Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!
-
Chương 230: Thăm dò cô ta
Editor: Waveliterature Vietnam
Giọng điệu của lão gia tử tựa như sấm rền, sợ tới mức làm Mạc Thanh Tuyết chấn động, bèn thu hồi lại dáng vẻ bướng bỉnh ban nãy.
"Ông nội, ông mau ăn cơm đi ạ."
Sau đó trợn mắt nhìn Mạc Thanh Yên một cách lạnh lùng, đứng dậy lắc mông rời khỏi nhà ăn.
Vốn dĩ Mạc Thanh Yên không bị ảnh hưởng chút nào, ăn phần cơm của mình còn không quên gắp đồ ăn cho lão gia tử.
Mạc lão gia tử thấy cô như vậy thì càng vui mừng hơn, cô thật sự trưởng thành rồi. Cô của quá khứ sẽ không chịu nổi bị người ta bắt nạt, lòng tự trọng đặc biệt mạnh mẽ thế nên năm năm trước bị người ta nhục nhã, cuối cùng cô lựa chọn con đường kia.
May thay, cô không chết, bằng không cả đời này ông cũng không thể yên lòng.
"Tiểu Yên, tính tình Tiểu Tuyết là vậy, con biết nó rồi đấy nên đừng để trong lòng.."
Vừa nãy, Mạc Thanh Yên coi cô ta không khác gì không khí. Nếu không phải ông nội còn ở đây thì cô đã sớm làm cho mẹ con bọn họ cuốn xéo rồi.
"Ông nội, con đâu phải trẻ con, lời nói không dễ nghe căn bản không lọt tai con đâu ạ."
Mạc Thanh Yên cùng lão gia tử đi dạo, sau đó thấy ông mệt mỏi liền dìu ông lên lầu. Cho ông uống thuốc xong thì ông đi ngủ. Cô mới đi ra phòng của ông, vào phòng của Mạc Thanh Tuyết.
Mạc Thanh Tuyết mặc trên người chiếc áo ngủ lót ren màu đen, lộ ra bắp đùi trắng nõn, đang nằm sấp trên thảm nghịch điện thoại. Nghe thấy có người đi vào, cô ta ngước mắt nhìn. Thấy là Mạc Thanh Yên, trên mặt lộ vẻ coi thường.
"Mạc Thanh Yên, không ở cùng ông nội mà đến chỗ tôi làm cái gì?"
Mạc Thanh Yên nhếch môi, đi qua, không khách sáo mà ngồi xuống ghế sô pha. Nhìn thấy quần áo vứt bừa đầy giường thì không khỏi nhíu mày
Nha đầu này vẫn y như quá khứ, cả ngày dày vò thím Thích cứ vứt quần áo loạn xạ bỏ đầy trên giường. Cuối cùng lại phải để thím Thích thu dọn, hơn nữa vừa bắt tay vào dọn là phải mất hẳn mấy tiếng.
Con bé hư hỏng, thật sự không khiến cho người ta bớt lo chút nào cả.
Mạc Thanh Yên nâng bàn tay mảnh khảnh mà trắng nõn lên và nhìn xuống ngón tay mình, làm như bất cẩn nói.
"Hôm nay, tôi nhìn thấy cô ở trung tâm triển lãm quốc tế."
Sau đó ngước mắt lên nhìn chằm chằm trên mặt cô ta, trên mặt cô ta xuất hiện một tia bối rối. Tay đang cầm điện thoại của Mạc Thanh Tuyết căng thẳng, chuyện hôm nay của cô ta và Lưu Nguyệt Nguyệt không lẽ đã bị Mạc Thanh Yên bắt gặp.
Như vậy, Lưu Nguyệt Nguyệt lấy đi dây chuyền kim cương quý giá như vậy thì có phải sẽ bị cảnh sát bắt đi hay không. Tưởng tượng đến hoàn cảnh mình đã trải qua hồi trước, cô ta không bao giờ... Muốn vào cục cảnh sát nữa.
Vì thế âm thầm làm bản thân bình tĩnh lại, nhất định không thể cho cô phát hiện ra.
"Không có, tôi không có việc thì chạy đến chỗ xa như thế làm gì?"
Thế nhưng Mạc Thanh Yên đã bắt được nét biến hoá của cô ta, dám khẳng định cô ta đã đi qua nhưng không dám thừa nhận, nhất định bên trong có mờ ám. Mạc Thanh Yên nhanh chóng vọt đến bên người cô ta và bóp chặt cổ cô ta.
"Nói tôi biết Nguyệt Tinh Thần đang ở đâu? Bằng không cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm tới cửa, chỉ sợ lần này cô có vào mà không có ra."
Điều này tuyệt đối là cô đang dọa Mạc Thanh Tuyết, cô biết cô ta sợ nhất là vào chỗ đó.
Mạc Thanh Tuyết bị bóp cảm thấy hơi mù mờ, hơn nữa rất nhanh đã sắp không thở nổi.
"Mạc Thanh Yên, cô bị điên à? Tôi đã nói không có đi qua, cho dù cảnh sát có đến cũng không thể bắt người lung tung."
Cô ta đang ngụy biện mà thực chất trong lòng đã bắt đầu sợ hãi. Vì thế thở nhẹ một hơi, "Ưm, cô bỏ ra. Cục cưng ở trong bụng của tôi đang động, đây là con của tôi với Tuyệt, nếu đứa nhỏ mà xảy ra vấn đề thì Tuyệt nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."
Nói đến Lệ Đình Tuyệt, tay của Mạc Thanh Yên càng ra sức hơn, con của anh? Buồn cười thật, cô tin anh, bởi vì cuộc sống sinh hoạt cá nhân của Mạc Thanh Tuyết rất lộn xộn, cô khẳng định đứa nhỏ này là của ai đến cả cô ta cũng không biết.
"Mạc Thanh Tuyết, cô đừng tưởng bở, Lệ Đình Tuyệt chưa từng nói đứa nhỏ này là của anh."
Mạc Thanh Yên bỗng nhiên bị người túm tóc kéo về phía sau, "Con nhỏ chết tiệt, mày dám bắt nạt Tiểu Tuyết, tao đánh chết mày."
Giọng điệu của lão gia tử tựa như sấm rền, sợ tới mức làm Mạc Thanh Tuyết chấn động, bèn thu hồi lại dáng vẻ bướng bỉnh ban nãy.
"Ông nội, ông mau ăn cơm đi ạ."
Sau đó trợn mắt nhìn Mạc Thanh Yên một cách lạnh lùng, đứng dậy lắc mông rời khỏi nhà ăn.
Vốn dĩ Mạc Thanh Yên không bị ảnh hưởng chút nào, ăn phần cơm của mình còn không quên gắp đồ ăn cho lão gia tử.
Mạc lão gia tử thấy cô như vậy thì càng vui mừng hơn, cô thật sự trưởng thành rồi. Cô của quá khứ sẽ không chịu nổi bị người ta bắt nạt, lòng tự trọng đặc biệt mạnh mẽ thế nên năm năm trước bị người ta nhục nhã, cuối cùng cô lựa chọn con đường kia.
May thay, cô không chết, bằng không cả đời này ông cũng không thể yên lòng.
"Tiểu Yên, tính tình Tiểu Tuyết là vậy, con biết nó rồi đấy nên đừng để trong lòng.."
Vừa nãy, Mạc Thanh Yên coi cô ta không khác gì không khí. Nếu không phải ông nội còn ở đây thì cô đã sớm làm cho mẹ con bọn họ cuốn xéo rồi.
"Ông nội, con đâu phải trẻ con, lời nói không dễ nghe căn bản không lọt tai con đâu ạ."
Mạc Thanh Yên cùng lão gia tử đi dạo, sau đó thấy ông mệt mỏi liền dìu ông lên lầu. Cho ông uống thuốc xong thì ông đi ngủ. Cô mới đi ra phòng của ông, vào phòng của Mạc Thanh Tuyết.
Mạc Thanh Tuyết mặc trên người chiếc áo ngủ lót ren màu đen, lộ ra bắp đùi trắng nõn, đang nằm sấp trên thảm nghịch điện thoại. Nghe thấy có người đi vào, cô ta ngước mắt nhìn. Thấy là Mạc Thanh Yên, trên mặt lộ vẻ coi thường.
"Mạc Thanh Yên, không ở cùng ông nội mà đến chỗ tôi làm cái gì?"
Mạc Thanh Yên nhếch môi, đi qua, không khách sáo mà ngồi xuống ghế sô pha. Nhìn thấy quần áo vứt bừa đầy giường thì không khỏi nhíu mày
Nha đầu này vẫn y như quá khứ, cả ngày dày vò thím Thích cứ vứt quần áo loạn xạ bỏ đầy trên giường. Cuối cùng lại phải để thím Thích thu dọn, hơn nữa vừa bắt tay vào dọn là phải mất hẳn mấy tiếng.
Con bé hư hỏng, thật sự không khiến cho người ta bớt lo chút nào cả.
Mạc Thanh Yên nâng bàn tay mảnh khảnh mà trắng nõn lên và nhìn xuống ngón tay mình, làm như bất cẩn nói.
"Hôm nay, tôi nhìn thấy cô ở trung tâm triển lãm quốc tế."
Sau đó ngước mắt lên nhìn chằm chằm trên mặt cô ta, trên mặt cô ta xuất hiện một tia bối rối. Tay đang cầm điện thoại của Mạc Thanh Tuyết căng thẳng, chuyện hôm nay của cô ta và Lưu Nguyệt Nguyệt không lẽ đã bị Mạc Thanh Yên bắt gặp.
Như vậy, Lưu Nguyệt Nguyệt lấy đi dây chuyền kim cương quý giá như vậy thì có phải sẽ bị cảnh sát bắt đi hay không. Tưởng tượng đến hoàn cảnh mình đã trải qua hồi trước, cô ta không bao giờ... Muốn vào cục cảnh sát nữa.
Vì thế âm thầm làm bản thân bình tĩnh lại, nhất định không thể cho cô phát hiện ra.
"Không có, tôi không có việc thì chạy đến chỗ xa như thế làm gì?"
Thế nhưng Mạc Thanh Yên đã bắt được nét biến hoá của cô ta, dám khẳng định cô ta đã đi qua nhưng không dám thừa nhận, nhất định bên trong có mờ ám. Mạc Thanh Yên nhanh chóng vọt đến bên người cô ta và bóp chặt cổ cô ta.
"Nói tôi biết Nguyệt Tinh Thần đang ở đâu? Bằng không cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm tới cửa, chỉ sợ lần này cô có vào mà không có ra."
Điều này tuyệt đối là cô đang dọa Mạc Thanh Tuyết, cô biết cô ta sợ nhất là vào chỗ đó.
Mạc Thanh Tuyết bị bóp cảm thấy hơi mù mờ, hơn nữa rất nhanh đã sắp không thở nổi.
"Mạc Thanh Yên, cô bị điên à? Tôi đã nói không có đi qua, cho dù cảnh sát có đến cũng không thể bắt người lung tung."
Cô ta đang ngụy biện mà thực chất trong lòng đã bắt đầu sợ hãi. Vì thế thở nhẹ một hơi, "Ưm, cô bỏ ra. Cục cưng ở trong bụng của tôi đang động, đây là con của tôi với Tuyệt, nếu đứa nhỏ mà xảy ra vấn đề thì Tuyệt nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."
Nói đến Lệ Đình Tuyệt, tay của Mạc Thanh Yên càng ra sức hơn, con của anh? Buồn cười thật, cô tin anh, bởi vì cuộc sống sinh hoạt cá nhân của Mạc Thanh Tuyết rất lộn xộn, cô khẳng định đứa nhỏ này là của ai đến cả cô ta cũng không biết.
"Mạc Thanh Tuyết, cô đừng tưởng bở, Lệ Đình Tuyệt chưa từng nói đứa nhỏ này là của anh."
Mạc Thanh Yên bỗng nhiên bị người túm tóc kéo về phía sau, "Con nhỏ chết tiệt, mày dám bắt nạt Tiểu Tuyết, tao đánh chết mày."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook