Lệ Hoa Khuynh Quốc
Chương 3: Bình tiên nhưỡng thứ nhất (2)

Tuyết ngày càng dày đặc, tuyết trắng đầy trời tựa như hoa lê đang múa. Lê phi mặc một kiện áo mỏng, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Chỉ còn ba tháng, ngự y nói Lê nhi chỉ còn sống được ba tháng nữa……

“Văn Thư, chàng xem, hoa tuyết, chúng đều rơi lên những nhánh lê.” Lê phi có phần vui sướng, sắc mặt tái nhợt của nàng hơi ửng đỏ. Lạc đế trìu mến ôm nàng vào lòng, hướng theo ánh mắt của nàng mà nhìn, chỉ thấy trên cành của mấy cây lê mà hắn đã sai người vận chuyển từ phương nam đến trước đó, quả thực phủ đầy tuyết trắng. Hơn nữa, bên rìa những nhánh lê vẫn còn sót lại vài chiếc lá xanh cùng với những đụn trắng thoạt nhìn tưởng tuyết nhưng đích thực chính là những nụ hoa lê mới nhú, vô cùng sinh động. Hắn cười nhẹ, hôn lên đôi gò má ửng đỏ hây hây của nàng “Vậy có nghĩa là hoa xác thực sẽ nhanh nở ở đó thôi.”

“Ừ, thiếp biết mà.”

Nhìn giai nhân hồn nhiên khả ái trong lòng mình, hắn thật không thể tưởng tượng nổi cái viễn cảnh sau khi mất đi nàng, thế gian này rồi sẽ ra sao? Nhìn một khoảng không trắng xoá mờ mịt ngoài cửa sổ, tim của hắn dường như cũng giống vậy, là một mảng mông lung, mịt mờ, không cách nào ngăn trở từng cơn rét buốt.

Lê nhi…… Ta phải làm gì bây giờ……

“Cái gì? Còn đến ba tháng?!” Đông Vũ hoàng hậu hất mạnh chén trà trong tay, suýt nữa văng trúng Lý thái y đang quỳ gối phía dưới. “Chuyện này có nghĩa là sao hả? Không phải nói chậm nhất là nửa tháng sao?!”

“Hồi hoàng hậu nương nương, thật sự là do phía bên Hoàng Thượng trở tay kịp thời. Trần Tử Hàm cái lão thất phu này ngày đó nhận ân huệ của Lê phi, giở trò tinh vi, quả thực không dám xuống tay làm chuyện xấu. Cũng may lúc trước đã an bài cái đứa tiểu cung nữ nhận chút ân huệ của Lê phi hầu hạ bên người ả, nhờ thế lén lút đốt được huân hương, vậy mới miễn cưỡng……”

“Lũ khốn! Các ngươi một đám trọng thần triều đình chẳng lẽ ngay cả một tiểu cung nữ cũng không bằng sao? Ngày thường ta dạy các ngươi thế nào? Chẳng bằng tha hết ra ngoài chém!” Hoàng hậu sớm đã hận thấu xương đối với Lê phi, ngày nào cũng đều nghĩ cách làm sao mới có thể khiến Lê phi chết nhanh hơn. Hiện nay đối với ả mà nói, trên đời này, không có chuyện gì có thể khiến ả sung sướng hơn so với tin tức về cái chết của Lê phi.

“Xin hoàng hậu nương nương bớt giận, xin hoàng hậu nương nương bớt giận ạ……”

“Cơn giận này làm sao bản cung có thể nuốt trôi? Vài hôm trước, Hoàng Thượng còn dám sai người vận chuyển cây lê từ phương nam vào! Tổn hại biết bao nhiêu binh mã, thất thoát biết bao nhiêu ngân khố. Không ngờ tất cả đều là vì ả ta! Người cũng đã sắp chết rồi, vậy mà vẫn còn che chở cho ả, chiều chuộng ả! Ngươi nói, hắn xem hoàng hậu ta ra gì chứ! Chẳng lẽ ta, một người sống sờ sờ ra đây, mà ngay cả một người sắp chết cũng không bằng sao? Hả?!”

Hoàng hậu bộc phát hết oán giận, cảm xúc lại dâng trào, Lý thái y chỉ đành im lặng lắng nghe không dám nói lấy nửa lời, cả người cũng bất động, không dám nhúc nhích.

“Ba năm, hắn đã không tới Phượng Nghi cung! Ba năm! Bản cung ngay cả long chủng cũng không có! Mà hắn, cũng vì cái ả nữ nhân không thể hoài thai kia, mà không chịu ân sủng một phi tử khác! Đến nay vẫn không có nhi tử nối dõi! Ngươi nói, cho dù hắn hận ta oán ta, cũng không thể vì thế mà nhận lấy cái tội ‘vô hậu‘ (Không có hậu nhân, tội nặng nhất khi bàn về bất hiếu) này chứ?!”

“Tất cả đều tại ả! Cái con tiện nhân đó! Ngày nào ả chưa chết, Lạc Đế quốc sẽ không có lấy một ngày sáng sủa! Vì lê dân bách tín Lạc Đế quốc, vì giang sơn tươi đẹp này, bản cung muốn ả phải chết! Ta muốn ả phải chết!!”

“Dạ dạ dạ…… ả đúng là đáng chết, đáng chết……”

“Trong vòng nửa tháng, nếu con tiện nhân đó còn chưa chết. Cái đầu của ngươi, hãy tự ngoan ngoãn đem trình lên đây cho bản cung!”

Quỳ trên mặt đất, Lý thái y đã sớm kinh hồn bạt vía, giờ phút này lại run lên thêm một lần nữa. Nhìn bộ dạng dứt khoát độc địa của hoàng hậu nương nương, hắn cảm thấy cái mạng của mình chắc không còn giữ được bao lâu nữa.

Mấy ngày này, tâm tư Chi Chi lúc nào cũng ngổn ngang bộn bề. Một mặt nghĩ đến tình hình của Lạc đế và Lê phi, còn một mặt lại nhớ tới Cửu Vân, không biết khi nào mới nhận được tin tức tốt lành từ hắn.

Đoàn Tử lại bưng tới một mâm gạo nếp cẩm, thoải mái đứng bốc từng vốc mà ăn. “Ta nói…… Chi Chi, ngươi nha…… Cũng đừng giữ cái thái độ thản nhiên đó…… Sinh tử có mệnh…… Lê phi dù trở thành như vậy, nhưng đời này khẳng định cũng đã thấy thoả mãn …… Thật ra làm thần tiên như chúng ta…… Mỗi ngày ngoài việc sống phóng túng…… Cũng chẳng trò chuyện thân tình…… Vẫn là đa phần tự mình giữ lấy lòng mình…… Tốt xấu gì ta cũng còn có một bụng vui vẻ ăn gạo nếp…… Còn ngươi……” Nàng vẫn bận rộn ngậm một miệng đầy gạo nếp “Ừm…… Hôm nay gạo nếp cẩm làm so với lúc trước ăn ngon hơn…… Chẳng lẽ thật sự nguyên nhân là do người kia làm…… Chi Chi, muốn đến nếm thử hay không?”

Chi Chi khinh bỉ nhìn nàng một cái, “Ăn ăn ăn, ngươi tối ngày chỉ biết có ăn thôi. Bữa đó ai ở bên cạnh hồng trần ao khóc như núi đổ, xúc động không kiềm chế nổi hả?”

“Ôi chao…… Lúc ấy là tại ta không thông suốt ngay…… Không phải xúc động thôi……”

“Vậy bây giờ là ngươi thông suốt hết rồi chứ gì?”

“Dĩ nhiên…… Cũng không hẳn…… Sinh lão bệnh tử, a tình là cái gì a yêu là cái gì…… Cái này cũng liên hệ với cái kia……”

Lúc Đoàn Tử nói, ra vẻ rất tâm đắc, cái miệng nhỏ nhắn chứa đầy gạo nếp chu lên thật rõ.

“Hừ ~ làm như ngươi đã từng trải qua vậy……”

“Ta vốn dĩ……” Đoàn Tử đột nhiên nghẹn một chút “Thật sự đã từng kinh qua việc này chứ bộ……”

“Hả?” Chi Chi phản ứng lại “Cái gì?”

Thấy Chi Chi giật mình, Đoàn Tử có chút đắc ý “Ngươi không biết sao…… Ha ha, cũng là mới ít lâu trước đây……”

Thấy Chi Chi vẫn ngạc nhiên, Đoàn Tử nuốt ực hết gạo nếp trong miệng, đặt tay lên cái mâm nhỏ, hướng tới trước mặt Chi Chi “Nhìn đây, biết ai làm không?– Cửu Dật, Cửu Dật làm đó!”

“Cửu Dật tiên quân?” Chính là vị tiên quân anh tuấn thần bí trong truyền thuyết? Không chỉ có khí khái nam nhi đích thực, mà so với nữ tử còn có ba phần quyến rũ hơn? Đã từng……“Chính là vị Cửu Dật tiên quân đã từng bị Cửu Vân tiên quân xem như nữ nhân mà đùa giỡn một phen?”

“Chính là người đó — Cái gì?!!” Đoàn Tử sắc mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ “Ngươi nói bậy gì đó?”

“Nói bậy? Nhưng mà lúc ấy cả thiên giới này đều nói như vậy mà……” Chi Chi thầm cười trộm trong bụng, nhớ đến lúc ấy khi mà việc điên rồ này bị đồn đãi ra ngoài, Cửu Dật ngay lập tức đã đi tìm Đoàn Tử để giải thích rõ ràng. Cũng bởi vì sự kiện này, mà Đoàn Tử cuối cùng đã quyết định từ chối tình ý của Cửu Dật. Cũng không biết việc này bây giờ ra sao……

“Hừ ~ Chi Chi, uổng ta xem ngươi thông minh sắc sảo, ngươi cũng không ngẫm lại. Cửu Dật là nhân vật lợi hại như thế nào, làm sao lại để cho Cửu Vân chọc vào như vậy?”

Nhìn bạn tốt ra sức phân trần, Chi Chi quyết định chừa cho nàng ấy một bậc thang để leo xuống (chừa một đường lui) “Ừ ừ, cứ cho là vậy đi.”

Nhưng lại nghĩ nghĩ rồi đột nhiên kêu to “Đoàn Tử, ngươi sẽ không thật sự đáp ứng gả cho Cửu Dật chứ?!”

“Hừ……!” Đoàn Tử không thèm nói gì, lại bốc một vốc gạo nếp cho vào miệng, hương vị ngon ngọt dâng lên.

“Đoàn Tử, ngươi không sao chứ?” Chi Chi nhìn nàng dò xét “Thần kinh ngươi không được tốt hả? Sao lại đột nhiên nghĩ tới muốn ở cùng với Cửu Dật?”

Đoàn Tử có chút thiếu tự nhiên, mặt cũng đỏ ửng lên trông rất khả nghi “Còn không phải tại vì nhìn thấy Lạc đế và Lê phi sao…… Ta nghĩ cũng muốn nếm thử…… Tư vị tình yêu mà thôi……”

Oa……!! Chi Chi kinh ngạc cực kỳ, nếm thử tư vị tình yêu? Những lời này, lại xuất phát ra từ trong miệng của Đoàn Tử? Ngoài sức tưởng tượng à nha……

“Thôi Chi Chi…… Ta thấy ngươi mỗi ngày đều vì chuyện hoa lê không nở mà ủ dột, tám phần cũng là vì tò mò cái chuyện tình yêu này nọ thôi, đừng để ý tới mấy cái chuyện điên rồ người ta làm nữa. À mà đúng rồi, hay ngươi cũng đi tìm một người…… Chỉ có điều…… Hắc hắc……” Chỉ có điều, hình như là vẫn chưa có người nào theo đuổi ngươi mà thôi ~ phía sau còn một câu này. Đoàn Tử đắc ý nhủ thầm trong bụng, vừa ăn gạo nếp vừa lén cười thầm, trông rất là khôi hài đáng yêu.

Chi Chi làm sao còn không biết trong lòng nàng nghĩ gì, “Hừ……! Ta mới không thèm à.”

Nói xong liền định bỏ đi, Đoàn Tử bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó,“ Chi Chi, quên nói cho ngươi biết một chuyện lớn .”

Chi Chi thấy nàng thần bí như thế, rất là khinh thường “Đừng có giả bộ ……”

“Ngươi biết tiên nhưỡng đó……”

“Đã quen thuộc với nó mấy trăm năm nay, ngươi rốt cuộc muốn nói chuyện gì đây?”

“Mấy ngày trước, ta trong lúc vô ý đi theo Cửu Dật, ở đó nghe được tiên nhưỡng còn có linh lực có thể thôi hoa giục quả (đích thị là thuốc tăng trưởng đấy ạ) …… Nói đúng ra, muốn cho hoa lê ở nhân gian khai hoa vào mùa đông cũng không khó khăn lắm, vẩy vào đó vài giọt tiên nhưỡng là được rồi……”

Chi Chi nghe xong, không khỏi sửng sốt nhìn Đoàn Tử, Đoàn Tử có chút đắc ý: “Đừng quên, Cửu Dật nhà ta trước kia đã từng phục dịch bên cạnh Tây Vương Mẫu, Dao Trì tiên nhưỡng đó có công hiệu gì, có khi biết còn nhiều hơn nữa là……”

Bất luận thế nào, trong lòng Chi Chi vẫn thấy vui mừng, thực rất rất muốn thử một lần.

Tiên nhưỡng chứ gì…… Chi Chi cười tinh quái…… Tâm tình cũng không ngớt vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương