Lê Hấp Đường Phèn
-
Chương 113: Hạ Mộng Hoan X Liêu Chấn Vũ (bảy)
Sau khi đàm phán xong, Liêu Chấn Vũ cùng Hạ Mộng Hoan rốt cuộc lấy được năm vạn tệ đem sáng ý độc quyền bán cho câu lạc bộ Kiêu Long. Phương án hai người làm ra mặc dù vẫn còn nhiều thiếu sót, khoảng cách để làm thành kế hoạch thương mại chuyên nghiệp còn kém xa, nhưng mà đã đem toàn bộ khả năng liên quan đến vấn đề nói ra, hơn nữa cũng có thể căn cứ tình huống sơ bộ mà tìm ra được phương án giải quyết. Điều này tương đối khó khăn, rất nhiều sinh viên không có kinh nghiệm xã hội, làm việc chỉ bằng một chút nhiệt huyết và động não, viết ra kế hoạch thực hiện thường xuyên là "chuyện trên trời không có dưới đất".
Câu lạc bộ Kiêu Long nguyện ý chi tiền cũng bởi vì một nguyên nhân khác là —— độc nhất vô nhị. Trong hợp đồng Liêu Chấn Vũ ký có điều khoản phải giữ bí mật, từ nay về sau không được đem sáng ý này tiết lộ cho người khác. Sau khi hai người nhận được phần thưởng từ cuộc thi, tài liệu và ppt bên trong sẽ bị xóa hết.
...
Cho đến khi trong tài khoản nhận được tiền, Liêu Chấn Vũ mới tin rằng, tất cả đều là sự thật.
Cậu và Hạ Mộng Hoan không cẩn thận kiếm lời được một khoản tiền lớn.
Từ đó về sau Liêu Chấn Vũ hiểu ra một đạo lý. Cuộc sống có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều điều bất công, nhưng chỉ cần bạn có năng lực, bạn nhất định sẽ được người ta nhìn thấy.
——
Hai người đem năm vạn tệ chia đều không lâu sau thì đến sinh nhật của Liêu Chấn Vũ. Quà sinh nhật Hạ Mộng Hoan tặng cho Liêu Chấn Vũ là một đôi giày chơi bóng số lượng có hạn, đền bù tổn thất lúc trước cô lấy của cậu một đôi.
Liêu Chấn Vũ khó có thể quên được cảm giác lúc mở quà. Có vui mừng, có kích động, đó là chắc chắn, cùng lúc đó cả cơ thể như được vây lấy bằng một loại cảm giác hạnh phúc bay bổng, trái tim có chút rung động.
Dường như, có thứ gì đó đang muốn phá kén chui ra.
——
Sau khi mọi chuyện đã kết thúc, Lâm đại chào đón đại hội thể dục thể thao mùa xuân.
Lần đại hội thể dục thể thao này, trường học quy định chỉ tiêu báo danh cho mỗi lớp. Lớp Liêu Chấn Vũ báo danh chưa đủ, cuối cùng chỉ có thể rút thăm để quyết định, Liêu Chấn Vũ kém may mắn, trúng thưởng.
Khi cậu nói với Hạ Mộng Hoan, cậu muốn tham gia thi chạy cự ly dài, Hạ Mộng Hoan không biết bị đụng trúng dây thần kinh nào, quay đầu đi tìm lớp trưởng, cũng báo danh tham gia chạy cự li dài. Tám trăm mét đã không qua, cô còn hào hùng mà báo danh thi chạy ba nghìn mét nữ.
Liêu Chấn Vũ nhìn thân thể gầy gò xanh xao của cô, không khách khí nói: "Đầu óc cậu hỏng à? Ba nghìn mét? Chạy xong cậu định biến thành khối thịt khô à."
"Tôi muốn khiêu chiến bản thân một chút." Hạ Mộng Hoan đáp.
Liêu Chấn Vũ vẫn không đồng ý với cái hình thức khiêu chiến này, bất quá vẫn là tôn trọng hỏi cô: "Vậy cậu có muốn luyện tập trước không?"
Hạ Mộng Hoan nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không cần, tôi muốn đem năng lượng để dành đến thời điểm mấu chốt." Nói xong tay nắm chặt thành quyền.
Liêu Chấn Vũ lần đầu nghe được loại ngụy biện xằng bậy này, rất có một loại xúc động muốn gõ đầu cô.
Hạ Mộng Hoan không tập luyện, Liêu Chấn Vũ cũng không có ý định tập, cậu vốn là do bất đắc dĩ, không nghĩ đến thứ hạng, chỉ cần tùy tiện chạy một chút là tốt rồi.
——
Ngày thi đấu ánh nắng ngập tràn, Hạ Mộng Hoan vì thi đấu nên phải mặc áo ngắn tay với quần đùi. Quần đùi là loại quần dành cho vận động, chất vải mềm mại rộng thùng thình, màu vàng nhạt, cái màu sắc này làm cho Liêu Chấn Vũ liên tưởng đến hình ảnh con vịt nhỏ vừa phá xác, cảm giác đặc biệt đáng yêu.
Dưới quần ngắn là hai chân thiếu nữ tinh tế, trắng như gốm sự. Hạ Mộng Hoan vóc dáng không cao, mặc kệ tỉ lệ tốt bao nhiêu, chân cũng không dài lắm, bất quá hai chân của cô rất nhỏ, thêm với màu da trắng nõn, vì vậy thoạt nhìn lại thấy rất đẹp. Liêu Chấn Vũ nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần, sau đó cảm giác chính mình có chút hèn mọn bỉ ổi, vì vậy dời ánh mắt, giả bộ nhìn trời.
"Liêu Chấn Vũ." Hạ Mộng Hoan đột nhiên gọi cậu.
"Hả?" Liêu Chấn Vũ giật mình một cái, không hiểu sao cảm thấy chột dạ.
Cậu phản ứng có chút lớn, khiến cho Hạ Mộng Hoan vẻ mặt kỳ quái, nhỏ giọng nói: "Tôi đi điểm danh."
"Ừ, tôi đi cùng cậu."
Cậu cùng cô đi điểm danh, lúc Hạ Mộng Hoan khom người đánh dấu, Liêu Chấn Vũ nhìn thấy cách đó không xa có một nam sinh đang nhìn chằm chằm vào chân của cô, cậu nhíu mày đi đến phía sau cô, cản trở ánh mắt của nam sinh kia.
Cùng lúc đó nặng nề mà hừ một tiếng.
Hạ Mộng Hoan không có chú ý tới bọn họ. Cô đánh dấu xong, nhận được số thứ tự. Số thứ tự có hai tấm, trước ngực một tấm sau lưng một tấm. Hạ Mộng Hoan tự cài trước ngực, Liêu Chấn Vũ đi ra phía sau lưng cài giúp cô. Cô hôm nay cột một bím tóc đuôi ngựa, đuôi sam rủ xuống sau lưng cản trở tầm mắt của cậu, vì vậy cậu đem tóc đuôi ngựa của cô nhẹ nhàng đẩy ra phía trước. Sợi tóc nắm trong tay, mềm mại, có chút mát.
Liêu Chấn Vũ thích con gái có tóc dài mềm mại.
Lúc cậu đẩy tóc của Hạ Mộng Hoan, đầu ngón tay vô tình tiếp xúc với da cổ của cô, xúc cảm mềm mịn, nhẵn bóng trôi qua tức thì. Trong lòng của cậu nhịn không được dâng lên một loại cảm giác khác thường, giờ phút này đang nghĩ tới rất nhiều thứ không nên nghĩ.
Hạ Mộng Hoan cũng cảm nhận được động tác của cậu, bất tri bất giác mà đỏ mặt, cúi đầu giữ im lặng cài số thứ tự trước ngực.
Liêu Chấn Vũ gắn xong ngẩng đầu, nhìn thấy cái ót vốn trắng nõn của cô lúc này hiện lên một màu hồng nhạt, lỗ tai cũng đỏ, cả người giống như được ráng chiều bao phủ.
Liêu Chấn Vũ sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng cười cười, "Xấu hổ cái gì."
"Tôi có chút khẩn trương." Hạ Mộng Hoan giải thích.
Liêu Chấn Vũ "A" một tiếng, an ủi cô: "Khẩn trương cái gì, chẳng lẽ cậu còn mong đợi vào thứ hạng sao?"
Hạ Mộng Hoan nhận thấy phương thức an ủi người khác của Liêu Chấn Vũ cũng quá khác biệt rồi.
Cô thở một hơi thật dài, theo những tuyển thủ khác đi ra hướng đường chạy, Liêu Chấn Vũ đứng sau lưng dặn dò: "Lúc xuất phát chạy đừng gấp, nếu không lúc sau không còn sức đâu. Dù sao đếm ngược từ cuối lên cũng đã định là cậu, chạy từ từ, chạy xong là ổn rồi."
Có một học tỷ ở hội học sinh thể dục, cũng coi như quen biết với Liêu Chấn Vũ, lúc này đứng ở một bên nhìn hai người, cười hì hì trêu ghẹo nói, "Cậu có thể nói như vậy với bạn gái sao?"
Liêu Chấn Vũ nghẹn, nhìn học tỷ, há to miệng, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Chị đừng nói bậy."
Học tỷ vui vẻ, "Giọng điệu này của cậu, cảm giác như là đang khích lệ tôi nói bậy đó."
Phía bên kia, Hạ Mộng Hoan đã đứng trên đường chạy, cùng với những người khác đang bày ra tư thế xuất phát, súng lệnh vừa vang, mọi người cùng nhau lao ra. Từ lúc xuất phát chạy, tốc độ khác biệt liền nhìn ra. Nếu như nói những người khác là tên lửa, Hạ Mộng Hoan nhiều lắm được tính như là một quả bóng lanh lợi.
Liêu Chấn Vũ có chút thoả mãn, cảm giác như Hạ Mộng Hoan đã nghe lọt lời của cậu.
Nếu như để cậu biết được thật ra đó chính là Hạ Mộng Hoan đã dốc hết sức chạy, chỉ sợ cậu thổ huyết.
Hạ Mộng Hoan chạy non nửa vòng đã hơi mệt, tốc độ chậm lại rõ ràng, chờ một vòng sau đó, lúc cô chạy qua Liêu Chấn Vũ, cậu đã nhìn thấy cô hô hấp lộn xộn, ánh mắt trống rỗng, thoạt nhìn như sắp mất ý thức. Cậu nhịn không được nhấc chân, đi theo bên người cô, gọi: "Hạ Mộng Hoan?"
"Hả?" Hạ Mộng Hoan lên tiếng.
"Điều chỉnh hô hấp, làm theo tôi... hít vào, hít vào, thở ra, thở ra—— "
Hạ Mộng Hoan làm theo chỉ thị hô hấp của cậu, cảm giác khá hơn một chút, tuy vậy vẫn rất mệt. Liêu Chấn Vũ lo lắng, sau đó vẫn chạy theo bên cạnh cô. Cô chạy ở vạch đỏ của đường chạy, cậu chạy trên khu cỏ xanh, phân biệt rõ ràng, kề vai sát cánh cùng chạy.
Hạ Mộng Hoan theo thời gian dần không chống đỡ nổi nữa, hai chân giống như bị đổ chì, đại não trống không, tinh thần chết lặng, chỉ là động tác dưới chân vẫn máy móc mà thực hiện. Ngày đó chạy, rất nhiều chi tiết cô không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ được khẩu lệnh của cậu ở bên tai. Cô cảm giác như đã kiệt sức, mỗi tế bào trên cơ thể đều kêu gào dừng lại, dừng lại, quá thống khổ... Cô cảm giác mình sắp chết rồi. Thế nhưng khi nghe thanh âm của cậu, trong nội tâm như còn lưu lại một chút sức lực, sức lực này giúp cô, làm cho cô cứ như vậy một đường kiên trì, mặc dù chậm, nhưng bước chân không ngừng.
Liêu Chấn Vũ thấy cô mồ hôi đầm đìa, sắc mặt từ đỏ chuyển trắng, cậu một hồi đau lòng, nhẹ giọng nói: "Nếu không được thì thôi."
Hạ Mộng Hoan cắn răng lắc đầu một cái, tiếp tục chạy, bước chân xiêu vẹo, thoạt nhìn càng giống một con vịt nhỏ.
Liêu Chấn Vũ rất hối hận lúc đó bản thân không ngăn cô lại.
Khi cô chạy đến điểm cuối, mặt đã như giấy vàng. Liêu Chấn Vũ thấy cô chạy qua vạch đích, đang định vỗ tay chúc mừng, lại chỉ thấy cô lung lay sắp đổ về phía ngược lại. Cậu lại càng hoảng sợ, liền vội vươn tay đỡ lấy.
Hạ Mộng Hoan mềm nhũn mà ngã vào trong lòng ngực của cậu, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.
Liêu Chấn Vũ trong lòng dâng lên một hồi khủng hoảng mãnh liệt, ôm ngang cô lên, điên cuồng hướng phòng y tế mà chạy.
Theo những người được chứng kiến, Liêu Chấn Vũ lúc ấy trong lòng ôm một con người sống sờ sờ nặng mấy chục kg, căng chân chạy như điên, như ngựa phi, tốc độ đoán chừng như có ba mươi con ngựa, thật có thể nói là thiên phú bẩm sinh.
Chẳng qua về sau Liêu Chấn Vũ không thể nào làm lại được thời khắc huy hoàng như vậy.
...
Hạ Mộng Hoan chỉ là hôn mê bình thường do vận động quá sức, nằm ở phòng y tế của trường một lát liền tỉnh. Lúc tỉnh lại, cô giật giật, tứ chi đau nhức vô lực. Tuy rằng là chạy ba nghìn mét, nhưng mà cảm giác cơ thể đem lại giống như là chạy ba nghìn vòng xung quanh trái đất.
Cô trợn tròn mắt, mắt đảo lòng vòng, nhìn thấy Liêu Chấn Vũ ngồi ở bên giường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Liêu Chấn Vũ đột nhiên mở miệng: "Có cảm giác gì?"
"Một loại..." Hạ Mộng Hoan suy nghĩ một chút, hình dung nói, "Cảm giác cơ thể chết hoàn toàn."
"Cậu...!" Liêu Chấn Vũ có chút lúng túng, lại có chút nóng giận, "Cậu có phải bị ngốc hay không? Chỉ là một con gà nhỏ bé, trong nội tâm vẫn chưa thức tỉnh sao? Phô trương mạnh mẽ làm cái gì, chạy được hai bước có thể kiếm được gạo hay bông hả?"
Cậu thở hổn hển, bộ dạng nổi trận lôi đình có chút đáng sợ. Hạ Mộng Hoan rụt cổ một cái, cầm góc chăn vẻ mặt tủi thân nhìn cậu: "Cậu hung dữ với tôi, tôi muốn đi méc đại vương."
"Tôi..." Liêu Chấn Vũ hít một hơi, tức giận mà không biết nên trút đi đâu. Cậu đưa tay sờ sờ trán, giọng điệu chậm lại hỏi cô, "Vì sao nhất định lại phải chạy ba nghìn mét?"
Tại sao phải chạy ba nghìn mét ư?
Đáp án thật sự rất đơn giản.
Khi chúng ta thích một người, sẽ không tự chủ được mà đi tìm dũng khí cùng sức mạnh của bản thân. Nghiêm túc mà thành kính đi hoàn thành những chuyện trông có vẻ vớ vẩn, từ trong đó đạt được ý chí chống đỡ, để an ủi cho cái tâm trạng tầm thường khẩn trương khi thích người khác kia.
Loại tâm tình này, cậu hiểu không?
Hạ Mộng Hoan nhìn qua ánh mắt của cậu, mím môi, không nói một lời.
Liêu Chấn Vũ nhìn ánh mắt ướt át của cô, cùng sắc mặt trắng bệch, cứ như vậy một lát sau cậu đột nhiên mở miệng: "Nhìn cái gì vậy, đồ đần."
Hạ Mộng Hoan không phủ nhận cũng không phản kháng, chỉ là quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ưu thương mà cảm khái: "Kỳ thật có đôi khi, tôi cảm thấy rất hâm mộ đại vương."
Cái bộ dạng buồn bã này của cô, lại khiến cho ngực cậu co rút đau đớn một trận. Liêu Chấn Vũ: "Tôi dạy cho cậu trượt băng."
...
Trượt băng là loại vận động mạnh, có thể rèn luyện cơ thể, cũng không nhàm chán.
Bởi vì Hạ Mộng Hoan đã làm thêm ở sân trượt băng một khoảng thời gian dài nên cuối cùng nhận được đặc quyền trượt băng miễn phí.
Lần đầu tiên học, cô trang bị đầy đủ đứng trên mặt băng, toàn thân cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám động. Liêu Chấn Vũ dùng một câu thành ngữ để hình dung cô lúc này chính là —— ngây ra như phỗng.
Bộ dạng của cô như vậy trông rất buồn cười, Liêu Chấn Vũ ôm cánh tay cười hì hì một hồi lâu, cười xong duỗi tay về phía cô, không nói gì mà bắt được tay của cô.
"Được rồi, cậu yên tâm trượt đi, làm theo lời tôi nói, đừng sợ ngã, có tôi ở đây." Liêu Chấn Vũ cổ vũ cô.
Lực chú ý của Hạ Mộng Hoan lúc này đều đã đặt ở chỗ hai người nắm tay. Cô mang bao tay, Liêu Chấn Vũ không mang, tuy rằng cách một lớp bao tay nhưng dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của bàn tay cậu.
Hai người nắm tay, chầm chậm trượt quanh sân trong chốc lát, Liêu Chấn Vũ đột nhiên buông cô ra. Cậu cho rằng Hạ Mộng Hoan sẽ không chú ý, sẽ bất tri bất giác mà tiếp tục trượt, không ngờ, cậu vừa buông lỏng tay, cô lập tức giật mình, ngay sau đó tay chân luống cuống, thân thể không khống chế được bởi vì quán tính mà tiếp tục trượt.
"A!" Sau đó là một tiếng kêu sợ hãi, Hạ Mộng Hoan sau đó ngã nhào xuống mặt băng.
Cũng may đồ phòng hộ đầy đủ, ngã sấp xuống cũng không đau lắm.
Liêu Chấn Vũ thấy cô học chậm chạp, nhịn cười qua đỡ cô dậy.
"Cậu không phải nói là tôi sẽ không ngã sao." Hạ Mộng Hoan phàn nàn nói.
"Tôi chính là muốn cho cậu biết, lời của con trai không thể tin." Liêu Chấn Vũ nghiêm túc mà nói hưu nói vượn.
"À, " Hạ Mộng Hoan từ chối cho ý kiến, ngẩng mặt lên nhìn sâu vào mắt của cậu, sau đó cô hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ lại thâm tình chậm rãi nói: "Liêu Chấn Vũ, tôi thích cậu."
Ầm ——
Liêu Chấn Vũ chỉ cảm thấy trong đại não nổ tung thành những tia sáng màu sắc rực rỡ, hào quang đến chói mắt. Cậu dường như còn không cảm nhận được tim của mình đập nữa, giật mình mà nhìn cô, "Cậu, cậu, tôi, tôi..."
Hạ Mộng Hoan nheo mắt lại, khóe môi nhẹ nhàng dãn ra, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.
"Tôi chính là muốn cho cậu biết, lời con gái nói cũng không thể tin." Nói xong, sảng khoái mà quay người lại, giẫm trên lưỡi trượt trượt đi.
Để lại Lưu Chấn Vũ đứng chết trân tại chỗ.
Hạ Mộng Hoan tư thế xoay người là phi thường anh tuấn. Đáng tiếc, trượt mới hơn một mét, đột nhiên ầm một cái, lần nữa ngã sấp xuống. Sau khi ngã xuống cô xấu hổ không dám nhờ người đỡ, tự mình từ trên mặt băng đứng lên. Mặt băng cùng mặt đất không giống nhau, hệ số ma sát giữa lưỡi trượt và mặt băng rất nhỏ, hơi không cẩn thận liền té ngược trở lại. Hạ Mộng Hoan không có kinh nghiệm, lại thêm khẩn trương, ở trên mặt băng từ bò đến lăn, vẫn là không đứng dậy nổi.
Liêu Chấn Vũ nhìn Hạ Mộng Hoan cùng với mặt băng đấu trí so dũng khí, không còn gì để nói. Cũng tại lúc đó, cậu vừa bị cô trêu chọc xong, rất khó chịu, vì vậy tức giận âm thầm mà đánh cược, lần này nhất định phải đợi cô mở miệng, cậu mới đi hỗ trợ. Hừ hừ.
Sân trượt băng lớn như vậy, người có thể giúp không chỉ có mình cậu. Có một nhân viên trực ban nhìn thấy Hạ Mộng Hoan không đứng dậy được, chuẩn bị trượt ra giúp, Liêu Chấn Vũ liền chú ý tới hắn, vội vàng trượt qua đuổi đi.
Sau đó Liêu Chấn Vũ đứng trước mặt Hạ Mộng Hoan, cúi người, hai tay vịn đầu gối, yên lặng nhìn cô.
Hạ Mộng Hoan ngồi trên mặt băng, ngửa đầu, vẻ mặt nhu thuận mà nhìn cậu, "Soái ca, giúp một chút được không?".
Liêu Chấn Vũ bị cô chọc cho cười khúc khích. Thiệt là, cậu vì cái gì mà tức giận nhỉ? Vì vậy cậu liền sảng khoái mà đỡ cô dậy.
Hai người coi như là "Tiêu tan hiềm khích lúc trước", nghỉ ngơi trong chốc lát liền tiếp tục trượt. Lần này trở lại trên mặt băng, Hạ Mộng Hoan chẳng biết từ lúc nào đã lén tháo bao tay xuống, đưa ra bàn tay nhỏ bé trắng trẻo chờ Liêu Chấn Vũ dắt đi.
Lúc Liêu Chấn Vũ hướng tay cô cầm, cô nghe được tiếng tim mình đập, bụp bụp bụp, mạnh đến dọa người. Lúc đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Liêu Chấn Vũ đột nhiên dừng động tác lại, kinh ngạc nói: "Bao tay của cậu đâu?"
"A? Tôi... Tôi có chút nóng nên tháo bao tay rồi."
"Mang lại đi." Liêu Chấn Vũ nhíu lông mày, giọng điệu có chút nghiêm khắc, "Tôi nói gan của cậu cũng lớn, mới trượt băng lần đầu, cái gì cũng đều chưa biết, lỡ như không may ngã gãy xương, mang vào mang vào!"
Hạ Mộng Hoan mặt không đổi sắc mang lại bao tay, trong lòng đặc biệt tưởng nhớ mà ban cho Liêu Chấn Vũ một cái cờ thi đua "Đáng độc thân cả đời".
Lúc bao tay đeo được một nửa, cô nghe được Liêu Chấn Vũ ở bên cạnh nói: "Đợi khi nào cậu trượt được thì có thể tháo."
___________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tối nay còn có một chương, ừm, có thể sẽ khá trễ đó..., có thể đợi đến sáng mai rồi xem.
Editor: Một chương nữa là hết truyện rồi ~~
Câu lạc bộ Kiêu Long nguyện ý chi tiền cũng bởi vì một nguyên nhân khác là —— độc nhất vô nhị. Trong hợp đồng Liêu Chấn Vũ ký có điều khoản phải giữ bí mật, từ nay về sau không được đem sáng ý này tiết lộ cho người khác. Sau khi hai người nhận được phần thưởng từ cuộc thi, tài liệu và ppt bên trong sẽ bị xóa hết.
...
Cho đến khi trong tài khoản nhận được tiền, Liêu Chấn Vũ mới tin rằng, tất cả đều là sự thật.
Cậu và Hạ Mộng Hoan không cẩn thận kiếm lời được một khoản tiền lớn.
Từ đó về sau Liêu Chấn Vũ hiểu ra một đạo lý. Cuộc sống có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều điều bất công, nhưng chỉ cần bạn có năng lực, bạn nhất định sẽ được người ta nhìn thấy.
——
Hai người đem năm vạn tệ chia đều không lâu sau thì đến sinh nhật của Liêu Chấn Vũ. Quà sinh nhật Hạ Mộng Hoan tặng cho Liêu Chấn Vũ là một đôi giày chơi bóng số lượng có hạn, đền bù tổn thất lúc trước cô lấy của cậu một đôi.
Liêu Chấn Vũ khó có thể quên được cảm giác lúc mở quà. Có vui mừng, có kích động, đó là chắc chắn, cùng lúc đó cả cơ thể như được vây lấy bằng một loại cảm giác hạnh phúc bay bổng, trái tim có chút rung động.
Dường như, có thứ gì đó đang muốn phá kén chui ra.
——
Sau khi mọi chuyện đã kết thúc, Lâm đại chào đón đại hội thể dục thể thao mùa xuân.
Lần đại hội thể dục thể thao này, trường học quy định chỉ tiêu báo danh cho mỗi lớp. Lớp Liêu Chấn Vũ báo danh chưa đủ, cuối cùng chỉ có thể rút thăm để quyết định, Liêu Chấn Vũ kém may mắn, trúng thưởng.
Khi cậu nói với Hạ Mộng Hoan, cậu muốn tham gia thi chạy cự ly dài, Hạ Mộng Hoan không biết bị đụng trúng dây thần kinh nào, quay đầu đi tìm lớp trưởng, cũng báo danh tham gia chạy cự li dài. Tám trăm mét đã không qua, cô còn hào hùng mà báo danh thi chạy ba nghìn mét nữ.
Liêu Chấn Vũ nhìn thân thể gầy gò xanh xao của cô, không khách khí nói: "Đầu óc cậu hỏng à? Ba nghìn mét? Chạy xong cậu định biến thành khối thịt khô à."
"Tôi muốn khiêu chiến bản thân một chút." Hạ Mộng Hoan đáp.
Liêu Chấn Vũ vẫn không đồng ý với cái hình thức khiêu chiến này, bất quá vẫn là tôn trọng hỏi cô: "Vậy cậu có muốn luyện tập trước không?"
Hạ Mộng Hoan nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không cần, tôi muốn đem năng lượng để dành đến thời điểm mấu chốt." Nói xong tay nắm chặt thành quyền.
Liêu Chấn Vũ lần đầu nghe được loại ngụy biện xằng bậy này, rất có một loại xúc động muốn gõ đầu cô.
Hạ Mộng Hoan không tập luyện, Liêu Chấn Vũ cũng không có ý định tập, cậu vốn là do bất đắc dĩ, không nghĩ đến thứ hạng, chỉ cần tùy tiện chạy một chút là tốt rồi.
——
Ngày thi đấu ánh nắng ngập tràn, Hạ Mộng Hoan vì thi đấu nên phải mặc áo ngắn tay với quần đùi. Quần đùi là loại quần dành cho vận động, chất vải mềm mại rộng thùng thình, màu vàng nhạt, cái màu sắc này làm cho Liêu Chấn Vũ liên tưởng đến hình ảnh con vịt nhỏ vừa phá xác, cảm giác đặc biệt đáng yêu.
Dưới quần ngắn là hai chân thiếu nữ tinh tế, trắng như gốm sự. Hạ Mộng Hoan vóc dáng không cao, mặc kệ tỉ lệ tốt bao nhiêu, chân cũng không dài lắm, bất quá hai chân của cô rất nhỏ, thêm với màu da trắng nõn, vì vậy thoạt nhìn lại thấy rất đẹp. Liêu Chấn Vũ nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần, sau đó cảm giác chính mình có chút hèn mọn bỉ ổi, vì vậy dời ánh mắt, giả bộ nhìn trời.
"Liêu Chấn Vũ." Hạ Mộng Hoan đột nhiên gọi cậu.
"Hả?" Liêu Chấn Vũ giật mình một cái, không hiểu sao cảm thấy chột dạ.
Cậu phản ứng có chút lớn, khiến cho Hạ Mộng Hoan vẻ mặt kỳ quái, nhỏ giọng nói: "Tôi đi điểm danh."
"Ừ, tôi đi cùng cậu."
Cậu cùng cô đi điểm danh, lúc Hạ Mộng Hoan khom người đánh dấu, Liêu Chấn Vũ nhìn thấy cách đó không xa có một nam sinh đang nhìn chằm chằm vào chân của cô, cậu nhíu mày đi đến phía sau cô, cản trở ánh mắt của nam sinh kia.
Cùng lúc đó nặng nề mà hừ một tiếng.
Hạ Mộng Hoan không có chú ý tới bọn họ. Cô đánh dấu xong, nhận được số thứ tự. Số thứ tự có hai tấm, trước ngực một tấm sau lưng một tấm. Hạ Mộng Hoan tự cài trước ngực, Liêu Chấn Vũ đi ra phía sau lưng cài giúp cô. Cô hôm nay cột một bím tóc đuôi ngựa, đuôi sam rủ xuống sau lưng cản trở tầm mắt của cậu, vì vậy cậu đem tóc đuôi ngựa của cô nhẹ nhàng đẩy ra phía trước. Sợi tóc nắm trong tay, mềm mại, có chút mát.
Liêu Chấn Vũ thích con gái có tóc dài mềm mại.
Lúc cậu đẩy tóc của Hạ Mộng Hoan, đầu ngón tay vô tình tiếp xúc với da cổ của cô, xúc cảm mềm mịn, nhẵn bóng trôi qua tức thì. Trong lòng của cậu nhịn không được dâng lên một loại cảm giác khác thường, giờ phút này đang nghĩ tới rất nhiều thứ không nên nghĩ.
Hạ Mộng Hoan cũng cảm nhận được động tác của cậu, bất tri bất giác mà đỏ mặt, cúi đầu giữ im lặng cài số thứ tự trước ngực.
Liêu Chấn Vũ gắn xong ngẩng đầu, nhìn thấy cái ót vốn trắng nõn của cô lúc này hiện lên một màu hồng nhạt, lỗ tai cũng đỏ, cả người giống như được ráng chiều bao phủ.
Liêu Chấn Vũ sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng cười cười, "Xấu hổ cái gì."
"Tôi có chút khẩn trương." Hạ Mộng Hoan giải thích.
Liêu Chấn Vũ "A" một tiếng, an ủi cô: "Khẩn trương cái gì, chẳng lẽ cậu còn mong đợi vào thứ hạng sao?"
Hạ Mộng Hoan nhận thấy phương thức an ủi người khác của Liêu Chấn Vũ cũng quá khác biệt rồi.
Cô thở một hơi thật dài, theo những tuyển thủ khác đi ra hướng đường chạy, Liêu Chấn Vũ đứng sau lưng dặn dò: "Lúc xuất phát chạy đừng gấp, nếu không lúc sau không còn sức đâu. Dù sao đếm ngược từ cuối lên cũng đã định là cậu, chạy từ từ, chạy xong là ổn rồi."
Có một học tỷ ở hội học sinh thể dục, cũng coi như quen biết với Liêu Chấn Vũ, lúc này đứng ở một bên nhìn hai người, cười hì hì trêu ghẹo nói, "Cậu có thể nói như vậy với bạn gái sao?"
Liêu Chấn Vũ nghẹn, nhìn học tỷ, há to miệng, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Chị đừng nói bậy."
Học tỷ vui vẻ, "Giọng điệu này của cậu, cảm giác như là đang khích lệ tôi nói bậy đó."
Phía bên kia, Hạ Mộng Hoan đã đứng trên đường chạy, cùng với những người khác đang bày ra tư thế xuất phát, súng lệnh vừa vang, mọi người cùng nhau lao ra. Từ lúc xuất phát chạy, tốc độ khác biệt liền nhìn ra. Nếu như nói những người khác là tên lửa, Hạ Mộng Hoan nhiều lắm được tính như là một quả bóng lanh lợi.
Liêu Chấn Vũ có chút thoả mãn, cảm giác như Hạ Mộng Hoan đã nghe lọt lời của cậu.
Nếu như để cậu biết được thật ra đó chính là Hạ Mộng Hoan đã dốc hết sức chạy, chỉ sợ cậu thổ huyết.
Hạ Mộng Hoan chạy non nửa vòng đã hơi mệt, tốc độ chậm lại rõ ràng, chờ một vòng sau đó, lúc cô chạy qua Liêu Chấn Vũ, cậu đã nhìn thấy cô hô hấp lộn xộn, ánh mắt trống rỗng, thoạt nhìn như sắp mất ý thức. Cậu nhịn không được nhấc chân, đi theo bên người cô, gọi: "Hạ Mộng Hoan?"
"Hả?" Hạ Mộng Hoan lên tiếng.
"Điều chỉnh hô hấp, làm theo tôi... hít vào, hít vào, thở ra, thở ra—— "
Hạ Mộng Hoan làm theo chỉ thị hô hấp của cậu, cảm giác khá hơn một chút, tuy vậy vẫn rất mệt. Liêu Chấn Vũ lo lắng, sau đó vẫn chạy theo bên cạnh cô. Cô chạy ở vạch đỏ của đường chạy, cậu chạy trên khu cỏ xanh, phân biệt rõ ràng, kề vai sát cánh cùng chạy.
Hạ Mộng Hoan theo thời gian dần không chống đỡ nổi nữa, hai chân giống như bị đổ chì, đại não trống không, tinh thần chết lặng, chỉ là động tác dưới chân vẫn máy móc mà thực hiện. Ngày đó chạy, rất nhiều chi tiết cô không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ được khẩu lệnh của cậu ở bên tai. Cô cảm giác như đã kiệt sức, mỗi tế bào trên cơ thể đều kêu gào dừng lại, dừng lại, quá thống khổ... Cô cảm giác mình sắp chết rồi. Thế nhưng khi nghe thanh âm của cậu, trong nội tâm như còn lưu lại một chút sức lực, sức lực này giúp cô, làm cho cô cứ như vậy một đường kiên trì, mặc dù chậm, nhưng bước chân không ngừng.
Liêu Chấn Vũ thấy cô mồ hôi đầm đìa, sắc mặt từ đỏ chuyển trắng, cậu một hồi đau lòng, nhẹ giọng nói: "Nếu không được thì thôi."
Hạ Mộng Hoan cắn răng lắc đầu một cái, tiếp tục chạy, bước chân xiêu vẹo, thoạt nhìn càng giống một con vịt nhỏ.
Liêu Chấn Vũ rất hối hận lúc đó bản thân không ngăn cô lại.
Khi cô chạy đến điểm cuối, mặt đã như giấy vàng. Liêu Chấn Vũ thấy cô chạy qua vạch đích, đang định vỗ tay chúc mừng, lại chỉ thấy cô lung lay sắp đổ về phía ngược lại. Cậu lại càng hoảng sợ, liền vội vươn tay đỡ lấy.
Hạ Mộng Hoan mềm nhũn mà ngã vào trong lòng ngực của cậu, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.
Liêu Chấn Vũ trong lòng dâng lên một hồi khủng hoảng mãnh liệt, ôm ngang cô lên, điên cuồng hướng phòng y tế mà chạy.
Theo những người được chứng kiến, Liêu Chấn Vũ lúc ấy trong lòng ôm một con người sống sờ sờ nặng mấy chục kg, căng chân chạy như điên, như ngựa phi, tốc độ đoán chừng như có ba mươi con ngựa, thật có thể nói là thiên phú bẩm sinh.
Chẳng qua về sau Liêu Chấn Vũ không thể nào làm lại được thời khắc huy hoàng như vậy.
...
Hạ Mộng Hoan chỉ là hôn mê bình thường do vận động quá sức, nằm ở phòng y tế của trường một lát liền tỉnh. Lúc tỉnh lại, cô giật giật, tứ chi đau nhức vô lực. Tuy rằng là chạy ba nghìn mét, nhưng mà cảm giác cơ thể đem lại giống như là chạy ba nghìn vòng xung quanh trái đất.
Cô trợn tròn mắt, mắt đảo lòng vòng, nhìn thấy Liêu Chấn Vũ ngồi ở bên giường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Liêu Chấn Vũ đột nhiên mở miệng: "Có cảm giác gì?"
"Một loại..." Hạ Mộng Hoan suy nghĩ một chút, hình dung nói, "Cảm giác cơ thể chết hoàn toàn."
"Cậu...!" Liêu Chấn Vũ có chút lúng túng, lại có chút nóng giận, "Cậu có phải bị ngốc hay không? Chỉ là một con gà nhỏ bé, trong nội tâm vẫn chưa thức tỉnh sao? Phô trương mạnh mẽ làm cái gì, chạy được hai bước có thể kiếm được gạo hay bông hả?"
Cậu thở hổn hển, bộ dạng nổi trận lôi đình có chút đáng sợ. Hạ Mộng Hoan rụt cổ một cái, cầm góc chăn vẻ mặt tủi thân nhìn cậu: "Cậu hung dữ với tôi, tôi muốn đi méc đại vương."
"Tôi..." Liêu Chấn Vũ hít một hơi, tức giận mà không biết nên trút đi đâu. Cậu đưa tay sờ sờ trán, giọng điệu chậm lại hỏi cô, "Vì sao nhất định lại phải chạy ba nghìn mét?"
Tại sao phải chạy ba nghìn mét ư?
Đáp án thật sự rất đơn giản.
Khi chúng ta thích một người, sẽ không tự chủ được mà đi tìm dũng khí cùng sức mạnh của bản thân. Nghiêm túc mà thành kính đi hoàn thành những chuyện trông có vẻ vớ vẩn, từ trong đó đạt được ý chí chống đỡ, để an ủi cho cái tâm trạng tầm thường khẩn trương khi thích người khác kia.
Loại tâm tình này, cậu hiểu không?
Hạ Mộng Hoan nhìn qua ánh mắt của cậu, mím môi, không nói một lời.
Liêu Chấn Vũ nhìn ánh mắt ướt át của cô, cùng sắc mặt trắng bệch, cứ như vậy một lát sau cậu đột nhiên mở miệng: "Nhìn cái gì vậy, đồ đần."
Hạ Mộng Hoan không phủ nhận cũng không phản kháng, chỉ là quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ưu thương mà cảm khái: "Kỳ thật có đôi khi, tôi cảm thấy rất hâm mộ đại vương."
Cái bộ dạng buồn bã này của cô, lại khiến cho ngực cậu co rút đau đớn một trận. Liêu Chấn Vũ: "Tôi dạy cho cậu trượt băng."
...
Trượt băng là loại vận động mạnh, có thể rèn luyện cơ thể, cũng không nhàm chán.
Bởi vì Hạ Mộng Hoan đã làm thêm ở sân trượt băng một khoảng thời gian dài nên cuối cùng nhận được đặc quyền trượt băng miễn phí.
Lần đầu tiên học, cô trang bị đầy đủ đứng trên mặt băng, toàn thân cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám động. Liêu Chấn Vũ dùng một câu thành ngữ để hình dung cô lúc này chính là —— ngây ra như phỗng.
Bộ dạng của cô như vậy trông rất buồn cười, Liêu Chấn Vũ ôm cánh tay cười hì hì một hồi lâu, cười xong duỗi tay về phía cô, không nói gì mà bắt được tay của cô.
"Được rồi, cậu yên tâm trượt đi, làm theo lời tôi nói, đừng sợ ngã, có tôi ở đây." Liêu Chấn Vũ cổ vũ cô.
Lực chú ý của Hạ Mộng Hoan lúc này đều đã đặt ở chỗ hai người nắm tay. Cô mang bao tay, Liêu Chấn Vũ không mang, tuy rằng cách một lớp bao tay nhưng dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của bàn tay cậu.
Hai người nắm tay, chầm chậm trượt quanh sân trong chốc lát, Liêu Chấn Vũ đột nhiên buông cô ra. Cậu cho rằng Hạ Mộng Hoan sẽ không chú ý, sẽ bất tri bất giác mà tiếp tục trượt, không ngờ, cậu vừa buông lỏng tay, cô lập tức giật mình, ngay sau đó tay chân luống cuống, thân thể không khống chế được bởi vì quán tính mà tiếp tục trượt.
"A!" Sau đó là một tiếng kêu sợ hãi, Hạ Mộng Hoan sau đó ngã nhào xuống mặt băng.
Cũng may đồ phòng hộ đầy đủ, ngã sấp xuống cũng không đau lắm.
Liêu Chấn Vũ thấy cô học chậm chạp, nhịn cười qua đỡ cô dậy.
"Cậu không phải nói là tôi sẽ không ngã sao." Hạ Mộng Hoan phàn nàn nói.
"Tôi chính là muốn cho cậu biết, lời của con trai không thể tin." Liêu Chấn Vũ nghiêm túc mà nói hưu nói vượn.
"À, " Hạ Mộng Hoan từ chối cho ý kiến, ngẩng mặt lên nhìn sâu vào mắt của cậu, sau đó cô hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ lại thâm tình chậm rãi nói: "Liêu Chấn Vũ, tôi thích cậu."
Ầm ——
Liêu Chấn Vũ chỉ cảm thấy trong đại não nổ tung thành những tia sáng màu sắc rực rỡ, hào quang đến chói mắt. Cậu dường như còn không cảm nhận được tim của mình đập nữa, giật mình mà nhìn cô, "Cậu, cậu, tôi, tôi..."
Hạ Mộng Hoan nheo mắt lại, khóe môi nhẹ nhàng dãn ra, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.
"Tôi chính là muốn cho cậu biết, lời con gái nói cũng không thể tin." Nói xong, sảng khoái mà quay người lại, giẫm trên lưỡi trượt trượt đi.
Để lại Lưu Chấn Vũ đứng chết trân tại chỗ.
Hạ Mộng Hoan tư thế xoay người là phi thường anh tuấn. Đáng tiếc, trượt mới hơn một mét, đột nhiên ầm một cái, lần nữa ngã sấp xuống. Sau khi ngã xuống cô xấu hổ không dám nhờ người đỡ, tự mình từ trên mặt băng đứng lên. Mặt băng cùng mặt đất không giống nhau, hệ số ma sát giữa lưỡi trượt và mặt băng rất nhỏ, hơi không cẩn thận liền té ngược trở lại. Hạ Mộng Hoan không có kinh nghiệm, lại thêm khẩn trương, ở trên mặt băng từ bò đến lăn, vẫn là không đứng dậy nổi.
Liêu Chấn Vũ nhìn Hạ Mộng Hoan cùng với mặt băng đấu trí so dũng khí, không còn gì để nói. Cũng tại lúc đó, cậu vừa bị cô trêu chọc xong, rất khó chịu, vì vậy tức giận âm thầm mà đánh cược, lần này nhất định phải đợi cô mở miệng, cậu mới đi hỗ trợ. Hừ hừ.
Sân trượt băng lớn như vậy, người có thể giúp không chỉ có mình cậu. Có một nhân viên trực ban nhìn thấy Hạ Mộng Hoan không đứng dậy được, chuẩn bị trượt ra giúp, Liêu Chấn Vũ liền chú ý tới hắn, vội vàng trượt qua đuổi đi.
Sau đó Liêu Chấn Vũ đứng trước mặt Hạ Mộng Hoan, cúi người, hai tay vịn đầu gối, yên lặng nhìn cô.
Hạ Mộng Hoan ngồi trên mặt băng, ngửa đầu, vẻ mặt nhu thuận mà nhìn cậu, "Soái ca, giúp một chút được không?".
Liêu Chấn Vũ bị cô chọc cho cười khúc khích. Thiệt là, cậu vì cái gì mà tức giận nhỉ? Vì vậy cậu liền sảng khoái mà đỡ cô dậy.
Hai người coi như là "Tiêu tan hiềm khích lúc trước", nghỉ ngơi trong chốc lát liền tiếp tục trượt. Lần này trở lại trên mặt băng, Hạ Mộng Hoan chẳng biết từ lúc nào đã lén tháo bao tay xuống, đưa ra bàn tay nhỏ bé trắng trẻo chờ Liêu Chấn Vũ dắt đi.
Lúc Liêu Chấn Vũ hướng tay cô cầm, cô nghe được tiếng tim mình đập, bụp bụp bụp, mạnh đến dọa người. Lúc đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Liêu Chấn Vũ đột nhiên dừng động tác lại, kinh ngạc nói: "Bao tay của cậu đâu?"
"A? Tôi... Tôi có chút nóng nên tháo bao tay rồi."
"Mang lại đi." Liêu Chấn Vũ nhíu lông mày, giọng điệu có chút nghiêm khắc, "Tôi nói gan của cậu cũng lớn, mới trượt băng lần đầu, cái gì cũng đều chưa biết, lỡ như không may ngã gãy xương, mang vào mang vào!"
Hạ Mộng Hoan mặt không đổi sắc mang lại bao tay, trong lòng đặc biệt tưởng nhớ mà ban cho Liêu Chấn Vũ một cái cờ thi đua "Đáng độc thân cả đời".
Lúc bao tay đeo được một nửa, cô nghe được Liêu Chấn Vũ ở bên cạnh nói: "Đợi khi nào cậu trượt được thì có thể tháo."
___________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tối nay còn có một chương, ừm, có thể sẽ khá trễ đó..., có thể đợi đến sáng mai rồi xem.
Editor: Một chương nữa là hết truyện rồi ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook