“Ngài muốn cho mình hay để tặng?” Tiểu thư đổi lại phương thức hỏi thăm.

Cao Dịch Khải nhìn giá tiền làm người ta chắc lưỡi hít hà, qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

“...... Tặng cho người khác.”

“Bạn gái sao?”

“Không...... chỉ là bạn.”

“Như vậy ngài có muốn suy nghĩ kiểu dáng hay không.Đồng hồ này và của ngài chức năng hoàn toàn giống nhau.”

Tiểu thư bán hàng lấy ra một … đồng hồ đeo tay khác, thuần túy mặt ngoài màu đen,cùng đồng hồ đeo tay của hắn đồng dạng thiết kế nhưng có cảm giác chững chạc.

Đồng hồ đeo tay này, hẳn rất thích hợp với hắn.

Cao Dịch Khải liền gật đầu với tiểu thư kia.”Vậy cái này đi.”

“Được,để tôi đem gói, xin ngài chờ một chút.” Hoàn thành một khoản giao dịch, tiểu thư nở nụ cười ngọt nói.

Không đến mấy phút đồng hồ, trên tay Cao Dịch Khải có thêm một túi quà gói đẹp mắt

Nhìn gói quà, vẻ mặt Cao Dịch Khải trong lúc vô tình dịu dàng đi.

Cách đêm thất tịch còn còn một tuần,không biết khi nhận được món quà này,Phạm Quân Thần có vẻ mặt gì, nhất định rất kinh ngạc——

Khóe môi nhếch nụ cười, Cao Dịch Khải căn bản không có phát giác tiểu thư phục vụ đối diện nhìn chằm chằm vào hắn,trên mặt nổi lên say mê đỏ ửng.

Xoay người muốn rời đi,Cao Dịch Khải đột nhiên bị một đứa bé đụng vào.

Đứa bé kia bị đụng phải ngã xuống đất, Cao Dịch Khải theo trực giác vươn tay giúp.

“Xin lỗi, cháu không sao chứ?”

“Không có chuyện gì.” Đứa bé kia đứng lên, ngẩng đầu nhìn Cao Dịch Khải.”Thật xin lỗi. Cháu đụng vào chú.”

Đứa bé này khoảng chừng bốn tuổi,mặc dù còn nhỏ nhưng ngũ quan cực kỳ tuấn tú,mặc áo chất liệu thật tốt cùng quần dài, rất có lễ phép khom lưng nói xin lỗi với Cao Dịch Khải.

Cao Dịch Khải ngơ ngác một chút, cảm giác mặt đứa bé kia,phảng phất từng thấy ở nơi nào.

“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Cao Dịch Khải thấy không có chuyện gì,đang định đi đứa bé kia lại đột nhiên bắt được ống tay áo hắn.

“Tại sao?” Cao Dịch Khải khẽ nhíu lông mày, mặc dù không phải là không thích trẻ con, nhưng hắn không biết làm sao ứng phó đứa bé trẻ tuổi kia.

Mặc dù như thế,hắn vẫn không hất tay đứa bé kia.

“Cháu...... Lạc đường.” Đứa bé đỏ mặt lắp bắp nói.

“Lạc đường?” Cao Dịch Khải ngây ngốc một chút.

“Đi với bố mẹ,nhưng bọn họ không thấy đâu.Cháu vẫn tìm, tìm khắp nơi nhưng không thấy bọn họ.” Cháu bé quắt miệng, mặc dù đã sắp khóc lên nhưng cố nén.

“Không có chuyện gì,chú dẫn cháu đi tìm bọn họ nha.” Cậu bé cố gắng kiên cường khiến cho giọng Cao Dịch Khải bất giác dịu dàng.

“Có thật không?”

“Đúng vậy,đợi lát nữa,cháu có thể nhìn thấy bọn họ.” Cao Dịch Khải cười sờ sờ đầu của hắn.

Cao Dịch Khải dắt tay của hắn,ngón tay mềm nhũn nong nóng,khi trong tay hắn có vẻ thật nhỏ—— thì ra nắm bàn tay em bé cảm giác như vậy.

Nhưng bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay không an phận,ngược lại chủ động bắt ngón tay của hắn, lấy bàn tay nho nhỏ dùng sức nắm đầu ngón tay hắn.

Cao Dịch Khải lơ đễnh,mang theo đứa bé đi vào thang máy,thẳng đến quầy phục vụ.

Đứa trẻ bắt lấy một bàn tay, mặc dù hốc mắt còn ửng đỏ,nhưng bởi vì có người theo bên cạnh nên yên tâm không ít.

“Hôm nay bố và mẹ dẫn cháu ra ngoài chơi sao?” Cao Dịch Khải vì để nó phân tâm nên nói chuyện phân tán.

“Hôm nay là sinh nhật của cháu,bố và mẹ đưa cháu ra ngoài chơi.” Đầu nhẹ gật,thằng bé trai vừa nói vừa nở nụ cười.

“Rất vui sao?” Cao Dịch Khải theo lời của hắn hỏi.

“Ừm.” Hắn dùng lực gật đầu,hết sức cao hứng cười nói: “Bởi vì bố mẹ cùng đi với cháu. Ba cháu bình thường bề bộn nhiều việc không rãnh đi với cháu, hôm nay bởi sinh nhật cháu nên riêng để trống.”

Cửa thang máy mới vừa mở ra, đứa bé kia liếc thấy đứng ở quầy phục vụ,có một đôi nam nữ nói chuyện với người phục vụ.

Nó thoáng cái buông lỏng bàn tay Cao Dịch Khải, chạy về phía người đàn ông,vui sướng hô.

“Cha,mẹ!”

Cao Dịch Khải đang muốn bước ra thang máy,nhưng thấy khi người đàn ông kia xoay người,mà đứa bé thoáng cái nhào vào trong ngực người đó.

Động tác Cao Dịch Khải nhất thời cứng lại,người đàn ông cao lớn ôm lấy đứa bé,là Phạm Quân Thần!

Cao Dịch Khải kinh ngạc nhìn bọn họ, cho đến cửa thang máy khép lại trước mắt hắn.

Trước mắt chỉ còn lại có cửa thang máy màu trắng,cái gì cũng nhìn không thấy tới,nhưng Cao Dịch Khải không cách nào dời đi tầm mắt.

Hắn nhìn Phạm Quân Thần ôm lấy đưa bé kia,biểu tình trên mặt hắn hoàn toàn xa lạ.

Gương mặt vốn lo lắng,khi hắn ôm lấy đứa bé kia,toàn bộ chuyển thành thoải mái và vui sướng,đó là vẻ mặt thuộc về người cha——khuôn mặt người cha lo lắng con mình lạc đường.

Đứng bên cạnh hắn có cô gái nhích tới gần bọn họ,hắn không có thấy rõ ràng mặt cô gái kia,nhưng trong nháy mắt đó,hắn biết,chổ kia không liên quan đến hắn.

Bọn họ là người một nhà, cô gái kia là vợ danh chánh ngôn thuận của hắn,còn mình cái gì cũng không phải.

Thang máy chậm rãi đi xuống, đem Cao Dịch Khải dao động trở về thực tế,ảo giác trước mắt biến mất,nhưng trong lòng trống rỗng như cũ.

Mờ mịt nhìn cửa thang máy mở ra đóng lại,đóng lại mở ra,tới tới lui lui, nhưng hoàn toàn không biết mình nên đi nơi nào.

Ngày đó,hắn ngay cả mình là làm sao trở lại nhà trọ cũng không biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương