"Có muốn thử không?"

Người nào đó cười gian ác, sau đó nhướn mày với cô, như đang kêu gọi.

Thật sự đã chọc giận Mạc Thanh Yên, cô ném khăn mặt trên người hắn, "Bà đây không làm nữa, anh chết cũng đáng."

Thấy cô gái bị chọc giận, giống như con mèo xù lông. Nụ cười trên miệng Lệ Đình Tuyệt càng ngày càng sâu đậm, cảm thấy rất thú vị, vô cùng thú vị.

"Đứng lại."

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn, Mạc Thanh Yên không thể giữ vững khí thế. Cô hít một hơi thật sâu, đáp lại.

"Lệ Đình Tuyệt, anh nghe cho kỹ đây, anh thử lợi dụng tôi nữa xem, cẩn thận tôi cắt anh đấy."

Khi nói những lời này, trong ánh mắt cô rất sắc bén, tiếp đến, hai mắt cô đột nhiên mở to. Cô nhanh chóng thu ánh mắt lại, có chút căng thẳng, người đàn ông này sao lại...

"Được rồi, đem quần ngủ của tôi tới đây."

Mạc Thanh Yên nhanh chóng làm theo, chỉ cần không muốn cô lau ở đó thì cái gì cũng được.

Lệ Đình Tuyệt thay xong, liền nằm xuống, còn nha đầu kia vẫn như khúc gỗ đứng ở đó, lại còn xoay lưng về phía hắn.

"Đưa di động của cô đây."

Mạc Thanh Yên nghi hoặc, "Làm gì?"

"Đem đến đây, không nghe thì lau phía dưới giúp tôi."

Ngữ khí uy hiếp, trong nháy mắt lại khiến cô muốn đánh hắn. Cô lấy di động trong túi đưa cho hắn, hắn kéo tay cô mở khoá. Sau đó ngón tay dài vuốt trên màn hình, sau vài động tác liên tục thì lại trả điện thoại cho cô.

"Đây là số của tôi, còn có Wechat. Sau này có việc gì, đều có thể liên lạc với tôi."

Giống như việc tối nay vậy, nếu không phải hắn trùng hợp đụng phải, nha đầu này sợ sẽ bị đánh đến mức ngay cả mẹ cô cũng không nhận ra được.

Mạc Thanh Yên nhìn thấy ba từ "người đàn ông của tôi", khuôn mặt nhăn lại, muốn sửa một chút.

"Ừ?"

Nhưng không sửa được, "Này, anh làm gì cái điện thoại của tôi vậy?"

Hai tay Đình Tuyệt để dưới đầu, cứng đầu nói: "Không được phép sửa, nhớ kỹ tôi là người đàn ông của cô."

Mạc Thanh Yên chau mày, không so đo với kẻ bị thương tích.

"Anh nghỉ đi, có việc điện thoại."

Nói xong cô liền đi ra cửa, sao Lệ Đình Tuyệt lại để cô đi cơ chứ. Hắn chỉ vào ghế sô pha, "Vì sự an toàn của tôi. Nửa đêm phải đo nhiệt độ cơ thể, bằng không tôi chết rồi, cô sẽ phải chịu trách nhiệm."

Chết chết chết, chỉ biết nói chết. Ai, nợ người ta thật sự không có gì đáng nói.

Mạc Thanh Yên quay lưng về phía hắn, sô pha nhỏ hẹp như vậy mà cuộn thành một vòng, thật sự rất mệt. Tư thế như vậy, cô không thể ngủ say được.

Mà Lệ Đình Tuyệt thì cũng làm sao có thể ngủ ngon, nhìn phía sau cô, miệng hơi mỉm cười. Vì vậy hắn liền đi xuống ôm cô lên giường, cuộn trong lòng. Ngửi thấy mùi hương hoa nhài trên người cô lại khiến hắn muốn.

Con ngươi sập xuống, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến.

Nhiệt độ vùng cổ nóng lên khiến Mạc Thanh Yên không thoải mái, vừa mở mắt liền nhìn thấy gáy của Lệ Đình Tuyệt, hai tay liền chống đỡ.

"Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra."

Người nào đó vừa mới ngủ đã bị quấy rầy, cảm thấy không vui. Hắn ngẩng đầu lên, đối mặt với cô.

Mặt đối mặt trong khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt tuấn tú phóng to vô tận. Yêu nghiệt này thật sự rất đẹp, giống như hồ ly tu luyện ngàn năm xinh đẹp long lanh.

Nhưng trong lúc hắn đối mặt với cô, con mắt sâu thẳm thu hút lòng người.

"Đau, đừng nhúc nhích."

Cô bị hắn kéo chặt vào lòng, môi hắn chạm vào cổ cô, hơi thở ấm áp khiến toàn thân cô không thoải mái.

"Bởi vì đau nên muốn ôm cô ngủ một đêm."

Giọng nói của hắn khêu gợi khiến Mạc Thanh Yên quên cả cự tuyệt. Đến khi nụ hôn của hắn lan ra khắp cổ, cô mới bình tĩnh lại.

"Lệ Đình Tuyệt, buông tôi ra, đừng như vậy."

Mà Lệ Đình Tuyệt thầm mắng một câu, "Đáng chết, lại rất muốn rất muốn hôn cô."

Vì vậy liền ngẩng đầu lên hôn vào môi cô, đồng thời xoay người ép cô xuống người mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương