Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!
-
Chương 20: Em là người yêu anh nhất
Tiếp theo, trên mặt Lệ Đình Tuyệt lạnh băng, hắn chỉ có thể buông tay lau nước trên mặt, mới có thể thấy rõ mặt người phía trước.
Mà Mạc Thanh Yên thừa cơ xuống xe, khen: "Băng Khối, làm rất tốt."
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy một cậu bé dùng khẩu súng nước bắn hắn, mắt cậu bé tối đen mang theo chút cảnh cáo, giống như đang nói, chú dám bắt nạt dì, cháu sẽ không khách khí với chú đâu. Mà một cậu bé khác cũng bằng cậu bé này đang đứng chắn trước mặt Mạc Thanh Yên.
Có ý nghĩa, rất có ý nghĩa, nhỏ như vậy đã biết bảo vệ người khác, khiến hắn thật sự ngưỡng mộ.
Trong lòng Mạc Thanh Yên rất tốt, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Nhìn thấy bóng dáng một lớn ba nhỏ, lại cảm thấy cô gái này rất hạnh phúc, có nhóm ngỏ này che chở, người dì này thật sung sướng.
Angela thỉnh thoảng quay lại nhìn hắn, thật sự không nỡ.
Cái miệng hắn nhếch lên, nụ cười quỷ dị, khiêu gợi hồn phách con người.
Trên đường về nhà, hắn nhận điện thoại của Nguyên Thành, "Chuyện gì?"
"Lệ tổng, vị tiểu thư đó tôi điều tra ra rồi, cô ấy là Mạc Thanh Yên, là đại tiểu thư của Mạc gia. Năm trước mất tích, sau đó không thấy tin tức gì của cô."
"Tôi biết."
Nguyên Thành ngây người, biết sao? Cũng đúng, năm năm trước, cô chính là vị hôn thê của Lệ tổng. "Tôi có cần điều tra tiếp chuyện năm năm này của cô ấy không."
"Không cần, tôi không muốn biết quá khứ của cô ta."
Nếu muốn biết, hắn cũng muốn chính miệng cô nói ra. Hiện tại hắn cảm thấy lời đồn đại bên ngoài đều có sự khác biệt với sự thật. Giống như cô gái này, lúc trước mọi người đều thấy cô hư hỏng, không thuần khiết.
Nếu không phải hắn biết về cô thì trong lòng hắn, cô cũng là người như vậy.
Lệ Đình Tuyệt về đến nhà, hắn mệt mỏi đổi giày, rồi đột nhiên bị một người ôm ngang eo. Một mùi nước hoa đậm đặc xộc lên mũi, khiến hắn có cảm giác buồn nôn.
"Buông ra." Hắn lạnh lùng kêu lên.
Mạc Thanh Tuyết không muốn, người đàn ông hoàn mỹ này đáng lẽ hôm qua đã thuộc về cô rồi, nhưng mà...
Đều do Mạc Thanh Yên, nếu không phải cô ta, anh ấy đã trở thành người đàn ông của cô rồi.
"Đình Tuyệt, em nhớ anh."
Giọng nói ỏn ẻn, nghe thấy Lệ Đình Tuyệt không thoải mái. Hắn gỡ tay cô ta ra và đi về phía trước, "Cô Trương….."
Cô Trương chạy ra, "Thiếu gia."
"Không phải cháu đã nói không cho bất kỳ ai vào nhà sao? Sao cô ta lại ở đây."
Sáng nay sau khi Mạc Thanh Tuyết đến là không chịu rời đi, cô ta cứ ở lì đây, chính là vì đợi Lệ Đình Tuyệt. Đây cũng là lần đầu tiên cô ta vào tới nhà, đây là chỗ một mình Lệ Đình Tuyệt ở.
Cô Trương ấp a ấp úng, "Tôi…...Mạc tiểu thư cô ấy..."
"Cháu về phòng đây."
Lệ Đình Tuyệt hiểu rằng, cô gái này thiếu chút nữa trở thành vợ của hắn, cô Trương có thể thấy được điểm này nên mới để cô ta vào đây.
Cô Trương đi rồi, Mạc Thanh Tuyết càng không kiêng nể gì. Cô ta nhìn say đắm Lệ Đình Tuyệt, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Lông mày Lệ Đình Tuyệt nhíu lại, "Cô làm gì vậy?"
Mạc Thanh Tuyết cười nói, "Đình Tuyệt, hãy để em trở thành người phụ nữ của anh, em rất yêu anh. Ba đứa bé đó thật sự không phải con em, người ta vẫn còn, nếu không tin anh hãy thử xem."
Trước khi kết hôn, cô ta đã đi khôi phục *** lại, chính là để cho Lệ Đình Tuyệt cho rằng cô vẫn còn.
Đêm nay, cô ta nói cái gì cũng muốn Lệ Đình Tuyệt biết, khiến cho lời nói dối của Mạc Thanh Yên từ sụp đổ.
Đến khi trên người không còn gì, thần sắc Lệ Đình Tuyệt vẫn như cũ, rồi lạnh lùng đứng lên.
"Đình Tuyệt..."
Mạc Thanh Tuyết xoay về hướng người hắn, hắn bỏ tay cô ta ra, "Mạc Thanh Tuyết, xin cô hãy tự trọng."
Nói xong, hắn dứt khoát rời đi.
Mạc Thanh Tuyết thất vọng nhìn cánh cửa đóng lại, đáy mắt hiện lên vẻ u ám.
"Mạc Thanh Yên, tôi hận cô."
Mà Mạc Thanh Yên thừa cơ xuống xe, khen: "Băng Khối, làm rất tốt."
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy một cậu bé dùng khẩu súng nước bắn hắn, mắt cậu bé tối đen mang theo chút cảnh cáo, giống như đang nói, chú dám bắt nạt dì, cháu sẽ không khách khí với chú đâu. Mà một cậu bé khác cũng bằng cậu bé này đang đứng chắn trước mặt Mạc Thanh Yên.
Có ý nghĩa, rất có ý nghĩa, nhỏ như vậy đã biết bảo vệ người khác, khiến hắn thật sự ngưỡng mộ.
Trong lòng Mạc Thanh Yên rất tốt, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Nhìn thấy bóng dáng một lớn ba nhỏ, lại cảm thấy cô gái này rất hạnh phúc, có nhóm ngỏ này che chở, người dì này thật sung sướng.
Angela thỉnh thoảng quay lại nhìn hắn, thật sự không nỡ.
Cái miệng hắn nhếch lên, nụ cười quỷ dị, khiêu gợi hồn phách con người.
Trên đường về nhà, hắn nhận điện thoại của Nguyên Thành, "Chuyện gì?"
"Lệ tổng, vị tiểu thư đó tôi điều tra ra rồi, cô ấy là Mạc Thanh Yên, là đại tiểu thư của Mạc gia. Năm trước mất tích, sau đó không thấy tin tức gì của cô."
"Tôi biết."
Nguyên Thành ngây người, biết sao? Cũng đúng, năm năm trước, cô chính là vị hôn thê của Lệ tổng. "Tôi có cần điều tra tiếp chuyện năm năm này của cô ấy không."
"Không cần, tôi không muốn biết quá khứ của cô ta."
Nếu muốn biết, hắn cũng muốn chính miệng cô nói ra. Hiện tại hắn cảm thấy lời đồn đại bên ngoài đều có sự khác biệt với sự thật. Giống như cô gái này, lúc trước mọi người đều thấy cô hư hỏng, không thuần khiết.
Nếu không phải hắn biết về cô thì trong lòng hắn, cô cũng là người như vậy.
Lệ Đình Tuyệt về đến nhà, hắn mệt mỏi đổi giày, rồi đột nhiên bị một người ôm ngang eo. Một mùi nước hoa đậm đặc xộc lên mũi, khiến hắn có cảm giác buồn nôn.
"Buông ra." Hắn lạnh lùng kêu lên.
Mạc Thanh Tuyết không muốn, người đàn ông hoàn mỹ này đáng lẽ hôm qua đã thuộc về cô rồi, nhưng mà...
Đều do Mạc Thanh Yên, nếu không phải cô ta, anh ấy đã trở thành người đàn ông của cô rồi.
"Đình Tuyệt, em nhớ anh."
Giọng nói ỏn ẻn, nghe thấy Lệ Đình Tuyệt không thoải mái. Hắn gỡ tay cô ta ra và đi về phía trước, "Cô Trương….."
Cô Trương chạy ra, "Thiếu gia."
"Không phải cháu đã nói không cho bất kỳ ai vào nhà sao? Sao cô ta lại ở đây."
Sáng nay sau khi Mạc Thanh Tuyết đến là không chịu rời đi, cô ta cứ ở lì đây, chính là vì đợi Lệ Đình Tuyệt. Đây cũng là lần đầu tiên cô ta vào tới nhà, đây là chỗ một mình Lệ Đình Tuyệt ở.
Cô Trương ấp a ấp úng, "Tôi…...Mạc tiểu thư cô ấy..."
"Cháu về phòng đây."
Lệ Đình Tuyệt hiểu rằng, cô gái này thiếu chút nữa trở thành vợ của hắn, cô Trương có thể thấy được điểm này nên mới để cô ta vào đây.
Cô Trương đi rồi, Mạc Thanh Tuyết càng không kiêng nể gì. Cô ta nhìn say đắm Lệ Đình Tuyệt, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Lông mày Lệ Đình Tuyệt nhíu lại, "Cô làm gì vậy?"
Mạc Thanh Tuyết cười nói, "Đình Tuyệt, hãy để em trở thành người phụ nữ của anh, em rất yêu anh. Ba đứa bé đó thật sự không phải con em, người ta vẫn còn, nếu không tin anh hãy thử xem."
Trước khi kết hôn, cô ta đã đi khôi phục *** lại, chính là để cho Lệ Đình Tuyệt cho rằng cô vẫn còn.
Đêm nay, cô ta nói cái gì cũng muốn Lệ Đình Tuyệt biết, khiến cho lời nói dối của Mạc Thanh Yên từ sụp đổ.
Đến khi trên người không còn gì, thần sắc Lệ Đình Tuyệt vẫn như cũ, rồi lạnh lùng đứng lên.
"Đình Tuyệt..."
Mạc Thanh Tuyết xoay về hướng người hắn, hắn bỏ tay cô ta ra, "Mạc Thanh Tuyết, xin cô hãy tự trọng."
Nói xong, hắn dứt khoát rời đi.
Mạc Thanh Tuyết thất vọng nhìn cánh cửa đóng lại, đáy mắt hiện lên vẻ u ám.
"Mạc Thanh Yên, tôi hận cô."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook