Lễ Tình Nhân Đáng Sợ
-
Chương 3
Cao Dịch Khải cố gắng ôm đầu hỗn độn ngồi dậy,phát hiện cả người mình mềm nhũn căn bản không thể động đậy.
Trí nhớ trước khi hôn mê rốt cục từng chút từng chút trở lại trong đầu, trong lòng Cao Dịch Khải cả kinh,trừng mắt người đàn ông không nói lời nào.
“Dưới tình huống này còn bình tĩnh?” Chính là vậy mới có giá trị để cho hắn chinh phục,Hoàng Minh Vĩ càng ngày càng hưng phấn.
“Tại sao làm vậy?”
“Bởi vì tôi muốn có được cậu.”
“Anh không sợ tôi tố cáo anh?”
“Tôi hôm nay dám làm như thế,tôi còn sợ cậu tố cáo sao? Huống chi tôi còn rất nhiều,rất nhiều biện pháp để cậu không cách nào tố cáo.”
Hoàng Minh Vĩ không có sợ hãi,cười thật tự tin và đắt ý.
“Cậu hôm nay đừng mơ có thể chạy.”
Hắn từ trên bàn bên cạnh cầm lên một viên thuốc, dù bận vẫn ung dung cười hỏi: “Biết đây là gì không?”
Cao Dịch Khải đóng chặt lại miệng,cho dù bởi vì trong lòng suy đoán mà không yên tĩnh,hắn cũng thủy chung không mở miệng.
“Vật nhỏ này,để cho cậu bỏ qua tất cả tôn nghiêm,chủ động cầu xin tôi ôm cậu.” Hoàng Minh Vĩ vẻ mặt vui vẻ cười to.
Hắn muốn biết khi thuốc này phát tán,Cao Dịch Khải còn có biện pháp giữ vững vẻ lạnh lùng hiện tại không? Hay dâm đãng khoe mông yêu cầu mình đoạt lấy hắn?
Chỉ nghĩ đến hình ảnh kia,Hoàng Minh Vĩ cảm giác được của mình nửa người dưới bành trướng.
Hắn lấy tay trái nắm càm Cao Dịch Khải,dùng sức cạy mở cằm của hắn,sau khi đem thuốc nhét vào,nhanh chóng uống một hớp nước,mớm vào trong miệng Cao Dịch Khải,để cho hắn không cách nào chống cự nuốt thuốc vào.
Cao Dịch Khải kháng cự,nước trơn trôi vào khí quản,hắn không tự chủ được ho khan,ngay cả hốc mắt đều đỏ. Nhưng thuốc vẫn thuận lợi trơn vào.
“Hiện tại,xem tôi làm sao hưởng dụng cậu?” Hoàng Minh Vĩ phủ lên người hắn,đùa bỡn cà vạt Cao Dịch Khải,vừa trêu đùa vừa hỏi.
Cao Dịch Khải cũng không phí công xin hắn bỏ qua cho mình,hắn biết đó là vô dụng,hắn chỉ biết là trước khi phát tán,phải chạy khỏi nơi này, bằng không......
Hắn tìm kiếm bốn phía,tìm kiếm công cụ có thể giúp hắn thoát đi.
Hoàng Minh Vĩ cởi cà vạt Cao Dịch Khải quăng ra phía sau, hắn đột nhiên một tay xé rách áo Cao Dịch Khải, thanh âm áo sơ mi bị xé rách,để cho Cao Dịch Khải mím môi, thân thể co rụt về phía sau.
“Sợ sao? Yên tâm đi,tôi sẽ yêu cậu thật nhiều.” Hắn cười dịu dàng nhưng Cao Dịch Khải cả người rét run.
Hoàng Minh Vĩ mê muội nhìn lồng ngực trắng nõn của Cao Dịch Khải,Cao Dịch Khải mặc dù gầy nhưng da thịt hết sức cường tráng,cùng với loại trước kia hắn ôm hoàn toàn không giống.
Tay của hắn vuốt ve xúc cảm như tơ tằm,dường như còn chưa đủ,hắn cúi người xuống, lấy lưỡi thưởng thức da thịt Cao Dịch Khải.
Cố nén cảm giác chán ghét, Cao Dịch Khải từ từ di động tay của mình,hắn biết cơ hội chỉ có một lần,nếu thất bại tất cả coi như xong.
Mò tới điện thoại bên giường,Cao Dịch Khải dùng tất cả sức lực,đem điện thoại dùng sức đánh vào đầu Hoàng Minh Vĩ.
Hoàng Minh Vĩ kêu rên một tiếng nằm xuống,không còn khí lực đẩy ra người phía trên,Cao Dịch Khải chỉ có thể di động thân thể mình,lăn xuống giường.
Hắn biết Hoàng Minh Vĩ chỉ vì bị điện thoại đánh vào nhất thời ngất đi,điện thoại không thể tạo vết thương lớn.Nếu Hoàng Minh Vĩ tỉnh lại,hắn sẽ không còn bất kỳ cơ hội đào tẩu.
Mặc dù thân thể cơ hồ không có lực,nhưng Cao Dịch Khải vẫn kéo thân thể,lảo đảo sải bước ra khỏi phòng.
Hắn đứng trên hành lang khách sạn,thuốc mê tác dụng để cho cảnh vật trước mắt chồng chất cơ hồ phân biệt không rõ.
Nhưng ngoại trừ thuốc mê ra,còn có một cổ nóng rực không tên,từ từ dâng lên lan ra khắp tứ chi.
Cao Dịch Khải vịn vách tường chống đở thân thể lảo đảo muốn ngã,hắn không thể buông tha,đã chạy ra ngoài dây,hắn tuyệt không có thể buông tha.
Mỗi một bước di động,cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân,hơi nóng trong cơ thể đang từng bước tăng lên,đốt cháy lý trí của hắn.
Loáng thoáng,hắn dường như thấy một cánh cửa đang mở,Cao Dịch Khải lắc đầu giống như muốn dao động đi nhiệt độ trong đầu.
Chỉ cần tới đó là được, đến nơi đó,hắn có thể trốn khỏi Hoàng Minh Vĩ.
Cầm đến tay cầm trong nháy mắt, đột nhiên buông lỏng,hai chân hình như mất đi khí lực,hắn run rẩy kéo cửa ra,tựa tại trên cửa,đóng lại.
Khi cửa đóng lại,hắn nghe được Hoàng Minh Vĩ thét to.
“Cao Dịch Khải,cậu lại dám trốn! Cậu lại dám từ bên cạnh ta chạy trốn! Thuốc đang phát tán,cậu trốn không thoát! Cậu trốn không thoát!”
Sau khi cửa hoàn toàn khép lại,thanh âm cửa tự động khóa ” lách tách”,khiến Cao Dịch Khải hoàn toàn thở phào nhẹ nhỏm, thân thể của hắn cũng vô lực chống đở, từ cánh cửa mềm nhũn chảy xuống.
Đột nhiên truyền đến tiếng vang, để cho Cao Dịch Khải cả kinh,hắn giương mắt,phát giác có một đôi mắt âm trầm nhìn mình — tựa như bức thủy tinh ngoài bầu trời đêm,sâu lắng đen nhánh.
Trí nhớ trước khi hôn mê rốt cục từng chút từng chút trở lại trong đầu, trong lòng Cao Dịch Khải cả kinh,trừng mắt người đàn ông không nói lời nào.
“Dưới tình huống này còn bình tĩnh?” Chính là vậy mới có giá trị để cho hắn chinh phục,Hoàng Minh Vĩ càng ngày càng hưng phấn.
“Tại sao làm vậy?”
“Bởi vì tôi muốn có được cậu.”
“Anh không sợ tôi tố cáo anh?”
“Tôi hôm nay dám làm như thế,tôi còn sợ cậu tố cáo sao? Huống chi tôi còn rất nhiều,rất nhiều biện pháp để cậu không cách nào tố cáo.”
Hoàng Minh Vĩ không có sợ hãi,cười thật tự tin và đắt ý.
“Cậu hôm nay đừng mơ có thể chạy.”
Hắn từ trên bàn bên cạnh cầm lên một viên thuốc, dù bận vẫn ung dung cười hỏi: “Biết đây là gì không?”
Cao Dịch Khải đóng chặt lại miệng,cho dù bởi vì trong lòng suy đoán mà không yên tĩnh,hắn cũng thủy chung không mở miệng.
“Vật nhỏ này,để cho cậu bỏ qua tất cả tôn nghiêm,chủ động cầu xin tôi ôm cậu.” Hoàng Minh Vĩ vẻ mặt vui vẻ cười to.
Hắn muốn biết khi thuốc này phát tán,Cao Dịch Khải còn có biện pháp giữ vững vẻ lạnh lùng hiện tại không? Hay dâm đãng khoe mông yêu cầu mình đoạt lấy hắn?
Chỉ nghĩ đến hình ảnh kia,Hoàng Minh Vĩ cảm giác được của mình nửa người dưới bành trướng.
Hắn lấy tay trái nắm càm Cao Dịch Khải,dùng sức cạy mở cằm của hắn,sau khi đem thuốc nhét vào,nhanh chóng uống một hớp nước,mớm vào trong miệng Cao Dịch Khải,để cho hắn không cách nào chống cự nuốt thuốc vào.
Cao Dịch Khải kháng cự,nước trơn trôi vào khí quản,hắn không tự chủ được ho khan,ngay cả hốc mắt đều đỏ. Nhưng thuốc vẫn thuận lợi trơn vào.
“Hiện tại,xem tôi làm sao hưởng dụng cậu?” Hoàng Minh Vĩ phủ lên người hắn,đùa bỡn cà vạt Cao Dịch Khải,vừa trêu đùa vừa hỏi.
Cao Dịch Khải cũng không phí công xin hắn bỏ qua cho mình,hắn biết đó là vô dụng,hắn chỉ biết là trước khi phát tán,phải chạy khỏi nơi này, bằng không......
Hắn tìm kiếm bốn phía,tìm kiếm công cụ có thể giúp hắn thoát đi.
Hoàng Minh Vĩ cởi cà vạt Cao Dịch Khải quăng ra phía sau, hắn đột nhiên một tay xé rách áo Cao Dịch Khải, thanh âm áo sơ mi bị xé rách,để cho Cao Dịch Khải mím môi, thân thể co rụt về phía sau.
“Sợ sao? Yên tâm đi,tôi sẽ yêu cậu thật nhiều.” Hắn cười dịu dàng nhưng Cao Dịch Khải cả người rét run.
Hoàng Minh Vĩ mê muội nhìn lồng ngực trắng nõn của Cao Dịch Khải,Cao Dịch Khải mặc dù gầy nhưng da thịt hết sức cường tráng,cùng với loại trước kia hắn ôm hoàn toàn không giống.
Tay của hắn vuốt ve xúc cảm như tơ tằm,dường như còn chưa đủ,hắn cúi người xuống, lấy lưỡi thưởng thức da thịt Cao Dịch Khải.
Cố nén cảm giác chán ghét, Cao Dịch Khải từ từ di động tay của mình,hắn biết cơ hội chỉ có một lần,nếu thất bại tất cả coi như xong.
Mò tới điện thoại bên giường,Cao Dịch Khải dùng tất cả sức lực,đem điện thoại dùng sức đánh vào đầu Hoàng Minh Vĩ.
Hoàng Minh Vĩ kêu rên một tiếng nằm xuống,không còn khí lực đẩy ra người phía trên,Cao Dịch Khải chỉ có thể di động thân thể mình,lăn xuống giường.
Hắn biết Hoàng Minh Vĩ chỉ vì bị điện thoại đánh vào nhất thời ngất đi,điện thoại không thể tạo vết thương lớn.Nếu Hoàng Minh Vĩ tỉnh lại,hắn sẽ không còn bất kỳ cơ hội đào tẩu.
Mặc dù thân thể cơ hồ không có lực,nhưng Cao Dịch Khải vẫn kéo thân thể,lảo đảo sải bước ra khỏi phòng.
Hắn đứng trên hành lang khách sạn,thuốc mê tác dụng để cho cảnh vật trước mắt chồng chất cơ hồ phân biệt không rõ.
Nhưng ngoại trừ thuốc mê ra,còn có một cổ nóng rực không tên,từ từ dâng lên lan ra khắp tứ chi.
Cao Dịch Khải vịn vách tường chống đở thân thể lảo đảo muốn ngã,hắn không thể buông tha,đã chạy ra ngoài dây,hắn tuyệt không có thể buông tha.
Mỗi một bước di động,cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân,hơi nóng trong cơ thể đang từng bước tăng lên,đốt cháy lý trí của hắn.
Loáng thoáng,hắn dường như thấy một cánh cửa đang mở,Cao Dịch Khải lắc đầu giống như muốn dao động đi nhiệt độ trong đầu.
Chỉ cần tới đó là được, đến nơi đó,hắn có thể trốn khỏi Hoàng Minh Vĩ.
Cầm đến tay cầm trong nháy mắt, đột nhiên buông lỏng,hai chân hình như mất đi khí lực,hắn run rẩy kéo cửa ra,tựa tại trên cửa,đóng lại.
Khi cửa đóng lại,hắn nghe được Hoàng Minh Vĩ thét to.
“Cao Dịch Khải,cậu lại dám trốn! Cậu lại dám từ bên cạnh ta chạy trốn! Thuốc đang phát tán,cậu trốn không thoát! Cậu trốn không thoát!”
Sau khi cửa hoàn toàn khép lại,thanh âm cửa tự động khóa ” lách tách”,khiến Cao Dịch Khải hoàn toàn thở phào nhẹ nhỏm, thân thể của hắn cũng vô lực chống đở, từ cánh cửa mềm nhũn chảy xuống.
Đột nhiên truyền đến tiếng vang, để cho Cao Dịch Khải cả kinh,hắn giương mắt,phát giác có một đôi mắt âm trầm nhìn mình — tựa như bức thủy tinh ngoài bầu trời đêm,sâu lắng đen nhánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook