Lê Hấp Đường Phèn
-
Chương 30: Phòng học âm nhạc 2
Lê Ngữ Băng cảm thấy không đúng, bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Đường Tuyết nắm lấy cái còng tay màu đen, một tay của cậu đã bị cô còng lại, một cánh tay khác cũng đã bị cô bắt lấy.
____
Lê Ngữ Băng không kịp nghĩ, theo bản năng giật tay lại.
Thấy con cừu non muốn chạy đi, Đường Tuyết sao có thể bỏ qua, vội vàng gắt gao bắt lấy còng tay:" Đừng nhúc nhích."
Lê Ngữ Băng nào còn tâm trí mà nghe nói, dùng sức giật cánh tay chỉ muốn thoát khỏi cô. Có thể là cậu dùng sức quá mạnh, cô còn chưa kịp phòng bị, cả người đi theo còng tay bị kéo một cái, suýt nữa bổ nhào trên người cậu.
Đường Tuyết có chút nóng nảy, một tay nắm chặt còng tay, tay kia bắt cánh tay còn lại của Lê Ngữ Băng tránh để cậu giở thủ đoạn. Đáng tiếc cánh tay cậu so với cô mạnh hơn nhiều, giơ cánh tay về sau lẩn trốn, cô liền đuổi đến khó khăn, đem hết toàn lực mà chỉ có thể chạm vào, kéo kéo nhưng vẫn không động.
"Cậu định làm gì?" Lê Ngữ Băng cau mày hỏi.
"Phối hợp một chút đi." Đường Tuyết vẫn còn cố gắng.
Cô ở gần cậu, không quan tâm, lôi kéo ở giữa, thân thể hai người không tránh khỏi có chút ma sát đụng vào. Lê Ngữ Băng cảm giác tứ chi cô mềm mại, yếu ớt như không chịu nổi một đòn, cậu sợ làm cô bị thương, không dám dùng quá sức phản kháng, chỉ nhẹ nhàng né tránh. Cậu càng tránh, cô lại càng đuổi đến cùng, cả người đều muốn dính sát.
Hai người sát lại gần như vậy, gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận được cỗ hương thơm nhàn nhạt kia trên người cô. Tươi mát, mềm mại, chỉ thuộc về con gái, mơ hồ tựa như mưa phùn, vừa lạ lẫm lại mới mẻ, quanh quẩn tinh tế, không cách nào ngăn cản.
Lê Ngữ Băng lung lay tinh thần một chút.
Thời điểm cậu ngẩn người, Đường Tuyết sốt ruột trực tiếp bổ nhào lên người cậu.
Sau đó thừa dịp cậu chưa kịp phản ứng, cực nhanh đem tay còn lại của cậu còng vào.
Lê Ngữ Băng nằm ngửa trên sàn nhà, nhìn cô từ đầu đến cuối. Cô quỳ gối bên thân thể của cậu, bởi vì quá kích động, trên mặt đỏ bừng, con mắt tỏa sáng. Tóc ngắn màu đen bởi vì trọng lực tác dụng rũ xuống bên mặt, theo động tác của cô khẽ đung đưa. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nghiêng chiếu vào, bị cô ngăn lại ở phía sau.
Cái góc độ này có thể gọi là hoàn mỹ.
Cô thấy Lê Ngữ Băng nhìn mình, liền nhìn cậu nháy mắt, môi cười cười.
Lê Ngữ Băng trong đầu có chút lộn xộn, dời mắt đi tránh ánh mắt của cô, giật giật tay, phát hiện cuối cùng mình đã bị còng.
Giãy giãy, giãy dụa mà không thoát.
Phá còng tay, nhưng còn rất chắc chắn.
Lê Ngữ Băng cau mày, nói:" Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
Đường Tuyết từ phía trên thân thể của cậu lui xuống, dùng giọng điệu như đang khiển trách nói:" Lê Ngữ Băng, là cậu, là cậu buộc tôi đi đến con đường phạm pháp phạm tội."
Lê Ngữ Băng muốn ngồi dậy, cô đột nhiên đè lấy chân của cậu:" Không được nhúc nhích."
Cách một tầng vải vóc, cậu vẫn cảm nhận được từ tay cô hình dạng và nhiệt độ.
Tâm cậu tự lưu động, trong thân thể giống như có đồ vật gì muốn mọc ra, cái này khiến cậu cảm giác không tốt lắm. Cậu nhẹ nhàng thở hắt ra, buông lỏng thân thể, nằm trên mặt đất yên lặng nhìn cô, nói:" Cậu muốn làm gì? Nhanh lên một chút."
Đường Tuyết trước tiên đem điện thoại chống lên đến đến đặt ở sau ban công, đối diện cậu.
Lê Ngữ Băng nghĩ thầm, lưu manh này không biết xấu hổ, không biết thẹn còn muốn thu hình lại.
Sau đó cô từ trong túi xách lấy ra không ít thứ, triển khai từng cái một: Dao phẫu thuật, băng gạc, cồn y dụng.
Lông mày Lê Ngữ Băng nhảy một cái.
Đường Tuyết cầm lấy dao giải phẫu, nhẹ nhàng linh hoạt, khẽ xoay qua xoay lại, động tác gọi là rất man rợ.
Lê Ngữ Băng nhịn không được nói:" Khóa học giải phẫu bên trên của cậu chủ yếu là biểu diễn nghiệp dư à?"
"Bớt nói nhảm." Đường Tuyết bắt lấy đao, cười gằn nguýt cậu một cái:" Tôi thực hành giải phẫu bên trên đều không tốt lắm, thầy giáo nói phải luyện tập bên ngoài nhiều hơn. Cho nên bây giờ, cậu có ngại hay không cho tôi luyện một chút?"
Lê Ngữ Băng bất động, không nói chuyện, quan sát biểu cảm của cô.
"Muốn từ nơi nào bắt đầu đây ta....." Đường Tuyết kéo dài âm điệu, đưa tay vỗ vỗ mặt của cậu:" Gương mặt đúng là không tệ, một đao kia xuống dưới thì khá là đáng tiếc."
Lê Ngữ Băng nhìn cô chằm chằm thấp giọng nói:" Cậu cảm thấy tôi đẹp trai sao?"
Đường Tuyết có chút quýnh, chỉ chỉ cậu:" Không sai, rất biết bắt trọng điểm." Ánh mắt dọc theo thân thể của cậu mà đảo qua,
một đường xuống phía dưới.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng ở giữa hai chân cậu, nâng cằm lên đánh giá.
Đường Tuyết lấy đao nói:" Vậy tôi sẽ giải phẫu cái nho nhỏ kia của cậu giúp cậu hạn chế sinh đẻ." Nói xong câu đó, lặng lẽ meo meo quan sát nét mặt của cậu.
Lê Ngữ Băng cũng đang nhìn cô, lúc ánh mắt cô nhìn sang, cậu hơi nheo mắt, ánh mắt âm u rơi trên mặt cô.
"Đừng đùa." Cậu nói. Thanh âm trầm thấp.
Đường Tuyết cảm giác nét mặt của cậu có hơi kì quái, nhưng chắc chắn không phải sợ hãi. Cô có hơi thất vọng, còn có chút không dám tin, hỏi cậu:" Thật là cậu không sợ? Bây giờ tôi lập tức thiến cậu "
Nếu đổi lại là một người khác, đột nhiên đối xử với Lê Ngữ Băng như thế này, không chừng cậu sẽ biết sợ thật. Nhưng mà cậu không sợ Đường Tuyết, bởi vì cậu hiểu rõ cô, biết cô là hạng người nào, giới hạn làm việc đến đâu.
Bởi vì thân thuộc cho nên tin tưởng.
Lê Ngữ Băng ngực phập phồng, nói:" Tôi lặp lại lần nữa, đừng đùa, nếu không cậu tự gánh lấy hậu quả."
Đường Tuyết không sợ lời uy hiếp của cậu, cùng lắm cô bây giờ đâm lao phải theo lao. Lúc đầu chỉ nghĩ muốn hù dọa cậu một chút. Vì để tránh bị thương, dao giải phẫu đều là đặt mua trên mạng, nhìn rất dọa người nhưng thực ra đến bổ táo cũng không cắt không ra.
Đao là giả, diễn mới là thật. Cô tự cho là mình có thể làm như thật, bất kể là ai bị uy hiếp cắt JJ như vậy, đều phải bị dọa đến tè ra quần quỳ xuống đất cầu xin tha thứ chứ?
Có thể riêng Lê Ngữ Băng thì không, cậu nhìn chằm chằm cô, giống như đang đợi cô xuống dao.
Chẳng lẽ cậu ta căn bản không có JJ, cho nên mới không sợ hãi?
Không được, lão tử không tin là sẽ không dọa được cậu.
Đường Tuyết quyết định chắc chắn, làm bộ như muốn thoát quần của cậu. Áo thể thao bên ngoài bị vung lên, bên trong áo thun cũng lưu tình mà vạch lên, cô liền nhìn thấy bụng của cậu.
Bụng dưới bằng phẳng, một chút thịt thừa cũng không có, bởi vì lâu không ra ánh nắng màu da trắng nõn. Lúc này thân thể bị căng đến thật chặt, cơ bụng có chút phồng lên, từng khối chỉnh tề rõ ràng, trông như socola trắng.
Đường Tuyết có chút cao hứng, huýt sáo cười hì hì:" Vóc dáng rất khá nha."
Da thịt của mình lõa lồ bên trong tầm mắt của đối phương, cái này khiến cho Lê Ngữ Băng bên ngoài có chút khó chịu, nhưng lại ẩn ẩn có chút hưng phấn. Cơn hưng phấn này là bản năng của thân thể, cậu không có cách nào khống chế. Cảm giác được tình thế dần dần mất kiểm soát, Lê Ngữ Băng không thể làm gì khác hơn nhắm hai mắt lại, một lần cuối cùng cảnh cáo cô:" Đừng làm loạn...."
Đường Tuyết cho rằng Lê Ngữ Băng đã bị mình hù chết, mặt ngoài còn cứng hơn cả áo chống đạn. Cô sờ lấy ven quần thể tha, giả bộ như muốn thoát quần của cậu, một bên híp mắt cười quan sát nét mặt cậu.
Đầu ngón tay thiếu nữ mềm mại tinh tế lại tỉ mỉ, trong lúc lơ đãng chạm phải da thịt trên bụng của cậu. Cảm giác kia, tựa như một thùng thuốc nổ gặp phải ngọn lửa, oanh____ toàn nổ.
Lê Ngữ Băng trên trán toát ra mồ hôi, ngực phập phồng kịch liệt, cô khó hiểu thu hồi ánh nhìn cậu. Quét qua, giật nảy mình, "A.."
Thân thể nhảy ngược một cái, dao giải phẫu cũng ném đi.
Giữa hai chân Lê Ngữ Băng tựa như có tòa núi nhỏ.
Đường Tuyết quả thật không thể tin được, trong bầu không khí khẩn trương như vậy cậu ta còn có thể... Ách..
"Cậu.. " Đường Tuyết bị xấu hổ một trận đến nóng mặt, đầu óc có chút hỗn loạn, không biết nên nói cái gì.
Sau đó cô đột nhiên nghĩ ra, nghe nói nam giới muốn đi ngoài, cái chỗ kia hình như cũng sẽ biến lớn. Thế là cô chỉ vào Lê Ngữ Băng, dùng giọng điệu không xác định, hỏi:" Cậu, cậu, cậu như vậy là sợ bị tè ra quần đúng không?"
Lê Ngữ Băng:"........."
Đường Tuyết cảm giác nét mặt của cậu rất không thích hợp, nhìn dáng vẻ thật là nguy hiểm. Cô đem đồ vật thu lại, móc ra một cái chìa khóa ném xuống đất:" Cậu tự đi nhà cầu đi, tôi đi đây, bái bai."
Nói xong bước qua cậu, chạy thật nhanh ra ngoài.
Lê Ngữ Bằn nằm một hồi trên mặt đất, chờ thân thể bình phục một chút cậu mới sờ lên chìa khóa mở còng tay.
Phát ngốc một lát, nhìn thời gian một chút, buổi chiều còn phải huấn luyện, thế là thu dọn đồ đạc cũng muốn rời đi.
Lúc thu đồ đạc, cậu nhìn thấy trên ban công điện thoại của Đường Tuyết bị rơi. Điện thoại kia vẫn còn cần cù chăm chỉ ghi chép.
Lê Ngữ Băng cầm điện thoại di động lên, ngừng thu hình, đem đoạn video này trực tiếp xóa đi. Xóa xong video, đang muốn đóng cửa, vừa lúc có người gửi Wechat cho Đường Tuyết.
Cái này nếu là người khác cậu chắc chắn không nhìn, nhưng biệt danh hiện ra là" Dụ Ngôn".
Thấy cậu ta cũng có chút liên quan đến tên hỗn đản Đường Tuyết. Cuối cùng ranh giới đạo đức của Lê Ngữ Băng luôn muốn hạ thấp xuống, lúc này nhìn lén tin nhắn của người ta, một chút áp lực tâm lí cũng không có.
Dụ Ngôn:" Đang làm cái gì?"
Lông mày Lê Ngữ Băng nhíu lại, giúp Đường Tuyết nhắn lại.
Đường Tuyết:" Vừa mới đi sờ vật cứng rắn của Lê Ngữ Băng.
Dụ Ngôn:......
____
Lê Ngữ Băng không kịp nghĩ, theo bản năng giật tay lại.
Thấy con cừu non muốn chạy đi, Đường Tuyết sao có thể bỏ qua, vội vàng gắt gao bắt lấy còng tay:" Đừng nhúc nhích."
Lê Ngữ Băng nào còn tâm trí mà nghe nói, dùng sức giật cánh tay chỉ muốn thoát khỏi cô. Có thể là cậu dùng sức quá mạnh, cô còn chưa kịp phòng bị, cả người đi theo còng tay bị kéo một cái, suýt nữa bổ nhào trên người cậu.
Đường Tuyết có chút nóng nảy, một tay nắm chặt còng tay, tay kia bắt cánh tay còn lại của Lê Ngữ Băng tránh để cậu giở thủ đoạn. Đáng tiếc cánh tay cậu so với cô mạnh hơn nhiều, giơ cánh tay về sau lẩn trốn, cô liền đuổi đến khó khăn, đem hết toàn lực mà chỉ có thể chạm vào, kéo kéo nhưng vẫn không động.
"Cậu định làm gì?" Lê Ngữ Băng cau mày hỏi.
"Phối hợp một chút đi." Đường Tuyết vẫn còn cố gắng.
Cô ở gần cậu, không quan tâm, lôi kéo ở giữa, thân thể hai người không tránh khỏi có chút ma sát đụng vào. Lê Ngữ Băng cảm giác tứ chi cô mềm mại, yếu ớt như không chịu nổi một đòn, cậu sợ làm cô bị thương, không dám dùng quá sức phản kháng, chỉ nhẹ nhàng né tránh. Cậu càng tránh, cô lại càng đuổi đến cùng, cả người đều muốn dính sát.
Hai người sát lại gần như vậy, gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận được cỗ hương thơm nhàn nhạt kia trên người cô. Tươi mát, mềm mại, chỉ thuộc về con gái, mơ hồ tựa như mưa phùn, vừa lạ lẫm lại mới mẻ, quanh quẩn tinh tế, không cách nào ngăn cản.
Lê Ngữ Băng lung lay tinh thần một chút.
Thời điểm cậu ngẩn người, Đường Tuyết sốt ruột trực tiếp bổ nhào lên người cậu.
Sau đó thừa dịp cậu chưa kịp phản ứng, cực nhanh đem tay còn lại của cậu còng vào.
Lê Ngữ Băng nằm ngửa trên sàn nhà, nhìn cô từ đầu đến cuối. Cô quỳ gối bên thân thể của cậu, bởi vì quá kích động, trên mặt đỏ bừng, con mắt tỏa sáng. Tóc ngắn màu đen bởi vì trọng lực tác dụng rũ xuống bên mặt, theo động tác của cô khẽ đung đưa. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nghiêng chiếu vào, bị cô ngăn lại ở phía sau.
Cái góc độ này có thể gọi là hoàn mỹ.
Cô thấy Lê Ngữ Băng nhìn mình, liền nhìn cậu nháy mắt, môi cười cười.
Lê Ngữ Băng trong đầu có chút lộn xộn, dời mắt đi tránh ánh mắt của cô, giật giật tay, phát hiện cuối cùng mình đã bị còng.
Giãy giãy, giãy dụa mà không thoát.
Phá còng tay, nhưng còn rất chắc chắn.
Lê Ngữ Băng cau mày, nói:" Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
Đường Tuyết từ phía trên thân thể của cậu lui xuống, dùng giọng điệu như đang khiển trách nói:" Lê Ngữ Băng, là cậu, là cậu buộc tôi đi đến con đường phạm pháp phạm tội."
Lê Ngữ Băng muốn ngồi dậy, cô đột nhiên đè lấy chân của cậu:" Không được nhúc nhích."
Cách một tầng vải vóc, cậu vẫn cảm nhận được từ tay cô hình dạng và nhiệt độ.
Tâm cậu tự lưu động, trong thân thể giống như có đồ vật gì muốn mọc ra, cái này khiến cậu cảm giác không tốt lắm. Cậu nhẹ nhàng thở hắt ra, buông lỏng thân thể, nằm trên mặt đất yên lặng nhìn cô, nói:" Cậu muốn làm gì? Nhanh lên một chút."
Đường Tuyết trước tiên đem điện thoại chống lên đến đến đặt ở sau ban công, đối diện cậu.
Lê Ngữ Băng nghĩ thầm, lưu manh này không biết xấu hổ, không biết thẹn còn muốn thu hình lại.
Sau đó cô từ trong túi xách lấy ra không ít thứ, triển khai từng cái một: Dao phẫu thuật, băng gạc, cồn y dụng.
Lông mày Lê Ngữ Băng nhảy một cái.
Đường Tuyết cầm lấy dao giải phẫu, nhẹ nhàng linh hoạt, khẽ xoay qua xoay lại, động tác gọi là rất man rợ.
Lê Ngữ Băng nhịn không được nói:" Khóa học giải phẫu bên trên của cậu chủ yếu là biểu diễn nghiệp dư à?"
"Bớt nói nhảm." Đường Tuyết bắt lấy đao, cười gằn nguýt cậu một cái:" Tôi thực hành giải phẫu bên trên đều không tốt lắm, thầy giáo nói phải luyện tập bên ngoài nhiều hơn. Cho nên bây giờ, cậu có ngại hay không cho tôi luyện một chút?"
Lê Ngữ Băng bất động, không nói chuyện, quan sát biểu cảm của cô.
"Muốn từ nơi nào bắt đầu đây ta....." Đường Tuyết kéo dài âm điệu, đưa tay vỗ vỗ mặt của cậu:" Gương mặt đúng là không tệ, một đao kia xuống dưới thì khá là đáng tiếc."
Lê Ngữ Băng nhìn cô chằm chằm thấp giọng nói:" Cậu cảm thấy tôi đẹp trai sao?"
Đường Tuyết có chút quýnh, chỉ chỉ cậu:" Không sai, rất biết bắt trọng điểm." Ánh mắt dọc theo thân thể của cậu mà đảo qua,
một đường xuống phía dưới.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng ở giữa hai chân cậu, nâng cằm lên đánh giá.
Đường Tuyết lấy đao nói:" Vậy tôi sẽ giải phẫu cái nho nhỏ kia của cậu giúp cậu hạn chế sinh đẻ." Nói xong câu đó, lặng lẽ meo meo quan sát nét mặt của cậu.
Lê Ngữ Băng cũng đang nhìn cô, lúc ánh mắt cô nhìn sang, cậu hơi nheo mắt, ánh mắt âm u rơi trên mặt cô.
"Đừng đùa." Cậu nói. Thanh âm trầm thấp.
Đường Tuyết cảm giác nét mặt của cậu có hơi kì quái, nhưng chắc chắn không phải sợ hãi. Cô có hơi thất vọng, còn có chút không dám tin, hỏi cậu:" Thật là cậu không sợ? Bây giờ tôi lập tức thiến cậu "
Nếu đổi lại là một người khác, đột nhiên đối xử với Lê Ngữ Băng như thế này, không chừng cậu sẽ biết sợ thật. Nhưng mà cậu không sợ Đường Tuyết, bởi vì cậu hiểu rõ cô, biết cô là hạng người nào, giới hạn làm việc đến đâu.
Bởi vì thân thuộc cho nên tin tưởng.
Lê Ngữ Băng ngực phập phồng, nói:" Tôi lặp lại lần nữa, đừng đùa, nếu không cậu tự gánh lấy hậu quả."
Đường Tuyết không sợ lời uy hiếp của cậu, cùng lắm cô bây giờ đâm lao phải theo lao. Lúc đầu chỉ nghĩ muốn hù dọa cậu một chút. Vì để tránh bị thương, dao giải phẫu đều là đặt mua trên mạng, nhìn rất dọa người nhưng thực ra đến bổ táo cũng không cắt không ra.
Đao là giả, diễn mới là thật. Cô tự cho là mình có thể làm như thật, bất kể là ai bị uy hiếp cắt JJ như vậy, đều phải bị dọa đến tè ra quần quỳ xuống đất cầu xin tha thứ chứ?
Có thể riêng Lê Ngữ Băng thì không, cậu nhìn chằm chằm cô, giống như đang đợi cô xuống dao.
Chẳng lẽ cậu ta căn bản không có JJ, cho nên mới không sợ hãi?
Không được, lão tử không tin là sẽ không dọa được cậu.
Đường Tuyết quyết định chắc chắn, làm bộ như muốn thoát quần của cậu. Áo thể thao bên ngoài bị vung lên, bên trong áo thun cũng lưu tình mà vạch lên, cô liền nhìn thấy bụng của cậu.
Bụng dưới bằng phẳng, một chút thịt thừa cũng không có, bởi vì lâu không ra ánh nắng màu da trắng nõn. Lúc này thân thể bị căng đến thật chặt, cơ bụng có chút phồng lên, từng khối chỉnh tề rõ ràng, trông như socola trắng.
Đường Tuyết có chút cao hứng, huýt sáo cười hì hì:" Vóc dáng rất khá nha."
Da thịt của mình lõa lồ bên trong tầm mắt của đối phương, cái này khiến cho Lê Ngữ Băng bên ngoài có chút khó chịu, nhưng lại ẩn ẩn có chút hưng phấn. Cơn hưng phấn này là bản năng của thân thể, cậu không có cách nào khống chế. Cảm giác được tình thế dần dần mất kiểm soát, Lê Ngữ Băng không thể làm gì khác hơn nhắm hai mắt lại, một lần cuối cùng cảnh cáo cô:" Đừng làm loạn...."
Đường Tuyết cho rằng Lê Ngữ Băng đã bị mình hù chết, mặt ngoài còn cứng hơn cả áo chống đạn. Cô sờ lấy ven quần thể tha, giả bộ như muốn thoát quần của cậu, một bên híp mắt cười quan sát nét mặt cậu.
Đầu ngón tay thiếu nữ mềm mại tinh tế lại tỉ mỉ, trong lúc lơ đãng chạm phải da thịt trên bụng của cậu. Cảm giác kia, tựa như một thùng thuốc nổ gặp phải ngọn lửa, oanh____ toàn nổ.
Lê Ngữ Băng trên trán toát ra mồ hôi, ngực phập phồng kịch liệt, cô khó hiểu thu hồi ánh nhìn cậu. Quét qua, giật nảy mình, "A.."
Thân thể nhảy ngược một cái, dao giải phẫu cũng ném đi.
Giữa hai chân Lê Ngữ Băng tựa như có tòa núi nhỏ.
Đường Tuyết quả thật không thể tin được, trong bầu không khí khẩn trương như vậy cậu ta còn có thể... Ách..
"Cậu.. " Đường Tuyết bị xấu hổ một trận đến nóng mặt, đầu óc có chút hỗn loạn, không biết nên nói cái gì.
Sau đó cô đột nhiên nghĩ ra, nghe nói nam giới muốn đi ngoài, cái chỗ kia hình như cũng sẽ biến lớn. Thế là cô chỉ vào Lê Ngữ Băng, dùng giọng điệu không xác định, hỏi:" Cậu, cậu, cậu như vậy là sợ bị tè ra quần đúng không?"
Lê Ngữ Băng:"........."
Đường Tuyết cảm giác nét mặt của cậu rất không thích hợp, nhìn dáng vẻ thật là nguy hiểm. Cô đem đồ vật thu lại, móc ra một cái chìa khóa ném xuống đất:" Cậu tự đi nhà cầu đi, tôi đi đây, bái bai."
Nói xong bước qua cậu, chạy thật nhanh ra ngoài.
Lê Ngữ Bằn nằm một hồi trên mặt đất, chờ thân thể bình phục một chút cậu mới sờ lên chìa khóa mở còng tay.
Phát ngốc một lát, nhìn thời gian một chút, buổi chiều còn phải huấn luyện, thế là thu dọn đồ đạc cũng muốn rời đi.
Lúc thu đồ đạc, cậu nhìn thấy trên ban công điện thoại của Đường Tuyết bị rơi. Điện thoại kia vẫn còn cần cù chăm chỉ ghi chép.
Lê Ngữ Băng cầm điện thoại di động lên, ngừng thu hình, đem đoạn video này trực tiếp xóa đi. Xóa xong video, đang muốn đóng cửa, vừa lúc có người gửi Wechat cho Đường Tuyết.
Cái này nếu là người khác cậu chắc chắn không nhìn, nhưng biệt danh hiện ra là" Dụ Ngôn".
Thấy cậu ta cũng có chút liên quan đến tên hỗn đản Đường Tuyết. Cuối cùng ranh giới đạo đức của Lê Ngữ Băng luôn muốn hạ thấp xuống, lúc này nhìn lén tin nhắn của người ta, một chút áp lực tâm lí cũng không có.
Dụ Ngôn:" Đang làm cái gì?"
Lông mày Lê Ngữ Băng nhíu lại, giúp Đường Tuyết nhắn lại.
Đường Tuyết:" Vừa mới đi sờ vật cứng rắn của Lê Ngữ Băng.
Dụ Ngôn:......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook