Lấy Người Em Từng Yêu
-
C2: Chương 2
Phạm Hoàng Vũ như bị điếc, anh ta ngồi xuống giường, quay sang tôi nhướng mày:
– Còn gì phải giấu, chẳng phải tất cả tôi đã thấy hết rồi sao?
Tôi điên mất thôi! Hết nói nổi Vũ tôi ôm cả chăn cả váy lụa đem vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại. Bật vòi hoa sen, dòng nước ấm áp phun trào xả hết đi những gì còn dư âm trên da thịt khiến cơ thể tôi bất giác lưu luyến. Bực thật! Chẳng phải tôi đã hứa với lòng mình sẽ quên anh ta đi sao, kẻ khốn nạn như anh ta làm sao có thể xứng đáng để tôi tin tưởng dựa dẫm một đời, thế mà… trái tim tôi vẫn đang đập loạn lên trong lồng ngực. Đêm qua… tôi và Vũ đã… làm thứ chuyện mà có chết tôi cũng không bao giờ cho phép, dù chẳng còn nhớ gì nhưng tại sao cơ thể vẫn cứ bần thần run rẩy, lại cả cảm giác ngọt ngào dâng lên không sao kiềm chế! Điên! Điên mất rồi Linh ơi!
Mở cửa phòng tắm bước ra, căn phòng trước mặt tôi trống hoác chẳng còn ai. Trên giường, tấm ga trắng trải lên còn vương vệt đỏ. Phạm Hoàng Vũ vứt lại trên bàn đèn ngủ một tấm card visit cùng… một xấp tiền. Khốn nạn thật! Tôi cắn răng nhìn tấm card visit. Anh ta coi tôi như những đứa con gái dễ dãi mà anh ta vẫn thường chơi bời sao? Một gã đàn ông đẹp trai có tiền lại là chủ nhân một quán bar lớn như anh ta chắc hẳn đã quá quen với việc này, dẫu bực lắm nhưng tôi cũng đành cất tiền cùng tấm thẻ vào túi xách. Để lại cũng chẳng thể trả cho anh ta được.
Cuộc đời không thể học hết được chữ ngờ, sáu năm sau ngày định mệnh ấy… tôi lại gặp Phạm Hoàng Vũ trong hoàn cảnh muốn chui xuống hố thế này! Kẻ sống bằng thân dưới như Vũ chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội tốt mà! Muốn khóc cũng chẳng thể khóc nổi, tôi vội rẽ vào hiệu thuốc mua th.uốc tr.ánh thai khẩn cấp, đề phòng một sinh linh chào đời từ một người cha đáng khinh bỉ như anh ta!
Rệu rã trở về nhà, vừa nhìn vẻ bơ phờ của tôi, mẹ tôi đã xuýt xoa:
– Linh, nhìn con mệt mỏi thế! Tối qua cái Trúc gọi báo cho mẹ là con sang nhà nó, thế không ngủ được à con?
Trúc gọi báo cho mẹ tôi sao? Khốn kiếp thật! Chắc chắn Phạm Hoàng Vũ đã nhờ con bạn thân nhất của tôi gọi điện báo cho ba mẹ tôi yên tâm. Trúc, mày nhớ mặt tao đấy!
Tôi cắn răng vào môi bực bội, ngay sau đó chỉnh lại thái độ, gượng cười cho mẹ yên lòng:
– À… vâng. Con lên phòng ngủ tiếp đây!
Vừa mở cửa bước vào phòng tôi đã vội nuốt viên thuốc khẩn cấp, biết là không tốt nhưng dù sao vẫn còn hơn là tạo nghiệp. Phạm Hoàng Vũ… năm xưa không phải vì anh ta trêu đùa tôi, có lý nào tôi hận anh ta đến như vậy chứ?
Phạm Hoàng Vũ xưa nay lúc nào cũng kiêu ngạo. Bản thân anh ta đẹp trai tài giỏi, hai mấy tuổi đã sở hữu quán bar lớn nhất thành phố này, lại có xuất thân trong gia tộc họ Phạm lừng lẫy chủ nhân tổng công ty điện tử Kim Thành nổi tiếng. Anh ta kiêu cũng là có lý, thế nhưng đó không phải là lý do để anh ta có quyền trêu đùa tình cảm của người khác!
Hừ một tiếng nhớ lại chuyện cũ, tôi muốn đập đầu vào tường mà chết quách luôn đi. Sao tôi lại ngu ngốc uống ly rượu tối qua khi đã nghi ngờ ánh mắt của lão Bảo chứ? Nói đi cũng phải nói lại… dù sao thất thân dưới tay Vũ, đáng ghét thì đáng ghét thật nhưng trăm nghìn lần vẫn hơn dưới tay lão dê già tởm lợm đó. Trời đất… tôi nghĩ cái gì thế không biết? Cảm ơn Vũ sao? Không… tôi điên mất thôi!
Có tiếng gõ cửa phòng, mẹ tôi nói vọng từ bên ngoài:
– Linh à, mẹ mang cho con cốc sữa ấm uống cho khỏe người! Mẹ vào được chứ?
– Vâng… mẹ vào đi ạ!
Mẹ tôi mỉm cười đặt cốc sữa lên bàn trang điểm, nhẹ nhàng ngồi xuống giường đưa bàn tay mềm vuốt tóc con gái. Đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn mẹ vẫn trẻ trung xinh đẹp lắm, lúc nào mẹ cũng là thần tượng của tôi.
Tôi ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, đón lấy cốc sữa ấm từ mẹ nhấp môi, chán nản nói:
– Mẹ… chuyến này con về công ty của ba làm việc, chẳng làm linh tinh bên ngoài nữa!
Đôi mắt mẹ sáng lên, âm giọng vui vẻ mẹ tươi cười gật đầu:
– Thế thì tốt quá, đợt này ba con với anh con cũng kêu nhiều việc lắm, con về đỡ cho ba và anh là tốt, mẹ chẳng biết giúp gì nên chỉ biết nhìn hai ba con bận rộn khuya sớm mà thắt ruột thôi!
– Vâng… con cũng không biết nhiều về cơ khí nhưng làm việc vặt thì được mẹ ạ. Lâu nay con cứ kệ để anh Duy lo lắng cho công ty, thích tự do bay nhảy bên ngoài, giờ có tuổi rồi tự nhiên lại thích ổn định…
– Gớm cô, mới hai sáu mà cứ tưởng mình là bà cụ rồi… Nhưng mà con nghĩ thế là đúng, quan trọng hơn ổn định rồi là phải chống lầy đi thôi! Con với thằng Hùng yêu nhau cũng mấy năm rồi… hai đứa tính bao giờ cưới?
Tôi cười cười lảng tránh ánh mắt quan tâm của mẹ đáp:
– À… chuyện đó thì tính sau mẹ ạ. Con gái mẹ hai sáu thì già chứ Hùng hai sáu còn trẻ trâu lắm mẹ ạ!
– Ừ, yêu bằng tuổi nó thế con ạ, mà hôm trước bác Thanh nói anh Vũ con trai bác ấy mới về nước, hình như ngày trước con với anh ấy cũng biết nhau nhỉ?
Tim tôi thót lên một nhịp, bất giác trống ngực đập thình thình khi nghe mẹ nhắc đến Vũ.
– À… lâu lắm rồi… con cũng chẳng nhớ nữa…
Mẹ tôi cười hiền gật đầu:
– Ừ, thôi con ngủ đi, trưa mẹ gọi dậy ăn! Hôm nay chị giúp việc đi chợ thấy có trám đen con thích nên mua một ít giờ mẹ xuống hấp trám cho con gái nhé!
Tôi vâng dạ nhìn mẹ bước khỏi phòng, nén tiếng thở dài. Bà Kim Thanh mẹ Vũ bề ngoài xởi lởi nói cười nhưng trong bụng một bồ dao găm tôi còn lạ gì. Dù xưng chị xưng em với mẹ tôi nhưng hẳn bà ta chê gia thế nhà tôi chỉ là một công ty cơ khí nhỏ bé không xứng tầm làm bạn với gia đình bà ta, dù mẹ tôi và bà ta cùng trong nhóm thể dục nhịp điệu ở trung tâm thẩm mỹ. Mẹ con Phạm Hoàng Vũ đều một giuộc giả dối như nhau, tốt hơn hết tôi không nên liên quan gì đến bọn họ!
Những ngày sau đó, hàng ngày tôi đến công ty cơ khí Sao Việt của gia đình hỗ trợ ba và anh trai giấy tờ sổ sách bên cạnh chị kế toán kỳ cựu. Tốt nghiệp một đại học về kinh tế, những giấy tờ sổ sách cùng việc tính toán không làm khó được tôi. Nhớ đến cái đêm chết tiệt kia, lòng tôi lại cảm thấy sôi lên sùng sục, lại có gì đó như là sốt ruột, lòng dạ bồn chồn không yên.
Đã một tuần rồi… Vũ hoàn toàn không xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Tôi đang chờ đợi gì từ anh ta sao? Điên mất! Tôi tin lời của tên đàn ông trăng hoa đó sao? Mà dù anh ta có muốn lấy tôi đi chăng nữa tôi cũng không bao giờ chấp nhận!
Một buổi chiều, khi tôi phóng xe máy từ Sao Việt về nhà, khi đi qua quãng đường một bên là cây cối rậm rạp một bên là hồ nước vắng vẻ, bất ngờ có một toán đàn ông xăm trổ từ một chiếc xe hơi bảy chỗ chặn tôi lại. Thoáng run lên nhưng tôi vẫn lạnh giọng quát:
– Các người muốn gì mà chặn tôi thế này?
– Bắt lấy nó!
Bọn đàn ông hất hàm ra hiệu cho nhau, rất nhanh tôi đã bị chúng khóa chặt tay ra sau, miệng bị bịt băng dính chỉ biết lắc lắc đầu bực bội. Bọn chúng là ai… bắt cóc tôi làm gì? Tống tiền ư hay chỉ để bắt đi? Bọn họ là người của Vũ ư? Tôi không biết nghĩ sao, chỉ biết mình bị kéo khỏi chiếc xe, vùng vẫy cũng không thoát khỏi được những bàn tay gọng kìm kéo tôi về ô tô.
Cứ nghĩ sẽ bị bọn chúng bắt đi vô phương thoát được, không ngờ từ đâu có một toán thanh niên âu phục đen xông đến, ẩu đả một hồi lũ khốn kia thua cuộc đành trèo lên ô tô phóng đi mất. Tôi ngồi phịch xuống vệ đường, trái tim vẫn còn đập đến muốn văng ra ngoài, tóc tai rũ rượi, đôi mắt nửa cảm kích nửa thất thần hoảng hốt nhất thời còn chưa tin vào những gì vừa xảy ra. Tự gỡ băng dính trên miệng, tôi nhắm chặt mắt trấn tĩnh lại, nhẹ giọng nói với đám thanh niên lạ mặt đang dựng xe máy của tôi lên:
– Cảm ơn các anh…
– Chị dâu không sao là tốt rồi!
Bọn họ… vừa nói gì? Chị dâu? Tôi quắc mắt hỏi bọn họ, đã đoán ra chín phần bọn họ mới chính là người của Vũ rồi.
– Các anh nói linh tinh gì thế?
– Anh Vũ sai chúng em bảo vệ chị mấy hôm nay mà chị không biết thôi! Bọn vừa định bắt chị là người của lão Bảo đấy! Hôm trước lão bị lũ béc giê cắn cho te tua, giờ đang nằm trong bệnh viện rồi!
Hả? Có chuyện đó sao? Tôi hoàn toàn không biết gì cả. Vũ kia… có nhất thiết phải hành hạ lão ta thế không? Lỡ lão đi đời thì có phải rách việc không chứ? Nhưng… tôi lo cho anh ta sao?
Vội lắc lắc đầu, tôi phủi mông đứng dậy bước về chiếc xe máy tay ga vương mùi xăng nói:
– Đừng gọi tôi là chị dâu, người khác nghe lại hiểu lầm. Tôi không sao hết, từ mai tôi thuê vệ sĩ là được chứ gì? Các anh đi về đi, đừng bám theo tôi nữa!
– Hề hề… chị dâu nóng như kem thế? Anh Vũ của chúng em tuyệt vời như vậy mà sao chị khó khăn thế, em nghe nói ngày xưa anh ấy theo chị ròng rã cả năm trời mà chị không động lòng, bọn em vào sau mà thắc mắc lắm!
– Các anh về mà hỏi anh Vũ nhà các anh ấy!
Tôi bực mình không thèm nói gì nữa, trèo lên xe phóng về nhà, cho đến khi vào nhà tắm để những giọt nước tinh khiết xả lên da thịt, gột sạch bụi bẩn mồ hôi ghê tởm từ lũ người kia trái tim vẫn còn đập loạn, xen vào từng thớ thịt là một niềm vui kín đáo mà tôi muốn phủi bỏ cũng không được. Haizz… tôi vò tóc dưới vòi hoa sen, mắt nhắm tịt lắc lắc đầu. Đừng ngu ngốc dễ dàng động lòng trước anh ta như vậy! Cũng chính vì tôi ngu ngốc ngây thơ nên sáu năm trước mới bị anh ta cho một vố đau đến nhớ đời, để rồi sáu năm trôi qua vẫn chẳng thể nào quên được! Linh ơi, mày đừng bao giờ ngu xuẩn thêm một lần nào nữa, đừng bao giờ tự cầm dao đâm vào tim mày nữa, hiểu không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook