Lên Án
-
30: 1 Đồ Nhát Gan
[Tắm nhanh lên, nếu Đoạn Âm Vũ đến đây, em thì chả sao cả, còn anh thì...]
Sau khi đem người đỡ dậy, Kỷ Vọng lại bước vào ruộng sen bùn nhão, quay lại chỗ Đoạn Âm Vũ và Trương Mộ Tiên, gia nhập vào bầu không khí ngốc nghếch giữa hai người bọn họ với tư cách là một khán giả.
Trên thực tế nếu anh ở lại chỗ đó cùng với Kỳ Bạc Ngôn, rõ ràng sẽ được lên hình nhiều hơn.
Nhưng Kỷ Vọng không muốn, anh không đủ tin tưởng bản thân có thể giả vờ là người xa lạ, lần đầu gặp gỡ Kỳ Bạc Ngôn trước máy quay của show tạp kỹ.
Ở ngoài ruộng sen mấy tiếng đồng hồ, mọi người đều đổ một thân mồ hôi như mưa tuôn, cuối cùng đào rồi lại đào, tất cả mọi người cùng nhau đào, ai ai cũng thấm mệt đến nói không nên lời.
Đợi đến lúc củ sen chất đầy cả giỏ, bốn người mới cật lực từ dưới ruộng leo lên bờ, ngồi phịch xuống tại chỗ mà nghỉ ngơi.
Bởi vì yêu cầu cứng nhắc của tổ e-kip, trợ lý và người đại diện không thể hỗ trợ nhau trong quá trình ghi hình, cho nên trợ lý Kỳ Bạc Ngôn chỉ có thể đứng cách đó không xa mà lo lắng suông, đau lòng nhìn làn da của đại minh tinh nhà mình bị phơi dưới ánh nắng đến đỏ bừng.
Không đợi trợ lý nhỏ Dịch Đông gọi cho cấp trên hỏi chuyện này phải làm sao, thì hắn đã thấy một người trong nhóm xuống ruộng hỏi đạo diễn Giang: "Những củ sen đổi thành gạo như thế nào, đi vào trong thôn đổi à?"
Người kia không ai khác chính là Kỷ Vọng, Alpha có thể lực dồi dào nhất.
Đoạn Âm Vũ bên cạnh hồn đã muốn lìa khỏi xác, nhưng miệng vẫn còn than thở: "Tôi biết ngay là người đại diện của tôi muốn hãm hại tôi, vậy mà lại nhét tôi vào cái show xuống ruộng cấy mạ này, hắn xong rồi, năm nay sẽ không có thưởng cuối năm đâu."
Kỳ Bạc Ngôn cũng đứng lên: "Bộ dạng này đi vào trong thôn thì không ổn đâu."
Trương Mộ Tiên cũng phụ họa: "Tốt xấu gì cũng cho chúng tôi về tắm rửa cái đã."
Nhóm khách mời yêu cầu như thế, rốt cuộc đạo diễn Giang cũng dùng micro phát ra chỉ đạo, cho bọn họ trở về tắm rửa, chỉ có thể tắm rửa trong vòng 30 phút, sau đó tập hợp trước cửa, xuất phát đến chợ trong thôn.
Ba mươi phút? Từ ruộng sen quay về nhà đã phải đi hơn mười phút.
Đoạn Âm Vũ eooo một tiếng, muốn lên án, kết quả là người bên cạnh đã nhanh nhẹn cởi bỏ dụng cụ đào sen trên người, quần áo dính bùn nặng nề rơi xuống đất, bùn đất bắn lên tung tóe, xém chút nữa dính vào cả khuôn mặt của Đoạn Âm Vũ.
Hắn thuận thế nhìn lại, lập tức lớn tiếng nói: "Trương Mộ Tiên! Cái đồ giả nhân giả nghĩa! Anh đợi đấy cho tôi!"
Omega luống cuống tay chân bắt đầu cởi bỏ dụng cụ, Kỷ Vọng đã bắt chước lao ra rồi, Kỳ Bạc Ngôn là người thứ ba cởi xong, lúc đi ngang qua Đoạn Âm Vũ, Đoạn Âm Vũ vẫn còn đang gian nan kéo đôi ủng chống thấm nước trên chân ra.
Cảm giác bên cạnh có bóng người đang đến, Đoạn Âm Vũ tràn ngập hy vọng nhìn qua: "Anh muốn chờ tôi sao?"
Kỳ Bạc Ngôn mỉm cười, khiến Đoạn Âm Vũ hoảng hốt một chút nghĩ thầm, chả trách fans của Kỳ Bạc Ngôn đều gọi hắn là tác phẩm nghệ thuật.
Không đợi Đoạn Âm Vũ trầm mê sắc đẹp, Kỳ Bạc Ngôn đã bỏ lại một câu: "Nhớ vác củ sen về." Sau đó lao đi như một cơn gió.
(Ủa alo:))))??? Người ta là Omega đấy)
Đoạn Âm Vũ lập tức bị câu nói này làm cho tức chết, đối mặt với ba tên vô lại vứt sọt sen lại: "Đạo diễn Giang! Bọn họ nói vớ vẩn gì vậy! Tôi là một Omega làm sao có thể vác ba sọt sen thế này! Tôi không vác."
Đạo diễn Giang cười hiền từ như người cha già nhìn đứa thơ nhưng lời nói thốt ra lại đặc biệt nhẫn tâm: "Nếu cậu vác về, có thể chỉ là không có thời gian tắm rửa, nhưng cậu không vác, vậy nhóm của cậu hôm nay đều trắng tay vô ích rồi."
Đoạn Âm Vũ khóc sướt mướt, nhẫn nhục mà vác một sọt sen về, rốt cuộc cũng thấy được 'bộ mặt thật' của show này rồi.
Không phân chia ABO, cũng không có giúp đỡ lẫn nhau, chỉ có đồng đội không có lương tâm.
Hắn gian nan vác trên lưng một sọt, còn chưa kịp chạy đi thì đã có người quay lại.
Kỷ Vọng đưa tay nâng chiếc sọt trên mặt đất, đậm chất một người bạn trai mà hỏi Đoạn Âm Vũ: "Nhiều như vậy lưng cậu vác nổi không?"
Đoạn Âm Vũ thấy Kỷ Vọng đã chạy đi mà còn quay lại, quả thật cảm động mún gớt nước mắt, thành thật lắc đầu: "Em không được......Vọng....."
Một tiếng 'anh Vọng' còn chưa kịp thốt ra, anh Vọng của hắn đã chạy nhanh như bay, còn ý tứ mà bỏ lại một câu: "Cố lên, cậu là khỏe nhất."
Đoạn Âm Vũ tức đến suýt chút nửa ngồi xuống đất mà kêu trời kêu đất, sau đó lại nghe đạo diễn Giang nhắc nhở: "Còn hai mươi phút."
Mặc dù không tình nguyện, nhưng Đoạn Âm Vũ vẫn phải vừa vác vừa khóc sướt mướt nghĩ về nhân sinh cuộc đời của mình.
Kỷ Vọng chạy rồi quay lại cũng không giống như Đoạn Âm Vũ tưởng tượng, may thay lương tâm trỗi dậy quay lại giúp hắn.
Anh đi được nửa đường mới nhớ ra nơi bọn họ ở chỉ có hai phòng tắm, Trương Mộ Tiên khẳng định đã cướp một gian, phòng thứ hai chắc chắn là Kỳ Bạc Ngôn giành rồi.
Người kia vốn bị khiết phích, hiện tại cả người đều là bùn đất cũng may ở trước máy quay hắn không có phát cáu.
Một khi đại thiếu gia nhà ta mà ầm ĩ lên, thái độ của hắn đối với với e-kip show chắc chắn sẽ không còn tốt, bầu không khí quay chụp cũng sẽ bị hủy hoại hết.
Kỷ Vọng lại nghĩ đến củ sen vẫn còn ở trong ruộng, câu nói tập trung ở trước cửa xong trực tiếp lên đường đến chợ trong thôn của đạo diễn Giang kia, anh đã nhận ra dụng tâm hiểm ác của e-kip show, nên nhanh chóng quay lại lấy củ sen.
Trên đường anh và Kỳ Bạc Ngôn chạy ngang qua nhau, anh cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn rõ ràng dừng lại nhìn anh, nhưng Kỷ Vọng không quan tâm.
Chờ anh vác sen từ ruộng sen về, Trương Mộ Tiên đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên hiên nhà, đi dép lào, còn ăn dưa hấu do dân làng đặc biệt tặng cho.
Kỷ Vọng đem củ sen đặt vào trong sân, chào Trương Mộ Tiên một tiếng, rồi lấy quần áo đi tắm rửa.
Mặc dù có hai phòng tắm nhưng thật ra cũng chỉ là một căn phòng xi măng đơn giản với một tấm gỗ mỏng ở giữa.
Vừa nhìn là biết chủ nhân của nhà này biết quay show tạp kỹ nên đã gia công thành hai gian phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào, tấm gỗ mỏng cũng không ngăn được quá nhiều âm thanh.
Camera cũng không cùng đi theo, tất cả đều ở trong sân.
Vậy thì phòng tắm này, hiện tại chỉ có mình anh và Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng cởi quần áo trên người ra, chỉ đơn giản dùng nước xả sơ qua một chút rồi vắt sang bên cạnh, có hơi đau lòng cho đống quần áo này.
Chị Hồng biết anh tham gia 《 Ở trên đường 》nên cố ý nói các nhãn hàng tài trợ, vậy mà mình lại làm quần áo của người ta chà đạp thành thế này, tóm lại không tốt chút nào.
Lát nữa phải lập tức gọi điện cho chị Hồng nói chuyện này, hy vọng nhãn hàng có cách giải quyết.
Anh xả nước lên đầu, ở trên đầu xoa xoa, bọt nước rơi xuống mặt làm cho anh vô thức nhắm mắt lại.
Nước mạnh đến nỗi làm Kỷ Vọng không cảm thấy một chút nguy cơ nào, cho đến khi lưng anh dán chặt vào một thân thể ấm áp khác, cảm giác được cánh tay cường tráng của người này từ phía sau vươn lên ôm chặt lấy eo mình.
Thân thể Kỷ Vọng chấn động, nhanh chóng rửa sạch bọt trên mặt, ngẩng cổ tránh khỏi dòng nước trước mặt: "Đây là nơi nào cậu không biết sao!"
Tay Kỳ Bạc Ngôn chạm vào bọt nước trên cổ Kỷ Vọng, gạt bọt nước đang đọng thành giọt trên người anh ra, dùng giọng điệu chẳng hề để ý nói: "Biết, đang quay show tạp kỹ, cho nên đừng lộn xộn."
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, Kỷ Vọng cũng không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ, càng không thể động tay động chân đánh Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn ngậm lấy thịt trên cổ anh, uy hiếp mà gặm gặm, nhưng không có thật sự cắn xuống, chỉ là liếm một chút: "Ban nãy anh chơi cùng bọn họ rất vui vẻ sao?"
Kỷ Vọng còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe Kỳ Bạc Ngôn nói: "Tắm nhanh lên, nếu Đoạn Âm Vũ đến đây, em thì chả sao cả, còn anh thì...."
Kỷ Vọng không có động đậy một lúc, anh nghe thấy Kỳ Bạc Ngôn ghé vào lỗ tai anh, gần như là lẩm bẩm một câu: "Đồ nhát gan."
Đoạn Âm Vũ miễn cưỡng chạy về trong mười phút cuối, hắn quăng cái sọt xuống, không quan tâm mấy củ sen đang lăn lóc dưới đất, trực tiếp chạy đến cướp miếng dưa trên tay Trương Mộ Tiên, hung hăng cắn một miếng.
Trương Mộ Tiên sớm đã ăn no một bụng dưa ngọt từ lâu, ôn hòa nhã nhặn mà nói với Đoạn Âm Vũ: "Đứa trẻ đáng thương, ăn chậm thôi, trong nhà vẫn còn."
Trong lòng Đoạn Âm Vũ oán thầm lão hồ ly, bên ngoài còn phải nói một tiếng cảm ơn anh, sau đó mới lê lết tấm thân kiệt quệ dù chưa trải qua được một nửa show hôm nay, lay lắt hơi tàn mà đi về phòng tắm.
Một gian phòng khác đã có người sử dụng, chắc là Kỷ Vọng, Đoạn Âm Vũ thuận miệng nói: "Anh, em vào nha, thời gian gấp rút, anh đừng để ý."
Kỷ Vọng không trả lời, Đoạn Âm Vũ cũng không để ý.
Đoạn Âm Vũ vừa vặn nước, tiếng nước xả tung tóe bao trùm vừa vặn che đậy tiếng đồ vật rơi xuống đất ở phòng tắm bên cạnh, mảnh vỡ, giống như đồ vệ sinh cá nhân rơi trên sàn.
Hắn tắt vòi nước: "Kỷ Vọng anh không sao chứ? Có phải làm rơi cái gì rồi không?"
Đoạn Âm Vũ đợi một lúc mới nghe được giọng của Kỷ Vọng, có chút kiềm nén lại có chút khàn khàn: "Không có gì, không cẩn thận làm rơi đồ thôi."
Thời gian không còn nhiều, Đoạn Âm Vũ lại mở nước, nhanh chóng tắm sạch sẽ.
Trong lòng không khỏi dâng lên một ý nghĩ, thanh âm của Kỷ Vọng có hơi khác bình thường một chút, giống như là...có chút gợi cảm?"
Miên man suy nghĩ, Đoạn Âm Vũ nghe được bên cạnh có âm thanh bước chân rời đi, hắn còn tưởng Kỷ Vọng đã tắm xong rồi, lo lắng tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ, Đoạn Âm Vũ khẽ cắn môi động tác tắm rửa cũng tăng tốc, sau đó vội vàng đi ra ngoài với mái tóc ướt sũng.
Cùng lúc đó, Kỷ Vọng cũng từ gian phòng tắm bên cạnh đi ra, Đoạn Âm Vũ kinh ngạc nói: "Anh mới tắm xong á? Em còn nghĩ anh đã đi rồi?"
Hắn phát hiện môi Kỷ Vọng có chút hồng, nói đúng hơn chính là sưng đỏ.
Kỷ Vọng không có lau khô tóc, anh dùng khăn tắm trong tay bao lấy bộ quần áo bẩn vừa rồi ôm vào trong ngực, chặt chẽ che trước người.
Đoạn Âm Vũ nhắc nhở nói: "Không cần quan tâm đến quần áo đâu, lát nữa các trợ lý sẽ đến xử lý, em thấy quần áo anh Trương với anh Kỳ vẫn để trong chậu kìa."
Đoạn Âm Vũ là người nhỏ tuổi nhất trong show này, ai cũng đều là anh hắn.
Kỷ Vọng lắc đầu: "Trợ lý tôi còn chưa có tới, trước tiên cứ cầm vào phòng." Nói xong tư thế Kỷ Vọng có chút kỳ quái mà rời đi, quần áo bẩn trong tay đều che bên hông, giống như muốn giấu cái gì đó.
Đoạn Âm Vũ đành phải trở lại trong sân, Kỳ Bạc Ngôn đã ngồi xuống bên cạnh Trương Mộ Tiên, tóc vẫn còn ẩm ướt, tùy tiện thắt thành một bím tóc lỏng lẻo, rũ xuống bên trái.
Trong các Alpha nam, Kỳ Bạc Ngôn thuộc dạng để tóc dài là đẹp trai nhất.
Năm nhất của Đoạn Âm Vũ, tất cả bạn học đều chết mê chết mệt với Kỳ Bạc Ngôn.
Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của Kỳ Bạc Ngôn là trên tạp chí.
Trong bức ảnh pha trộn ánh sáng nhiều màu, mái tóc dài của Kỳ Bạc Ngôn chìm trong nước, ánh mắt mơ màng nhìn vào ống kính, giống như một thủy yêu câu hồn đoạt phách.
Đoạn Âm Vũ còn tưởng Kỳ Bạc Ngôn cũng là một Omega.
Tầm mắt hắn nhịn không được mà nhìn chằm chằm Kỳ Bạc ngôn, thẳng đến khi đối phương cũng nhìn qua, không biết có phải Đoạn Âm Vũ bị ảo giác hay không, hắn rõ ràng cảm thấy ánh mắt của Kỳ Bạc Ngôn sắc bén trong giây lát, nhưng cũng rất nhanh biến mất.
Nhìn lại lần nữa, Kỳ Bạc Ngôn đang nở một nụ cười nhã nhặn với hắn, thậm chí còn đưa đĩa trái cây đến trước mặt Đoạn Âm Vũ.
Vậy mà còn được một đại minh tinh cấp phát thiện ý, Đoạn Âm Vũ lập tức cung kính đưa tay nhận lấy, tựa như không phải Kỳ Bạc Ngôn đưa cho hắn đĩa trái cây, mà là đang ở lễ trao giải trao cho hắn một cái cup vậy.
Ba người còn chưa nhàn hạ được bao lâu, đạo diễn Giang đã cùng đoàn e-kip đứng ngoài cửa đếm ngược từng giây, Đoạn Âm Vũ nhanh chóng đứng lên: "Kỷ Vọng đâu? Sao còn chưa xuống nữa."
Nhắc tào tháo tào tháo đến, Kỷ Vọng từ phòng tắm đi xuống.
Đoạn Âm Vũ hỏi: "Anh không phải lên tầng à?"
Kỷ Vọng đáp: "Tôi cảm giác gội đầu chưa sạch nên đi gội lại một chút."
Tay Đoạn Âm Vũ không cẩn thận lướt qua cánh tay Kỷ Vọng, kêu lớn một tiếng: "Lạnh quá! Anh tắm bằng nước lạnh?"
Kỷ Vọng bất đắc dĩ nói: "Ừm, thời tiết quá nóng.........trong người thấy hơi nóng."
Lúc nói ra ba chữ cuối, không biết tại sao Đoạn Âm Vũ lại nghe ra có một chút nghiến răng nghiến lợi.
Bốn người cùng đi, Trịnh Kỳ Hồng đi dệt vải cũng đã trở lại, trong tay còn ôm một giỏ cải thìa do người chủ dệt vải chia cho cô ấy.
Đạo diễn Giang: "Vừa rồi dân trong thôn có tặng dưa hấu qua đây, mọi người đều ăn hết rồi đúng không."
Trịnh Kỳ Hồng nghi hoặc hỏi: "Dưa gì?"
Trương Mộ Tiên nhanh chóng chạy đi giấu vỏ: "Không có không có, chúng tôi chưa ăn."
Đạo diễn Giang không để ý đến biện bạch giả trân của Trương Mộ Tiên nói: "Đổi dưa hấu thì bị tịch thu lại nửa giỏ củ sen, còn có các cậu bỏ sen ở ruộng không mang về, chúng tôi đã trả lại cho chủ nhân của ruộng sen rồi."
Không nghĩ tới show còn có nước đi này, mọi người đều làm lụng vất vả đến buổi chiều, gấp gáp chạy về tắm rửa, giờ lại đổi lấy sự cô đơn lạnh lẽo.
May có Đoạn Âm Vũ và Kỷ Vọng vác hai sọt về, bị Đoạn Âm Vũ kiêu ngạo quăng đến hỏng rồi, nhưng vẫn một mực nói Trương Mộ Tiên chỉ biết ăn dưa không làm chính sự, tối nay chỉ cho ăn nửa bát cơm.
Trịnh Kỷ Hồng lấy cải thìa với ngó sen ra xem, nhìn xa trông rộng nói: "Nếu hôm nay không đổi được nguyên liệu nấu ăn, vậy đêm nay cứ nấu canh rau củ đi."
Kỷ Vọng đồng ý nói: "Trong chuồng gà có một ít trứng, có thể lấy ra chiên chấm nước tương ăn cơm."
Trong nhóm chỉ có duy nhất hai người biết nấu cơm, nhìn nhau rồi lộ ra ý cười ăn ý.
[06092021].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook