Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí
-
Chương 33: Phá kén
Cẩn thận đặt chân lên trên khán đài, nhưng ngay tức khắc, đám người liền đã đồng loạt biến sắc. Bởi vì sàn gỗ ở dưới chân, lúc này lại bỗng nhiên vang lên tiếng cọt kẹt chói tai.
"Tiểu Ngư huynh đệ, căn phòng thứ năm bên vách trái của hành lang phía bên phải liền chính là phòng hóa trang. Ngươi không phải muốn tìm một bộ hí phục hay sao? Có thể đến đó thử xem. Nói không chừng thứ ngươi muốn tìm liền ở đó."
"Mục tiêu của chúng ta là phòng chứa củi ở bên trái, cho nên..." Cao Văn nói rất nhanh, nhưng ý tứ bên trong lại vô cùng rõ ràng.
Đây là đang cố tình đuổi khéo Diêu Vũ!
Liếc nhìn hai đầu hành lang tối tăm ở hai bên khán đài, Diêu Vũ cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó cũng không chậm trễ nữa, nhanh chân dẫn trước, chạy vào thông đạo bên phải.
Giày của Diêu Vũ đạp mạnh liên hồi vào trên sàn gỗ, tạo nên động tĩnh to lớn đến đáng sợ. Lệnh Cao Văn không khỏi chửi thầm một tiếng, nhanh chóng hối thúc :"Đi, đi mau!"
Dứt lời, cũng không quản tất cả học theo Diêu Vũ, hối hả chạy vào bên trái hành lang.
Cùng lúc đó, ba người khác cũng không dám làm trái lệnh của Cao Văn, vội vã bắt kịp bước chân của gã, sợ hãi bị tuột lại.
Mà động tĩnh này, tựa hồ đã phá hủy thế cân bằng gì đó ở hí tràng. Đám người Cao Văn vẫn còn đi chưa được bao lâu, sân lớn trống rỗng ở phía sau đại môn, lúc này lại đột ngột xuất hiện lượng lớn ghế ngồi.
Ghế ngồi là loại ghế gỗ tương đối cũ kỹ, có lưng tựa, thường được trưng bày trong khách phòng của phủ đệ thương gia, hay quan viên. Bên trên phủ lên một lớp sơn đỏ pha với dầu, giúp mặt ghế có thể bóng loáng và lâu hư hại hơn.
Giữa đêm tối không một bóng người, hơn trăm cái ghế xếp thành từng hàng ngăn nắp, đem lối ra vào chặn lại, nhất thời liền trông vô cùng khiếp người.
Nhất là khi bên trên ghế còn đang chậm rãi xuất hiện từng đoàn bóng đen, vặn vẹo hư ảo. Tựa như có đồ vật gì đó đang trong quá trình thức tỉnh.
Tầm nhìn lại hơi chuyển dời. Không biết gió lạnh từ phương nào thổi đến, lúc này đã lộng bay những mành vải treo trên rạp cao.
Theo vải lụa bị thổi tung, đồ vật được bao trong vải đỏ treo trên sà nhà kia, lúc này rốt cuộc mới hoàn toàn lộ ra hình dạng chân thật.
Thứ này chí ít to bằng hình thể của một nam tử trưởng thành, từ trên xuống dưới như được phủ lên một lớp kén, lại tựa như xác ướp Ai Cập trong kim tự tháp.
Theo vô số bóng đen bắt đầu xuất hiện trên ghế ngồi ở trước khán đài. Bọc vải rốt cuộc cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Từ bên trên, chậm rãi truyền tới tiếng xột xạt của vải vóc, theo sau đó, bên ngoài lớp vải cũng từ từ nứt ra một cái kẽ hở.
Kẽ hở ban đầu không lớn, chỉ có một lóng tay như vậy. Nhưng dần dà, lại bắt đầu hướng bên ngoài khuếch trương, trở thành dài rộng hơn mấy tấc.
Kén vải to lớn bỗng dưng giật giật, phảng phất ở bên trong, có thứ gì đó đang chuyển động. Mà gần như cùng lúc, từ bên trong khe hở, cũng bất ngờ vươn ra một cánh tay!
Cánh tay này cơ bắp lưu sướng, không phải là loại cuồn cuộn phát đạt, nhưng lại vừa vặn hợp mắt người khác. Chỉ là làn da lại quá trắng, trắng đến vô thực, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy được gân xanh ở bên trong.
Lúc này, cánh tay liền hơi cứng nhắc di động. Năm ngón tay thon dài, tinh xảo như ngọc cũng chậm rãi nắm lại. Sau đó lại mở ra, chuyển dần đến chỗ vết rách trên kén vải. Ngạnh sinh sinh đem nó xé ra càng lớn hơn.
"Ha..."
Từ bên trong kén vải, giống như vừa vang lên một tiếng cười thật nhẹ. Nếu không chú ý kỹ, người ta thậm chí còn sẽ hoài nghi bản thân có phải đã nghe lầm hay không.
Nhưng chỉ thấy, theo vết nứt ngày càng bị mở rộng. Một vạt áo màu đỏ cũng liền từ bên trong rũ xuống, bên trên họa rất nhiều loại họa tiết, diêm dúa khôn cùng.
Thoạt nhìn, tựa như là đến từ một bộ hí phục?
Không biết hí tràng đã bởi vì sự xuất hiện của bọn họ mà nảy sinh thuế biến. Lúc này, Diêu Vũ đã sớm tiến vào hành lang bên phải. Đồng thời, cũng không có vì hành động hố đồng đội của mình cảm thấy có lỗi.
Dù sao, hố bọn họ cũng còn tốt hơn bị bọn họ hố.
Chỉ là, một khắc bước vào khúc ngoặc, Diêu Vũ lại không thể không ngừng lại bước chân. Bởi vì lúc này, y mới chú ý tới, bên trong hành lang cư nhiên lại là một mảnh tối tăm, ngay cả một tia sáng yếu ớt nhất cũng đều không có.
Nếu không phải y có Âm đồng, thì e rằng sẽ bất lực nhìn thấy sự vật trước mặt. Đây là một tình huống vô cùng hung hiểm.
Hành lang tương đối rộng rãi, chiều ngang chí ít cũng có một trượng hơn. Ba người đi song song đều không thành vấn đề. Nhất là khi bên trên còn không có bất kỳ chướng ngại vật nào, hoàn toàn trống rỗng.
Hai bên hành lang cũng không phải vách tường, mà là từng dãy sương phòng. Chỉ có đầu cuối của hành lang mới là góc chết, không còn đường để đi.
Diêu Vũ nhớ lại nhắc nhở khi nãy của Cao Văn, phòng hóa trang là phòng thứ năm ở bên trái hành lang.
Thế nhưng, y cũng không có lập tức di động. Mà là cẩn thận liếc nhìn hành lang đen kịt trước mắt.
Có lẽ đã từng nhiều lần tiếp xúc với quỷ quái. Nên thời khắc này, dù không có quỷ nến trong tay, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được, đầu hành lang này rất nguy hiểm.
Thậm chí, cảm giác lạnh lẽo thâm trầm mang lại, còn đáng sợ hơn cả quỷ dây thừng.
Vốn đã sinh lòng kiêng kị, một khắc chú ý tới gian phòng thứ ba ở bên phải. Con ngươi Diêu Vũ ngay tức khắc liền co vào.
Bởi vì lúc này, giữa một loạt gian phòng đóng kín cửa, cửa của gian phòng này, thế mà lại là mở!
Quan trọng nhất là, dưới ánh mắt của Diêu Vũ, trước cửa phòng lúc này còn đang đứng một cái bóng đen...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook