Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!
-
Chương 236: Em gả cho anh
Editor: Waveliterature Vietnam
Những người khác mang cáng cứu thương tới, đặt người đàn ông đeo mặt nạ lên trên, Mạc Thanh Yên có chút khó hiểu, anh ta vì cái gì mà lại xả thân cứu cô chứ? Nhưng anh ta vì cô mà bị trúng đạn, thì chính là ân nhân cứu mạng của cô, vì thế lên xe cứu thương cùng anh ta.
Bác sĩ mặt nạ của anh ta xuống để làm cấp cứu, khi Mạc Thanh Yên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kìa liền bổ nhào về phía đó.
"Lệ Đình Tuyệt, Lệ Đình Tuyệt… Anh đúng là đồ ngốc." nước mắt chảy dài theo gò má xuống.
Bác sĩ nói: "Cô gái, cô qua bên kia đợi đi, chúng tôi phải cấp cứu cho bệnh nhân."
Mạc Thanh Yên chỉ có thể lùi lại một bên, nước mắt cứ thế chảy xuống, trong lòng thầm cầu nguyện, "Anh ấy nhất định không sao, nhất định không sao."
Đến bệnh viện, Ngôn Ngọc đã đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt đã mất đi ý thức, lông mày nhíu lại.
"Nhanh, đưa đến phòng phẫu thuật."
Mạc Thanh Yên xuống xe, theo Ngôn Ngọc vào, "Bác sĩ Ngôn, anh ấy sẽ không sao chứ?"
Đây chính là tâm nguyện của cô, nên trong câu hỏi mang theo chút mong mỏi. Ngôn Ngọc nhìn thấy cô khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, vẻ mặt căng thẳng, có thể thấy cô rất lo lắng cho Lệ Đình Tuyệt.
Vì thế đứng lại, đưa tay lên vỗ vào vai cô, "Đừng lo lắng quá, đợi xem xong vị trí của viên đạn đã, mặc dù ở trên ngực, nhưng chưa chắc đã đến tim."
Anh ta nói là nói như vậy, nhưng anh ta cũng không hề chắc chắn, anh ta là bác sĩ ngoại khoa, bình thường thích nghiên cứu những loại bệnh khác, cho nên có thể như là một người toàn tài.
Mạc Thanh Yên tiến lên nắm lấy tay Lệ Đình Tuyệt, lúc trước tay anh ta lúc nào cũng ấm áp, nhưng hôm nay lại rất lạnh, làm cho cô càng thêm sợ hãi, vì vậy càng nắm chặt hơn một chút.
"Lệ Đình Tuyệt, chỉ cần anh có thể sống, em sẽ gả cho anh, Mạc Thanh Yên em sẽ gả cho anh, anh đã nghe thấy chưa?
Cảnh này đúng lúc bị Lãnh Nhiên đứng ở cửa phòng phẫu thuật nhìn thấy, anh nhanh chóng rút điện thoại ra quay lại, một cảnh cảm động như vậy, anh phải giúp Lệ Đình Tuyệt quay lại. Tên tiểu tử đó thích cô, nếu nghe thấy lời này, hắn nhất định không nỡ chết.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đèn bên trong sáng lên biểu thị rằng: Đang phẫu thuật.
Mạc Thanh Yên đưa tay lau nước mắt, đứng đó, thân thể đứng đờ, cô không cách nào thả lỏng được. Mặc dù Lệ Đình Tuyệt trước rất đáng ghét, năm năm trước cùng Mạc Thanh Tuyết hại cô như vậy.
Nhưng sau khi tiếp xúc lại phát hiện ra anh ta không hề xấu xa, hoàn toàn khác với Mạc Thanh Tuyết.
Hôm nay, không phải anh ta đi công tác sao? Sao lại xuất hiện ở chợ đêm chứ? Điều này làm cô rất thắc mắc, vì vậy quay người đi về phía Nguyên Thành.
"Không phải các anh đang ở thành phố Minh rồi sao? trở về từ lúc nào vậy?"
Nguyên Thành cũng đang căng thẳng, hi vong Boss không xảy ra chuyện gì, nếu không biết giải thích thế nào với lão chủ tịch đây?
"Lệ tổng làm việc cả đêm qua không ngủ, sau đó sáng này ngồi chuyến bay sớm nhất để trở về, anh ấy không nói lý do? Sau khi về anh ấy bảo tôi đưa đến phố Xuân Minh, lúc sau liền nhìn thấy cô ấy bị đưa đến đây."
Nguyên Thành không biết thân phận khác của Lệ Đình Tuyệt, cho nên thật sự rất kinh ngạc.
Lòng Mạc Thanh Yên lại đau xót, anh ta nhất định biết chuyện hôm qua Nguyệt Tinh Thần mất rồi, vì cô, anh ta mới cố gắng làm việc như vậy, nhanh chóng trở về. Nước mắt lại rơi không ngừng, Lệ Đình Tuyệt anh đúng là đồ ngốc.
Vì sao lại thích cô chứ? Còn đối với cô tốt như vậy, bản thân đã có ba đứa con rồi, anh ta còn có thể yêu cô, điều này thật sự làm cô vô cùng cảm động.
Một người đàn ông nếu như có thể vì bạn mà đỡ đạn, vậy còn cần anh ta nói gì nữa sao?
Mạc Thanh Yên ôm lấy cánh tay,khẽ khóc nức nở.
Lãnh Nhiên đi đến, vỗ vỗ vai cô, "Tiểu Yên, cô phải tin tưởng Tuyệt, cậu ta phúc lớn mệnh lớn, không chết được đâu."
Những người khác mang cáng cứu thương tới, đặt người đàn ông đeo mặt nạ lên trên, Mạc Thanh Yên có chút khó hiểu, anh ta vì cái gì mà lại xả thân cứu cô chứ? Nhưng anh ta vì cô mà bị trúng đạn, thì chính là ân nhân cứu mạng của cô, vì thế lên xe cứu thương cùng anh ta.
Bác sĩ mặt nạ của anh ta xuống để làm cấp cứu, khi Mạc Thanh Yên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kìa liền bổ nhào về phía đó.
"Lệ Đình Tuyệt, Lệ Đình Tuyệt… Anh đúng là đồ ngốc." nước mắt chảy dài theo gò má xuống.
Bác sĩ nói: "Cô gái, cô qua bên kia đợi đi, chúng tôi phải cấp cứu cho bệnh nhân."
Mạc Thanh Yên chỉ có thể lùi lại một bên, nước mắt cứ thế chảy xuống, trong lòng thầm cầu nguyện, "Anh ấy nhất định không sao, nhất định không sao."
Đến bệnh viện, Ngôn Ngọc đã đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt đã mất đi ý thức, lông mày nhíu lại.
"Nhanh, đưa đến phòng phẫu thuật."
Mạc Thanh Yên xuống xe, theo Ngôn Ngọc vào, "Bác sĩ Ngôn, anh ấy sẽ không sao chứ?"
Đây chính là tâm nguyện của cô, nên trong câu hỏi mang theo chút mong mỏi. Ngôn Ngọc nhìn thấy cô khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, vẻ mặt căng thẳng, có thể thấy cô rất lo lắng cho Lệ Đình Tuyệt.
Vì thế đứng lại, đưa tay lên vỗ vào vai cô, "Đừng lo lắng quá, đợi xem xong vị trí của viên đạn đã, mặc dù ở trên ngực, nhưng chưa chắc đã đến tim."
Anh ta nói là nói như vậy, nhưng anh ta cũng không hề chắc chắn, anh ta là bác sĩ ngoại khoa, bình thường thích nghiên cứu những loại bệnh khác, cho nên có thể như là một người toàn tài.
Mạc Thanh Yên tiến lên nắm lấy tay Lệ Đình Tuyệt, lúc trước tay anh ta lúc nào cũng ấm áp, nhưng hôm nay lại rất lạnh, làm cho cô càng thêm sợ hãi, vì vậy càng nắm chặt hơn một chút.
"Lệ Đình Tuyệt, chỉ cần anh có thể sống, em sẽ gả cho anh, Mạc Thanh Yên em sẽ gả cho anh, anh đã nghe thấy chưa?
Cảnh này đúng lúc bị Lãnh Nhiên đứng ở cửa phòng phẫu thuật nhìn thấy, anh nhanh chóng rút điện thoại ra quay lại, một cảnh cảm động như vậy, anh phải giúp Lệ Đình Tuyệt quay lại. Tên tiểu tử đó thích cô, nếu nghe thấy lời này, hắn nhất định không nỡ chết.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đèn bên trong sáng lên biểu thị rằng: Đang phẫu thuật.
Mạc Thanh Yên đưa tay lau nước mắt, đứng đó, thân thể đứng đờ, cô không cách nào thả lỏng được. Mặc dù Lệ Đình Tuyệt trước rất đáng ghét, năm năm trước cùng Mạc Thanh Tuyết hại cô như vậy.
Nhưng sau khi tiếp xúc lại phát hiện ra anh ta không hề xấu xa, hoàn toàn khác với Mạc Thanh Tuyết.
Hôm nay, không phải anh ta đi công tác sao? Sao lại xuất hiện ở chợ đêm chứ? Điều này làm cô rất thắc mắc, vì vậy quay người đi về phía Nguyên Thành.
"Không phải các anh đang ở thành phố Minh rồi sao? trở về từ lúc nào vậy?"
Nguyên Thành cũng đang căng thẳng, hi vong Boss không xảy ra chuyện gì, nếu không biết giải thích thế nào với lão chủ tịch đây?
"Lệ tổng làm việc cả đêm qua không ngủ, sau đó sáng này ngồi chuyến bay sớm nhất để trở về, anh ấy không nói lý do? Sau khi về anh ấy bảo tôi đưa đến phố Xuân Minh, lúc sau liền nhìn thấy cô ấy bị đưa đến đây."
Nguyên Thành không biết thân phận khác của Lệ Đình Tuyệt, cho nên thật sự rất kinh ngạc.
Lòng Mạc Thanh Yên lại đau xót, anh ta nhất định biết chuyện hôm qua Nguyệt Tinh Thần mất rồi, vì cô, anh ta mới cố gắng làm việc như vậy, nhanh chóng trở về. Nước mắt lại rơi không ngừng, Lệ Đình Tuyệt anh đúng là đồ ngốc.
Vì sao lại thích cô chứ? Còn đối với cô tốt như vậy, bản thân đã có ba đứa con rồi, anh ta còn có thể yêu cô, điều này thật sự làm cô vô cùng cảm động.
Một người đàn ông nếu như có thể vì bạn mà đỡ đạn, vậy còn cần anh ta nói gì nữa sao?
Mạc Thanh Yên ôm lấy cánh tay,khẽ khóc nức nở.
Lãnh Nhiên đi đến, vỗ vỗ vai cô, "Tiểu Yên, cô phải tin tưởng Tuyệt, cậu ta phúc lớn mệnh lớn, không chết được đâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook