Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!
-
Chương 245: Không thể đắc tội với người phụ nữ của Lệ Đình Tuyệt
Editor: Waveliterature Vietnam
Diệp Thanh Khuynh "bịch" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, khóc nói.
"Lệ Tổng, chỉ cần anh chịu giúp tôi, sau này tôi nhất định sẽ giúp công ty kiếm lại số tiền đó."
Kỳ thật Lệ Đình Tuyệt thiếu số tiền đó sao? Diệp Thanh Khuynh cô ta nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Hơn nữa cô ta có thể cả đời này không biết được, làm cô rơi đến bước đường cùng, chính là mục đích của người đàn ông này.
Vì vậy có thể đắc tội với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không được đắc tội với người đàn ông này, và người mà anh để ý.
Lệ Đình Tuyệt đưa tay lên nhấn thái dương, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, hơn nữa đáy mắt tà khí ngày càng dày đặc, ánh mắt mang theo đao phong.
"Cô đánh người phụ nữ của tôi, cô cảm thấy người như vậy tôi sẽ giúp sao?"
Diệp Thanh Khuynh trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Lệ Đình Tuyệt, dường như nói đến vấn đề này, đáy mắt anh càng tràn đầy sự tức giận.
Ánh mắt Diệp Thanh Yên ngây ra, thì ra anh để ý đến Mạc Thanh Yên như vậy, ngày đó cô ta đánh Mạc Thanh Yên, anh đau lòng. Hơn nữa cũng rất tức giận, lúc này mới cảm thấy được bản thân mình thật đáng thương.
Cứ nghĩ rằng bản thân mình lợi hại, lợi hại đến nỗi không thèm để ý đến người phụ nữ khác. Thật là đáng cười, thì ra bản thân vốn dĩ cái gì cũng không phải.
"Lệ tổng, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa."
Lúc này, cô ta cũng không cần giữ gìn mặt mũi gì nữa, mặt mũi ở trước sự sinh tồn, vốn chẳng có tác dụng gì.
Lệ Đình Tuyệt ảm đạm cười, "Cái…. này, phải để cô ấy mãn nguyện mới được."
Diệp Thanh Khuynh đưa tay lên lau nước mắt, xem ra, Mạc Thanh Yên là người duy nhất có thể cứu mạng cô ta.
Cô ta đứng lên, "Lệ tổng, chỉ cần tôi làm cho Mạc Thanh Yên hết giận, thì anh sẽ giúp tôi phải không?"
Ngón tay Lệ Đình Tuyệt gõ nhẹ trên bàn phím, nghe thấy lời cô ta, liếc mắt nhìn. Không nói lời nào, nhưng cũng coi như là đồng ý.
——————-
Mạc Thanh Yên đang họp, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Thanh Khuynh khuôn mặt tiều tụy bước vào. Mạc Thanh Yên nhíu mày, cô ta tới đây làm cái gì?
Còn người trong phòng hội nghị đều nhận ra cô ta, gần đây việc cô ta sao chép rất nổi, mọi người nhỏ tiếng bàn tán.
"Diệp Thanh Khuynh, chúng tôi đang họp, mời cô ra ngoài." Mạc Thanh Yên lãnh đạm nói.
Nhưng Diệp Thanh Khuynh không quan tâm, đi đến quỳ xuống trước mặt cô, "Mạc tiểu thư, lúc trước tôi đánh cô là tôi sai rồi. Bây giờ cô có thể đánh lại tôi, đánh đến khi nào cô hết giận thì thôi, tôi tuyệt đối sẽ không hé nửa lời oán trách."
Hành động của cô ta, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, phòng hội nghị đột nhiên trở nên yên tĩnh, cực kỳ quái dị, Mạc Thanh Yên nhíu mày.
"Mọi người đều ra ngoài đi."
Dù sao trong phòng có nhiều người nhìn như vậy, cũng không tốt.
Người trong phòng hội nghị lần lượt đi ra, trước khi ra khỏi phòng cứ vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Khuynh, cảm thấy cô gái này trước đây rất nổi tiếng,không nghĩ rằng sẽ rơi vào bước đường cùng như vậy.
Không khỏi âm thầm tặc lưỡi, làm người nhất định không được quá kiêu ngạo. Lúc cô ta đánh Mạc tổng, kiêu ngạo như vậy, còn bộ dạng bây giờ, thật sự là đáng đời.
Phòng hội nghị chỉ còn lại hai người, Mạc Thanh Yên nhìn thấy Diệp Thanh Khuynh hoàn toàn khác trước đây.
"Cô đứng lên đi."
Diệp Thanh Khuynh không động đậy, ánh mắt có vài phần hối hận.
"Mạc tiểu thư, cô hãy đánh tôi đi, là tôi đáng đời."
Trách cô ta mắt mù, trách cô ta không biết trời cao đất dày, trách cô ta đắc tội với người phụ nữ của Lệ Đình Tuyệt. Điều quan trọng nhất là trách cô ta vì danh lợi mà sao chép, cô ta hối hận lắm rồi
Mạc Thanh Yên khó hiểu nhìn cô ta, đối với người phụ nữ này không có bất kì ấn tượng tốt nào. Vì vậy quay người, chuẩn bị rời đi.
Diệp Thanh Khuynh thấy cô căn bản không để ý đến sự tồn tại của mình, biết cô không tha thứ. Đưa tay lên tự tát vào mặt mình, âm thanh vang cả phòng hội nghị.
Diệp Thanh Khuynh "bịch" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, khóc nói.
"Lệ Tổng, chỉ cần anh chịu giúp tôi, sau này tôi nhất định sẽ giúp công ty kiếm lại số tiền đó."
Kỳ thật Lệ Đình Tuyệt thiếu số tiền đó sao? Diệp Thanh Khuynh cô ta nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Hơn nữa cô ta có thể cả đời này không biết được, làm cô rơi đến bước đường cùng, chính là mục đích của người đàn ông này.
Vì vậy có thể đắc tội với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không được đắc tội với người đàn ông này, và người mà anh để ý.
Lệ Đình Tuyệt đưa tay lên nhấn thái dương, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, hơn nữa đáy mắt tà khí ngày càng dày đặc, ánh mắt mang theo đao phong.
"Cô đánh người phụ nữ của tôi, cô cảm thấy người như vậy tôi sẽ giúp sao?"
Diệp Thanh Khuynh trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Lệ Đình Tuyệt, dường như nói đến vấn đề này, đáy mắt anh càng tràn đầy sự tức giận.
Ánh mắt Diệp Thanh Yên ngây ra, thì ra anh để ý đến Mạc Thanh Yên như vậy, ngày đó cô ta đánh Mạc Thanh Yên, anh đau lòng. Hơn nữa cũng rất tức giận, lúc này mới cảm thấy được bản thân mình thật đáng thương.
Cứ nghĩ rằng bản thân mình lợi hại, lợi hại đến nỗi không thèm để ý đến người phụ nữ khác. Thật là đáng cười, thì ra bản thân vốn dĩ cái gì cũng không phải.
"Lệ tổng, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa."
Lúc này, cô ta cũng không cần giữ gìn mặt mũi gì nữa, mặt mũi ở trước sự sinh tồn, vốn chẳng có tác dụng gì.
Lệ Đình Tuyệt ảm đạm cười, "Cái…. này, phải để cô ấy mãn nguyện mới được."
Diệp Thanh Khuynh đưa tay lên lau nước mắt, xem ra, Mạc Thanh Yên là người duy nhất có thể cứu mạng cô ta.
Cô ta đứng lên, "Lệ tổng, chỉ cần tôi làm cho Mạc Thanh Yên hết giận, thì anh sẽ giúp tôi phải không?"
Ngón tay Lệ Đình Tuyệt gõ nhẹ trên bàn phím, nghe thấy lời cô ta, liếc mắt nhìn. Không nói lời nào, nhưng cũng coi như là đồng ý.
——————-
Mạc Thanh Yên đang họp, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Thanh Khuynh khuôn mặt tiều tụy bước vào. Mạc Thanh Yên nhíu mày, cô ta tới đây làm cái gì?
Còn người trong phòng hội nghị đều nhận ra cô ta, gần đây việc cô ta sao chép rất nổi, mọi người nhỏ tiếng bàn tán.
"Diệp Thanh Khuynh, chúng tôi đang họp, mời cô ra ngoài." Mạc Thanh Yên lãnh đạm nói.
Nhưng Diệp Thanh Khuynh không quan tâm, đi đến quỳ xuống trước mặt cô, "Mạc tiểu thư, lúc trước tôi đánh cô là tôi sai rồi. Bây giờ cô có thể đánh lại tôi, đánh đến khi nào cô hết giận thì thôi, tôi tuyệt đối sẽ không hé nửa lời oán trách."
Hành động của cô ta, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, phòng hội nghị đột nhiên trở nên yên tĩnh, cực kỳ quái dị, Mạc Thanh Yên nhíu mày.
"Mọi người đều ra ngoài đi."
Dù sao trong phòng có nhiều người nhìn như vậy, cũng không tốt.
Người trong phòng hội nghị lần lượt đi ra, trước khi ra khỏi phòng cứ vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Khuynh, cảm thấy cô gái này trước đây rất nổi tiếng,không nghĩ rằng sẽ rơi vào bước đường cùng như vậy.
Không khỏi âm thầm tặc lưỡi, làm người nhất định không được quá kiêu ngạo. Lúc cô ta đánh Mạc tổng, kiêu ngạo như vậy, còn bộ dạng bây giờ, thật sự là đáng đời.
Phòng hội nghị chỉ còn lại hai người, Mạc Thanh Yên nhìn thấy Diệp Thanh Khuynh hoàn toàn khác trước đây.
"Cô đứng lên đi."
Diệp Thanh Khuynh không động đậy, ánh mắt có vài phần hối hận.
"Mạc tiểu thư, cô hãy đánh tôi đi, là tôi đáng đời."
Trách cô ta mắt mù, trách cô ta không biết trời cao đất dày, trách cô ta đắc tội với người phụ nữ của Lệ Đình Tuyệt. Điều quan trọng nhất là trách cô ta vì danh lợi mà sao chép, cô ta hối hận lắm rồi
Mạc Thanh Yên khó hiểu nhìn cô ta, đối với người phụ nữ này không có bất kì ấn tượng tốt nào. Vì vậy quay người, chuẩn bị rời đi.
Diệp Thanh Khuynh thấy cô căn bản không để ý đến sự tồn tại của mình, biết cô không tha thứ. Đưa tay lên tự tát vào mặt mình, âm thanh vang cả phòng hội nghị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook