Lấy Tôi Hay Cưới Tôi? Chọn Đi
-
Chương 21
Nó không hiểu tại sao khi đi ra nó lại liếc nhật hạ một cái, đến bản thân nó cũng không biết sao nó thấy ghét cái cô Nhật Hạ này thế không biết.
Nó ngồi trước gương vừa lau tóc tay còn lại thì liên tục buôn dưa lê với đám bạn.
- Nhà tao mới có 1 con nhỏ nhìn điệu chải nước - nó
- Thần thánh phương nào vại? - Ngọc
- Trên mặt có bao nhiêu tấn phấn, có xinh bằng sư phụ không? - Khánh
- Thôi đi Khánh à. Làm sao mà có ai đẹp bằng sư phụ cơ chứ. - An
- Thôi đi ông ơi, ở đâu cũng tự sướng được, mà có khi nào là bồ cũ của chồng mày hông? - Ngọc
- ............................- nó không gửi lại mà nằm xuống giường suy nghĩ. " bạn gái cũ? chẳng lẽ cô ta quay về nối lại tình xưa? ... ưkm chẳng phải đây là chuyện tốt sao hai người sẽ ly hôn, còn nó sẽ được tự do" trước đây nghĩ đến chuyện này nó rất vui nhưng bây giờ nghĩ nó thấy chẳng thoải mái gì. Suy nghĩ một hồi nó ngủ thiếp đi đến tận trưa. Cũng chẳng phải nó muốn dậy gì chỉ tại tiếng gọi của tình yêu phát ra từ dạ dày kêu gọi nó thức tỉnh. Nó xuống nhà hết sức đúng lúc, mọi người đang dọn cơm, Linh quay lại cười tươi rói với nó - chị dậy rồi à, em đang tính lên gọi.
- Ừ tại chị đói quá - nó nhăn mặt xoa xoa cái bụng rỗng không cười với Linh, mắt không rời khỏi mấy đĩa thức ăn.
- Chị lên gọi anh Thiên với chị Nhật Hạ đi - Linh đẩy nó về phía cầu thang.
- Khoan đã, khoan đã cô Nhật Hạ đó là gì vậy - nó ghì chặt chân không cho Linh tiếp tục đẩy .
- Chị ấy là con gái của bố mẹ nuôi - Linh ngưng đẩy khoanh tay nói chuyện với nó.
- Bố mẹ nuôi? - nó nhìn Linh với vẻ nghi vấn .
- Đúng rồi, mà bây giờ chị lên gọi đi nếu không đồ ăn sẽ nguội hết - Linh chỉ tay lên cầu thang.
- Ừ - nó gật đầu quay lên cầu thang đến thư phòng.. không thèm gõ cửa nó mở cửa ngó vào bên trong chỉ định để nói một câu nhưng cảnh tượng trong phòng khiến nó thẫn thờ
1s
thêm 1s nữa
lại thêm 1s nữa .......
Gương mặt của hắn với cô gái đó đang ở cự ly hết sức gần. Ở góc độ của nó thân của Nhật Hạ hoàn toàn bị hắn che phủ chỉ có một tay của cô vòng qua bụng hắn. Nghe tiếng động hắn quay lưng lại thấy nó đang đứng ở cửa liền dịch ra xa Nhật Hạ. Hành động nhỏ này được nó cho là có tật giật mình. Có 1 cảm giác mất mát gì đó ở trong tim.
- Hai người xuống ăn cơm - nó lấy lại khuôn mặt bình thường ném lại một câu nói siêu bình thản như không hề thấy gì, có câu tận cùng của sự tức giận không phải là một trận nạt nộ la hét mà là... không thèm quan tâm. Nó bước xuống ngồi vào bàn ăn vào chiếc ghế mà trước giờ nó vẫn ngồi. Nhật Hạ cùng hắn đi xuống. Bắt gặp dáng vẻ hờ hững không thèm quan tâm của nó hắn bỗng cảm thấy bực mình.
- Em qua bên đó ngồi đi - như thường lệ hắn ngồi vào chiếc ghế cạnh nó nhưng bây giờ lại bảo nó sang chiếc ghế đối diện.
- Ơ....ừ - dừng 1 chút nó trả lời rồi bưng bát cơm sang ghế đối diện, Nhật Hạ liền ngồi vào chiếc ghế của nó. Hắn càng tức giận hơn nhưng vẫn kìm nén trong lòng. Cả buổi ăn không ai nói với ai câu nào, không khí vô cùng căng thẳng Linh nhận ra không khí này nhưng chẳng biết làm sao bản thân cô không phải là người dám chọc đến cái không khí quái dị này. Đến khi mọi người sắp ăn xong Linh mới lên tiếng
- Một tuần nữa em sẽ về nhà ở Mỹ.
- Hử, sao lại đi gấp thế - nó đang ăn dở miếng thịt nuốt xuống suýt nghẹn.
- Lâu rồi không về bên đó, với lại em vừa nhận được học bổng vào trường Vickar - cô mỉm cười tinh nghịch với nó.
- Chuẩn bị xong cả chưa - hắn hỏi cô với giọng điệu lo lắng
- Không cần chuẩn bị nhiều em chỉ cần vác xác đến là được rồi- Linh cười rạng rỡ cố che đi nỗi buồn của mình. bỗng nó bước tới ôm chầm lấy cô
- Oaoaoa, em đi rồi ai quậy với chị?
-.........- Linh
- Hahaha, chị chỉ đùa thôi, chị đùa thôi, chị sẽ nhớ em.
Những ngày sau đó Linh chạy khắp nơi sắm sửa, hắn chưa khỏe nên Nhật Hạ lên quản lý công ty giúp hắn. Cũng không hiểu tại sao những ngày đó hắn luôn hờ hững. Mặc dù có chút khó hiểu nhưng nó cũng không bận tâm gì mấy. Sáng nó đi học, chiều nó đi làm hai người gần như chỉ có thể nhìn thấy mặt nhau vào giờ cơm tối.
Hôm nay nó vẫn đi học bình thường như bao ngày khác....nặng nề bước vào lớp điều nó thấy đầu tiên vẫn là cảnh tượng Bộ tam sơn đang chạy ào ào, cười ầm ầm.
- Sao hôm nay ỉu xìu như cọng bún thiu vậy - Khánh lên tiếng hỏi trong khi nó ném cặp sách xuống và chuẩn bị ngủ.
- Sao, chồng đá hả - Câu nói của An như gãi trúng chỗ ngứa của nó
- Không có, dạo này ôn thi khiếp quá thôi - nó cầm lấy một gói snack trên bàn bóc 1 miếng cho vào miệng nhai nhóp nhép.
- Nhắc đến chuyện sắp đến tháng thi tao mới nhớ sinh nhật của mày sắp đến rồi........aaaa lại sắp tốn tiền, hừ- Ngọc dành lại gói snack trên tay nó hốt 1 nắm ra nhai 1 cách mạnh bạo
- Đúng rồi ngày kia còn gì, nhớ năm trước lo đi sinh nhật con không ôn thi kết quả 4 đứa ăn một rổ trứng ngỗng - An vừa kể lại kỷ niệm khó phai đó của bốn đứa vừa mếu máo cho cái thành tích đỉnh điểm đó.
- Sinh nhật bà, vợ chồng hai người có đi đâu không - Khánh nở một nụ cười hết sức "tử tế" với nó.
- Không biết, mà nếu có bà đây cũng rủ cả đám đi, đừng có dùng cái ánh mắt to như cái tô và nụ cười của ngựa đó với bà - nó vừa nói xong thì đúng lúc tiếng chuông báo giờ vào lớp. Bắt đầu giờ học để lại biết bao muộn phiền trong lòng của nó.
Nó ngồi trước gương vừa lau tóc tay còn lại thì liên tục buôn dưa lê với đám bạn.
- Nhà tao mới có 1 con nhỏ nhìn điệu chải nước - nó
- Thần thánh phương nào vại? - Ngọc
- Trên mặt có bao nhiêu tấn phấn, có xinh bằng sư phụ không? - Khánh
- Thôi đi Khánh à. Làm sao mà có ai đẹp bằng sư phụ cơ chứ. - An
- Thôi đi ông ơi, ở đâu cũng tự sướng được, mà có khi nào là bồ cũ của chồng mày hông? - Ngọc
- ............................- nó không gửi lại mà nằm xuống giường suy nghĩ. " bạn gái cũ? chẳng lẽ cô ta quay về nối lại tình xưa? ... ưkm chẳng phải đây là chuyện tốt sao hai người sẽ ly hôn, còn nó sẽ được tự do" trước đây nghĩ đến chuyện này nó rất vui nhưng bây giờ nghĩ nó thấy chẳng thoải mái gì. Suy nghĩ một hồi nó ngủ thiếp đi đến tận trưa. Cũng chẳng phải nó muốn dậy gì chỉ tại tiếng gọi của tình yêu phát ra từ dạ dày kêu gọi nó thức tỉnh. Nó xuống nhà hết sức đúng lúc, mọi người đang dọn cơm, Linh quay lại cười tươi rói với nó - chị dậy rồi à, em đang tính lên gọi.
- Ừ tại chị đói quá - nó nhăn mặt xoa xoa cái bụng rỗng không cười với Linh, mắt không rời khỏi mấy đĩa thức ăn.
- Chị lên gọi anh Thiên với chị Nhật Hạ đi - Linh đẩy nó về phía cầu thang.
- Khoan đã, khoan đã cô Nhật Hạ đó là gì vậy - nó ghì chặt chân không cho Linh tiếp tục đẩy .
- Chị ấy là con gái của bố mẹ nuôi - Linh ngưng đẩy khoanh tay nói chuyện với nó.
- Bố mẹ nuôi? - nó nhìn Linh với vẻ nghi vấn .
- Đúng rồi, mà bây giờ chị lên gọi đi nếu không đồ ăn sẽ nguội hết - Linh chỉ tay lên cầu thang.
- Ừ - nó gật đầu quay lên cầu thang đến thư phòng.. không thèm gõ cửa nó mở cửa ngó vào bên trong chỉ định để nói một câu nhưng cảnh tượng trong phòng khiến nó thẫn thờ
1s
thêm 1s nữa
lại thêm 1s nữa .......
Gương mặt của hắn với cô gái đó đang ở cự ly hết sức gần. Ở góc độ của nó thân của Nhật Hạ hoàn toàn bị hắn che phủ chỉ có một tay của cô vòng qua bụng hắn. Nghe tiếng động hắn quay lưng lại thấy nó đang đứng ở cửa liền dịch ra xa Nhật Hạ. Hành động nhỏ này được nó cho là có tật giật mình. Có 1 cảm giác mất mát gì đó ở trong tim.
- Hai người xuống ăn cơm - nó lấy lại khuôn mặt bình thường ném lại một câu nói siêu bình thản như không hề thấy gì, có câu tận cùng của sự tức giận không phải là một trận nạt nộ la hét mà là... không thèm quan tâm. Nó bước xuống ngồi vào bàn ăn vào chiếc ghế mà trước giờ nó vẫn ngồi. Nhật Hạ cùng hắn đi xuống. Bắt gặp dáng vẻ hờ hững không thèm quan tâm của nó hắn bỗng cảm thấy bực mình.
- Em qua bên đó ngồi đi - như thường lệ hắn ngồi vào chiếc ghế cạnh nó nhưng bây giờ lại bảo nó sang chiếc ghế đối diện.
- Ơ....ừ - dừng 1 chút nó trả lời rồi bưng bát cơm sang ghế đối diện, Nhật Hạ liền ngồi vào chiếc ghế của nó. Hắn càng tức giận hơn nhưng vẫn kìm nén trong lòng. Cả buổi ăn không ai nói với ai câu nào, không khí vô cùng căng thẳng Linh nhận ra không khí này nhưng chẳng biết làm sao bản thân cô không phải là người dám chọc đến cái không khí quái dị này. Đến khi mọi người sắp ăn xong Linh mới lên tiếng
- Một tuần nữa em sẽ về nhà ở Mỹ.
- Hử, sao lại đi gấp thế - nó đang ăn dở miếng thịt nuốt xuống suýt nghẹn.
- Lâu rồi không về bên đó, với lại em vừa nhận được học bổng vào trường Vickar - cô mỉm cười tinh nghịch với nó.
- Chuẩn bị xong cả chưa - hắn hỏi cô với giọng điệu lo lắng
- Không cần chuẩn bị nhiều em chỉ cần vác xác đến là được rồi- Linh cười rạng rỡ cố che đi nỗi buồn của mình. bỗng nó bước tới ôm chầm lấy cô
- Oaoaoa, em đi rồi ai quậy với chị?
-.........- Linh
- Hahaha, chị chỉ đùa thôi, chị đùa thôi, chị sẽ nhớ em.
Những ngày sau đó Linh chạy khắp nơi sắm sửa, hắn chưa khỏe nên Nhật Hạ lên quản lý công ty giúp hắn. Cũng không hiểu tại sao những ngày đó hắn luôn hờ hững. Mặc dù có chút khó hiểu nhưng nó cũng không bận tâm gì mấy. Sáng nó đi học, chiều nó đi làm hai người gần như chỉ có thể nhìn thấy mặt nhau vào giờ cơm tối.
Hôm nay nó vẫn đi học bình thường như bao ngày khác....nặng nề bước vào lớp điều nó thấy đầu tiên vẫn là cảnh tượng Bộ tam sơn đang chạy ào ào, cười ầm ầm.
- Sao hôm nay ỉu xìu như cọng bún thiu vậy - Khánh lên tiếng hỏi trong khi nó ném cặp sách xuống và chuẩn bị ngủ.
- Sao, chồng đá hả - Câu nói của An như gãi trúng chỗ ngứa của nó
- Không có, dạo này ôn thi khiếp quá thôi - nó cầm lấy một gói snack trên bàn bóc 1 miếng cho vào miệng nhai nhóp nhép.
- Nhắc đến chuyện sắp đến tháng thi tao mới nhớ sinh nhật của mày sắp đến rồi........aaaa lại sắp tốn tiền, hừ- Ngọc dành lại gói snack trên tay nó hốt 1 nắm ra nhai 1 cách mạnh bạo
- Đúng rồi ngày kia còn gì, nhớ năm trước lo đi sinh nhật con không ôn thi kết quả 4 đứa ăn một rổ trứng ngỗng - An vừa kể lại kỷ niệm khó phai đó của bốn đứa vừa mếu máo cho cái thành tích đỉnh điểm đó.
- Sinh nhật bà, vợ chồng hai người có đi đâu không - Khánh nở một nụ cười hết sức "tử tế" với nó.
- Không biết, mà nếu có bà đây cũng rủ cả đám đi, đừng có dùng cái ánh mắt to như cái tô và nụ cười của ngựa đó với bà - nó vừa nói xong thì đúng lúc tiếng chuông báo giờ vào lớp. Bắt đầu giờ học để lại biết bao muộn phiền trong lòng của nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook