Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!
-
Chương 237: Anh không bảo vệ em thì bảo vệ ai?
Editor: Waveliterature Vietnam
Sau đó đỡ cô đến hàng ghế chờ ngồi xuống, anh ngồi bên cạnh cô cùng đợi, thời gian từng giây từng phút trôi qua. Cho đến hai tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Ngôn Ngọc bước ra, Mạc Thanh Yên và Lãnh Nhiên nhanh chóng chạy đến.
"Tuyệt thế nào rồi?"
Lãnh Nhiên nóng vội hỏi, Mạc Thanh Yên đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ta, trong mắt toàn là sự lo lắng.
Ngôn Ngọc trầm mặc một lúc, viên đạn rất gần tim, hơn nữa đó còn là nơi có mạch máu dày đặc, nếu như có một li sai sót nào, thì sẽ không thể cầm máu, tim cũng sẽ không đập nữa.
Cho nên anh ta vẫn chưa lấy viên đạn ra, chỉ mới cầm máu, chuyện này anh ta không nói với Mạc Thanh Yên là một điều tốt, nhìn cô đau khổ như vậy, nhất định sẽ càng thêm đau lòng, vẫn nên đợi Tuyệt tỉnh lại rồi xem anh ta quyết định thế nào.
"Cậu ấy rất ổn, đã đưa đến phòng bệnh rồi, mọi người xuống thăm cậu ấy đi."
Tâm trạng của Ngôn Ngọc có chút nặng nề, dù sao viên đạn kia cũng ở vị trí rất nguy hiểm, hy vọng nó sẽ không di chuyển, đợi anh tìm thấy cách, nhất định sẽ lấy nó ra.
Anh nhìn mấy người đi vào thang máy, liền quay người trở lại phòng làm việc tra tài liệu, hy vọng đã có trường hợp như vậy, vậy thì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, sợ là sợ Lệ Đình Tuyệt không đợi được anh.
Mạc Thanh Yên đi vào phòng bệnh đầu tiên, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lệ Đình Tuyệt, anh mất quá nhiều máu, bộ dạng tái nhợt vô lực lúc này thật làm người ta đau lòng.
Cô nhẹ nhàng đi đến, nắm lấy tay anh.
Còn Lãnh Nhiên đứng ở một bên, khóe miệng nhếch lên một ý cười.
"Nhìn đi, tôi đã nói Tuyệt phúc lớn mệnh lớn, cậu ấy nhất định sẽ không có chuyện gì."
Thực ra những lời lúc trước đều là an ủi Mạc Thanh Yên và bản thân mình. Bây giờ nhìn thấy anh ta không sao, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút.
Lúc Lệ Đình Tuyệt tỉnh lại, cảm thấy tay bị bàn tay nhỏ mềm mại nắm chặt, sờ một cái anh liền biết là ai. Khóe miệng cong lên, đưa mắt nhìn cô.
Cô đang ngủ, dáng ngủ có chút giống Angel, răng cắn môi dưới, giống như một con chồn. Anh rút tay ra, sau đó đặt lên đầu cô, trong mắt đều là ý cười.
Mạc Thanh Yên chuyển mình, ngẩng đầu lên, đưa tay lau nước miếng ở khoé miệng.
"Lệ Đình Tuyệt, anh tỉnh rồi à? Còn đau không?"
Đôi mắt to của cô mông lung ngập nước, là dáng vẻ khi vừa tỉnh dậy. Còn dưới mắt cô là một mảng quầng thâm, có thể thấy đêm qua cô ngủ không yên.
Lệ Đình Tuyệt cười nhẹ, mắt híp lại không đứng đắn, "Tại sao không lên giường ngủ?"
Mạc Thanh Yên nhìn anh ta giống như người bình thường, có chút tức giận.
"Anh có thể chân chính chút không? Hôm qua thiếu chút nữa là anh mất mạng rồi, sau này đừng ngốc như thế nữa."
Nghĩ đến đây mắt cô lại rưng rưng, mũi sụt sịt rất khó chịu.
Nụ cười trên khuôn mặt Lệ Đình Tuyệt ngày càng tươi, "Đồ ngốc, em là người phụ nữ của tôi, tôi không bảo vệ em thì bảo vệ ai?"
Đáy mắt Mạc Thanh Yên toàn nước, cô khóc.
"Anh đối với em tốt quá, chưa từng có ai tốt với em như vậy, hu hu…"
Lệ Đình Tuyệt bị bộ dạng đáng yêu của cô chọc cười, từ cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ, bàn tay to lớn đặt trên mặt cô giúp cô lau nước mắt.
Nhưng vì cười quá vui vẻ nên đụng đến vết thương, anh ta kêu lên một tiếng.
"A…."
"Sao vậy?" Nghe được tiếng kêu của anh, Mạc Thanh Yên ngước đôi mắt đầy nước lên, khuôn mặt lo lắng.
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, "Chạm vào vết thương rồi."
Ánh mắt của anh sáng lên như ánh sao mang theo vài nét dịu dàng, bộ dạng này Mạc Thanh Yên chưa bao giờ nhìn thấy, miệng nhỏ nhắn cong lên, "Đáng đời, ai cho anh cười chứ."
Dù miệng nói như vậy, nhưng vẫn quay người ấn chuông, sợ vết thương của anh ta lại xảy ra vấn đề, tốt nhất là gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Lệ Đình Tuyệt động đậy, Mạc Thanh Yên liền khẩn trương đè tay anh ta lại, "Anh đừng cử động nữa có được không?"
Sau đó đỡ cô đến hàng ghế chờ ngồi xuống, anh ngồi bên cạnh cô cùng đợi, thời gian từng giây từng phút trôi qua. Cho đến hai tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Ngôn Ngọc bước ra, Mạc Thanh Yên và Lãnh Nhiên nhanh chóng chạy đến.
"Tuyệt thế nào rồi?"
Lãnh Nhiên nóng vội hỏi, Mạc Thanh Yên đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ta, trong mắt toàn là sự lo lắng.
Ngôn Ngọc trầm mặc một lúc, viên đạn rất gần tim, hơn nữa đó còn là nơi có mạch máu dày đặc, nếu như có một li sai sót nào, thì sẽ không thể cầm máu, tim cũng sẽ không đập nữa.
Cho nên anh ta vẫn chưa lấy viên đạn ra, chỉ mới cầm máu, chuyện này anh ta không nói với Mạc Thanh Yên là một điều tốt, nhìn cô đau khổ như vậy, nhất định sẽ càng thêm đau lòng, vẫn nên đợi Tuyệt tỉnh lại rồi xem anh ta quyết định thế nào.
"Cậu ấy rất ổn, đã đưa đến phòng bệnh rồi, mọi người xuống thăm cậu ấy đi."
Tâm trạng của Ngôn Ngọc có chút nặng nề, dù sao viên đạn kia cũng ở vị trí rất nguy hiểm, hy vọng nó sẽ không di chuyển, đợi anh tìm thấy cách, nhất định sẽ lấy nó ra.
Anh nhìn mấy người đi vào thang máy, liền quay người trở lại phòng làm việc tra tài liệu, hy vọng đã có trường hợp như vậy, vậy thì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, sợ là sợ Lệ Đình Tuyệt không đợi được anh.
Mạc Thanh Yên đi vào phòng bệnh đầu tiên, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lệ Đình Tuyệt, anh mất quá nhiều máu, bộ dạng tái nhợt vô lực lúc này thật làm người ta đau lòng.
Cô nhẹ nhàng đi đến, nắm lấy tay anh.
Còn Lãnh Nhiên đứng ở một bên, khóe miệng nhếch lên một ý cười.
"Nhìn đi, tôi đã nói Tuyệt phúc lớn mệnh lớn, cậu ấy nhất định sẽ không có chuyện gì."
Thực ra những lời lúc trước đều là an ủi Mạc Thanh Yên và bản thân mình. Bây giờ nhìn thấy anh ta không sao, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút.
Lúc Lệ Đình Tuyệt tỉnh lại, cảm thấy tay bị bàn tay nhỏ mềm mại nắm chặt, sờ một cái anh liền biết là ai. Khóe miệng cong lên, đưa mắt nhìn cô.
Cô đang ngủ, dáng ngủ có chút giống Angel, răng cắn môi dưới, giống như một con chồn. Anh rút tay ra, sau đó đặt lên đầu cô, trong mắt đều là ý cười.
Mạc Thanh Yên chuyển mình, ngẩng đầu lên, đưa tay lau nước miếng ở khoé miệng.
"Lệ Đình Tuyệt, anh tỉnh rồi à? Còn đau không?"
Đôi mắt to của cô mông lung ngập nước, là dáng vẻ khi vừa tỉnh dậy. Còn dưới mắt cô là một mảng quầng thâm, có thể thấy đêm qua cô ngủ không yên.
Lệ Đình Tuyệt cười nhẹ, mắt híp lại không đứng đắn, "Tại sao không lên giường ngủ?"
Mạc Thanh Yên nhìn anh ta giống như người bình thường, có chút tức giận.
"Anh có thể chân chính chút không? Hôm qua thiếu chút nữa là anh mất mạng rồi, sau này đừng ngốc như thế nữa."
Nghĩ đến đây mắt cô lại rưng rưng, mũi sụt sịt rất khó chịu.
Nụ cười trên khuôn mặt Lệ Đình Tuyệt ngày càng tươi, "Đồ ngốc, em là người phụ nữ của tôi, tôi không bảo vệ em thì bảo vệ ai?"
Đáy mắt Mạc Thanh Yên toàn nước, cô khóc.
"Anh đối với em tốt quá, chưa từng có ai tốt với em như vậy, hu hu…"
Lệ Đình Tuyệt bị bộ dạng đáng yêu của cô chọc cười, từ cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ, bàn tay to lớn đặt trên mặt cô giúp cô lau nước mắt.
Nhưng vì cười quá vui vẻ nên đụng đến vết thương, anh ta kêu lên một tiếng.
"A…."
"Sao vậy?" Nghe được tiếng kêu của anh, Mạc Thanh Yên ngước đôi mắt đầy nước lên, khuôn mặt lo lắng.
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, "Chạm vào vết thương rồi."
Ánh mắt của anh sáng lên như ánh sao mang theo vài nét dịu dàng, bộ dạng này Mạc Thanh Yên chưa bao giờ nhìn thấy, miệng nhỏ nhắn cong lên, "Đáng đời, ai cho anh cười chứ."
Dù miệng nói như vậy, nhưng vẫn quay người ấn chuông, sợ vết thương của anh ta lại xảy ra vấn đề, tốt nhất là gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Lệ Đình Tuyệt động đậy, Mạc Thanh Yên liền khẩn trương đè tay anh ta lại, "Anh đừng cử động nữa có được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook