Lê Hấp Đường Phèn
-
Chương 37: Thay đổi nhanh chóng
Cái mà Lê ngữ Băng gọi là " cho cậu một cơ hội", đấy là cậu đi nói với Chử huấn luyện đáp ứng để Đường Tuyết đi trước đội trượt băng quãng ngắn làm khảo sát, nếu kết quả khảo sát không vấn đề, liền để cô làm nhân viên ngoài biên chế của đội trượt băng. Chờ sau khi xử lí được chứng nhận thì mới để cô chính thức trở thành đội viên.
Đường Tuyết vì lần khảo nghiệm này, luyện tập sớm mấy ngày, nhưng cũng không dám tập luyện quá sức, lo lắng mệt nhọc quá độ. Dù sao cũng lâu rồi chưa có vận động với cường độ cao.
Đảo mắt hết một vòng. Đường Tuyết đi theo Lê Ngữ Băng vào khu tây. Đây cũng là lần thứ hai cô đến nơi này. Lần trước đến đây chính cô cùng Lê Ngữ Băng đùa nghịch lưu manh rồi để mất mặt đấy sao...?
Sân đội trượt băng quãng ngắn gần sát bên đội trượt băng nghệ thuật của Dụ Ngôn. Lê Ngữ Băng dẫn Đường Tuyết đến trước cửa, chỉ chỉ nói: " Chính cậu tự mình vào đi, đi tìm huấn luyện viên Chử nói chuyện."
Đường Tuyết đứng bất động tại chỗ, có chút khó khăn ấp úng nói: " Nếu không, thì cậu cùng tôi đi xem chút, thế nào?"
Lê Ngữ Băng khoanh tay, nhìn cô cười: " Không nghĩ là cậu cũng biết sợ ha?"
Đường Tuyết cho là cô không phải sợ, chỉ là có người đi cùng sẽ làm tăng thêm động lực mà...
Cô cứ thế đứng đó không nói lời nào, lọt vào mắt Lê Ngữ Băng lại nhìn ra trong thần thái chần chừ của cô lại có mấy phần thẹn thùng, cậu sờ lên đầu, ha, sợ thì nói là sợ đi.
Đường Tuyết chỉ coi là Lê Ngữ Băng sẽ không theo cùng vào, thế là quyết định xoay người đi vào nơi huấn luyện.
Lê Ngữ Băng lại chân dài một bước hai bước đi, chậm rãi ung dung đi phía sau. Cậu thân hình cao lớn, bước đi như người bình thường đặt vào cậu liền xem rất thoải mái nhàn nhã.
Chử Hà đang theo dõi đội viên làm huấn luyện, ngẩng đầu một cái thấy tiểu cô nương đang tiến vào sân trượt. Tiểu cô nương đầu tóc ngắn, mắt to, trên mặt mang chút trẻ thơ mập mạp, dáng dấp nhìn rất đẹp. Người đứng phía sau, Lê Ngữ Băng, mắt dõi theo sát, dáng vẻ ngoan ngoãn, cỡ nào nhìn như chú chó. Chỉ kém là trên tay cô bé kia không cầm thêm sợi dây buộc cổ lại.
Chử Hà cho tới bây giờ cũng chưa có nhìn qua bộ dạng này của Lê Ngữ băng, cảm thấy hiếm lạ, nhịn không được phốc phốc nở nụ cười.
Lê Ngữ Băng nhìn thấy Chử hà, hướng cô giơ tay:" Chử huấn luyện."
Đường Tuyết đi qua, cúi đầu, " Chào Chử huấn luyện." sau đó nâng mắt, vụng trộm dò xét xem Chử huấn luyện.
Nghe nói Chử huấn luyện này con cái cũng đều đã lên đại học nhưng cô trông còn rất trẻ, vẻ ngoài như tầm ba mươi. Mái tóc màu nâu được cắt ngắn, đôi mắt nhỏ một mí dài hẹp, bờ môi mỏng, điểm trên mặt làn những đốm tàn nhang.
Thời điểm Đương Tuyết nhìn cô ấy thì Chử hà cũng đang đánh giá người trước mặt.
Chỉ cần nhìn thân hình đã thấy rất đạt tiêu chuẩn, dáng người tỉ lệ tốt, eo nhỏ chân dài. Dặc biệt là chân thẳng một đường, thật đúng là sinh ra để trượt tốc độ.
Chử Hà để Đường Tuyết thay quần áo, trước làm nóng người. Sau đó Đường tuyết đó cô lấy đồng hồ bấm giờ đo tốc độ trượt của Đường Tuyết.
Trước đó năm mét, Đường Tuyết dường như đem cả sức lực bình thường xuất ra, trượt đến điểm cuối cùng cô len lén liếc Chử Hà một chút gặp lúc Chử hà đầu mi đang giãn chợt nhíu lại.
Tim Đường Tuyết khẽ siết chặt.
Tiếp đo một nghìn mét cùng một nghìn năm trăm mét, lông mày Chử Hà càng lúc càng nhăn chặt. Cuối cùng khe khẽ thở dài.
Đường Tuyết cũng biết thành tích này của mình không thực xuất sắc, cô ra khu sân băng tiến đến bên Chử Hà khẽ nhẹ giọng," Em thật lâu rồi chưa có tập luyện qua."
"Nhìn ra được, " Chử Hà nói.
Đường Tuyết cảm thấy rất buồn bực.
" Em trước cứ thay quần áo ra, chúng ta làm chút khảo nghiệm cơ thể."
" Dạ!"
Làm xong khảo nghiệm cơ thể, Chử Hà liếc nhìn ghi chép trên tay. Đường Tuyết đứng bên giống như chuẩn bị nhận thi hành án, trong lòng nóng như lửa đốt, hô hấp cũng không đều.
Chử Hà cân nhắc tìm một chút để tìm từ, mới mở miệng nói. " Ừ, xem ra kiến thức cơ bản của em cũng không tệ."
" Cảm ơn Chử huấn luyện."
" Nhưng là đã quá lâu không tập nên cơ bắp bị thoái hóa nghiêm trọng. Khoảng cách so với vận động viên chuyên nghiệp khá lớn. Em hiểu ý tôi không?"
" Em.... em có thể cố gắng."
Chử Hà nhìn vào mắt Đường Tuyết, đôi mắt sang linh động, bên trong như chứa ngọn lửa nhỏ chân thành, cô đột nhiên không nói được nữa. Chính là nhìn Đường Tuyết vẫn là đứa trẻ, rất sợ làm tổn thương cô.
Thế nhưng dù sao cũng vẫn phải nói ra. Chử Hà thở dài:" Em nói em có thể cố gắng, nhưng em xác định cố gắng thì đạt được kết quả sao? Hoặc là em cố gắng bao nhiêu mới đạt được kết quả đây? Môn trượt băng cầu này rất được đề cao, tôi cùng cả đội cũng phải chịu rất nhiều áp lực về thành tích, điểm này hẳn Lê Ngữ Băng có thể hóa giải. Bên cậu ta môn khúc côn cầu vấn đề nghiêm trọng hơn một chút. Chúng tôi cũng không thể nào đem tài nguyên tinh lực đi linh tinh, Nói thế nào đây, căn bản là tôi không thấy được ở em chút tương lai nào."
" Em......"
Chử Hà cuối cùng khép lại cuốn sổ ghi chép, "Em đối với trượt băng yêu quý tôi rất cảm động. Nhưng là thật xin lỗi, tôi không thể chấp nhận em."
.................................
Đường Tuyết không nhớ rõ mình làm thế nào ra khỏi sân trượt băng, dù sao đi vẫn là đi, nhìn dưới đất phát hiện bóng của mình, cô ngẩng đầu, thế mà mình cũng ở dưới mặt trời rồi.
Cô vuốt vuốt mi mắt bị mặt trời chiếu vào, cúi đầu xuống, tiếp tục đi.
Kỳ thật kết quả này cô cũng đã đoán trước, chỉ là khi phải đối mặt, lại thấy khổ sở.
Khổ sở đến độ muốn khóc.
Lê Ngữ Băng bên cạnh, cúi xuống nhìn cô. Đầu của cô chôn xuống rất thấp, cậu chỉ có thể nhìn đến cái ót đen nhánh, bộ dạng cô ủ rũ cúi đầu thật giống một con gà trống bại trận.
Lê Ngữ Băng cảm thấy kì quái. Cậu đặc biết quen với dáng vẻ ra oai của Đường Tuyết, thời điểm cô ra oai, cậu là nhịn không được muốn để cô cúi đầu. Thế nhưng bây giờ thấy bộ dạng cô như vậy, cậu phát giác mình không thể tiếp tục nhìn cô như vậy nữa...
Nâng trán, cậu cảm giác mình cũng thật là khó hiểu...
Hai người cứ như vậy trầm mặc bước đi, không ai nói lời nào.
Lúc Đường Tuyết lấy xe đạp, Lê Ngữ Băng đột nhiên đè lại bờ vai của cô, nói:" Cậu chờ một chút."
Cô ngẩng đầu:" Hử?" một tiếng. Còn chưa kịp khôi phục lại từ đả kích vừa rồi, cho nên động tác cùng phản ứng đều chậm nửa nhịp.
"Chờ tôi ở đây, đừng nhúc nhích." Lê Ngữ Băng nói xong, quay đầu chạy đi.
Cậu chạy thật là nhanh, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Đường Tuyết còn cầm trong tay chìa khóa xe, chằm chằm nhìn về phía cậu vừa chạy đi, tự nhủ:" Làm gì không biết?"
Mằ dù không hiểu thấu nhưng cậu bảo cô đợi thì cô cũng sẽ đợi đi, dù sao cũng không có việc gì làm.
Đại khái là mười mấy phút sau, Lê Ngữ Băng lại hùng hổ chạy về.
Trên mặt cậu còn treo ý cười, đứng trong ánh nắng nhìn cô.
Đường Tuyết kỳ quái nói:" Có việc gì?"
Lê Ngữ Băng cười:" Ngày mai đi báo danh."
Đường Tuyết càng thêm không rõ ràng:" Báo báo cái gì cơ?"
"Cậu bị choáng à?" Cậu đẩy đầu cô một cái:" Đương nhiên là đội trượt tốc độ quãng ngắn."
"Cậu mới bị choáng đấy! Tôi vừa rồi rõ ràng đã bị Chử huấn luyện từ chối."
Lê Ngữ Băng ôm cánh tay:" Tôi vừa mới cầu xin coi ấy nửa ngày, cô ấy lại đồng ý."
"Thật...thật sao?" Đường Tuyết không thể tin được. Lúc đầu tâm tình rơi tận hố sâu, nay lại cao phất lên, trái tim cũng nhảy nhót một trận. Cô kích động nuốt một chút nước bọt, nghĩ nghĩ lại lo lắng Lê Ngữ Băng đùa chơi mình, lại cảnh giác nhìn cậu:" Lê Ngữ Băng cậu đừng có mà đùa tôi, thời điểm này không nên cùng tôi nói đùa, tôi sẽ nổ cho cậu xem.
"Thật. Nhưng mà trong đội không thể phát trợ cấp cho cậu. Và trong vòng nửa năm cậu phải lấy được bằng vận động viên cấp hai."
Đường Tuyết một mặt hoài nghi:" Tôi vẫn là không thể tin được lại có chuyện tốt như vậy. Rõ ràng vừa rồi tôi bị Chử huấn luyện viên cự tuyệt như vậy, đến một chỗ trống cũng không để lại cho tôi... Cuối cùng làm sao mà cậu thuyết phục được cô ấy vậy?"
Lê Ngữ Băng biểu cảm có chút thần bí:" Tôi có bí quyết riêng."
Đường Tuyết tới gần cậu một chút, tò mò hỏi:" Là gì ấy?"
Lê Ngữ Băng liếc nhìn cô, thấy dáng vẻ một mặt tò mò cùng con măt sáng ngời của cô, liền biết cuối cùng cô đã trở về bộ dáng như ban đầu. Cậu cười, bấm ngón tay gõ lên đầu cô:" Nói ra hù chết cậu."
Đường Tuyết rúc đầu về, ôm đầu. Cân nhắc đến vừa rồi cậu giúp cô đại ân, cơ hồ không do dự mà tha thứ cho cậu.
Tóm lại tâm tình của cô lại tốt trở lại rồi. Hôm nay đúng là đại bi đại hỉ, thay đổi rất nhanh, so với ngồi cáp treo còn kích thích hơn.
"Lê Ngữ Băng, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt." Đường Tuyết ôm đầu cười nói.
Lê Ngữ Băng gật đầu:" Cậu định báo đáp tôi thế nào?"
"Tôi mời cậu ăn cơm."
"Không có thành ý."
"Địa điểm tùy cậu chọn."
"Chúng ta là vận động viên, đối với ăn uống cũng không hứng thú lắm."
"Ừm..." Ngón trỏ Đường Tuyết giữ lấy cái cằm nghĩ nghĩ, cuối cùng đem quyền chủ động cho cậu:" Cậu nói đi, muốn cái gì?"
"Tôi muốn cậu...." cậu nói đến đây cố ý dừng lại một chút, mới nói tiếp:" Tiếp tục làm tùy tùng của tôi."
"Cậu..cậu.." Đường Tuyết một hơi buồn bực tại ngực, ngón chỏ chỉ chỉ cậu, một mặt giật mình:" Cậu đối với tôi tốt như vậy, thì ra là chờ thờ khắc này."
Lê Ngữ Băng cười híp mắt nhìn cô.
Đường Tuyết lại nâng lên một ngón tay, hướng về phía cậu tươi cười làm động tác chữ "V", Lê Ngữ Băng không hiểu cho lắm, nhưng vẫn hòa khí mà đáp lại một chữ "V".
Sau đó Đường Tuyết híp mắt, chậm chạp thu hồi lại ngón trỏ, cuối cùng chỉ còn lại một ngón giữa giơ trước mặt cậu.
Lê Ngữ Băng cười, "Ồ" một tiếng. Sau đó cậu đưa tay, dùng hai ngón tay nắm vuốt cô tay cô, ung dung lay lay một chút. Nói:" Cậu có biết cậu làm như thế là biểu đạt cái gì không?" Nói xong, tới gần một chút, cúi đầu, hạ giọng, chậm chạp nói:" Cậu, muốn, làm, tôi."
Đường Tuyết:"...." sau đó xoay người rời đi. Trên tay vẫn còn cầm chìa khóa xe.
Lê Ngữ Băng đứng tại chỗ, cúi đầu cười trầm.
Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu xuống, rơi vào phía sau vành tai của cậu, tại nơi da thịt nhẵn nhụi mẫn cảm ấy phơi ra một tầng thật nhỏ màu hồng phấn.
Đường Tuyết vì lần khảo nghiệm này, luyện tập sớm mấy ngày, nhưng cũng không dám tập luyện quá sức, lo lắng mệt nhọc quá độ. Dù sao cũng lâu rồi chưa có vận động với cường độ cao.
Đảo mắt hết một vòng. Đường Tuyết đi theo Lê Ngữ Băng vào khu tây. Đây cũng là lần thứ hai cô đến nơi này. Lần trước đến đây chính cô cùng Lê Ngữ Băng đùa nghịch lưu manh rồi để mất mặt đấy sao...?
Sân đội trượt băng quãng ngắn gần sát bên đội trượt băng nghệ thuật của Dụ Ngôn. Lê Ngữ Băng dẫn Đường Tuyết đến trước cửa, chỉ chỉ nói: " Chính cậu tự mình vào đi, đi tìm huấn luyện viên Chử nói chuyện."
Đường Tuyết đứng bất động tại chỗ, có chút khó khăn ấp úng nói: " Nếu không, thì cậu cùng tôi đi xem chút, thế nào?"
Lê Ngữ Băng khoanh tay, nhìn cô cười: " Không nghĩ là cậu cũng biết sợ ha?"
Đường Tuyết cho là cô không phải sợ, chỉ là có người đi cùng sẽ làm tăng thêm động lực mà...
Cô cứ thế đứng đó không nói lời nào, lọt vào mắt Lê Ngữ Băng lại nhìn ra trong thần thái chần chừ của cô lại có mấy phần thẹn thùng, cậu sờ lên đầu, ha, sợ thì nói là sợ đi.
Đường Tuyết chỉ coi là Lê Ngữ Băng sẽ không theo cùng vào, thế là quyết định xoay người đi vào nơi huấn luyện.
Lê Ngữ Băng lại chân dài một bước hai bước đi, chậm rãi ung dung đi phía sau. Cậu thân hình cao lớn, bước đi như người bình thường đặt vào cậu liền xem rất thoải mái nhàn nhã.
Chử Hà đang theo dõi đội viên làm huấn luyện, ngẩng đầu một cái thấy tiểu cô nương đang tiến vào sân trượt. Tiểu cô nương đầu tóc ngắn, mắt to, trên mặt mang chút trẻ thơ mập mạp, dáng dấp nhìn rất đẹp. Người đứng phía sau, Lê Ngữ Băng, mắt dõi theo sát, dáng vẻ ngoan ngoãn, cỡ nào nhìn như chú chó. Chỉ kém là trên tay cô bé kia không cầm thêm sợi dây buộc cổ lại.
Chử Hà cho tới bây giờ cũng chưa có nhìn qua bộ dạng này của Lê Ngữ băng, cảm thấy hiếm lạ, nhịn không được phốc phốc nở nụ cười.
Lê Ngữ Băng nhìn thấy Chử hà, hướng cô giơ tay:" Chử huấn luyện."
Đường Tuyết đi qua, cúi đầu, " Chào Chử huấn luyện." sau đó nâng mắt, vụng trộm dò xét xem Chử huấn luyện.
Nghe nói Chử huấn luyện này con cái cũng đều đã lên đại học nhưng cô trông còn rất trẻ, vẻ ngoài như tầm ba mươi. Mái tóc màu nâu được cắt ngắn, đôi mắt nhỏ một mí dài hẹp, bờ môi mỏng, điểm trên mặt làn những đốm tàn nhang.
Thời điểm Đương Tuyết nhìn cô ấy thì Chử hà cũng đang đánh giá người trước mặt.
Chỉ cần nhìn thân hình đã thấy rất đạt tiêu chuẩn, dáng người tỉ lệ tốt, eo nhỏ chân dài. Dặc biệt là chân thẳng một đường, thật đúng là sinh ra để trượt tốc độ.
Chử Hà để Đường Tuyết thay quần áo, trước làm nóng người. Sau đó Đường tuyết đó cô lấy đồng hồ bấm giờ đo tốc độ trượt của Đường Tuyết.
Trước đó năm mét, Đường Tuyết dường như đem cả sức lực bình thường xuất ra, trượt đến điểm cuối cùng cô len lén liếc Chử Hà một chút gặp lúc Chử hà đầu mi đang giãn chợt nhíu lại.
Tim Đường Tuyết khẽ siết chặt.
Tiếp đo một nghìn mét cùng một nghìn năm trăm mét, lông mày Chử Hà càng lúc càng nhăn chặt. Cuối cùng khe khẽ thở dài.
Đường Tuyết cũng biết thành tích này của mình không thực xuất sắc, cô ra khu sân băng tiến đến bên Chử Hà khẽ nhẹ giọng," Em thật lâu rồi chưa có tập luyện qua."
"Nhìn ra được, " Chử Hà nói.
Đường Tuyết cảm thấy rất buồn bực.
" Em trước cứ thay quần áo ra, chúng ta làm chút khảo nghiệm cơ thể."
" Dạ!"
Làm xong khảo nghiệm cơ thể, Chử Hà liếc nhìn ghi chép trên tay. Đường Tuyết đứng bên giống như chuẩn bị nhận thi hành án, trong lòng nóng như lửa đốt, hô hấp cũng không đều.
Chử Hà cân nhắc tìm một chút để tìm từ, mới mở miệng nói. " Ừ, xem ra kiến thức cơ bản của em cũng không tệ."
" Cảm ơn Chử huấn luyện."
" Nhưng là đã quá lâu không tập nên cơ bắp bị thoái hóa nghiêm trọng. Khoảng cách so với vận động viên chuyên nghiệp khá lớn. Em hiểu ý tôi không?"
" Em.... em có thể cố gắng."
Chử Hà nhìn vào mắt Đường Tuyết, đôi mắt sang linh động, bên trong như chứa ngọn lửa nhỏ chân thành, cô đột nhiên không nói được nữa. Chính là nhìn Đường Tuyết vẫn là đứa trẻ, rất sợ làm tổn thương cô.
Thế nhưng dù sao cũng vẫn phải nói ra. Chử Hà thở dài:" Em nói em có thể cố gắng, nhưng em xác định cố gắng thì đạt được kết quả sao? Hoặc là em cố gắng bao nhiêu mới đạt được kết quả đây? Môn trượt băng cầu này rất được đề cao, tôi cùng cả đội cũng phải chịu rất nhiều áp lực về thành tích, điểm này hẳn Lê Ngữ Băng có thể hóa giải. Bên cậu ta môn khúc côn cầu vấn đề nghiêm trọng hơn một chút. Chúng tôi cũng không thể nào đem tài nguyên tinh lực đi linh tinh, Nói thế nào đây, căn bản là tôi không thấy được ở em chút tương lai nào."
" Em......"
Chử Hà cuối cùng khép lại cuốn sổ ghi chép, "Em đối với trượt băng yêu quý tôi rất cảm động. Nhưng là thật xin lỗi, tôi không thể chấp nhận em."
.................................
Đường Tuyết không nhớ rõ mình làm thế nào ra khỏi sân trượt băng, dù sao đi vẫn là đi, nhìn dưới đất phát hiện bóng của mình, cô ngẩng đầu, thế mà mình cũng ở dưới mặt trời rồi.
Cô vuốt vuốt mi mắt bị mặt trời chiếu vào, cúi đầu xuống, tiếp tục đi.
Kỳ thật kết quả này cô cũng đã đoán trước, chỉ là khi phải đối mặt, lại thấy khổ sở.
Khổ sở đến độ muốn khóc.
Lê Ngữ Băng bên cạnh, cúi xuống nhìn cô. Đầu của cô chôn xuống rất thấp, cậu chỉ có thể nhìn đến cái ót đen nhánh, bộ dạng cô ủ rũ cúi đầu thật giống một con gà trống bại trận.
Lê Ngữ Băng cảm thấy kì quái. Cậu đặc biết quen với dáng vẻ ra oai của Đường Tuyết, thời điểm cô ra oai, cậu là nhịn không được muốn để cô cúi đầu. Thế nhưng bây giờ thấy bộ dạng cô như vậy, cậu phát giác mình không thể tiếp tục nhìn cô như vậy nữa...
Nâng trán, cậu cảm giác mình cũng thật là khó hiểu...
Hai người cứ như vậy trầm mặc bước đi, không ai nói lời nào.
Lúc Đường Tuyết lấy xe đạp, Lê Ngữ Băng đột nhiên đè lại bờ vai của cô, nói:" Cậu chờ một chút."
Cô ngẩng đầu:" Hử?" một tiếng. Còn chưa kịp khôi phục lại từ đả kích vừa rồi, cho nên động tác cùng phản ứng đều chậm nửa nhịp.
"Chờ tôi ở đây, đừng nhúc nhích." Lê Ngữ Băng nói xong, quay đầu chạy đi.
Cậu chạy thật là nhanh, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Đường Tuyết còn cầm trong tay chìa khóa xe, chằm chằm nhìn về phía cậu vừa chạy đi, tự nhủ:" Làm gì không biết?"
Mằ dù không hiểu thấu nhưng cậu bảo cô đợi thì cô cũng sẽ đợi đi, dù sao cũng không có việc gì làm.
Đại khái là mười mấy phút sau, Lê Ngữ Băng lại hùng hổ chạy về.
Trên mặt cậu còn treo ý cười, đứng trong ánh nắng nhìn cô.
Đường Tuyết kỳ quái nói:" Có việc gì?"
Lê Ngữ Băng cười:" Ngày mai đi báo danh."
Đường Tuyết càng thêm không rõ ràng:" Báo báo cái gì cơ?"
"Cậu bị choáng à?" Cậu đẩy đầu cô một cái:" Đương nhiên là đội trượt tốc độ quãng ngắn."
"Cậu mới bị choáng đấy! Tôi vừa rồi rõ ràng đã bị Chử huấn luyện từ chối."
Lê Ngữ Băng ôm cánh tay:" Tôi vừa mới cầu xin coi ấy nửa ngày, cô ấy lại đồng ý."
"Thật...thật sao?" Đường Tuyết không thể tin được. Lúc đầu tâm tình rơi tận hố sâu, nay lại cao phất lên, trái tim cũng nhảy nhót một trận. Cô kích động nuốt một chút nước bọt, nghĩ nghĩ lại lo lắng Lê Ngữ Băng đùa chơi mình, lại cảnh giác nhìn cậu:" Lê Ngữ Băng cậu đừng có mà đùa tôi, thời điểm này không nên cùng tôi nói đùa, tôi sẽ nổ cho cậu xem.
"Thật. Nhưng mà trong đội không thể phát trợ cấp cho cậu. Và trong vòng nửa năm cậu phải lấy được bằng vận động viên cấp hai."
Đường Tuyết một mặt hoài nghi:" Tôi vẫn là không thể tin được lại có chuyện tốt như vậy. Rõ ràng vừa rồi tôi bị Chử huấn luyện viên cự tuyệt như vậy, đến một chỗ trống cũng không để lại cho tôi... Cuối cùng làm sao mà cậu thuyết phục được cô ấy vậy?"
Lê Ngữ Băng biểu cảm có chút thần bí:" Tôi có bí quyết riêng."
Đường Tuyết tới gần cậu một chút, tò mò hỏi:" Là gì ấy?"
Lê Ngữ Băng liếc nhìn cô, thấy dáng vẻ một mặt tò mò cùng con măt sáng ngời của cô, liền biết cuối cùng cô đã trở về bộ dáng như ban đầu. Cậu cười, bấm ngón tay gõ lên đầu cô:" Nói ra hù chết cậu."
Đường Tuyết rúc đầu về, ôm đầu. Cân nhắc đến vừa rồi cậu giúp cô đại ân, cơ hồ không do dự mà tha thứ cho cậu.
Tóm lại tâm tình của cô lại tốt trở lại rồi. Hôm nay đúng là đại bi đại hỉ, thay đổi rất nhanh, so với ngồi cáp treo còn kích thích hơn.
"Lê Ngữ Băng, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt." Đường Tuyết ôm đầu cười nói.
Lê Ngữ Băng gật đầu:" Cậu định báo đáp tôi thế nào?"
"Tôi mời cậu ăn cơm."
"Không có thành ý."
"Địa điểm tùy cậu chọn."
"Chúng ta là vận động viên, đối với ăn uống cũng không hứng thú lắm."
"Ừm..." Ngón trỏ Đường Tuyết giữ lấy cái cằm nghĩ nghĩ, cuối cùng đem quyền chủ động cho cậu:" Cậu nói đi, muốn cái gì?"
"Tôi muốn cậu...." cậu nói đến đây cố ý dừng lại một chút, mới nói tiếp:" Tiếp tục làm tùy tùng của tôi."
"Cậu..cậu.." Đường Tuyết một hơi buồn bực tại ngực, ngón chỏ chỉ chỉ cậu, một mặt giật mình:" Cậu đối với tôi tốt như vậy, thì ra là chờ thờ khắc này."
Lê Ngữ Băng cười híp mắt nhìn cô.
Đường Tuyết lại nâng lên một ngón tay, hướng về phía cậu tươi cười làm động tác chữ "V", Lê Ngữ Băng không hiểu cho lắm, nhưng vẫn hòa khí mà đáp lại một chữ "V".
Sau đó Đường Tuyết híp mắt, chậm chạp thu hồi lại ngón trỏ, cuối cùng chỉ còn lại một ngón giữa giơ trước mặt cậu.
Lê Ngữ Băng cười, "Ồ" một tiếng. Sau đó cậu đưa tay, dùng hai ngón tay nắm vuốt cô tay cô, ung dung lay lay một chút. Nói:" Cậu có biết cậu làm như thế là biểu đạt cái gì không?" Nói xong, tới gần một chút, cúi đầu, hạ giọng, chậm chạp nói:" Cậu, muốn, làm, tôi."
Đường Tuyết:"...." sau đó xoay người rời đi. Trên tay vẫn còn cầm chìa khóa xe.
Lê Ngữ Băng đứng tại chỗ, cúi đầu cười trầm.
Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu xuống, rơi vào phía sau vành tai của cậu, tại nơi da thịt nhẵn nhụi mẫn cảm ấy phơi ra một tầng thật nhỏ màu hồng phấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook