Lên Án
-
23: Hình Xăm
[Chỉ thuộc về mình anh.]
Nghe Kỳ Bạc Ngôn nói ra câu này, Kỷ Vọng chỉ có một cảm giác duy nhất, chính là đau, từ đầu lưỡi lướt xuống cổ họng rồi lại chảy vào tim anh, đau đến thấm vào xương tủy khiến hô hấp của anh trở nên khó khăn.
Nếu làm tổn thương trái tim người khác cũng được xem là một loại bản lĩnh, vậy thì Kỳ Bạc Ngôn thật sự là có thiên phú dị bẩm.
Anh kìm nén, cảm nhận được thân thể dán chặt lên lưng mình đang run rẩy, như thể người này cũng sẽ khổ sở cùng anh.
Kỷ Vọng trong quá khứ đã nằm mơ rất nhiều lần, mơ thấy được quay lại với Kỳ Bạc Ngôn.
Anh ở trong mơ ít khí phách hơn hiện thực nhiều, chỉ là trong tất cả giấc mơ đa số đều sẽ có cùng một kết cục, chính là Kỳ Bạc Ngôn đều bỏ anh mà đi.
Anh nhắm mắt, cuối cùng cam chịu mà thốt ra lời yếu hèn, đòi hỏi một đáp án mà anh mong muốn nhất, cho dù câu hỏi này sẽ làm bại lộ tình cảm anh chôn sâu trong tim, lộ ra sự không cam lòng của anh, Kỷ Vọng nói: "Tôi cũng chỉ hỏi cậu một vấn đề, cậu nói cậu rất nhớ tôi, vậy sao nhiều năm trôi qua như vậy...cho tới bây giờ cậu không tìm tôi?"
Câu hỏi vừa nói ra, đổi lấy lại là sự trầm mặt.
Lực đạo Kỳ Bạc Ngôn ôm anh buông lỏng ra một chút, nhưng không có ý trả lời, giống như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Rất lâu sau đó, bọn họ giằng co ai cũng không nói chuyện.
Kỷ Vọng chờ đợi từ hy vọng rồi lại tuyệt vọng, anh nghĩ, cho dù Kỳ Bạc Ngôn lừa anh nói mấy năm qua hắn mắc bệnh ung thư, hay giống trong phim truyền hình Hàn Quốc bị tai nạn xe cộ mất trí nhớ, gần đây mới nhớ lại được đều có thể.
Anh cần một lý do, một lý do để có thể tha thứ cho Kỳ Bạc Ngôn.
Nhưng......Kỳ Bạc Ngôn không trả lời, ngay cả một lý do hắn cũng không nguyện ý nói cho Kỷ Vọng.
Kỳ Bạc Ngôn như vậy sao Kỷ Vọng có thể tin tưởng hắn, anh một lần nữa muốn đem tấm chân tình trao ra, kết cục lại bị vứt xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Phải ngu ngốc biết bao nhiêu mới có thể tự lừa mình dối người như thế.
Kỷ Vọng đẩy cánh tay Kỳ Bạc Ngôn ra: "Cậu đi đi, trước khi tôi đánh cậu." Anh không muốn lại một lần nữa làm trò tiêu khiển cho Kỳ Bạc Ngôn, anh cũng không muốn đem trái tim mình ngu ngu ngốc ngốc ném vào trò tiêu khiển tầm thường này nữa.
Kỳ Bạc Ngôn không có tiếp tục quấn quít ôm lấy anh, một lúc sau, Kỷ Vọng nghe được tiếng đóng cửa, Kỳ Bạc Ngôn đi rồi.
Tâm tình Kỷ Vọng cũng không bởi vì Kỳ Bạc Ngôn rời đi mà tốt lên, người này trước giờ vẫn luôn vậy, sau khi khuấy đảo vào trong tâm trí anh lại như mây nhẹ gió trôi mà rời đi.
Lý do khiến Kỳ Bạc Ngôn bỏ đi có lẽ bởi vì Kỷ Vọng không thức thời, luôn luôn đưa ra những vấn đề mà Kỳ Bạc Ngôn không bao giờ trả lời được.
Mà có lẽ người này cũng không giống như những gì hắn nói từng mơ thấy Kỷ Vọng đi.
Chỉ có như vậy đã động tâm, mềm lòng, còn ngu ngốc tự bộc lộ nhược điểm của chính mình, dại dột đến mức không thể tưởng tượng được.
Kỷ Vọng chậm rãi ngồi xổm xuống sàn nhà lạnh lẽo, nâng tay bưng kín mặt.
Anh không biết đã ngồi xổm bao lâu, chỉ cảm thấy chân đã tê rần mới nghe được âm thanh nhấn mật khẩu, cửa bị mở ra lần nữa, còn có âm thanh sột soạt của túi ni lông, Kỷ Vọng ngẩng mặt lên, tiếng bước chân từ xa đang dần đến gần: "Anh ơi, đến bôi thuốc đi."
Kỷ Vọng rốt cuộc xoay đầu lại nhìn, là Kỳ Bạc Ngôn hàng thật giá thật, Kỳ Bạc Ngôn đi rồi quay lại.
Hắn đội mũ, đem mũ áo trùm kín đầu, trên mặt còn đeo khẩu trang, trong mắt hiện lên một chút mệt mỏi, tay hắn cầm một túi ni lông có in mấy chữ 'nhà thuốc vui vẻ'.
Kỳ Bạc Ngôn thấy Kỷ Vọng không nhúc nhích, dứt khoát ngồi xuống, đôi chân dài tách tách ra vây Kỷ Vọng ở giữa, thô bạo mà đổ hết những thứ trong túi ni lông ra ngoài, đủ các loại thuốc trị thương, hắn vứt mũ, tháo khẩu trang ra: "Những thứ này trị thương rất tốt, có thể trộn chúng vào nhau không ạ?"
Kỷ Vọng không nói gì, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngay cả khí lực đuổi Kỳ Bạc Ngôn đi cũng không có.
Hoặc là, kỳ thật anh cũng không muốn Kỳ Bạc Ngôn rời đi, nắm giữ những điểm yếu mà ngay cả Kỷ Vọng cũng cảm thấy chán ghét.
Kỳ Bạc Ngôn cũng không để ý Kỷ Vọng có trả lời hay không, hắn lấy ra một loại mà hắn cho là tốt nhất, nhẹ nhàng thoa lên lưng Kỷ Vọng.
Mùi hương thuốc mỡ nhẹ nhàng hòa vào trong không khí, hăng hắc gay mũi, Kỷ Vọng giống như hoàn hồn, hất tay Kỳ Bạc Ngôn ra: "Tôi tự bôi được."
" Đừng làm loạn, anh không chạm tới được." Kỳ Bạc Ngôn cứng rắn áp chế tay Kỷ Vọng, tiếp tục thoa thuốc cho Kỷ Vọng, ngay cả khi hắn không đưa ra câu trả lời mà Kỷ Vọng muốn, hắn không định nói ra đáp án, nhưng bây giờ Kỷ Vọng cũng không còn đủ can đảm để truy hỏi hắn nữa rồi.
Thoa thuốc xong Kỳ Bạc Ngôn mới trì độn nhớ ra: "Anh còn chưa tắm, thuốc này thoa xong cũng vô dụng."
Nói xong, Kỳ Bạc Ngôn lại dùng giọng điệu hớn hở nói: "Anh ơi, anh bị thương không tiện tắm rửa đúng không, em giúp anh?"
Kỷ Vọng im lặng đứng dậy định tự vào phòng tắm, lúc này điện thoại của Kỳ Bạc Ngô rung lên, Kỷ Vọng nhìn sang thì thấy Kỳ Bạc Ngôn cầm lên nhấn tắt máy.
Kỷ Vọng lên tiếng: "Cậu nghe đi."
Kỳ Bạc Ngô thấy Kỷ Vọng rốt cuộc cũng nguyện ý nói chuyện với mình, trên mặt lộ ra ý cười: "Nghe cái gì? Đây không phải là điện thoại, là đồng hồ báo thức.
Em vừa đến nhà anh đã mở chế độ máy bay, ai cũng đừng nghĩ đến làm phiền em."
Kỷ Vọng không đưa ra bất kì bình luận nào về hành vi tùy hứng của Kỳ Bạc Ngôn, anh đi vào nhà tắm như thể mất hứng.
Đi vào mới phát hiện mình chưa cầm đồ theo, lại đi ra thì thấy Kỳ Bạc Ngô cầm một đống thuốc, tùy tiện mà nhét vào miệng.
Trên mặt Kỳ Bạc Ngôn không có biểu cảm gì, lạnh nhạt không để ý, tựa như không biết đắng là gì, hắn cũng không uống nước, chỉ cắn nát thuốc rồi nuốt xuống.
Kỷ Vọng ngẩn người: "Đó là gì?"
Kỳ Bạc Ngôn nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Kỷ Vọng, quay đầu nhìn thấy lực chú ý của Kỷ Vọng đang dời đến trên hộp trong tay mình, quơ quơ, viên thuốc bên trong va chạm vào nhau tạo ra âm thanh lanh lảnh: "Vitamin, anh chưa uống qua sao?"
Hắn đem hộp thuốc ném vào cái túi đen của mình, duỗi người: "Bảo vệ tóc, móng tay còn có mắt, làn da và cổ họng, anh cũng nên uống một ít, tốt xấu gì cũng là diễn viên, phải biết chăm sóc vẻ ngoài nha."
Kỷ Vọng hoài nghi nói: "Đặt đồng hồ báo thức để uống vitamin?"
Kỳ Bạc Ngôn đi tới: "Anh không tin? Trong miệng em còn có một chút hương vị vitamin, anh có muốn nếm thử không?"
Dứt lời, Kỳ Bạc Ngôn liền nâng mặt Kỷ Vọng muốn hôn lên, Kỷ Vọng thật sự nhàm chán lọai thái độ này của hắn, lấy tay đẩy người ra, đi vào phòng ngủ lấy quần áo."
Kỳ Bạc Ngôn không có dây dưa, ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, đem thuốc mình vừa đổ ra sàn nhặt lại, đặt trên bàn trà.
Dọn xong còn hướng sang Kỷ Vọng vừa đi ra từ phòng ngủ cười lấy lòng, cứ như một anh bạn nhỏ đến nhà người khác làm khách, còn biết thu dọn đồ đạc, ngây ngô nhìn chủ nhà như muốn được khen.
Kỷ Vọng không khen hắn, cũng không thèm nhìn hắn.
Kỳ Bạc Ngôn mím môi cay đắng, lại gian xảo nói: "Thật sự không cần em giúp anh tắm?"
Kỷ Vọng đóng sầm cửa lại coi như là đáp lời hắn, chờ Kỷ Vọng đi ra, người trong phòng khách đã đi rồi, trên bàn trà có một tờ giấy, đánh dấu thuốc trị thương mỗi ngày dùng thế nào, hắn có một chuyến bay vào buổi tối, thế nên những ngày tới có thể không có cơ hội gặp được Kỷ Vọng.
Cũng dằn lại một tấm vé concert, để lại một câu: "Anh ơi đến xem đi, đây là chỗ VIP em sắp xếp cho anh, chỉ thuộc về mình anh."
Kỷ Vọng đem tờ giấy và vé concert đều ném vào thùng rác, đi vào phòng ngủ.
Kết quả lại mất ngủ một đêm, thấp thỏm trằn trọc không yên, bất kể thế nào cũng không ngủ được.
Kỷ Vọng lấy điện thoại ra, khi phản ứng lại, thì ngón tay anh đã viết tên của Kỳ Bạc Ngôn trên thanh tìm kiếm.
Có một số việc ngay từ lúc bắt đầu đã không thể dừng lại được, chúng thường gây nghiện, theo từ khóa, Kỷ Vọng thậm chí còn chạm vào diễn đàn cho hậu viện của Kỳ Bạc Ngôn làm cho hắn, bên trong có các loại bài post, có một bài đăng mới nhất đang đứng đầu.
Là về hình xăm đoạn nhạc phổ trên cổ tay Kỳ Bạc Ngôn.
Theo khoa học phổ cập, đây là ký hiệu của Kỳ Bạc Ngôn, giai điệu này đều có trong mỗi bản nhạc của hắn, có lẽ chính là một ký hiệu đặc biệt.
Lại có người phản bác, cho dù là ký hiệu, khẳng định cũng sẽ có ý nghĩa bên trong nó, cho nên đoạn giai điệu này có ý gì? Là vì Kỳ gia thích thế?
Kỷ Vọng chú ý đến xưng hô của fan này dành cho Kỳ Bạc Ngôn, nhịn không được nghĩ, Kỳ gia của các bạn bản thân vẫn còn là một đứa nhỏ, gọi gia gia cái gì, chỉ giỏi làm bộ làm tịch.
Ngay cả tóc Kỳ Bạc Ngôn còn buộc không được, cũng sẽ không nấu cơm, lại hay gắt ngủ, đã thế còn kén cá chọn canh.
Chỉ là một đứa nhỏ.
Kỷ Vọng lại kéo xuống, anh thấy có một lầu nói nhạc phổ này của Kỳ Bạc Ngôn là một mật mã.
Câu trả lời này có chút thú vị, Kỷ Vọng tiếp tục lướt xuống, lại thấy ID lầu này không trả lời lại những người khác.
Thức trắng đêm nghiên cứu mật mã trên cổ tay người yêu cũ, Kỷ Vọng cảm thấy mình thật nhàm chán.
Anh không ôm hy vọng gửi một tin cho Tiểu Húc: "Nhạc phổ cũng là một loại mật mã sao?"
Tiểu Húc rất nhanh trả lời: "Sao anh biết, em có anh trai chuyên nghiên cứu loại này."
Ngay sau đó, Tiểu Húc gửi một trang web sang cho Kỷ Vọng, là anh trai Tiểu Húc làm ra, trang web dịch mật mã.
Kỷ Vọng đã sao chép phổ nhạc do fans của Kỳ Bạc Ngôn viết lên, dán vào trang web này.
Trang web dịch ra rất chậm, từng giây từng phút trôi qua, đáp án mới từng chữ từng chữ một nhảy ra.
Mà lúc này Kỷ Vọng đã buồn ngủ rồi, anh miễn cưỡng mở mắt ra nhìn màn hình một cái, sau đó anh liền ngây người.
JI WANG.
Bí mật đằng sau đoạn nhạc phổ này là, KỶ VỌNG.
[04092021].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook