Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng
-
Chương 90: Nổi cơn thịnh nộ
Trong phòng không có người ngoài, Bùi Thanh Hoằng có thể tự do mà quan sát bài trí chung quanh. Hắn quét qua căn phòng với tốc độ cực nhanh, vì không thể xoay cổ hoàn toàn nên không thấy được toàn cảnh căn phòng, nhưng chỉ cần thế là đủ.
Đồ vật trong căn phòng này có hoa văn rất quen mắt. Sau lần dị thú xuất hiện Bùi Thanh Hoằng đã đọc qua không ít sách của tiền triều, hắn có thể khẳng định đồ đạc trong căn phòng này là của hoàng thất tiền triều. Rất nhiều thứ đã bị triều đình hiện tại nghiêm cấm.
Bùi Thanh Hoằng nhớ lại những gì Thái Thúc Lan từng nói, hẳn là phản quân lần này đã bị dư nghiệt tiền triều xui khiến. Có lẽ người bắt hắn khỏi phủ đệ chính là đám người đối chọi với Thái thượng hoàng.
Nghĩ đến đây Bùi Thanh Hoằng không khỏi ảo não. Hắn vẫn là quá tin tưởng thủ vệ của phủ đệ, nhất thời buông lỏng cảnh giác nên mới trúng phải mưu kế của kẻ địch. Ngân châm có thể phát hiện độc tính trong thức ăn nhưng lại không có tác dụng với thuốc mê. Đội quân do Thái Thúc Lan phái tới canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, chắc chắn trong phủ có nội gián.
Bùi Thanh Hoằng không khỏi nôn nóng, nhưng cả hai tay và hai chân đều bị trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Trên người hắn cũng không có công cụ gì đặc biệt, chỉ có thể thử mài dây thừng vào ghế, cố gắng giải thoát tay mình.
Dây thừng kia được buộc rất khéo, ban đầu vốn dĩ không đủ chặt, nhưng hắn càng giãy dụa thì nó càng siết lại. Sợi dây thô ráp để lại vệt hằn đỏ đậm trên cổ tay hắn.
Dù đã cố gắng giảm thiểu động tĩnh nhưng không may cho Bùi Thanh Hoằng là cánh cửa bật mở ngay lúc hắn thật vất vả mới mài đứt được một sợi dây thừng. Thấy mặt người bước vào, Bùi Thanh Hoằng thất thần gọi một cái tên: “Hồ Mạn Thành?”
Người mới tới nhìn qua mới chỉ hai mươi, đôi mắt đào hoa, gương mặt tuấn tú, trên tay còn cầm một cây quạt ra vẻ lãng tử. May mà khí chất không tồi, khiến người ta cảm thấy phong lưu chứ không đàng điếm.
Hồ Mạn Thành liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh: “Sao có thể đối xử với Bùi đại nhân thế này chứ? Vị Bùi công tử này là bạn cũ của ta, mau thả người.”
Gã vừa lên tiếng, lập tức có người bước tới cởi dây trói trên tay Bùi Thanh Hoằng, còn sợi ở chân đã bị hắn mài đứt. Những người này đã chặn cửa lại, hơn nữa đây còn là địa bàn của chúng nên đương nhiên không sợ Bùi Thanh Hoằng chạy mất.
Bùi Thanh Hoằng cũng hiểu đạo lý này, trước khi tìm hiểu tình hình kỹ càng không thể tùy tiện động thủ, kẻo người chịu thiệt lại chính là mình.
“Thật sự là ngươi.” Hắn nói một câu không đầu không đuôi, nghĩ đến điều gì rồi lại hỏi: “Chuyện của phụ thân ta là các ngươi ép ông ấy làm?” Trong trí nhớ của Bùi Thanh Hoằng, hắn mới chỉ gặp Hồ Mạn Thành một lần duy nhất vì gã có liên quan đến chuyện làm ăn của Bùi gia. Không ngờ, gã vậy mà lại thuộc phe phản loạn.
Thật ra cũng không phải là không thể. Từ khi biết thê tử mình có thân phận khác là Thái thượng hoàng, Bùi Thanh Lân có thân phận tôn quý trong bè phái của bọn phản tặc, phụ thân mình biết rõ nội tình mà vẫn nhận nuôi Bùi Thanh Lân --- Bùi Thanh Hoằng cảm thấy trên đời này không có gì là không thể.
Nam nhân tên Hồ Mạn Thành cười cợt khinh miệt đến cực điểm: “Phụ thân ngươi cam tâm tình nguyện làm chuyện đó. Bùi Diên đã thực hiện giao dịch với bọn ta, tất cả đều do chính ông ta lựa chọn, bọn ta hoàn toàn không hề ép buộc. Huống chi, có thể nuôi dưỡng Hoàng tử điện hạ chính là vinh hạnh của Bùi gia, các ngươi hẳn nên vui mừng mới phải.”
Thấy vẻ mặt hoài nghi của Bùi Thanh Hoằng, gã vừa cười vừa nói tiếp: “Năm ấy phụ thân ngươi chỉ là một tên học sinh nghèo kiết xác, không có bọn ta sao ông ta có thể trèo lên được vị trí bây giờ? Vinh hoa phú quý đời này của ông ta đều do bọn ta ban cho, nếu không giúp chút chuyện thì không khỏi quá vong ân bội nghĩa, ngươi nói có phải không?”
Bùi Thanh Hoằng bị đối phương nhìn chòng chọc như thể hắn là một món hàng, sau đó gã đi đến kết luận có thể nói là đúng trọng điểm: “Có điều ngươi vẫn mạnh hơn lão già nhà ngươi, tốt xấu gì cũng là dựa vào thực lực mà bò lên vị trí hiện tại.” Ở cùng lão cáo già Bùi Diên, kỳ thật bọn họ cũng không chiếm được quá nhiều lợi ích. Ban đầu Bùi Thanh Hoằng vốn dĩ là đối tượng được bọn họ ưu tiên phát triển, ai ngờ không có bọn họ địa vị của hắn vẫn tiến lên đều đều. Việc thăng quan hoàn toàn không cần bọn họ phải nhọc lòng, tốc độ thăng chức vượt ngoài tầm với, dù có nhúng tay cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Bản lĩnh của Bùi Thanh Hoằng hiển nhiên đã lọt vào mắt Hồ Mạn Thành, gã thậm chí còn bắt đầu dụ dỗ: “Nếu Bùi công tử chịu thay đổi suy nghĩ, dốc sức cống hiến cho Đại Lam ta thì chắc chắn chủ thượng sẽ không phụ lòng trung thành của Bùi gia.” Lời này vào tai chỉ khiến Bùi Thanh Hoằng thấy vạn phần châm chọc. Hắn đương nhiên không thể đáp ứng yêu cầu hoang đường của đối phương, nhưng lại không phải loại người biết khua môi múa mép châm chọc lại. Bùi Thanh Hoằng từ bỏ ý định chọc tức đối phương, lẳng lặng ngồi chờ thời cơ.
Người kia cũng biết tính tình hắn thế nào, bắt người tới cũng chỉ nói vu vơ vài câu như vậy, không có ý định thật sự chiêu mộ Bùi Thanh Hoằng. Nhưng một khi đã ở đây thì gã nhịn không nổi muốn nói chuyện với Bùi Thanh Hoằng.
Thấy hắn im lặng hồi lâu, Hồ Mạn Thành tự thao thao bất tuyệt tuôn ra hàng đống chuyện, có điều dù nói rất nhiều nhưng lại không có gì liên quan đến điểm mấu chốt, đều là những thứ gã cho rằng nói với Bùi Thanh Hoằng cũng không gây hại gì.
Sau khi đối phương cuối cùng cũng chịu im miệng để uống trà làm dịu cổ họng gần như đã bốc khói, Bùi Thanh Hoằng đột nhiên lên tiếng. Nhưng hắn không dò hỏi điều gì, chỉ đơn giản là nói lên suy nghĩ của bản thân.
“Ngươi nói hay như vậy, nhưng ngay cả Bùi Thanh Lân các ngươi cũng có thể từ bỏ, huống chi là Bùi gia chúng ta.” Một nô không thể hầu hai chủ, Bùi Thanh Hoằng vẫn hiểu rất rõ đạo lý này. Chưa nói đến việc hắn cảm thấy phản quân nhất định sẽ bị trấn áp, với tình yêu Lam quốc nồng nàn, hắn sẽ không vì vài lời đầu môi chót lưỡi của người ngoài mà bán rẻ bản thân, bán rẻ Đại Lam.
Thái độ của Bùi Thanh Hoằng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Hồ Mạn Thành. Nhưng gã không có chuyện gì khác để làm, Bùi Thanh Hoằng đã nhắc tới thì gã cũng sẽ vô cùng tri kỷ mà ở lại giải đáp nghi vấn của hắn. Câu chuyện cũng đơn giản thôi, Bùi Thanh Lân là một trong những kẻ đứng đầu của phe phản loạn, bọn họ muốn lợi dụng Bùi gia để hoàn thành đại sự.
“Kế hoạch của Hồ huynh quả nhiên rất hay.” Bùi Thanh Hoằng cảm khái một câu. Tổ tiên của Hồ Mạn Thành là một tướng quân đã được Hoàng đế tiền triều tin tưởng gửi gắm nhi tử. Tiền triều đã đóng không ít đinh vào Đại Lam, nhưng có những cái đinh cả một đời vẫn không có tác dụng gì. Đại thần được tin tưởng năm ấy của tiền triều có thể trung thành tuyệt đối, nhưng chưa chắc hậu nhân cũng có ý nghĩ như vậy.
Phục quốc thất bại nhiều lần, trong lòng những người này sớm đã có phần cố kỵ, nếu không dựa vào thân phận của Bùi Thanh Lân thì bọn họ nào dám khua tay múa chân như vậy. Đối phương lại càng không có khả năng tùy tiện tìm một gia đình rồi đưa tiểu chủ tử của mình cho người ngoài nuôi. Hoàn cảnh của Bùi Thanh Lân kỳ thực vô cùng khó xử, cậu vô tình trở thành vật hy sinh của cuộc đấu đá chính trị, rõ ràng thân phận vô cùng tôn quý nhưng lúc này lại thành một đứa con rơi.
“Trước tiên đừng nhắc đến Thanh Lân. Ngươi bắt ta tới chắc hẳn không phải chỉ để nói nhảm?” Tuy đã được cởi trói nhưng Bùi Thanh Hoằng không thể tùy ý mà chạy trốn. Hắn im lặng một hồi rồi lại chuyển chủ đề về bản thân mình.
“Nhắc mới nhớ, có không ít người canh gác ngươi đâu. Bọn ta chẳng dễ dàng gì mới mời được Bùi đại nhân đến đây.” Hồ Mạn Thành mỉm cười, “Bùi công tử tuyệt đối đừng xem nhẹ bản thân. Tác dụng của ngài lớn lắm đấy, địa vị của ngài trong lòng vị nào đó thật không tầm thường. Bùi đại nhân cảm thấy, dùng ngài để đổi lấy ba thành trì có phải quá thiệt cho bọn ta không?”
Nghe đối phương nói như vậy, nhất thời tim Bùi Thanh Hoằng rơi ‘thịch’ một tiếng. Đối phương nói như vậy, tám phần là gã đã biết mối quan hệ giữa hắn và Thái Thúc Lan. Nhưng cũng có thể là không biết, chỉ đơn giản là thấy thái độ đặc biệt của Thái Thúc Lan với hắn mấy ngày nay nên mới cho rằng hắn là nhân vật hết sức quan trọng với Thái Thúc Lan.
“Nhờ vậy mới được các ngươi để mắt tới.” Lời này của Bùi Thanh Hoằng mười phần trào phúng. Tuy không thể hiện gì trên gương mặt nhưng trong lòng hắn không khỏi ảo não. Nếu đối phương đã muốn dùng hắn làm con tin thì chắc chắn là bảo vệ cực kỳ chặt chẽ. Khả năng hắn có thể trốn khỏi nơi này lại giảm xuống mấy phần.
Nhưng dù có ảo não đến đâu thì biểu hiện của Bùi Thanh Hoằng vẫn chỉ là im lặng không nói lời nào. Thấy con tin mãi chẳng hé miệng, không moi được tin tức gì hữu dụng nên Hồ Mạn Thành không ngồi nói nhảm nữa. Gã nói “Làm phiền rồi” rồi bước ra cửa, để lại hai người đàn ông cao to vạm vỡ trông chừng Bùi Thanh Hoằng.
Bên này Bùi Thanh Hoằng đang suy nghĩ làm thể nào để trốn thoát suôn sẻ, bên kia Thái thượng hoàng đang nổi cơn thịnh nộ vì sự biến mất đột ngột của hắn. “Bệ hạ bớt giận. Có lẽ là Bùi đại nhân nhàn rỗi tới phát hoảng nên mới tự mình rời khỏi thành chút thôi.” Người phải lo lắng sợ hãi chính là chủ nhân của tòa phủ đệ này.
“Không có khả năng.” Thái Thúc Lan khẳng định như đinh đóng cột. Hôm qua y thật vất vả mới khiến đối phương rung đông được một chút, kết quả hôm nay người lại cứ vậy mà biến mất. Thái Thúc Lan trăm tính ngàn tính, duy chỉ không tính tới có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này ngay dưới mí mắt mình.
Ban đầu y định lợi dụng phản tặc để quét sạch triều chính Đại Lam, không ngờ mấy tên phản tặc gan to bằng trời này lại dám động thủ với Bùi Thanh Hoằng. Sau khi lùng sục đến mọi ngóc ngách mà vẫn không tìm được người, cuối cùng Thái Thúc Lan phát hỏa.
Tất cả người trong phủ đệ đều bị trừng phạt không ít thì nhiều, đặc biệt là những người phụ trách trà nước điểm tâm và lính canh. Bọn họ bị giam lại như những nghi phạm đáng ngờ nhất.
Thái Thúc Lan bắt phản tặc rất nhanh, hơn nữa lại chuẩn. Nhưng bắt chuẩn cũng vô ích, bên này y có náo ra động tĩnh lớn đến đâu thì Bùi Thanh Hoằng vẫn không thể trở về. Mà nếu thực sự gióng trống khua chiêng tìm người khiến quân địch nắm được địa vị của Bùi Thanh Hoằng trong lòng y, sợ là người này lại càng khó có thể trở về. Chẳng có điểm nào có thể lạc quan, cái thành này lớn như vậy, mà Bùi Thanh Hoằng lại không phải loại người tùy ý làm bậy, không thể nào chạy lung tung trong lúc mấu chốt thế này.
Đúng lúc Thái Thúc Lan có thể đưa ra kết luận chắc chắn Bùi Thanh Hoằng đã bị bắt đi, phản quân lại gửi cho y một bức thư quy hàng. Yêu cầu của đối phương có thể nói là cực kỳ trơ trẽn, nhưng gương mặt Thái Thúc Lan vẫn không rõ hỉ nộ như trước.
Đây là lần đầu tiên y ẩn nhẫn đến thế. Cỏ trên mộ kẻ cuối cùng dám bàn điều kiện với y đã sớm mọc cao tới mười thước.
Đồ vật trong căn phòng này có hoa văn rất quen mắt. Sau lần dị thú xuất hiện Bùi Thanh Hoằng đã đọc qua không ít sách của tiền triều, hắn có thể khẳng định đồ đạc trong căn phòng này là của hoàng thất tiền triều. Rất nhiều thứ đã bị triều đình hiện tại nghiêm cấm.
Bùi Thanh Hoằng nhớ lại những gì Thái Thúc Lan từng nói, hẳn là phản quân lần này đã bị dư nghiệt tiền triều xui khiến. Có lẽ người bắt hắn khỏi phủ đệ chính là đám người đối chọi với Thái thượng hoàng.
Nghĩ đến đây Bùi Thanh Hoằng không khỏi ảo não. Hắn vẫn là quá tin tưởng thủ vệ của phủ đệ, nhất thời buông lỏng cảnh giác nên mới trúng phải mưu kế của kẻ địch. Ngân châm có thể phát hiện độc tính trong thức ăn nhưng lại không có tác dụng với thuốc mê. Đội quân do Thái Thúc Lan phái tới canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, chắc chắn trong phủ có nội gián.
Bùi Thanh Hoằng không khỏi nôn nóng, nhưng cả hai tay và hai chân đều bị trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Trên người hắn cũng không có công cụ gì đặc biệt, chỉ có thể thử mài dây thừng vào ghế, cố gắng giải thoát tay mình.
Dây thừng kia được buộc rất khéo, ban đầu vốn dĩ không đủ chặt, nhưng hắn càng giãy dụa thì nó càng siết lại. Sợi dây thô ráp để lại vệt hằn đỏ đậm trên cổ tay hắn.
Dù đã cố gắng giảm thiểu động tĩnh nhưng không may cho Bùi Thanh Hoằng là cánh cửa bật mở ngay lúc hắn thật vất vả mới mài đứt được một sợi dây thừng. Thấy mặt người bước vào, Bùi Thanh Hoằng thất thần gọi một cái tên: “Hồ Mạn Thành?”
Người mới tới nhìn qua mới chỉ hai mươi, đôi mắt đào hoa, gương mặt tuấn tú, trên tay còn cầm một cây quạt ra vẻ lãng tử. May mà khí chất không tồi, khiến người ta cảm thấy phong lưu chứ không đàng điếm.
Hồ Mạn Thành liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh: “Sao có thể đối xử với Bùi đại nhân thế này chứ? Vị Bùi công tử này là bạn cũ của ta, mau thả người.”
Gã vừa lên tiếng, lập tức có người bước tới cởi dây trói trên tay Bùi Thanh Hoằng, còn sợi ở chân đã bị hắn mài đứt. Những người này đã chặn cửa lại, hơn nữa đây còn là địa bàn của chúng nên đương nhiên không sợ Bùi Thanh Hoằng chạy mất.
Bùi Thanh Hoằng cũng hiểu đạo lý này, trước khi tìm hiểu tình hình kỹ càng không thể tùy tiện động thủ, kẻo người chịu thiệt lại chính là mình.
“Thật sự là ngươi.” Hắn nói một câu không đầu không đuôi, nghĩ đến điều gì rồi lại hỏi: “Chuyện của phụ thân ta là các ngươi ép ông ấy làm?” Trong trí nhớ của Bùi Thanh Hoằng, hắn mới chỉ gặp Hồ Mạn Thành một lần duy nhất vì gã có liên quan đến chuyện làm ăn của Bùi gia. Không ngờ, gã vậy mà lại thuộc phe phản loạn.
Thật ra cũng không phải là không thể. Từ khi biết thê tử mình có thân phận khác là Thái thượng hoàng, Bùi Thanh Lân có thân phận tôn quý trong bè phái của bọn phản tặc, phụ thân mình biết rõ nội tình mà vẫn nhận nuôi Bùi Thanh Lân --- Bùi Thanh Hoằng cảm thấy trên đời này không có gì là không thể.
Nam nhân tên Hồ Mạn Thành cười cợt khinh miệt đến cực điểm: “Phụ thân ngươi cam tâm tình nguyện làm chuyện đó. Bùi Diên đã thực hiện giao dịch với bọn ta, tất cả đều do chính ông ta lựa chọn, bọn ta hoàn toàn không hề ép buộc. Huống chi, có thể nuôi dưỡng Hoàng tử điện hạ chính là vinh hạnh của Bùi gia, các ngươi hẳn nên vui mừng mới phải.”
Thấy vẻ mặt hoài nghi của Bùi Thanh Hoằng, gã vừa cười vừa nói tiếp: “Năm ấy phụ thân ngươi chỉ là một tên học sinh nghèo kiết xác, không có bọn ta sao ông ta có thể trèo lên được vị trí bây giờ? Vinh hoa phú quý đời này của ông ta đều do bọn ta ban cho, nếu không giúp chút chuyện thì không khỏi quá vong ân bội nghĩa, ngươi nói có phải không?”
Bùi Thanh Hoằng bị đối phương nhìn chòng chọc như thể hắn là một món hàng, sau đó gã đi đến kết luận có thể nói là đúng trọng điểm: “Có điều ngươi vẫn mạnh hơn lão già nhà ngươi, tốt xấu gì cũng là dựa vào thực lực mà bò lên vị trí hiện tại.” Ở cùng lão cáo già Bùi Diên, kỳ thật bọn họ cũng không chiếm được quá nhiều lợi ích. Ban đầu Bùi Thanh Hoằng vốn dĩ là đối tượng được bọn họ ưu tiên phát triển, ai ngờ không có bọn họ địa vị của hắn vẫn tiến lên đều đều. Việc thăng quan hoàn toàn không cần bọn họ phải nhọc lòng, tốc độ thăng chức vượt ngoài tầm với, dù có nhúng tay cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Bản lĩnh của Bùi Thanh Hoằng hiển nhiên đã lọt vào mắt Hồ Mạn Thành, gã thậm chí còn bắt đầu dụ dỗ: “Nếu Bùi công tử chịu thay đổi suy nghĩ, dốc sức cống hiến cho Đại Lam ta thì chắc chắn chủ thượng sẽ không phụ lòng trung thành của Bùi gia.” Lời này vào tai chỉ khiến Bùi Thanh Hoằng thấy vạn phần châm chọc. Hắn đương nhiên không thể đáp ứng yêu cầu hoang đường của đối phương, nhưng lại không phải loại người biết khua môi múa mép châm chọc lại. Bùi Thanh Hoằng từ bỏ ý định chọc tức đối phương, lẳng lặng ngồi chờ thời cơ.
Người kia cũng biết tính tình hắn thế nào, bắt người tới cũng chỉ nói vu vơ vài câu như vậy, không có ý định thật sự chiêu mộ Bùi Thanh Hoằng. Nhưng một khi đã ở đây thì gã nhịn không nổi muốn nói chuyện với Bùi Thanh Hoằng.
Thấy hắn im lặng hồi lâu, Hồ Mạn Thành tự thao thao bất tuyệt tuôn ra hàng đống chuyện, có điều dù nói rất nhiều nhưng lại không có gì liên quan đến điểm mấu chốt, đều là những thứ gã cho rằng nói với Bùi Thanh Hoằng cũng không gây hại gì.
Sau khi đối phương cuối cùng cũng chịu im miệng để uống trà làm dịu cổ họng gần như đã bốc khói, Bùi Thanh Hoằng đột nhiên lên tiếng. Nhưng hắn không dò hỏi điều gì, chỉ đơn giản là nói lên suy nghĩ của bản thân.
“Ngươi nói hay như vậy, nhưng ngay cả Bùi Thanh Lân các ngươi cũng có thể từ bỏ, huống chi là Bùi gia chúng ta.” Một nô không thể hầu hai chủ, Bùi Thanh Hoằng vẫn hiểu rất rõ đạo lý này. Chưa nói đến việc hắn cảm thấy phản quân nhất định sẽ bị trấn áp, với tình yêu Lam quốc nồng nàn, hắn sẽ không vì vài lời đầu môi chót lưỡi của người ngoài mà bán rẻ bản thân, bán rẻ Đại Lam.
Thái độ của Bùi Thanh Hoằng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Hồ Mạn Thành. Nhưng gã không có chuyện gì khác để làm, Bùi Thanh Hoằng đã nhắc tới thì gã cũng sẽ vô cùng tri kỷ mà ở lại giải đáp nghi vấn của hắn. Câu chuyện cũng đơn giản thôi, Bùi Thanh Lân là một trong những kẻ đứng đầu của phe phản loạn, bọn họ muốn lợi dụng Bùi gia để hoàn thành đại sự.
“Kế hoạch của Hồ huynh quả nhiên rất hay.” Bùi Thanh Hoằng cảm khái một câu. Tổ tiên của Hồ Mạn Thành là một tướng quân đã được Hoàng đế tiền triều tin tưởng gửi gắm nhi tử. Tiền triều đã đóng không ít đinh vào Đại Lam, nhưng có những cái đinh cả một đời vẫn không có tác dụng gì. Đại thần được tin tưởng năm ấy của tiền triều có thể trung thành tuyệt đối, nhưng chưa chắc hậu nhân cũng có ý nghĩ như vậy.
Phục quốc thất bại nhiều lần, trong lòng những người này sớm đã có phần cố kỵ, nếu không dựa vào thân phận của Bùi Thanh Lân thì bọn họ nào dám khua tay múa chân như vậy. Đối phương lại càng không có khả năng tùy tiện tìm một gia đình rồi đưa tiểu chủ tử của mình cho người ngoài nuôi. Hoàn cảnh của Bùi Thanh Lân kỳ thực vô cùng khó xử, cậu vô tình trở thành vật hy sinh của cuộc đấu đá chính trị, rõ ràng thân phận vô cùng tôn quý nhưng lúc này lại thành một đứa con rơi.
“Trước tiên đừng nhắc đến Thanh Lân. Ngươi bắt ta tới chắc hẳn không phải chỉ để nói nhảm?” Tuy đã được cởi trói nhưng Bùi Thanh Hoằng không thể tùy ý mà chạy trốn. Hắn im lặng một hồi rồi lại chuyển chủ đề về bản thân mình.
“Nhắc mới nhớ, có không ít người canh gác ngươi đâu. Bọn ta chẳng dễ dàng gì mới mời được Bùi đại nhân đến đây.” Hồ Mạn Thành mỉm cười, “Bùi công tử tuyệt đối đừng xem nhẹ bản thân. Tác dụng của ngài lớn lắm đấy, địa vị của ngài trong lòng vị nào đó thật không tầm thường. Bùi đại nhân cảm thấy, dùng ngài để đổi lấy ba thành trì có phải quá thiệt cho bọn ta không?”
Nghe đối phương nói như vậy, nhất thời tim Bùi Thanh Hoằng rơi ‘thịch’ một tiếng. Đối phương nói như vậy, tám phần là gã đã biết mối quan hệ giữa hắn và Thái Thúc Lan. Nhưng cũng có thể là không biết, chỉ đơn giản là thấy thái độ đặc biệt của Thái Thúc Lan với hắn mấy ngày nay nên mới cho rằng hắn là nhân vật hết sức quan trọng với Thái Thúc Lan.
“Nhờ vậy mới được các ngươi để mắt tới.” Lời này của Bùi Thanh Hoằng mười phần trào phúng. Tuy không thể hiện gì trên gương mặt nhưng trong lòng hắn không khỏi ảo não. Nếu đối phương đã muốn dùng hắn làm con tin thì chắc chắn là bảo vệ cực kỳ chặt chẽ. Khả năng hắn có thể trốn khỏi nơi này lại giảm xuống mấy phần.
Nhưng dù có ảo não đến đâu thì biểu hiện của Bùi Thanh Hoằng vẫn chỉ là im lặng không nói lời nào. Thấy con tin mãi chẳng hé miệng, không moi được tin tức gì hữu dụng nên Hồ Mạn Thành không ngồi nói nhảm nữa. Gã nói “Làm phiền rồi” rồi bước ra cửa, để lại hai người đàn ông cao to vạm vỡ trông chừng Bùi Thanh Hoằng.
Bên này Bùi Thanh Hoằng đang suy nghĩ làm thể nào để trốn thoát suôn sẻ, bên kia Thái thượng hoàng đang nổi cơn thịnh nộ vì sự biến mất đột ngột của hắn. “Bệ hạ bớt giận. Có lẽ là Bùi đại nhân nhàn rỗi tới phát hoảng nên mới tự mình rời khỏi thành chút thôi.” Người phải lo lắng sợ hãi chính là chủ nhân của tòa phủ đệ này.
“Không có khả năng.” Thái Thúc Lan khẳng định như đinh đóng cột. Hôm qua y thật vất vả mới khiến đối phương rung đông được một chút, kết quả hôm nay người lại cứ vậy mà biến mất. Thái Thúc Lan trăm tính ngàn tính, duy chỉ không tính tới có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này ngay dưới mí mắt mình.
Ban đầu y định lợi dụng phản tặc để quét sạch triều chính Đại Lam, không ngờ mấy tên phản tặc gan to bằng trời này lại dám động thủ với Bùi Thanh Hoằng. Sau khi lùng sục đến mọi ngóc ngách mà vẫn không tìm được người, cuối cùng Thái Thúc Lan phát hỏa.
Tất cả người trong phủ đệ đều bị trừng phạt không ít thì nhiều, đặc biệt là những người phụ trách trà nước điểm tâm và lính canh. Bọn họ bị giam lại như những nghi phạm đáng ngờ nhất.
Thái Thúc Lan bắt phản tặc rất nhanh, hơn nữa lại chuẩn. Nhưng bắt chuẩn cũng vô ích, bên này y có náo ra động tĩnh lớn đến đâu thì Bùi Thanh Hoằng vẫn không thể trở về. Mà nếu thực sự gióng trống khua chiêng tìm người khiến quân địch nắm được địa vị của Bùi Thanh Hoằng trong lòng y, sợ là người này lại càng khó có thể trở về. Chẳng có điểm nào có thể lạc quan, cái thành này lớn như vậy, mà Bùi Thanh Hoằng lại không phải loại người tùy ý làm bậy, không thể nào chạy lung tung trong lúc mấu chốt thế này.
Đúng lúc Thái Thúc Lan có thể đưa ra kết luận chắc chắn Bùi Thanh Hoằng đã bị bắt đi, phản quân lại gửi cho y một bức thư quy hàng. Yêu cầu của đối phương có thể nói là cực kỳ trơ trẽn, nhưng gương mặt Thái Thúc Lan vẫn không rõ hỉ nộ như trước.
Đây là lần đầu tiên y ẩn nhẫn đến thế. Cỏ trên mộ kẻ cuối cùng dám bàn điều kiện với y đã sớm mọc cao tới mười thước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook