"Hướng Kình"

Sau hôm bị tai nạn xe, Hướng Kình trở về nhà nghỉ ngơi, lúc này, hành lang ngoài phòng anh vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc, không bao lâu sau, giọng nói Xa Tinh Tinh vang lên.

"Anh làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?" Nhìn tay phải của anh bị treo lên cùng trên mặt bị trầy da, cô ta lo lắng vươn tay vuốt ve. "Anh nên gọi điện thoại nói cho em biết chứ! Quan hệ của chúng ta cũng không tầm thường, còn phải để cho người của công ty nói nguyên nhân lão bản không đi làm mới biết được, như vậy thật quá khách khí đi!"

Hướng Kình lẳng lặng nhìn cô ta, cẩn thận suy ngẫm lời cô ta nói mới phát hiện, cô ta quả thật không có coi anh là người đàn ông đã có vợ, vẫn nói chuyện như là người yêu. Nếu như cô ta ở trước mặt Hàn Ngữ cũng thái độ như này, khó trách Hàn Ngữ tính tình tốt như vậy mà cũng không nhịn được nữa, kiêng kị sự tồn tại của cô ta.

"Tinh Tinh, không cần." Anh nghiêng đầu tránh sự đụng chạm của cô ta.

"Anh làm sao vậy?" Cô ta nâng cao lông mày vẽ tinh xảo nhỏ nhắn: "Em chỉ muốn xem vết thương của anh thôi."

"Em dùng mắt xem là được rồi" Ngồi dậy, anh chuẩn bị cùng cô ta nói chuyện. "Anh nghĩ, về sau chúng ta không cần tiếp xúc tay chân có vẻ tốt hơn."

"Hướng Kình?" Xa Tinh Tinh suy nghĩ một cái, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của anh, tức giận ngồi xuống mép giường. "Em đã biết, là Hàn Ngữ cáu khỉnh? Cô ta tố cáo cái gì sao? Ai, rảnh rỗi anh khuyên cô ta một chút, đừng có nhỏ nhen như vậy, tình cảm của chúng ta không phải chuyện ngày một ngày hai, tiếp xúc với nhau thường xuyên một chút cũng không có gì quá đáng........"

"Không phải như thế, Hàn Ngữ không phải là người như vậy." Hướng Kình thẳng thắn lắc đầu trong lòng, anh không hiểu vì sao quá khứ trước đây của Xa Tinh Tinh, như thế nào lại lặng lẽ thay đổi thành một người anh không nhận ra.

Một người đàn bà lòng dạ thâm trầm, tràn đầy tính toán.

"Không phải sao?" Bĩu môi, cô ta hình như rất khinh thường: "Chẳng lẽ cô ta không phải vì chúng ta quá thân, cảm nhận được uy hiếp? Làm ơn, đám cưới giữa Hướng gia và Hàn gia, nếu không phải vì anh có kế hoạch, anh căn bản không nguyện ý, nếu như cô ta mất hứng, cùng lắm là ly hôn! Anh làm sao phải để ý cảm giác của cô ta......"

"Tinh Tinh, em lại sai lầm rồi." Hưởng Kình nhìn thẳng cô ta, nghiêm túc nói: "Mặc dù cuộc hôn nhân này ban đầu là có ý đồ, nhưng hiện tại, anh thật sự yêu thương Hàn Ngữ, hi vọng duy trì cuộc hôn nhân này."

"Anh nói cái gì?" Cô ta đột nhiên cao giọng đứng lên: "Anh yêu Hàn Ngữ?! Anh và em quen nhau nhiều năm như vậy còn chưa nói qua một câu yêu, hiện tại anh nói cho em biết anh yêu Hàn Ngữ?! Hướng Kình, anh đến tột cùng là có biết hay không mình nói cái gì?"

"Anh biết." Anh thở dài khăng khăng một mực. "Tinh Tinh, chuyện của chúng ta đã qua, em cũng đã nói chúng ta chỉ là bạn bè là tốt rồi, anh cũng giữ như vậy rất tốt, cũng không có cho em bất cứ dấu hiệu tái hợp nào, vì sao em không hiểu được tâm ý của anh?"

"Bạn tốt? Em ở nước ngoài học tập tốt quay trở lại tìm anh, luôn đối với anh hỏi han ân cần, công việc cũng giúp anh nhiều như vậy, anh không hiểu được tâm ý của em?"

"Anh quả thật không hiểu được, bởi vì anh nghĩ em là người thông minh, nên biết rằng chúng ta không bao giờ có khả năng tái hợp. Hơn nữa ở trên công việc, anh quả thật trả cho em thù lao rất hậu hĩnh, em có khó khăn anh cũng tận lực giúp đỡ, nghiêm túc mà nói, anh cũng không có bạc đãi em." Anh thậm chí vì thế làm Hàn Ngữ khóc, người chân chính bị bạc đãi, là cô.

"Không có bạc đãi em? Anh hiện tại luôn mồm đứng ở bên Hàn Ngữ, như vậy công bằng sao?" Xa Tinh Tinh không thể tin được, cô ta tốn nhiều tâm tư như vậy, dùng nhiều công phu như vậy, hiện tại anh lại nói cho cô ta, hai người không có hi vọng?

"Hiện tại Hàn Ngữ mới là vợ của anh, em dùng chuyện quá khứ của chúng ta đi kích động cô ấy, ăn nói lỗ mãng với cô ấy, thậm chí lấy chuyện gia cụ Hướng Thành uy hiếp cô ấy, như vậy lại công bằng sao?" Trước kia anh không hiểu được cô ta bí mật giở trò quỷ, cho nên không tự giác làm hại Hàn Ngữ, hiện tại anh đã biết, sẽ phải giải quyết dứt khoát, nếu không chỉ có chính anh không chịu nổi, cũng không có cách nào ăn nói với Hàn Ngữ.

Xa Tinh Tinh bị chặn nói không nên lời. Cô ta vốn không có lập trường, hiện tại lại bị Hướng Kình chỉ ra sự thật, cũng bày tỏ rõ ràng biết cô ta làm tất cả, một loại tâm tình nhục nhã nháy mắt dâng lên.

"Vậy anh muốn làm sao bây giờ?" Cô ta ôm một tia hi vọng cuối cùng, nếu như anh nhớ lời nói tình xưa, sẽ đối với hành vi của cô ta mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua, để cho cô ta tiếp tục được ở bên cạnh anh.

"Người nhà của em, bạn bè của em đều ở Malaysia, em có nghĩ đến việc trở về?" Anh quyết định giữ xa khoảng cách với cô ta, chỉ có đem việc của mình xử lý tốt, anh mới có đủ tư cách đưa Hàn Ngữ trở về. "Công ty của anh chuẩn bị thành lập một trạm vận chuyển buôn bán ở Đông Nam Á, Malaysia cũng cũng là nơi anh đang suy tính, nếu em đồng ý trở về, có thể để em đảm nhiệm một chức vụ quản lý.

"Nếu như em không muốn?" Cô ta nín thở hỏi.

"Như vậy thật xin lỗi, anh cũng không còn biện pháp để cho em ở lại công ty." Hiện tại người duy nhất anh muốn bảo vệ là Hàn Ngữ, tâm tình người khác anh không quản được.

Xa Tinh Tinh siết chặt nắm tay, rơi vào suy bghĩ đấu tranh. Được một lúc sau, cô ta mới tìm lại âm thanh của mình.

"Em sẽ suy nghĩ thử xem. Bất quá Hướng Kình, em hi vọng anh không hối hận quyết định này."

Đinh....... đông.........

"Bưu kiện của tiểu thư Hàn Ngữ."

Tiếng chuông cửa Lăng gia vang lên lần nữa, âm thanh của nhân viên bưu kiện theo bộ đàm truyền đến, Hàm Thấm ngồi trên sofa vừa bực mình vừa buồn cười, bộ dáng chờ mong lại sợ em gái bị tổn thương.

"Này! Hướng phu nhân, lúc này tự em đi ứng phó đi? Một ngày lại vài hộp lễ vật, lại còn hoa tươi, không biết nguời bị thương tai nạn xe cộ là ai, Hướng Kình nghĩ anh ta đến thăm bệnh à?" Bụng tròn vo, cô bất đắc dĩ nhìn đống quà tặng trên mặt bàn.

Cũng coi như Hướng Kình có lòng đi, trong thời gian Hàn Ngữ đi vắng này, anh dùng hết sức theo đuổi cô giống như muốn đem đoạn thời gian quá khứ tốt đẹp hai người bỏ lỡ nhanh chóng bù lại, đưa thẳng quà tặng, điện thoại kêu liên tục, nếu như từ chối nghe hoặc để treo máy, anh liền trực tiếp xuất hiện, nói gì chỉ muốn liếc mắt nhìn Hàn Ngữ một chút là tốt rồi, ân cần đến nỗi làm cho Hàm Thấm xem thế là đủ.

Chồng của cô trước kia cũng vô liêm sỉ như Hướng Kình, nhưng cũng chưa từng theo đuổi cô như vậy!

Hàn Ngữ bị chị gái nói có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy mở cửa, lúc này đây, bưu kiện cô nhận lấy trong tay chuyển phát viên là một túi giấy, làm cho cô buồn bực không hiểu.

Hướng Kình tặng cái gì cũng đều có hàm ý, hơn nữa thời gian luôn luôn chuẩn xác, cô vừa lấy được quà thì luôn xuất hiện hỏi cô có thích hay không, cô luôn là vừa cảm động lại vừa luống cuống.

Lần đầu tiên, anh nhờ tiệm bán hoa đưa tới một bó hoa, sau liền đi đến rồi nói cho cô biết, đây là muốn đền bù lần đầu tiên hẹn hò anh sơ ý lơ là để người khác lo chuyện bó hoa, lần này anh mang cánh tay bị treo ngược, đích thân đi tới cửa hàng hoa lựa chọn, hi vọng cô sẽ thích.

Cô quả thật rất thích, vừa nhìn thấy hoa hốc mắt liền đỏ, chịu đựng không khóc, nhưng một bên Hàn Thấm trực tiếp không cho Hướng Kình vào nhà, đang ở phía sau cười cô thật dễ cảm động, kết quả là qua mấy ngày, ngay cả Hàn Thấm cũng không thể không bội phục kiên nhẫn cùng nghị lực của Hướng Kình.

Bởi vì lần thứ hai, là nhân viên công ty du lịch đưa tới một bản kế hoạch du lịch, cặn kẽ giải thích với Hàn Ngữ có vài lộ tuyến có thể chọn ra, chờ nhân viên công ty du lịch đi rồi, Hướng Kình lập tức xuất hiện, giải thích đây là bồi thường chuyến du lịch tuần trăng mật, cô có thể chọn nơi muốn đi, cho dù Bắc Cực anh cũng tháp tùng.

Lần này Hàn Ngữ nghe lời chị gái, không có nhanh như vậy bị anh mê hoặc, mặc dù ôm đống tài liệu du lịch kia vừa khóc vừa cười, bị chị cười là ngốc.

Lần thứ ba, quản lý trang sức tự mình mang đến một chiếc nhẫn kim cương năm cara, đeo vào rất vừa vặn, không biết Hướng Kìng đo lúc nào. Lúc này không cần anh giải thích, Hàn Ngữ vừa thấy cũng biết cái kia đại biểu cho cái gì.

Anh muốn cầu hôn cô một lần nữa sao?

Kết quả, đợi cho Hướng Kình xuất hiện trước mặt cô, cô khóc trực tiếp ngay trước mặt anh, dọa Hướng Kình nhảy dựng lên, nhìn cô không đeo nhẫn, anh thật sự thất vọng. Hàn Ngữ không có giải thích thêm bất cứ điều gì, bởi vì cô khóc đến nói không ra lời, cho đến khi anh cô đơn rời đi, cô mới phát hiện ra anh không có biết nguyên nhân cô không đeo nhẫn là bởi vì hi vọng anh tự mình đeo lên.

Cho nên anh vẫn là cẩu thả, không hiểu lòng con gái đang suy nghĩ gì, thậm chí khi cô còn đang xúc động không khống chế được, có lời không phải thì liền lỗ mãng rời đi.

Nhưng cô cũng không vì như vậy mà cảm thấy bi thương, ngược lại cảm thấy tính cách thẳng thắn này thật đáng yêu.

Cầm túi giấy trên tay trở về phòng khách, Hàn Ngữ cùng chị buồn bực liếc mắt nhìn nhau.

Hàn Thấm trêu ghẹo nói: "Hướng Kình lần này thật có sáng kiến, lúc này không biết cái này là gì."

Hàn Ngữ bị chị nói có chút thẹn thùng, cúi đầu xuống che giấu xấu hổ, kết quả khi cô bỏ thứ trong túi giấy ra, cả người đều đơ ra.

Hàn Thấm không biết biểu hiện của em gái đại biểu cho cái gì, liền nhận lấy văn kiện trên tay cô, vậy mà khi nhìn thấy kết quả, cô cũng đơ ra theo Hàn Ngữ.

"Oa! Anh ta đem 40% cổ phiếu chuyển sang cho em, người này điên rồi sao?" Hàn Thấm thật sự là bội phục anh sát đất: "Anh ta từng nói qua muốn đem tài sản sang tên cho em, để chứng minh thành ý của anh ta, sẽ không phải là thật chứ?"

"Cái này.......Cái này rất quý giá......." Cổ phiếu giá trị vài trăm triệu nha! Tay Hàn Ngữ phát run.

"Không quan hệ, chờ một lát nữa anh ta tới đây, hỏi rõ ràng xem anh ta đến tột cùng là muốn cái gì, cư nhiên ngay cả chiêu này cũng sử dụng đến." Hàn Thấm vừa nói xong, chuông điện liền vang lên. "Tới đây! Lần này chị ra mở cửa."

Bởi vì Hàn Ngữ đã sớm khiếp sợ không thể phản ứng, Hàn Thẩm nâng cao cái bụng to, chậm rã đi đến mở cửa, song lần này người ngoài cửa không phải là người đàn ông họ nghĩ đến, mà là Hướng mẫu.

"Mẹ?" Hàn Ngữ nhìn thấy bà giật mình: "Sao mẹ lại tới đây?!"

"Mẹ tới nói giúp cái thằng con trai đần của mình." Hướng mẫu hướng Hàn Thấm gật đầu nhẹ, liền tự tại đi tới Lăng gia, vẫn sang trọng mười phần như vậy: "Tay Hướng Kình phải ba tháng mới khỏi, con có nhớ không?"

"Vâng." Hàn Ngữ gật đầu một cái.

"Bởi vì bị thương tay phải, cho nên sinh hoạt không dễ dàng, nó cũng đến tìm con mấy lần, con có thấy được bộ dáng của nó không?"

Cô lại gật đầu lần nữa, nhớ lại mấy ngày nay mỗi lần nhìn thấy anh, một cánh tay bị treo ngược lên, tóc có thể là do bởi vì không có thói quen chải đầu bằng tay trái, luôn là lộn xộn, mà cà vạt tám chín mười phần đều là lệch ra.

Hướng mẫu lắc đầu một cái: "Hướng Kình tính tình cố chấp, không đồng ý cho người ta giúp một tay. Mẹ muốn cùng bạn bè ra nước ngoài du lịch, Phùng tẩu cũng có việc phải về quê, để nó một nửa tàn phế ở nhà, mẹ thật sự không yên lòng. Hàn Ngữ, con đồng ý về nhà chăm sóc nó chứ?"

Nghe lời nói như thế, Hàn Thấm nhíu mày. Đầu tiên là chuyển nhượng cổ phiếu, hiện tại ngay cả mẹ chồng cũng xuất hiện, cô lập tức phát hiện ra đây là mưu kế của Hướng Kình, xem ra em gái trốn không thoát.

Bất quá thì tính sao? Thời gian này Hướng Kình thể hiện chân tâm, cô là người đứng xem cũng cảm nhận sâu sắc được, Hàn Ngữ nên cho anh ta thêm một cơ hội, dù sao hai người yêu nhau có thể trở thành bạn đời là một chuyện cũng không dễ dàng, hơn nữa giữa bọn học cũng không có hận thù sâu sắc, chỉ là bị hiểu lầm.

Hàn Ngữ nội tâm đang dãy dụa không dứt, mặc dù cô cảm động những món đồ Hướng Kình đã dụng tâm tặng, nhưng muốn cô đơn độc cùng anh ở chung, cô sợ mình sẽ rất nhanh sa vào, không thể nào suy nghĩ lý trí, dù sao cô vẫn còn yêu anh.

Nhìn cô dường như đã bị thuyết phục, Hướng mẫu lại nói: "Hàn Ngữ, có lẽ nó đã làm chuyện quá đáng với con, nhưng thời gian này nó bị đối xử lãnh đạm cũng đã đủ, cho nó một cơ hội đi! Nếu như hai đứa sớm chiều ở chung vài ngày, con phát hiện ra không cách nào nhận lời nó, mẹ đây cũng không ép buộc, chỉ tiếc rằng con trai mình không lưu giữ được người con dâu hiền này."

Hàn Ngữ ánh mắt nhờ Hàn tỷ giúp đỡ, nhưng Hàn Thấm đối với Hướng Kình đã không còn ghét như vậy nữa, hơn nữa Hướng mẫu còn ở đây, liền thay anh nói vài câu: "Muốn trở về hay không tự em quyết định, bất quá em trốn tránh cũng đã lâu, sớm hay muộn cũng đều phải đối mặt với sự thật không phải sao?"

Đúng vậy! Hàn Ngữ thừa nhận ở trong lòng, nếu như cô cũng không biết nên làm như thế nào, lại trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng kiên trì đối mặt.

Huống chi, phần văn kiện trng tay này, thực sự làm cho cô có áp lực không nhỏ, cô cũng cần phải cùng anh nói chuyện.

Quyết định, cô ngẩng đầu lên, nhìn mẹ chồng và chị gái nói: "Được, con trở về."

Đây là sáng sớm ngày đầu tiên Hàn Ngữ về nhà.

Cũng là lần đầu tiên, Hướng gia to như vậy lại chỉ có hai vợ chồng nhỏ, tuy rằng Hướng Kình và Hàn Ngữ vẫn phân giường ngủ, nhưng có thể cung cô chung sống một phòng, anh thực sự thỏa mãn.

Khi Hướng Kình từ trong giấc mơ tỉnh lại, ánh mắt mông lung liếc về phía giường Hàn Ngữ không có ai, làm anh sợ đến mức thanh tỉnh, từ trên giường nhảy dựng lên.

"Hàn Ngữ! Em vẫn còn đấy sao?" Ánh lao ra phòng, vừa đi vừa gọi: "Hàn Ngữ? Hàn Ngữ!"

Trong phòng ăn bày bữa ăn sáng vẫn còn hơi nóng, nhưng trong phòng lại không có một bóng người, anh càng thêm bất an, cảm như như đang từ Thiên Đường hi vọng nháy mắt rơi xuống Địa Ngục tuyệt vọng.

Khi anh đang suy nghĩ miên man, Hàn Ngữ mở cửa đi vào, trong tay còn cầm tờ báo hôm nay, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, cô sửng sốt một chút.

"Anh làm sao vậy?" Cô đi tới bên cạnh anh, nhìn lên nhìn xuông đánh giá. "Vết thương đau không? Vẫn là........"

Hướng Kình thở dài nhẹ nhõm một hơi, khống chế chính mình thật lớn mới không gấp gáp ôm chặt cô. Cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh, cũng còn chưa tiếp nhận anh, nếu không cẩn thận dọa cô chạy, mới thật sự là mất nhiều hơn được.

Nhưng cảm xúc căng thẳng không thể nào lập tức trở lại trạng thái bình bình thường, làm cho anh nặn ra một nụ cười, vẻ mặt cũng rất khó coi: "Anh...... Anh nghĩ là em lại đi rồi."

"Em chỉ là đi lấy báo." Bởi vì anh kích động, làm cho tâm tình của cô bị chấn động. "Em đáp ứng mẹ chiếu cố anh, dĩ nhiên cũng không tùy tiện rời đi, ít nhất là đến khi bà trở về."

"Phải.......... Là vì thế phải không?" Cho nên cô vì tình huống đặc biệt mới đến, cố gắng của anh vẫn không giữ được cô sao?

Hướng Kình cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng anh chỉ có thể nhẫn lại, tiếp tục kiên nhẫn cùng tình yêu làm cô cảm động. Nếu không anh còn phải làm như thế nào? Người làm sai chuyện, dù sao cũng là anh. Vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh, Hàn Ngữ chỉ biết anh nghĩ lệch, cô không phải cố ý để cho anh khổ sở, chỉ là mâu thuẫn trong lòng cùng không cam lòng vẫn không thể lập tức loại bỏ được mà thôi.

Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích,vẫn là hai người từ từ ở chung, giải quyết những khúc mắc quan trọng trong lòng lẫn nhau. Hàn Ngữ nhìn anh một cái tươi cười, dường như là để trấn an anh: "Anh còn không mau đi rửa mặt chải đầu đi? Có muốn ăn bữa sáng hay không?"

Đây chỉ là quan tâm việc sinh hoạt hàng ngày, đã có hiệu quả đem Hướng Kình từ vực sâu hối tiếc kéo lên. Cô ôn nhu an ủi rốt cục làm cho anh có thể thật tình mỉm cười: "Hàn Ngữ, chờ một chút giúp anh chải đầu được không?"

Cô do dự một chút, nghĩ rằng giúp anh một lần cũng không sao, huống chi vốn là đến để chăm sóc anh.

"Được rồi."

Đáp án này làm cho anh mở cờ trong bụng, anh thật sự dễ dàng chịu ảnh hưởng cả cô, nhưng với anh mà nói, đây là một khảo nghiệm, nếu như cô đón nhận, là anh có thể từng bước đến gần, gần hơn nữa là đến trình độ thân mật, đối với loại tình huống mặt ngoài khách khí nội tâm bất hòa này, anh thật sự không thể chịu được nữa.

Bởi vì như thế, cả ngày anh thử có mặt khắp nơi, thậm chí thường xuyên đến thiếu chút nữa làm cho Hàn Ngữ nghĩ rằng, không có cô an có thể sẽ tử trận ở trong phòng.

"Hàn Ngữ, tay anh rất bất tiện....." Thời gian dùng cơm, người khác là lấy chiếc đũa, Hướng Kình cũng lấy cái thìa, nhưng là bởi vì không có thói quen dùng tay trái ăn cơm, mỗi món ăn vớt lên sẽ rơi trở lại trên mâm.

"Để em cho anh ăn đi!" Hàn Ngữ bất đắc dĩ dừng lại việc ăn, lại làm theo ý muốn của Hướng Kình.

Sau khi cơm nước xong, Hướng Kình muốn tắm rửa, sau đó lại là vẻ mặt vô tội nhìn lên cánh tay bị treo bó thạch cao không thể chạm vào nước của mình, Hàn Ngữ vốn định giả ngu, bởi vì việc này làm cho cô rất thẹn thùng, nhưng khi nhìn thấy anh chấp nhận tự mình cởi quần áo, lại loay hoay một thân đầy mồ hôi, lại mềm lòng.

Hướng Kình mừng thầm cô giúp anh cởi quần áo, lúc mình đang cởi quần lại nghe thấy tiếng thét chói tai. Tuy rằng hai người là vợ chồng, dù sao vẫn còn có khúc mắc, anh cũng bức cô quá mức, liền chỉ giữ mỗi cái quần lót, để cho cô giúp một tay rửa sạch hết trên người, còn lại anh tự giải quyết.

Bất quá, anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết loại tình huống này.

Vì thế, giờ đi ngủ ban đêm, nguyên là mỗi người một giường, Hướng Kình lại thay đổi cầm gối đi về phía Hàn Thẩm.

"Anh muốn làm gì?" Cô lập tức hướng đến bên cạnh co lại, lui đến một chỗ giường khác.

Hướng Kình trong lòng cười khổ, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định nói: "Anh buổi tối lúc đi ngủ, tay có cảm giác mờ mờ ảo ảo đau, thậm chí lúc ngủ sẽ rơi xuống giường, cho nên có em ngủ bên cạnh, anh sẽ thấy yên tâm."

Rơi xuống giường? Ở cùng phòng với anh lâu như vậy, cô như thế nào chưa từng thấy anh từ dưới mặt đát đứng lên? Hàn Ngữ không thuận theo nói: "Anh vẫn là nên ngủ ở giường của mình, chỉ cần một tiếng kêu, em nghe thấy sẽ đến."

Nghe cô nói vậy, Hướng Kình cũng không muốn giả bộ, anh nói thẳng: "Hàn Ngữ, kì thật anh muốn cùng em chung giường, có được không? Chúng ta là vợ chồng, không phải người xa lạ, cũng không thể vĩnh viễn giữ khoảng cách......."

"Em vẫn không có cách nào vượt qua......" Hơn nữa trong lòng cô với anh vẫn có nghi ngờ, hơn nữa cũng có xấu hổ: "Nếu không, tay anh đau anh ngủ trên giường, em ngủ sofa."

Nói xong, cô không cho anh cơ hội lên tiếng, ôm chăn bông của mình lền hướng sofa miệng rộng. Chờ Hàn Ngữ cố hết sức đem đồ vật đặt trên sofa, rõ ràng phát hiện ra có chỗ không thích hợp.

"Vì sao......." Cô khó hiểu lôi kéo miệng rộng bánh phao đường: "Vì sao cái này không chứa nổi?"

"Anh đem nó cố định hết rồi, về sau nó chỉ là một sofa bình thường."

"Anh sửa nó có lợi ích gì sao? Cô có cút luyến tiếc nhìn nó. Trước đây cái sofa này há mồm to, cầm lên bánh phao đường là cô có thể đem mình nhét vào đó, cảm giác giống như là có người ôm mình, cũng là khi chỗ khi cô chôn giấu bi thương, thiếu nó, về sau vào lúc khổ sở, không phải là không có chỗ đi sao?

Hướng Kình nhìn cô thật sâu, lời nói thấm thía: "Bởi vì, anh không muốn nhìn em lại trốn trong đó khóc."

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, an liền giải thích thêm: "Anh hi vọng em về sau, chỉ có nước mắt cảm động, muốn khóc to bao nhiêu tùy em, tốt nhất là nhào vào trong lòng anh khóc. Tấm sofa này đặt ở trong phòng mới của chúng ta, xảy ra ở trên người nó, không phải là chuyện khổ sở trước kia, mà là vui vẻ."

"Hướng Kình..........." Hàn Ngữ cảm động liền khóc.

"Hơn nữa," Giống như là nước đục thả câu, anh tạm dừng một chút, tiếp theo phát ra câu nói kinh người: "Anh cũng không muốn mỗi lần về nhà, chuyện đầu tiên chính là lôi bà xã từ sofa rút ra."

Hàn Ngữ đầu tiên là bị anh chọc cho bật cười, lại không nhịn được mũi chua xót. Anh thật đáng ghét, rất quá đáng, căn bản bắt được nhược điểm làm cô mềm lòng, chỉ là một động tác nhỏ, lại làm cho cô vừa khóc vừa cười không ra chính mình.

"Em đây về sau, nếu như lại gặp phải chuyện không thích, không cam lòng thì làm sao bây giờ?" Cô cố ý hỏi.

"Như vậy tùy em xử trí anh đi." Anh ra vẻ bất đắc dĩ xoa cánh tay trái lành lặn.

"Được, anh nói đó." Khó được chiếm thượng phong một lần, cô ung dung chỉ vào ghế sofa. "Tối nay, em muốn ngủ ở chỗ này!"

Ngày lại bình thản ấm áp, liền nhanh như vậy trôi qua, Hướng Kình cùng Hàn Ngữ tình cảm rơi vào cảnh đẹp, anh cũng không ép cô nữa, chỉ muốn lấy kiên nhẫn cùng nghị lực giúp cho khoảng cách gần nhau hơn.

Cuộc sống hai người thật bình thường, ăn xong cơm chiều, Hàn Ngữ bày một mâm hoa quả, bọn họ liền ngồi ở phòng khách xem tivi, mặc kệ cãi vã nói đùa, bọn họ đều có một phen tin đồn thú vị.

Nhưng mà hôm nay, vốn chỉ có hai người, đột nhien lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Sau khi chuông điện vang lên, Hàn Ngữ đi mở cửa trước, Hướng Kình theo sau đuổi kịp, nhưng cửa vừa mở ra, bọn họ còn chưa nói, Hướng Kình đã bước lên trước một bước ngăn cản trước mặt cô.

"Em tới làm cái gì?" Ngữ khí của anh tuy không có vẻ gì là bất mãn, nhưng cũng biểu đạt đầy đủ ngữ ý muốn bảo hộ Hàn Ngữ.

Người đến là Xa Tinh Tinh đã biến mất mấy ngày, cô ta thấy anh đề phòng như vậy, tức giận nói: "Không cần khẩn trương như vậy, chẳng nghĩ em lại ăn thịt Hàn Ngữ trước mặt anh?"

Chế nhạo như thế làm khuôn mặt của Hàn Ngữ nóng lên, cô khẽ kéo áo người đang đứng bên cạnh đang tức giận với Xe Tinh Tinh: "Cô có chyện gì không? Đi vào ngồi đi."

"Cũng không khác biệt lắm." Không nhìn vẻ mặt Hướng Kình không quá nguyện ý, Xe Tinh Tinh đi thẳng vào nhà, ở trên sofa phòng khách ngồi xuống.

Hướng Kình dắt tay vợ quay về phòng khách, hai người cố ý ngồi đối diện với cô ta, giống như là sợ cô ta nhào tới. Khi ngồi xuống, Hướng Kình thay Hàn Ngữ kéo làn váy xuống, sau đó mới dắt tay đỡ cô ngồi.

Có cần thiết phải thân mật như vậy sao? Xa Tinh tinh thấy chói mắt, nhưng lần này cô ta tới không phải để lên giọng, hơn nữa trải qua một thời gian suy tính, tư tưởng của cô ta thay đổi rất nhiều, nếu như hôm nay đến thì phải quan sát kĩ càng.

"Hướng Kình, lời anh đề nghị, em đã suy nghĩ thật lâu." Cô ta liếc mắt khiêu khích Hàn Ngữ. Em nghĩ em vẫn còn rất yêu anh, cho nên em quyết định cùng Hàn Ngữ cạnh tranh. Năng lực của em tốt, có thể giúp cho sự nghiệp của anh, diện mạo cũng không thua cô ta, hơn nữa em cùng anh đã có tình cảm mấy năm, lần này em hết sức tranh thủ anh quay đầu lại, em tin tưởng mình có phần thắng, chỉ cần Hàn Ngữ cùng anh ly hôn, yêu cầu gì em cũng đáp ứng..."

"Chờ một chút", Hướng Kình đem ánh mắt lo lắng nhìn sang người bên cạnh, phát hiện sắc mặt cô khẽ thay đổi, vội vàng đem người ôm chặt hơn, nhìn về phía Xa Tinh Tinh nói: "Tinh Tinh, anh không hẳn nhằm vào em, nhưng anh yêu Hàn Ngữ, nên sẽ không để ý đến bất kì người phụ nữ nào khác. Hơn nữa, theo tính cách của em, sẽ không muốn cùng anh ở một chỗ."

"Tại sao?" Cô ta cau mày.

"Bởi vì, anh đem cổ phần công ty sang tên cho Hàn Ngữ, cho nên hiện tại anh cũng chỉ xem như một người làm công bình thường, Ngũ Hàn cùng anh ly hôn thì anh sẽ không còn gì cả." Anh giải thích đàng hoàng.

"Anh đem cổ phần sang tên cho Hàn Ngữ?" Gióng như là không thể tin được, Xa Tinh Tinh lập tức đứng dậy, nhảy dậm chân lên, lặp lời lời nói khi nãy: "Anh đem toàn bộ cổ phần sang tên cho cô ta?"

Anh muốn nói để tạm thời trấn an vợ, cũng muốn cho Xa Tinh Tinh biết khó mà lui.

Như là bị đả kích thật lớn trở lại ngồi bên sofa, Xa Tinh Tinh thật sự đã hết, giọng nói cũng dịu đi đôi chút, không sắc như vừa rồi. "Xem ra, anh thật sự thua trên tay Hàn Ngữ."

"Không phải thua trên tay co ấy, mà là nhận định cô ấy." Cảm nhận được người trong lòng khẽ run lên, anh vỗ nhẹ tay cô.

Xa Tinh Tinh cẩn thận nhìn xem hai người, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. "Em thua. Em cho mình cơ hội cuối cùng, vẫn là thất bại thảm hại. Kỳ thật, em hôm nay đến đây muốn nói cho anh biết, em đáp ứng đề nghị lần trước của anh."

"Em nguyện ý trở về Sera?" Hướng Kiinhf nhướn mi, anh nghĩ người cố chấp như cô ta, sẽ không dễ dàng thông suốt.

"Nhìn các người ân ái như vậy, em một chút phần thắng cũng không có, làm gì lại lãng phí thời gian?!" Cô ta biết mình rất thực tế, hoặc là yêu chưa đủ, nhưng cô ta lại có mấy cái thanh xuân để cung bọn họ bắt lấy đoạn tình cảm này? "Trở về Sera công tác, cách nhà em gần, lại là chức quản lý, thật là sự an bài tốt nhất."

Dứt lời, cô ta chuyển hường Hàn Ngữ, "Tôi nghĩ, Hường Kình là thật lòng yêu cô, trước kia tôi với anh ấy kết giao thì anh ấy đối với tôi cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ săn sóc như vậy, có thể thấy lúc này anh ấy đã dùng đến trái tim. Vô luận trước kia anh ấy có làm cái gì sai đối với cô, dù sao cũng đã trôi qua, hơn nữa cũng không thể cứu vãn lại được. Còn nữa, tôi lập tức nói cho cô biết tất cả mọi chuyện, ghen tỵ và phá hỏng chiếm đa số, hiện tại tôi tự nguyện rút lui, tình cảm của các người kế tiếp muốn như thế nào, các người tự quyết định."

Nghe cô ta nói như thế, làm cho phòng bị cuối cùng của Hàn Ngữ như được mở khóa, rốt cục sau vài giây đấu tranh, có dũng khí chủ động quay về nắm tay Hướng Kình, quyết định nắm chắc đoạn tình cảm này.

"Tôi sẽ cố gắng làm cho mình hạnh phúc, cho nên cô cũng phải tự mình tìm lấy hạnh phúc!" Xa Tinh Tinh là người cao ngạo như vậy, có thể buông tay đến nước này, cô thập phần ngoài ý muốn, cho nên cũng thật tình chúc phúc cô ta.

"Tôi sẽ." Xa Tinh Tinh cười như không liếc mắt nhìn Hướng Kình một cái, giọng mang tự diễu: "Tuy rằng trên trên thế giưới này không có mấy người đàn ông nguyện ý đem hơn nửa tài sản sang tên vợ, nhưng tôi nghĩ mình còn có thể tìm được một người không tệ, có thể hào phóng bằng một nửa Hướng Kình."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương