diễn đặc biệt rảnh rỗi."
Tống Cách đã mong anh hot ngay từ khi vừa ra mắt, vẫn luôn nói với anh, 'cậu đẹp trai như vậy, sao lại không hot được.'
Trên thực tế Kỷ Vọng quả thật không hot, anh cũng không có chấp niệm mãnh liệt với việc hot hay không, đối với anh mà nói, diễn xuất chỉ là để kiếm miếng cơm mà thôi.
Sau khi tạm biệt Tống Cách, ngồi lên taxi, Kỷ Vọng mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là một lọ nước hoa tin tức tố. Nhìn món quà này, Kỷ Vọng cạn lời. Anh nhắn Wechat cho Tống Cách, chụp ảnh gửi đi, đặt một dấu chấm hỏi.
Tống Cách một chút cũng không cảm thấy mình tặng quà quá mức tùy tiện: "Nước hoa này có mùi giống với tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn, tôi đã xin bạn gái mình rất lâu đó!"
Kỷ Vọng: "Cậu tặng cho tôi làm gì?"
"Cậu không phải thích đào sao, tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn cũng là vị đào đó." Nói tới đây, Tống Cách lại nói thêm một câu: "Đúng rồi, tin tức tố cậu là vị rượu nè, cậu xịt lên người một chút, không phải chính là Prunus persi! Thứ mà cậu yêu thích nhất à!"
Kỷ Vọng ném điện thoại với nước hoa sang một bên, không có ý định trở về, anh cũng quyết định khi bản thân không đi đóng phim hoặc có thời gian rảnh, cũng không gặp Tống Cách nữa.
Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, không thể trách Tống Cách được, không ai biết quá khứ của anh và Kỳ Bạc Ngôn, ai có thể nghĩ đến, Kỳ Bạc Ngôn nổi như cồn hiện nay, trước đây lại có đoạn thời gian cùng một diễn viên không mấy tiếng tăm là anh ở bên nhau.
Sau khi xuống taxi, chị Hồng đã gọi cho anh 3 cuộc điện thoại, Kỷ Vọng xuống xe định vứt lại lọ nước hoa trên xe luôn, nhưng tài xế lại gọi anh: "Chàng trai trẻ, đồ của cậu này!"
Kỷ Vọng đành phải cầm hộp quà đi, định vứt vào trong thùng rác dưới nhà, tuy làm vậy hơi có lỗi với Tống Cách, nhưng Kỷ Vọng thà uống ngàn ly Prunus persi, cũng không muốn nhận lọ nước hoa có mùi giống Kỳ Bạc Ngôn.
Lúc này chị Hồng lại gọi điện thoại tới, Kỷ Vọng bắt máy, là bàn về công việc, chị Hồng nói với anh, cô đã nhận cho anh một show tạp kỹ, cuối tuần sẽ ghi hình, trước mắt khách mời vẫn chưa hoàn toàn quyết định, nhưng mà ê-kíp sản xuất không tồi, hậu thuẫn* phía sau cũng khá mạnh.
(Hậu thuẫn: Lực lượng ủng hộ, làm chỗ dựa ở phía sau.)
Mặc dù show này chẳng qua chỉ là một thử thách, nhưng nó có thể đảm bảo nguồn tuyên truyền và tài nguyên sau này. Vốn dĩ với địa vị hiện tại của Kỷ Vọng không có khả năng tham gia được, chẳng qua bộ phim gần đây của anh không tồi, hơn nữa tổ ê-kíp cũng muốn tìm một nghệ sĩ cởi mở, có thể chịu được cực khổ.
Kỷ Vọng nhìn qua đã hiểu, loại show hội tụ người có địa vị và người mới này, những việc không thể để người có địa vị cao làm, thì sẽ cần những người mới như anh.
Chị Hồng trong lòng tràn đầy hy vọng về tương lai phía trước, vì vậy rất muốn Kỷ Vọng có thể dựa vào mấy show tạp kỹ này một bước lên mây.
Chị Hồng: "Tiểu Vọng, mấy năm nay chị đối với em thế nào, em cũng biết đó. Chị tất nhiên sẽ không làm hại em, show này là một cơ hội cực kỳ tốt, em phải nắm chắc lấy."
Kỷ Vọng nhấn mật mã, mới phát hiện tay mình còn đang cầm hộp nước hoa kia, quên vứt nó đi. Anh dùng bả vai giữ điện thoại, tuỳ ý đáp: "Đối phương trả bao nhiêu tiền?"
Chị Hồng suýt chút nữa bị Kỷ Vọng làm tức chết, nói bao nhiêu lời cảm động như vậy, mà Kỷ Vọng chỉ quan tâm đến tiền.
Kỷ Vọng đúng là chỉ quan tâm đến tiền, đối với anh hot hay không cũng chỉ là vấn đề huyền học, dù sao có tiền là được. May mà chị Hồng báo giá tiền lại đủ hấp dẫn lòng người, sau khi chia với công ty, số tiền anh cầm trong tay cho dù một năm tới không đóng phim cũng sẽ không chết đói.
"Không thành vấn đề, ngày mai em đến công ty ký hợp đồng" Sau khi Kỷ Vọng vào nhà tuỳ tiện ném nước hoa lên sàn, nói chuyện với chị Hồng xong, anh liền đi tắm.
Nước ấm chảy xuống, từ mái tóc ẩm ướt chảy dọc theo cơ thể anh, cổ Kỷ Vọng trời sinh thon dài. Thực tế mọi bộ phận trên cơ thể anh đều rất đẹp, cho dù không làm diễn viên, anh cũng có thể làm người mẫu để kiếm tiền.
Đáng tiếc giống như ngón tay của mình, sau cổ anh cũng có một vết sẹo, ở vị trí rất thấp, vết sẹo là do vết thương nhiều lần lặp đi lặp lại ở cùng một vị trí, tốc độ hồi phục chưa theo kịp thì lại môt lần nữa bị thương tổn, cho đến khi vết thương cùng ký ức ăn sâu vào trong da, vết tích cũng không thể lành lại nữa rồi.
Nhưng đây cũng chỉ là một vết sẹo, không thể chứng minh bất cứ điều gì, so với ký hiệu của AO cũng khác xa một trời một vực.
Nếu có người nhìn thấy sau cổ Kỷ Vọng, đối phương ắt hẳn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì không một Alpha nào muốn bị người khác chạm vào nơi này.
Alpha và Omega không giống nhau, tuyến thể trên gáy đã sớm suy thoái, không còn chức năng đánh dấu. Mà một Alpha có dấu răng sau cổ như vậy, điều đó có thể chứng minh rằng nửa kia của anh ta là Alpha.
Phải biết bản năng của Alpha chính là tương khắc lẫn nhau, giống như một núi không thể có hai hổ, không chỉ cảm thấy chán ghét tin tức tố của nhau, thiên tính cũng không cho phép bản thân khuất phục trước người khác, thân là một Alpha lại bị một Alpha khác để lại dấu răng trên gáy, đây là dấu vết ký hiệu trắng trợn cũng tương đương với việc chịu khuất nhục.
Loại tình huống này vô cùng hiếm thấy, đi ngược thiên tính, tựa như dị loài.
May mà vết sẹo của Kỷ Vọng nằm ở phía dưới, bình thường mặc quần áo có thể che đi, nếu như không thể che được, anh sẽ tìm cách khác để che đi.
Anh không có ý định để người khác nhìn vào quá khứ của mình thông qua vết sẹo, đoạn hồi ức kia ngay cả anh cũng không muốn nhớ lại.
Từ phòng tắm đi ra, Kỷ Vọng để trần thân trên, mở tủ lạnh, cầm lấy một lon bia, rồi mở TV lên. Trong TV lại truyền ra giọng nói quen thuộc chết tiệt kia, là Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn đang dựa vào một nữ nghệ nhân tướng mạo xuất chúng, hai người chia chocolate với nhau. Trong bọn họ là người yêu, ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn nhìn đối phương vô cùng dịu dàng.
Hắn nói, anh yêu em.
Kỷ Vọng chuyển kênh, đi đến huyền quan cầm lọ nước hoa, ném vào trong thùng rác.
Lọ nước hoa mong manh dễ vỡ sau khi bị ném qua ném lại, cuối cùng cũng không chịu được sự dày vò của Kỷ Vọng nữa, vỡ nát trong thùng rác, một mùi thơm dễ ngửi tràn ra khắp phòng.
Nếu Tống Cách ngửi qua mùi nước hoa này, cậu ta nhất định có thể phát hiện, mùi hương này mơ hồ có chút giống với tin tức tố của Kỷ Vọng.
Tin tức tố của Kỷ Vọng là hương rượu nhàn nhạt, bình thường không dễ phát tán ra ngoài.
Gân xanh trên mặt Kỷ Vọng ẩn hiện ra, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu "Khốn nạn........"
Mùi hương này trước kia tràn ngập cả căn phòng, cơ hồ xâm nhập từng lỗ chân lông của Kỷ Vọng, mùi hương được dung hòa từ mùi của người khác mơ hồ đến chóng mặt, tứ chi tê dại, cả người vô lực.
Kỳ Bạc Ngôn cắn lên vành tai anh, thì thầm: "Anh liên tục nói không thích, nhưng tin tức tố của anh vẫn luôn quấn lấy em, nó làm em say."
Kỷ Vọng hung hăng đáp trả bằng những vết cào trên lưng Kỳ Bạc Ngôn, nhưng Kỳ Bạc Ngôn lại mỉm cười tăng tin tức tố bao phủ càng thêm nồng đậm, áp chế anh.
Chỉ cần Kỳ Bạc Ngôn đến một lần, mùi hương trong phòng có thể vài ngày cũng không nhạt đi.
Kỷ Vọng khi đó cực kỳ thích mời bạn đến nhà chơi, về sau anh cũng không dám nữa. Anh sợ Kỳ Bạc Ngôn đến đây tìm anh, tên điên này, sẽ không bởi vì bạn của anh ở đây mà thu liễm lại.
Nếu không phải là kẻ điên, tại sao lại làm ra loại nước hoa này.
Nếu không phải là kẻ điên, tại sao cứ luôn quấn đoạn băng kia lên sân khấu.
Kỷ Vọng nâng tay che kín mặt, tồi tệ này giống như sợ anh quên, hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh, tra tấn anh sắp phát điên luôn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook