Lê Yên Ký
-
Chương 9
“Ngươi nói cái gì?” Trong hoa viên hậu viện vương phủ truyền đến một tiếng rống lớn.
“Hí tử kia đang ở nơi này của ngươi? “Trương Sở Phong hai tay chống đỡ thạch trác (bàn đá), kinh ngạc nhìn Nghiêu Hi.
” Rống cái gì, ngồi xuống.” Nghiêu Hi đúng lúc ngăn lại hành vi thất lễ của Trương Sở Phong, thấy hắn khôi phục lại lãnh tĩnh, chậm rãi mở miệng đem quá trình tương ngộ của hắn cùng Cẩn Du trình bày giản lược lại một lần.
Trương Sở Phong thân là tướng quân, khi còn niên thiếu cũng từng lang bạt trên giang hồ vài năm, hắn tính cách chính trực, trượng nghĩa liền được rất nhiều giang hồ nhân sĩ thưởng thức, kết thân cũng không ít bằng hữu, Nghiêu Hi cũng là nhờ những hiền sĩ mà Trương Sở Phong nhận thức đó, ngay lúc ca ca hắn lên đế vị mà giúp đỡ không ít việc.
Vốn dĩ triều đình không thể can thiệp vào chuyện của giang hồ, Nghiêu Hi thân là Vương gia lại càng có nhiều bất tiện, mà Trương Sở Phong vốn hành sự không câu nệ cách thức, ràng buộc so với hắn ít hơn rất nhiều, cho nên, chuyện này không thể thiếu sự hỗ trợ của hắn.
Nghiêu Hi đem kế hoạch của mình nói cho Trương Sở Phong, quả nhiên liền bị Trương Sở Phong phản đối:” Như vậy không tốt lắm đâu, bọn họ là thế gia vọng tộc của Giang Nam, nhiều ít cũng có chút thủ đoạn. Ngươi mặc dù là Vương gia địa vị cao quý, thế lực đều ở kinh thành, bọn họ lại không ở triều đình, nước xa không cứu được lửa gần. Hơn nữa, hầu hết thu nhập của triều đình là từ trên người thương nhân mà đến, trừ phi bọn họ chỉ có một nhà thì không đáng lo, nếu như là những thương nhân khác liên hợp lại, muốn đè xuống nhất định tốn không ít công phu. Loại chuyện hao tổn khí lực này, thực sự ….”
Trương Sở Phong nói xong suy tính của hắn, Nghiêu Hi tự nhiên cũng biết, nhưng người đều đã mang về, chuyện cũng đã đáp ứng với người ta, chung quy cũng không thể đem người đánh đuổi ra, chuyện thiếu đạo đức như vậy hắn không làm ra được.
” Còn có.. “Trương Sở Phong suy nghĩ một chút, nói tiếp “Vương gia ngươi làm cái gì phải giúp hắn, lẽ nào…”
” Ngươi hồ tưởng cái gì?” Kỳ thực, Trương Sở Phong hỏi nhưng lại làm khiến Nghiêu Hi sửng sốt.
Đúng a, hắn đến đây là muốn sống cuộc sống thanh tĩnh, sao lại gọi đến những phiến phức này? Lúc đó thấy y một thân chật vật a, cũng không suy nghĩ nhiều mà mang y trở về, ngay cả bản thân cũng không biết vì sao.
Trương Sở Phong không có chú ý đến thần sắc của Nghiêu Hi, hắn còn đang ở một bên lo lắng gì đó, tay phải nhẹ sờ sờ hàm dưới, thì thào mà nói:
” Nếu là Vương gia đối hắn thật sự có cái gì, chuyện này nói không chừng còn có thể dễ xử lí một chút.”
” Nga? Nói như vậy là sao?” Nghiêu Hi có chút hiếu kỳ.
” Người xem, nếu là Vương gia người coi trọng Ngọc Nhi, người bên ngoài biết Ngọc Nhi kỳ thực là người của Vương Gia, mà Tiễn Hữu Vọng kia …. ”
“Mà Tiễn Hữu Vọng kia có ý đồ đối Ngọc Nhi quấy rối, còn đối đãi thập phần tàn ngược với Ngọc Nhi.” Nghiêu Hi ngắt lời Trương Sở Phong, nói tiếp:” Vậy Vương gia người đứng ra quản việc này càng hợp tình hợp lý, chỉ là, kết quả nhiều lắm cũng chỉ có thể cứu ra người trong Lê viên.”
Nghiêu Hi tiếp lời:”Ân, để dàn xếp ổn thoả, đương nhiên không thể đối Tiễn gia hạ ngoan thủ, không quan hệ, trước cứu người ra quan trọng hơn, nghe nói sư phụ của Cẩn Du thân thể thập phần bất hảo, đều hơn mười ngày rồi, phải nhanh một chút.”
“Hảo “Trương Sở Phong lập tức hành động, không dám có chút sơ sẩy chậm trễ, không biết vì sao, hắn cảm giác Vương gia đối việc này vô cùng coi trọng, vẻ mặt cùng lúc trước khi tranh đấu quyền lực đều giống nhau.
Bên kia Trương Sở Phong đang tung ra lời đồn đại, bên này Nghiêu Hi cũng không thể nhần rỗi, để phối hợp lời đồn đãi, Nghiêu Hi còn muốn cùng Cẩn Du lộ diện vài lần để vở kịch diễn càng thành công.
Nghiêu Hi đem kế hoạch nói cho Cẩn Du, lúc đầu Cẩn Du có chút cự tuyệt,nhưng để có thể mau chóng cứu sư phụ,điểm ấy y cũng không tính toán cái gì, liền đáp ứng.
Sáng sớm ngày hôm nay, Nghiêu Hi lại sai Trương Sở Phong đi địa lao đón sư phó Cẩn Du, về phần những người khác vẫn là đưa về lại viên tử lúc trước, Cẩn Du vốn cũng muốn trở lại, lại bị Nghiêu Hi lấy lí do phải dưỡng thương mà cự tuyệt, hiện tại Cẩn Du đang ở đại thính sốt ruột chờ họ về.
Không nghĩ tới, sư phó nhưng là bị Trương Sở Phong cấp ôm trở về, dọa Cẩn Du thiếu chút nữa liền khóc, y dù chịu nhiều khổ đến thế nào cũng sẽ không rơi nước mắt, nhưng chỉ có thấy sư phó chịu khổ là nhịn không được.
Nghiêu Hi mời tới mấy lão đại phu lần trước cấp Cẩn Du chữa thương,cũng đem người an bài tại viện lạc của Cẩn Du. Cẩn Du muốn một tấc cũng không rời mà chiếu cố sư phụ, cho nên Nghiêu Hi mới bố trí mọi thứ như vậy, Trương Sở Phong cũng theo đó cũng phá lệ bận rộn lên.
Đến hoàng hôn, Cẩn Du sư phó mới trị liệu thỏa đáng, Cẩn Du cũng yên lòng, nhưng nhất định không chịu ly khai.
Nhưng chính y còn một thân thương thế chưa có hảo, tái lăn qua lăn lại cả đêm nữa sẽ không chịu được mà phát nhiệt, Nghiêu Hi lôi kéo Cẩn Du ly khai, lưu lại Trương Sở Phong cùng đại phu chăm sóc, khiến Cẩn Du còn lưu luyến không muốn rời.
Bận rộn cả một ngày đêm, hai người đều chưa ăn cái gì, Nghiêu Hi cho truyền món ăn, mang theo Cẩn Du mà đến phạn thính (nhà ăn).
Đi qua hành lang, thẳng hướng về phía cửa đại sảnh là tiểu Thụy nhi từ lâu đã ngồi ở bên cạnh bàn chờ, thấy Cẩn Du đi tới, liền ngẩng cái đầu vốn đã tròn tròn, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to.
Mấy ngày này Cẩn Du ở vương phủ, ngoại trừ vài ngày đầu y không thể xuống đất, còn lại đều cùng Nghiêu Hi và Thụy nhi ngồi cùng bàn ăn cơm. Cẩn Du lúc đầu cảm thấy cực kì không thỏa đáng, nhưng Nghiêu Hi cùng Thụy nhi đều không thèm để ý, y cũng không hảo mà già mồm cãi láo.
Thụy nhi đỉnh khuông mặt sáng lạn hướng Cẩn Du, nhưng y ngày hôm nay lo lắng cho sư phó không rảnh bận tâm, Thụy nhi thất vọng cúi đầu, rầu rĩ mà chọc chọc cơm trong bát, ăn một hồi, trong bát cơm còn thừa hơn phân nữa, đồ ăn cũng không động mấy đũa, còn có tứ quý xuân quyển* mà nó thích nhất một khối cũng chưa từng động.
*tứ quý xuân quyển: nem chua tứ quý
Thụy nhi biểu hiện thập phần khác thường, bị hai cái đại nhân tâm sự ngổn ngang trực tiếp xem nhẹ.
Sáng sớm hôm sau, Cẩn Du liền đi tới gian phòng của sư phụ, thấy sư phụ hô hấp đều đều bình ổn, thần thái cũng không có thống khổ như hôm qua, tảng đá đè trên ngực cuối cùng cũng rơi xuống, lại hướng hai bên trái phải nhìn một cái. Chỉ thấy Trương Sở Phong nằm ngửa trên ghế dựa bên của sổ đang ngủ say, đến nước bọt đều chảy ra, Cẩn Du cười thầm, cầm kiện chăn mỏng bên cạnh đắp lên cho hắn.
Nghiêu Hi tiến vào vừa vặn thấy một màn như vậy, mặc dù biết không đại biểu cho cái gì, nhưng trong tâm chính là cảm thấy quái dị, đột nhiên nhớ tới ngày đó lúc cùng Tiễn lão gia giằng co, Cẩn Du thuận theo oa tại trong lòng hắn, tựa ở trước ngực mình. Hắn thế nhưng phí thật lớn khí lực mới khiến chính mình tỉnh táo lại, không cho nhịp tim đập dồn dập của mình tiết lộ nội tâm đang khẩn trương.
Lúc đó xúc cảm mềm mại kia, ký ức về cảm giác khi chạm vào lọn tóc trong tay đều còn mới mẻ, cũng vô pháp quên.
Ngày đó sau khi trở về, Nghiêu Hi cũng nghiêm túc sắp xếp lại cảm tình mình đối với Ngọc Nhi, nếu hắn thực sự đối y động tâm, y cũng đồng ý, hắn chắc chắn sẽ hảo hảo đối đãi y, sẽ không để y chịu một chút ủy khuất nào nữa.
Nhưng ngày hôm nay thấy một màn như vậy, vừa lúc nhắc nhở hắn còn không biết trong lòng Ngọc Nhi nghĩ như thế nào, tâm tình vừa mới chỉnh lý hảo lên liền đều rối loạn, nếu như y không thích hắn ni?
Từ nhỏ cùng Như nhi thanh mai trúc mã, thành thân là chuyện thuận lý thành chương, Nghiêu Hi đột nhiên ý thức được chính hắn dường như không có cảm nhận được cái gì là động tâm, giờ tại trên người Cẩn Du mới chân chính cảm giác được.
Động tâm a, sẽ hội sản sinh một loạt phiền não, lo lắng đối phương không thích mình, lo lắng đối phương cự tuyệt mình, những cảm giác này Nghiêu Hi đều chưa từng cảm nhận được.
Cẩn Du ngược lại thấy Nghiêu Hi đi vào, nhưng hắn lại đứng ở cửa không biết đang suy nghĩ cái gì, y cũng không có lên tiếng quấy rầy, cứ như vậy Nghiêu Hi tự mình ngốc tại một bên vướng mắc hảo lâu, lâu đến mức Trương Sở Phong đều tỉnh lại mở miệng gọi hắn, hắn mới hồi phục tinh thần.
Bên kia Cẩn Du sư phụ cũng tỉnh lại, hai sư đồ đang tâm sự với nhau, hai người như vậy ngoại nhân cũng không cũng hảo làm phiền, liền giúp bọn họ đóng cửa rồi ly khai.
Tiễn Trương Sở Phong xong, Nghiêu Hi đang muốn trở lại tái nhìn nhìn Cẩn Du, một mặt âm thầm cười nhạo chính mình không có tiền đồ, mới một lúc không gặp đã nghĩ vội vàng nghĩ đến, lúc này, lại thấy quản gia vội vội vàng vàng mà đuổi tới, chạy đến đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
“Làm sao vậy, như thế nào khẩn trương đến thế? “Nghiêu Hi hỏi, ngữ khí xen lẫn một chút không hờn giận.
” Hồi, hồi Vương gia,là, là tiểu thế tử hắn, hắn sinh bệnh đậu mùa “Quản gia cấp bách thượng khí không tiếp hạ khí.
“Cái gì?” Nghiêu Hi cả kinh, vội vã chạy tới trong viện của Thụy nhi, chỉ thấy hạ nhân nha hoàn tiến tiến xuất xuất, một đoàn hỗn loạn, ngay cả Thải Nhi đều một vẻ hoảng sợ.
“Hí tử kia đang ở nơi này của ngươi? “Trương Sở Phong hai tay chống đỡ thạch trác (bàn đá), kinh ngạc nhìn Nghiêu Hi.
” Rống cái gì, ngồi xuống.” Nghiêu Hi đúng lúc ngăn lại hành vi thất lễ của Trương Sở Phong, thấy hắn khôi phục lại lãnh tĩnh, chậm rãi mở miệng đem quá trình tương ngộ của hắn cùng Cẩn Du trình bày giản lược lại một lần.
Trương Sở Phong thân là tướng quân, khi còn niên thiếu cũng từng lang bạt trên giang hồ vài năm, hắn tính cách chính trực, trượng nghĩa liền được rất nhiều giang hồ nhân sĩ thưởng thức, kết thân cũng không ít bằng hữu, Nghiêu Hi cũng là nhờ những hiền sĩ mà Trương Sở Phong nhận thức đó, ngay lúc ca ca hắn lên đế vị mà giúp đỡ không ít việc.
Vốn dĩ triều đình không thể can thiệp vào chuyện của giang hồ, Nghiêu Hi thân là Vương gia lại càng có nhiều bất tiện, mà Trương Sở Phong vốn hành sự không câu nệ cách thức, ràng buộc so với hắn ít hơn rất nhiều, cho nên, chuyện này không thể thiếu sự hỗ trợ của hắn.
Nghiêu Hi đem kế hoạch của mình nói cho Trương Sở Phong, quả nhiên liền bị Trương Sở Phong phản đối:” Như vậy không tốt lắm đâu, bọn họ là thế gia vọng tộc của Giang Nam, nhiều ít cũng có chút thủ đoạn. Ngươi mặc dù là Vương gia địa vị cao quý, thế lực đều ở kinh thành, bọn họ lại không ở triều đình, nước xa không cứu được lửa gần. Hơn nữa, hầu hết thu nhập của triều đình là từ trên người thương nhân mà đến, trừ phi bọn họ chỉ có một nhà thì không đáng lo, nếu như là những thương nhân khác liên hợp lại, muốn đè xuống nhất định tốn không ít công phu. Loại chuyện hao tổn khí lực này, thực sự ….”
Trương Sở Phong nói xong suy tính của hắn, Nghiêu Hi tự nhiên cũng biết, nhưng người đều đã mang về, chuyện cũng đã đáp ứng với người ta, chung quy cũng không thể đem người đánh đuổi ra, chuyện thiếu đạo đức như vậy hắn không làm ra được.
” Còn có.. “Trương Sở Phong suy nghĩ một chút, nói tiếp “Vương gia ngươi làm cái gì phải giúp hắn, lẽ nào…”
” Ngươi hồ tưởng cái gì?” Kỳ thực, Trương Sở Phong hỏi nhưng lại làm khiến Nghiêu Hi sửng sốt.
Đúng a, hắn đến đây là muốn sống cuộc sống thanh tĩnh, sao lại gọi đến những phiến phức này? Lúc đó thấy y một thân chật vật a, cũng không suy nghĩ nhiều mà mang y trở về, ngay cả bản thân cũng không biết vì sao.
Trương Sở Phong không có chú ý đến thần sắc của Nghiêu Hi, hắn còn đang ở một bên lo lắng gì đó, tay phải nhẹ sờ sờ hàm dưới, thì thào mà nói:
” Nếu là Vương gia đối hắn thật sự có cái gì, chuyện này nói không chừng còn có thể dễ xử lí một chút.”
” Nga? Nói như vậy là sao?” Nghiêu Hi có chút hiếu kỳ.
” Người xem, nếu là Vương gia người coi trọng Ngọc Nhi, người bên ngoài biết Ngọc Nhi kỳ thực là người của Vương Gia, mà Tiễn Hữu Vọng kia …. ”
“Mà Tiễn Hữu Vọng kia có ý đồ đối Ngọc Nhi quấy rối, còn đối đãi thập phần tàn ngược với Ngọc Nhi.” Nghiêu Hi ngắt lời Trương Sở Phong, nói tiếp:” Vậy Vương gia người đứng ra quản việc này càng hợp tình hợp lý, chỉ là, kết quả nhiều lắm cũng chỉ có thể cứu ra người trong Lê viên.”
Nghiêu Hi tiếp lời:”Ân, để dàn xếp ổn thoả, đương nhiên không thể đối Tiễn gia hạ ngoan thủ, không quan hệ, trước cứu người ra quan trọng hơn, nghe nói sư phụ của Cẩn Du thân thể thập phần bất hảo, đều hơn mười ngày rồi, phải nhanh một chút.”
“Hảo “Trương Sở Phong lập tức hành động, không dám có chút sơ sẩy chậm trễ, không biết vì sao, hắn cảm giác Vương gia đối việc này vô cùng coi trọng, vẻ mặt cùng lúc trước khi tranh đấu quyền lực đều giống nhau.
Bên kia Trương Sở Phong đang tung ra lời đồn đại, bên này Nghiêu Hi cũng không thể nhần rỗi, để phối hợp lời đồn đãi, Nghiêu Hi còn muốn cùng Cẩn Du lộ diện vài lần để vở kịch diễn càng thành công.
Nghiêu Hi đem kế hoạch nói cho Cẩn Du, lúc đầu Cẩn Du có chút cự tuyệt,nhưng để có thể mau chóng cứu sư phụ,điểm ấy y cũng không tính toán cái gì, liền đáp ứng.
Sáng sớm ngày hôm nay, Nghiêu Hi lại sai Trương Sở Phong đi địa lao đón sư phó Cẩn Du, về phần những người khác vẫn là đưa về lại viên tử lúc trước, Cẩn Du vốn cũng muốn trở lại, lại bị Nghiêu Hi lấy lí do phải dưỡng thương mà cự tuyệt, hiện tại Cẩn Du đang ở đại thính sốt ruột chờ họ về.
Không nghĩ tới, sư phó nhưng là bị Trương Sở Phong cấp ôm trở về, dọa Cẩn Du thiếu chút nữa liền khóc, y dù chịu nhiều khổ đến thế nào cũng sẽ không rơi nước mắt, nhưng chỉ có thấy sư phó chịu khổ là nhịn không được.
Nghiêu Hi mời tới mấy lão đại phu lần trước cấp Cẩn Du chữa thương,cũng đem người an bài tại viện lạc của Cẩn Du. Cẩn Du muốn một tấc cũng không rời mà chiếu cố sư phụ, cho nên Nghiêu Hi mới bố trí mọi thứ như vậy, Trương Sở Phong cũng theo đó cũng phá lệ bận rộn lên.
Đến hoàng hôn, Cẩn Du sư phó mới trị liệu thỏa đáng, Cẩn Du cũng yên lòng, nhưng nhất định không chịu ly khai.
Nhưng chính y còn một thân thương thế chưa có hảo, tái lăn qua lăn lại cả đêm nữa sẽ không chịu được mà phát nhiệt, Nghiêu Hi lôi kéo Cẩn Du ly khai, lưu lại Trương Sở Phong cùng đại phu chăm sóc, khiến Cẩn Du còn lưu luyến không muốn rời.
Bận rộn cả một ngày đêm, hai người đều chưa ăn cái gì, Nghiêu Hi cho truyền món ăn, mang theo Cẩn Du mà đến phạn thính (nhà ăn).
Đi qua hành lang, thẳng hướng về phía cửa đại sảnh là tiểu Thụy nhi từ lâu đã ngồi ở bên cạnh bàn chờ, thấy Cẩn Du đi tới, liền ngẩng cái đầu vốn đã tròn tròn, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to.
Mấy ngày này Cẩn Du ở vương phủ, ngoại trừ vài ngày đầu y không thể xuống đất, còn lại đều cùng Nghiêu Hi và Thụy nhi ngồi cùng bàn ăn cơm. Cẩn Du lúc đầu cảm thấy cực kì không thỏa đáng, nhưng Nghiêu Hi cùng Thụy nhi đều không thèm để ý, y cũng không hảo mà già mồm cãi láo.
Thụy nhi đỉnh khuông mặt sáng lạn hướng Cẩn Du, nhưng y ngày hôm nay lo lắng cho sư phó không rảnh bận tâm, Thụy nhi thất vọng cúi đầu, rầu rĩ mà chọc chọc cơm trong bát, ăn một hồi, trong bát cơm còn thừa hơn phân nữa, đồ ăn cũng không động mấy đũa, còn có tứ quý xuân quyển* mà nó thích nhất một khối cũng chưa từng động.
*tứ quý xuân quyển: nem chua tứ quý
Thụy nhi biểu hiện thập phần khác thường, bị hai cái đại nhân tâm sự ngổn ngang trực tiếp xem nhẹ.
Sáng sớm hôm sau, Cẩn Du liền đi tới gian phòng của sư phụ, thấy sư phụ hô hấp đều đều bình ổn, thần thái cũng không có thống khổ như hôm qua, tảng đá đè trên ngực cuối cùng cũng rơi xuống, lại hướng hai bên trái phải nhìn một cái. Chỉ thấy Trương Sở Phong nằm ngửa trên ghế dựa bên của sổ đang ngủ say, đến nước bọt đều chảy ra, Cẩn Du cười thầm, cầm kiện chăn mỏng bên cạnh đắp lên cho hắn.
Nghiêu Hi tiến vào vừa vặn thấy một màn như vậy, mặc dù biết không đại biểu cho cái gì, nhưng trong tâm chính là cảm thấy quái dị, đột nhiên nhớ tới ngày đó lúc cùng Tiễn lão gia giằng co, Cẩn Du thuận theo oa tại trong lòng hắn, tựa ở trước ngực mình. Hắn thế nhưng phí thật lớn khí lực mới khiến chính mình tỉnh táo lại, không cho nhịp tim đập dồn dập của mình tiết lộ nội tâm đang khẩn trương.
Lúc đó xúc cảm mềm mại kia, ký ức về cảm giác khi chạm vào lọn tóc trong tay đều còn mới mẻ, cũng vô pháp quên.
Ngày đó sau khi trở về, Nghiêu Hi cũng nghiêm túc sắp xếp lại cảm tình mình đối với Ngọc Nhi, nếu hắn thực sự đối y động tâm, y cũng đồng ý, hắn chắc chắn sẽ hảo hảo đối đãi y, sẽ không để y chịu một chút ủy khuất nào nữa.
Nhưng ngày hôm nay thấy một màn như vậy, vừa lúc nhắc nhở hắn còn không biết trong lòng Ngọc Nhi nghĩ như thế nào, tâm tình vừa mới chỉnh lý hảo lên liền đều rối loạn, nếu như y không thích hắn ni?
Từ nhỏ cùng Như nhi thanh mai trúc mã, thành thân là chuyện thuận lý thành chương, Nghiêu Hi đột nhiên ý thức được chính hắn dường như không có cảm nhận được cái gì là động tâm, giờ tại trên người Cẩn Du mới chân chính cảm giác được.
Động tâm a, sẽ hội sản sinh một loạt phiền não, lo lắng đối phương không thích mình, lo lắng đối phương cự tuyệt mình, những cảm giác này Nghiêu Hi đều chưa từng cảm nhận được.
Cẩn Du ngược lại thấy Nghiêu Hi đi vào, nhưng hắn lại đứng ở cửa không biết đang suy nghĩ cái gì, y cũng không có lên tiếng quấy rầy, cứ như vậy Nghiêu Hi tự mình ngốc tại một bên vướng mắc hảo lâu, lâu đến mức Trương Sở Phong đều tỉnh lại mở miệng gọi hắn, hắn mới hồi phục tinh thần.
Bên kia Cẩn Du sư phụ cũng tỉnh lại, hai sư đồ đang tâm sự với nhau, hai người như vậy ngoại nhân cũng không cũng hảo làm phiền, liền giúp bọn họ đóng cửa rồi ly khai.
Tiễn Trương Sở Phong xong, Nghiêu Hi đang muốn trở lại tái nhìn nhìn Cẩn Du, một mặt âm thầm cười nhạo chính mình không có tiền đồ, mới một lúc không gặp đã nghĩ vội vàng nghĩ đến, lúc này, lại thấy quản gia vội vội vàng vàng mà đuổi tới, chạy đến đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
“Làm sao vậy, như thế nào khẩn trương đến thế? “Nghiêu Hi hỏi, ngữ khí xen lẫn một chút không hờn giận.
” Hồi, hồi Vương gia,là, là tiểu thế tử hắn, hắn sinh bệnh đậu mùa “Quản gia cấp bách thượng khí không tiếp hạ khí.
“Cái gì?” Nghiêu Hi cả kinh, vội vã chạy tới trong viện của Thụy nhi, chỉ thấy hạ nhân nha hoàn tiến tiến xuất xuất, một đoàn hỗn loạn, ngay cả Thải Nhi đều một vẻ hoảng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook