Bị mẹ ruột của mình lừa hết tất cả số tiền tiết kiệm, cô cũng không hề quan tâm!

Bị cả nhà cha kế hãm hại, cô cũng không hề gì!

Thế nhưng, tại sao cô ấy đã khiêm nhường đến vậy rồi, mà họ còn ép buộc anh ấy đi mất tiêu chứ?

Tại sao nhất định phải áp bức cô đến vậy?

Có phải nhất định phải ép chết cô và anh trai, thì Thẩm Gia mới vui mừng không?

Anh ơi, anh đang ở đâu? Anh rốt cuộc đang ở đâu?

Mưa trên đỉnh đầu càng ngày càng lớn, Thẩm Thất vẫn khóc hổn hển dưới mưa.

Nếu tìm không được anh trai, thì cô sống còn ý nghĩa gì nữa chứ? Chi bằng trực tiếp nhảy sông chết đi còn hơn!

Nhảy sông... Nhảy sông ư?

Thẩm Thất đột nhiên nghĩ ra!

Sông!

Chẳng lẽ, anh trai bây giờ đang...

Thẩm Thất dường như đã nghĩ ra việc gì, cô hoảng loạn bò dậy trong mưa, khập khểnh đi về phía một con sông trong thành phố cách nhà họ Thẩm không xa.

Lúc nhỏ, cô đã từng đi lạc qua một lần.

Đợi đến khi cả nhà tìm được cô, thì cô đang ở kế bên con sông đó.

Chẳng lẽ, anh trai sẽ đi con sông đó tìm cô ư?

Thẩm Thất điên cuồng chạy về phía con sông đó.

Từ đằng xa, Thẩm Thất nhìn thấy một bóng dáng xa tít đang đứng bên sông.

Trái tim Thẩm Thất bất chợt đập nhanh hơn!

Là anh trai! Đúng là anh ấy!

Thẩm Thất cứ sợ Thẩm Lục nghĩ quẩn, đột ngột mở miệng la lớn lên: “Anh, em đang ở đây! Anh...”

Thẩm Thất hổn hển xông qua đó.

Trên đường cô không biết đã vấp ngã hết bao nhiêu lần rồi, nhưng dù cô có ngã đau như thế nào đi nữa, cô cũng bò dậy ngay, hướng về phía Thẩm Lục mà chạy.

Sắp tới rồi, sắp rồi...

Thẩm Thất đã có thể nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Lục một cách rõ ràng rồi.

Thẩm Lục ngơ ngác đứng bên sông kia chợt xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Thất đang đi khập khểnh, khuôn mặt đẹp đẽ ngơ ngác đó chợt phát ra một luồng sáng lạ lùng: “Tiểu Thất ư?”

Thẩm Thất vừa khóc vừa xông tới, ôm chặt lấy thân thể của Thẩm Lục, tất cả mọi uất ức đều được giải tỏa hết ra ngoài, cô khóc lớn thất thanh.

Thẩm Lục ngơ ngác để mặc cho Thẩm Thất ôm lấy anh, một lúc sau, mới hài lòng nói: “Tiểu Thất về rồi à, thật tốt quá.”

Thẩm Thất ôm lấy Thẩm Lục, im lặng lắc đầu: “Anh... anh...”

Thẩm Thất đã khóc không thành tiếng nữa rồi.

Thẩm Lục vui mừng nói: “Tiểu Thất, đã về rồi...”

Trong nhận thức của Thẩm Lục, anh ấy cuối cùng cũng tìm được Thẩm Thất bên sông, anh ấy rất vui.

Thẩm Thất lau nước mắt đi: “Anh, đi nào, chúng ta về nhà thôi. Chúng ta sẽ rời khỏi cái hang sói đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Thẩm Lục vui mừng đi trong mưa theo Thẩm Thất.

Đợi đến khi Thẩm Thất hoàn hồn lại, cô lại cảm thấy vô cùng hoang mang.

Rời khỏi Thẩm gia, thì anh trai có thể đi đâu đây?

Bản thân cô đang ở trong căn biệt thứ mà nhà họ Hạ cung cấp, tuy trong biệt thự không có ai cả, nhưng mỗi ngày đều sẽ có người định kỳ tới quét dọn và đưa thức ăn.

Nếu cô mang theo anh trai qua đó, lỡ như bị phát hiện thì chết.

Đột nhiên, Thẩm Thất nhớ ra cô đã thuê một căn hộ nhỏ, chuyên cất giữ những kỷ niệm với Triển Bác!

Tuy căn hộ rất nhỏ, nhưng lại có một phòng ngủ một phòng khách ba mươi mấy mét vuông.

Nhưng anh trai rất yên lặng,anh ấy tuyệt đối sẽ không làm ồn đâu.

Hay là...

Thẩm Thất xoay đầu nhìn về phía Thẩm Lục, do dự một hồi nói: “Anh ơi, chúng ta đổi một căn nhà khác để ở được không?”

Thẩm Lục cúi đầu nhìn về phía Thẩm Thất, nụ cười chợt trở nên sáng chói: “Được.”

Thẩm Thất suýt nữa thì bị nụ cười của anh trai của mình làm hoa mắt.

Tuy rằng từ lúc nhỏ đã biết anh trai cô bảnh bao quá mức, thế nhưng anh ấy cười vui vẻ như vậy, thì đúng là rất hiếm thấy.

Đột nhiên, Thẩm Thất liền nghĩ đến người đàn ông cứ híp mắt lại và nhoẻn miệng cười kia...

Khuôn mặt của hắn không thua kém gì anh trai, nhưng khi cười lại hoàn toàn khác nhau như vậy...

Thẩm Thất chợt bừng tỉnh, thò tay vỗ vào nước mưa trên mặt mình.

Sao lại thế này?

Sao lại tự nhiên nhớ đến hắn chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương