Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
-
Chương 1: Tự cổ đế vương thật tà ác
Giữa buổi trưa mùa hạ, mặt trời treo cao, toả ánh nắng khắp vạn dặm. Không khí hầm hập, khô rát đến mức khó chịu.
Tại vùng biên thuỳ nước Bắc Uyển, gần thành Hoài là một thảo nguyên mênh mông, điểm vài cây đại thụ to lớn, rậm rạp. Một con đường cái quan hiếm người qua lại cắt ngang vùng cây cối xanh rì.
Lúc này, trên đường xuất hiện hai con tuấn mã, một trước một sau phi nhanh về phía trước. Bỗng người đàn ông mặc y phục màu ghi thân đeo ngự kiếm kinh ngạc lên tiếng “Khởi bẩm hoàng thượng, hình như trời sắp mưa.”
Mộ Dung Cảnh khẽ nheo đôi mắt đan phụng, đôi mày hiện rõ nét nghi hoặc, ngước lên nhìn trời. Đôi bàn tay nắm dây cương khẽ động, tuấn mã từ từ giảm tốc độ, ngài bình tĩnh nói “Hãy tìm chỗ tránh mưa trước đã.”
Cơn mưa nhanh chóng ập đến, càng lúc càng mau hạt. Xung quanh bãi cỏ xanh mướt trải tận chân trời, trước không thấy thôn làng, sau không có khách điếm, chỗ duy nhất có thể trú mưa chính là dưới tán một thân đại thụ lớn cách đó tầm trăm mét, cành lá xum xuê um tùm.
Trần Thủ nhanh chóng buộc hai con ngựa vào gốc cây. Khi quay đầu nhìn lại, chàng thấy Mộ Dung Cảnh đã bình thản, nhàn rỗi ngồi duỗi dài hai chân. Lên đường gấp gáp, dưới ánh mặt trời gay gắt lại gặp một trận mưa bất ngờ, theo lí mà nói, y phục nhất định sẽ ướt át bụi bẩn, vì mồ hôi hay nước mưa, vậy mà lúc này, Trần Thủ chẳng hề thấy chút thê thảm nào trên người ngài.
“Trần Thủ, đã bao giờ ngươi gặp cơn mưa giữa lúc trời nắng thế này chưa?” Đây là lần đầu tiên ngài nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chưa từng. Vi thần cũng mới chứng kiến lần đầu.” Trần Thủ có phần nghi hoặc “Rõ ràng trời vẫn nắng gắt, lại chẳng thấy mây đen, sao bỗng nhiên lại mưa được?”
Mộ Dung Cảnh bình thản đưa lời hỏi “Đây có được coi là hiện tượng dị thường của thiên nhiên không?”
Trần Thủ thoáng lặng người, bản thân cũng chưa từng nghĩ xa đến vậy, thẳng thắn đáp “Bẩm hoàng thượng, điều này… vi thần cũng không biết. Có lẽ, đây chỉ là một cơn mưa bình thường thôi.”
Trên đời luôn có những chuyện trùng hợp như thế, hai người đàn ông này đều chưa từng thấy mưa trong nắng gắt.
Bỗng, hai mắt Mộ Dung Cảnh sầm lại, nhìn chăm chú về bụi cỏ cách chỗ mình đang ngồi một trượng. Cùng lúc ấy, Trần Thủ cũng nâng cao cảnh giác, tay cầm chắc kiếm, tận chức tận lực đứng chặn trước Mộ Dung Cảnh. Thế nhưng hai người chờ mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
“Ngươi mau đi xem xem, người phụ nữ đó chết chưa?”
Trần Thủ thầm hổ thẹn, không ngờ bản thân lại chẳng nhận ra có người trong bụi cỏ, may mà hoàng thượng không trách tội. Chàng vội tiến lại gần, thì ra trong bụi cỏ là một cô nương nhỏ nhắn, khuôn mặt được che lại bằng chiếc mũ cỏ rách nát nên không nhìn rõ dung mạo. Vị cô nương này thân hình nhỏ bé, hơn nữa cỏ dại mọc quá cao, gần như che trọn thân hình nàng, nếu không tiến lại gần thực khó lòng phát giác.
Lúc này, nước mưa đã thấm ướt hết bộ y phục của vị cô nương này, vậy mà nàng ta vẫn không chút phản ứng, nếu không thấy lồng ngực vẫn còn phập phồng, Trần Thủ đã tưởng rằng nàng ta đã chết “Vị cô nương này, trời đang đổ mưa, sao không lại dưới tán cây mà tránh?”
Người nằm trong cỏ không có bất cứ phản ứng nào.
Trần Thủ lại đưa lời nhắc nhở, nhưng không một lời đáp trả. Trần Thủ quyết định không tiếp tục nữa, đang định quay về chỗ cũ thì thấy Mộ Dung Cảnh đứng dưới gốc cây, bàn chân đặt cạnh một hòn đá to bằng quả trứng, dụng lực đá thẳng về phía cô gái… Hòn đá như có mắt, rơi chính xác vào chiếc mũ cỏ rách kia.
Trần Thủ đưa tay lau mồ hôi trán, thầm lo lắng thay cho người nằm trong cỏ.
Quả nhiên, cô nương này ngồi bật dậy, kinh hoàng thét lớn “Á…! Mưa đá sao…” Khuôn mặt lấm lem đầy bùn ngẩng lên, đôi mắt có quầng thâm cố gắng mở lớn, sau một hồi nhìn trời, lại lười biếng lẩm bẩm “Còn tưởng là cái gì, trời nắng… chỉ là có chút mưa thôi…” Còn chưa nói hết câu, cô lại nằm xuống bãi cỏ, kéo chiếc mũ rách che mặt, tiếp tục ngủ.
Lúc này, Trần Thủ đã lui về cạnh bên Mộ Dung Cảnh. Đồng thời chàng cũng biết người nằm trong cỏ không có võ công. Vậy nên, cứ nghĩ đến việc hoàng thượng lấy đá ném người ta là chàng lại toát mồ hôi lạnh “ Hoàng… hoàng thượng, nàng ấy… hình như chỉ là một tiểu cô nương bình thường, không phải là người luyện võ.”
Hai mắt Mộ Dung Cảnh sáng loé, bình thản hạ lệnh “Mau gọi nàng ấy dậy, trẫm có điều muốn hỏi.”
“Tuân lệnh.”
Đừng cho rằng gọi tiểu cô nương này dậy là chuyện đơn giản, hôm nay Trần Thủ mới hiểu việc này còn gian nan gấp trăm lần so với lâm trận giết địch. Chàng gọi đến mức khát khô cả họng, người nằm trong cỏ hình như vẫn không muốn dậy, thậm chí hoàn toàn không để tâm đến chàng. Trần Thủ chán nản quay đầu nhìn Mộ Dung Cảnh cầu cứu.
Mộ Dung Cảnh khẽ nhướng đôi mày, bình thản tựa vào thân cây, đưa mắt liếc qua hòn đá nhỏ cạnh chân, nói “Dùng cái này.”
Trần Thủ nghe vậy không khỏi lặng người, dùng đá? Để đánh thức nàng ấy dậy sao? Chàng do dự một hồi, chiêu này phải chăng quá thô bạo? Hơn nữa, đối phương còn là một người con gái yếu mềm. Thế nhưng chủ ý của hoàng thượng, thân là thần tử, chàng dám không tuân?
Rất nhanh giữa khung cảnh bao la, một cảnh tượng cổ quái hiện lên. Một người đàn ông cao lớn ngồi xổm bên thảm cỏ, nhặt những hòn đá nhỏ ném nhẹ vào người tiểu cô nương kia, lại còn dịu dàng lên tiếng “Cô nương, mau tỉnh dậy đi… tỉnh dậy đi…” Khuôn mặt chàng đỏ bừng, xem ra đang rất ngượng, nếu không phải hoàng thượng hạ lệnh, có đánh chết chàng cũng quyết không làm chuyện mất mặt thế này.
Khoé miệng quyến rũ của Mộ Dung Cảnh khẽ co giật, ngài thật không ngờ vị thống lĩnh cấm quân nghiêm nghị, cứng nhắc của mình lại có bộ dạng thế này? Ném và văng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, còn nữa, cứ chọn những hòn đá bé bằng hạt đậu kia thì cho dù có văng mạnh cũng chẳng đau chẳng ngứa. Thảo nào vị tiểu cô nương nằm trong bụi cỏ chẳng hề có bất cứ phản ứng gì.
“Lui xuống.” Mộ Dung Cảnh quyết định phải đích thân ra tay. Có nhiều việc, ngài phải hỏi cho rõ mới được. Vừa định đích thân tiến lại, ngài liền bị Trần Thủ với khuôn mặt nghiêm nghị, quả quyết chặn lại.
Trần Thủ nhìn Mộ Dung Cảnh lắc đầu cầu khẩn “Xin ngài hãy để ti chức thử lại lần nữa.” Tuy rằng vị cô nương này không có bất cứ điểm khả nghi nào, thế nhưng thân gái mềm yếu lại nằm ngủ tại một nơi mênh mông, hoang vắng thế này, đích thực phải đề cao cảnh giác. Giả như phát sinh nguy hiểm thì không thể để hoàng thượng tiếp cận được.
Mộ Dung Cảnh khẽ đanh giọng “Lui xuống.”
“Hoàng…” Trần Thủ thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Mộ Dung Cảnh, lập tức ngậm miệng, cúi đầu cung kính lui sang một bên. Chàng hiểu, một khi hoàng thượng đã đưa ra quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
Mộ Dung Cảnh nắm thanh kiếm trong tay, từ từ bước lại gần cô nương nằm trong cỏ kia. Nước mưa lúc này đã phủ một lớp mỏng trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh nhưng ngài hoàn toàn không bận tâm. Từ trên cao nhìn xuống, ngài vung một đường tuyệt đẹp, nhanh chóng hạ kiếm, vỏ kiếm như có mắt đập chuẩn xác vào lòng bàn tay của vị cô nương đang ngủ. Ngài bá đạo hạ lệnh “Tỉnh dậy nào, ngươi hãy trả lời ta một câu hỏi.”
Người nằm trong cỏ kêu thét lên một tiếng thảm thiết, ngồi bật dậy, phẫn nộ hất thanh kiếm của Mộ Dung Cảnh ra, lập tức mở miệng mắng người “Cút mau! Dám làm phiền lão nương ngủ hả, bà nhà nó…” Mắng xong, đang định nằm xuống ngủ tiếp, không ngờ, Mộ Dung Cảnh nhân lúc nàng còn chưa kịp nhắm mắt ngủ lại, vỏ kiếm lại hạ xuống lần thứ hai, điểm rơi xuống vẫn là lòng bàn tay, có điều tăng gấp đôi sức mạnh.
“Đau quá!...” Người nằm trong cỏ nước mắt long lanh, chỉ sợ vỏ kiếm kia xuyên thủng bàn tay mình.
“Đã tỉnh hẳn chưa?” Giọng nói truyền tới còn lạnh hơn cả gió mùa đông bắc.
Người trong đám cỏ bất giác sởn gai ốc, thầm nghĩ: Chuyện gì thế này? Lẽ nào vừa xuyên không tới đã gặp phải ác tặc? So với đi ngủ thì giữ lại mạng sống vẫn quan trọng hơn. Nghĩ vậy, nàng liền đổi thái độ, lên tiếng “Đã tỉnh rồi, tỉnh rồi, công tử có chuyện gì muốn hỏi cứ hỏi đi. Có điều, liệu có thể thả lỏng ra đôi chút… Đau! Đau quá!” Đồ khốn! Câu nói đàn ông càng đẹp trai lại càng tà ác thực không sai chút nào. Lão nương không được phép ngủ một giấc sao? Lão nương động chạm đến ai chứ? Ở thế kỉ hai mốt, loại người này nên lập tức lôi ra xử bắn…
Mộ Dung Cảnh nghe vậy liền thả lỏng thanh kiếm.
Người trong cỏ biết điều thu tay lại, đôi mắt đan phụng đen láy khẽ nhướn lên, nhìn Mộ Dung Cảnh đầy cảnh giác. Ngay giây sau, nàng không ngừng hà hơi thổi vào lòng bàn tay, cứ như thể làm vậy thì đau đớn sẽ giảm đi vậy. Lúc thổi khí vào tay, nàng âm thầm hỏi thăm hết thảy mười tám đời tổ tông nhà Mộ Dung Cảnh.
“Tại sao ngươi không tránh mưa?”
“Cơn mưa này sẽ nhanh chóng tạnh thôi. Đối với một người đã không ngủ suốt một ngày một đêm, ngủ quan trọng hơn nhiều so với đi tránh một cơn mưa sẽ sớm tạnh…” Nàng lúc này buồn ngủ chết mất, khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc vậy mà lại bị người khác làm phiền. Thế nhưng, đừng nói hắn tìm mọi cách gọi nàng dậy chỉ vì một câu hỏi ngu ngốc này nhé?
“Trước khi mưa tạnh, ngươi không sợ y phục bị ướt sao?”
“Ánh nắng dùng để làm gì? Không phải để phơi khô quần áo sao…” Lí do hay nhất dành cho những kẻ lười nhác.
Trần Thủ đanh mặt, trong lòng thầm nhủ phải nhẫn nhịn. Y như rằng chàng bắt gặp ánh mắt mang tính cảnh cáo của Mộ Dung Cảnh, liền vội vã cúi đầu.
Mộ Dung Cảnh dùng ánh mắt như thể muốn xé nàng ra thành trăm mảnh, sau đó lại hỏi “Trời đang nắng lại mưa thế này là sao?”
“Hả? Trời nắng lại đổ mưa… Không phải là trời đổ mưa trong nắng sao?” Dứt lời nàng bĩu môi có phần khoa trương. “Chuyện đơn giản như vậy mà cũng không hiểu? Có phải là kẻ ngốc không vậy?”
Mộ Dung Cảnh nhấc vỏ kiếm lên, nàng ta thấy vậy sợ hãi rụt đầu, đưa lời cầu khẩn “Công tử à, đại vương à, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta đi. Ta phải tới nơi này đã đen đủi lắm rồi…” Lúc này nàng đích thực cảm thấy bản thân quá đỗi xui xẻo, ở công ty thì làm chân sai vặt, vì uất ức mà quyết định ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy phát hiện linh hồn đã xuyên không. Xuyên không thì xuyên không, nàng cũng tự làm công tác tư tưởng, miễn cưỡng chấp nhận sự thật đau lòng, thế nhưng tại sao lại xuyên không đến một nơi rách nát chim không đậu, chó không ỉa, lại chẳng có một bóng người như thế chứ? Nàng đi bộ đến mức nhũn cả hai chân, bụng đói đến mức lép kẹp mà chẳng thấy một bóng ma nào.
Vốn dĩ nàng còn hy vọng được người đi đường hảo tâm cứu giúp, thế nhưng đợi mãi, tới lúc trời tối, rồi lại đến khi trời sáng, vẫn chẳng gặp được người nào. Đến lúc chẳng thể chống chọi được nữa, nàng lại bất hạnh gặp phải người đàn ông ác độc này.
Lại nhìn vào thân thể hiện nay, da thịt non nớt, không đại phúc thì cũng đại quý, thế mà mất tích bao lâu sao chẳng thấy ai đến kiếm là sao?
“Hầy! Ngươi không phải là người sao? Ha ha… tại sao ta lại quên mất ngươi cũng là người chứ?” Nàng vui mừng vỗ đùi, bừng tỉnh. Và vì quá đỗi vui mừng nên nàng hoàn toàn quên mất câu nói này có phần bất ổn, có thể khiến bản thân rơi vào nguy hiểm…
Quả nhiên, không khí xung quanh đột ngột trở nên quái dị.
Người nói vô tâm, kẻ nghe hữu ý. Trần Thủ thầm lo lắng cho vị cô nương trước mặt, ai lại dám mắng hoàng thượng thế này? Nếu hoàng thượng thực sự tức giận thì sẽ có người khổ lắm đây…
Mộ Dung Cảnh mỉm cười lạnh lùng, thanh bảo kiếm sắc nhọn từ từ được rút ra khỏi vỏ.
Trần Thủ thất kinh, hoàng thượng đã nổi sát khí?
“A, ta biết ngay mà, mưa sắp tạnh rồi.” Giọng nói dịu dàng đột ngột vang lên.
Thanh kiếm vừa được rút ra liền nhanh chóng trở lại vị trí vốn có của mình. Mưa nhỏ dần, sau đó thưa hạt, rồi hoàn toàn tạnh hẳn.
“Nói đi, tại sao ngươi biết mưa sẽ ngưng, đưa ra một đáp án làm trẫm hài lòng, trẫm sẽ miễn ngươi tội chết.” Lúc này ngài chẳng còn nhẫn nại để giằng co với nàng thêm nữa.
Nghe vậy, người trong cỏ bỗng nhiên im hẳn, lại từ từ nằm xuống, chẳng hề chú ý chỗ đó đang ướt, lười nhác quay lưng lại với Mộ Dung Cảnh, nhỏ nhẹ lên tiếng “Mưa này được gọi là mưa bóng mây, một hiện tượng tự nhiên bình thường, nó còn có tên gọi khác là mưa phùn mùa hạ, ý nghĩa rất đơn giản, đó là nhanh đến cũng nhanh đi.”
Mộ Dung Cảnh nhẹ nhướng mày, vứt trả thanh bảo kiếm cho Trần Thủ, phủi đi số nước mưa vừa đọng trên y phục mình rồi lạnh lùng nói “Câu trả lời này ta vẫn chưa hài lòng lắm. Không có mây đen tại sao lại mưa?”
Nếu là mọi khi, người trong cỏ nhất định sẽ mắng ngài một câu là đầu to óc quả nho… thế nhưng, nàng chỉ có thể giả vờ như không, thầm mắng bản thân có mắt không thấy Thái Sơn, suýt chút nữa để Thái Sơn đổ sập xuống… huỷ diệt luôn cả cuộc đời mình liền từ từ đưa lời giải thích “Hiện tượng như hôm nay thường có ba nguyên nhân. Thứ nhất, gió lớn đã thổi nước mưa tích trong mây từ nơi xa đến, vậy nên chúng ta không thể nhìn thấy mây mà vẫn có mưa. Thứ hai, cơn mưa này bắt nguồn từ những tầng mây nhẹ trên cao, trước khi nước mưa kịp rơi xuống, mây đã hoàn toàn tan hết, vậy nên chúng ta cũng không nhìn thấy mây.”
“Tiếp tục nói.”
“Ừm, còn một khả năng khác chính là cơn mưa này diễn ra trong phạm vi nhỏ, trên trời chỉ có duy nhất một đám mây lớn, mặc dù vậy lại không thể che khuất mặt trời, mà mặt trời vừa hay lại chiếu trên đỉnh đầu chỗ ta đứng, cho nên mới có hiện tượng mưa như vừa thấy… Ừm, ta cũng chỉ biết có từng đó thôi.”
“Câu trả lời này ta thấy được nhất.” Dứt lời, Mộ Dung Cảnh nho nhã quay người bước trên những hòn đá, tránh khỏi đám cỏ bị ướt vì nước mưa, tìm đến một nơi sạch sẽ hơn để đứng. Ngài quay sang nói cùng Trần Thủ “Mưa tạnh rồi, lên đường thôi.” Lúc nói câu này, ngài đột nhiên quay đầu về hướng người nằm trong cỏ “Mau đưa nàng ấy theo cùng.”
Người trong cỏ nghe thế không khỏi thầm kêu lên thảm thiết.
Nàng muốn tới tất cả mọi nơi dưới bầu trời này, nhưng nơi duy nhất không muốn đến chính là hoàng cung. Nàng biết, một khi đã nhập cung rồi, muốn xuất cung thực khó hơn lên trời. Hơn nữa, từ sự việc hôm nay có thể thấy, vị hoàng đế này không dễ dây dưa. Là người chẳng có chút quan niệm thân phận cao thấp như nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra hoạ lớn.
Khó khăn lắm nàng mới gặp được một người đi đường, vậy mà đó lại là hoàng thượng.
“Ta… không đi.” Nàng lắp bắp đưa lời từ chối.
Không ngờ lại dám từ chối?! Cả thế giới bỗng chìm trong im lặng…
Tức thì nàng cảm thấy có điều không ổn, sống lưng gai gai ớn lạnh. Nhớ lại thanh kiếm khi nãy, nàng vội đưa lời giải thích “Xin hoàng thượng bớt giận, ta… thân đang bị bệnh truyền nhiễm… khụ khụ khụ…”
Lời vừa mới dứt, Mộ Dung Cảnh vội lui về phía sau mấy bước.
Trần Thủ cũng nhanh chóng đứng ngăn giữa hai người, cứ như thể làm vậy là sẽ ngăn được bệnh tật, bảo vệ hoàng thượng chu toàn. May mà nàng đang quay lưng lại phía hai người, nếu không… thấy cảnh tượng này, chắc chắn không nhịn được cười.
Nàng càng diễn càng xuất thần, yếu ớt đưa lời giải thích “Mọi người đều sợ mà vứt bỏ ta… bắt ta một mình ở nơi hoang vu này, chờ chết…” Xem nhiều phim cổ trang, nàng biết bản thân đang mắc đại tội khi quân, sẽ bị chém đầu nhưng vẫn không thể không liều mạng làm bừa. Chỉ là không biết hoàng thượng có nhớ tướng mạo của mình hay không? Nghĩ vậy nàng liền bốc một nắm bùn bôi đầy lên mặt, khiến cho khuôn mặt đã bẩn nay lại càng thêm lấm lem, khó mà nhìn rõ dung nhan.
Hôm nay nếu nàng trốn thoát thì cuộc sống sau này mới dễ chịu được. Nói cho cùng, một hoàng thượng, một thảo dân, vĩnh viễn ở trong hai thế giới khác nhau, cơ hội gặp lại là vô cùng thấp.
Mộ Dung Cảnh chìm trong im lặng, trong khi Trần Thủ lại cảm thấy có phần thương hại “Tiểu cô nương, cô là người ở đâu? Hay là… chúng ta mời người đưa cô nương về thành?” Chàng làm sao nhẫn tâm vứt lại một tiểu cô nương mắc bệnh nặng lại đây chứ.
“Ta là…” Nàng còn chẳng biết mình đã xuyên không về triều đại nào, làm sao biết được chính xác đây là đâu, sao có thể trả lời câu hỏi này được?
Mộ Dung Cảnh nghi hoặc hỏi “Tại sao lại không nói?”
“Gia đình ta ở trong toà thành gần đây.” Cứ tuỳ tiện bịa thế đã, nhìn thân xác yếu mềm này chắc chẳng thể nào chạy quá xa được.
“Là thành nào? Hơn nữa ngươi tên gì?” Mộ Dung Cảnh cất giọng thanh âm bình thản mà tràn đầy khí thế ép người.
Nàng thoáng do dự, mồ hôi túa ra như tắm, bản thân nào biết nơi đây gần với thành nào, chỉ cần nói tên sai là bị phát hiện ngay. Mà hình như vị hoàng đế này đã bắt đầu nghi ngờ. Để kéo dài thời gian, nàng từ từ đứng lên, vươn vai ưỡn ngực.
“Ta tên là… Ta tên là…” Nàng lắp bắp quyết định bỏ qua nơi ở, nói thẳng tên có lẽ tốt hơn.
Đột nhiên, đúng vào thời khắc quan trọng…
“Tiểu thư? Ở phía đó! Tìm thấy rồi!”
“Có thật là tiểu thư không? Tốt quá rồi!...”
“Tiểu thư!... Cuối cùng chúng nô tài đã tìm thấy người!”
“…”
Phía đằng xa, một đoàn người ngựa vội vã phi tới.
Mấy hộ vệ vây lấy nàng, nhanh chóng đẩy Mộ Dung Cảnh cùng Trần Thủ sang một bên.
Đợi đến khi hai người định thần, nàng đã được mấy người kia bảo vệ, đưa đi một cách hợp tình hợp lí.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh sầm đen lại, năm ngón tay trong áo nắm chặt, cố kìm nén cơn giận đang bùng lên. Ngài từ từ bước về phía con tuấn mã của mình, vuốt ve con ngựa. Nhìn cảnh tượng lúc này khiến người ta có cảm giác ớn lạnh toàn thân.
Trần Thủ lén đưa mắt liếc sang, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Chàng biết lúc này hoàng thượng đang rất tức giận, hơn nữa còn là cơn giận trước nay chưa từng có.
Bởi vì… lúc nãy ngài đã bị tiểu nha đầu kia xỏ mũi dắt đi.
Để từ chối nhập cung, không ngờ nàng dám bịa mình bị bệnh truyền nhiễm. Nhìn xem, đám hộ vệ khi nãy tiếp cận nàng gần như vậy, bệnh truyền nhiễm chỉ toàn là dối trá. Những câu nói khiến người ta sợ hãi, ruồng bỏ, khi nãy toàn là bịa đặt.
Hiện nay, những người dám ăn nói không nghĩ trước tính sau trước mặt hoàng thượng gần như đã bị tiêu diệt sạch…
Sau thời gian một tuần trà.
“Hồi kinh!” Mộ Dung Cảnh cong miệng cười lạnh lùng, khẽ phất tay áo, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa. Lúc cầm vững dây cương, ngài đã quyết định dùng vẻ mặt tuấn nghị phong lưu để che giấu đi sự tức giận và phẫn nộ trong lòng.
Hai chủ tớ tiếp tục lên đường, hai con tuấn mã nhanh chóng lao nhanh về phía trước.
Cây đại thụ cô đơn trên thảo nguyên vẫn kiên cường đứng đó, nghênh mưa đón gió. Dường như tất cả hoạt cảnh vừa rồi đều biến mất chỉ sau một trận gió thoảng qua. Tuy nhiên, hạt giống hồi ức gieo lại trong lòng mỗi người từ từ lớn dần như định mệnh.
Tại vùng biên thuỳ nước Bắc Uyển, gần thành Hoài là một thảo nguyên mênh mông, điểm vài cây đại thụ to lớn, rậm rạp. Một con đường cái quan hiếm người qua lại cắt ngang vùng cây cối xanh rì.
Lúc này, trên đường xuất hiện hai con tuấn mã, một trước một sau phi nhanh về phía trước. Bỗng người đàn ông mặc y phục màu ghi thân đeo ngự kiếm kinh ngạc lên tiếng “Khởi bẩm hoàng thượng, hình như trời sắp mưa.”
Mộ Dung Cảnh khẽ nheo đôi mắt đan phụng, đôi mày hiện rõ nét nghi hoặc, ngước lên nhìn trời. Đôi bàn tay nắm dây cương khẽ động, tuấn mã từ từ giảm tốc độ, ngài bình tĩnh nói “Hãy tìm chỗ tránh mưa trước đã.”
Cơn mưa nhanh chóng ập đến, càng lúc càng mau hạt. Xung quanh bãi cỏ xanh mướt trải tận chân trời, trước không thấy thôn làng, sau không có khách điếm, chỗ duy nhất có thể trú mưa chính là dưới tán một thân đại thụ lớn cách đó tầm trăm mét, cành lá xum xuê um tùm.
Trần Thủ nhanh chóng buộc hai con ngựa vào gốc cây. Khi quay đầu nhìn lại, chàng thấy Mộ Dung Cảnh đã bình thản, nhàn rỗi ngồi duỗi dài hai chân. Lên đường gấp gáp, dưới ánh mặt trời gay gắt lại gặp một trận mưa bất ngờ, theo lí mà nói, y phục nhất định sẽ ướt át bụi bẩn, vì mồ hôi hay nước mưa, vậy mà lúc này, Trần Thủ chẳng hề thấy chút thê thảm nào trên người ngài.
“Trần Thủ, đã bao giờ ngươi gặp cơn mưa giữa lúc trời nắng thế này chưa?” Đây là lần đầu tiên ngài nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chưa từng. Vi thần cũng mới chứng kiến lần đầu.” Trần Thủ có phần nghi hoặc “Rõ ràng trời vẫn nắng gắt, lại chẳng thấy mây đen, sao bỗng nhiên lại mưa được?”
Mộ Dung Cảnh bình thản đưa lời hỏi “Đây có được coi là hiện tượng dị thường của thiên nhiên không?”
Trần Thủ thoáng lặng người, bản thân cũng chưa từng nghĩ xa đến vậy, thẳng thắn đáp “Bẩm hoàng thượng, điều này… vi thần cũng không biết. Có lẽ, đây chỉ là một cơn mưa bình thường thôi.”
Trên đời luôn có những chuyện trùng hợp như thế, hai người đàn ông này đều chưa từng thấy mưa trong nắng gắt.
Bỗng, hai mắt Mộ Dung Cảnh sầm lại, nhìn chăm chú về bụi cỏ cách chỗ mình đang ngồi một trượng. Cùng lúc ấy, Trần Thủ cũng nâng cao cảnh giác, tay cầm chắc kiếm, tận chức tận lực đứng chặn trước Mộ Dung Cảnh. Thế nhưng hai người chờ mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
“Ngươi mau đi xem xem, người phụ nữ đó chết chưa?”
Trần Thủ thầm hổ thẹn, không ngờ bản thân lại chẳng nhận ra có người trong bụi cỏ, may mà hoàng thượng không trách tội. Chàng vội tiến lại gần, thì ra trong bụi cỏ là một cô nương nhỏ nhắn, khuôn mặt được che lại bằng chiếc mũ cỏ rách nát nên không nhìn rõ dung mạo. Vị cô nương này thân hình nhỏ bé, hơn nữa cỏ dại mọc quá cao, gần như che trọn thân hình nàng, nếu không tiến lại gần thực khó lòng phát giác.
Lúc này, nước mưa đã thấm ướt hết bộ y phục của vị cô nương này, vậy mà nàng ta vẫn không chút phản ứng, nếu không thấy lồng ngực vẫn còn phập phồng, Trần Thủ đã tưởng rằng nàng ta đã chết “Vị cô nương này, trời đang đổ mưa, sao không lại dưới tán cây mà tránh?”
Người nằm trong cỏ không có bất cứ phản ứng nào.
Trần Thủ lại đưa lời nhắc nhở, nhưng không một lời đáp trả. Trần Thủ quyết định không tiếp tục nữa, đang định quay về chỗ cũ thì thấy Mộ Dung Cảnh đứng dưới gốc cây, bàn chân đặt cạnh một hòn đá to bằng quả trứng, dụng lực đá thẳng về phía cô gái… Hòn đá như có mắt, rơi chính xác vào chiếc mũ cỏ rách kia.
Trần Thủ đưa tay lau mồ hôi trán, thầm lo lắng thay cho người nằm trong cỏ.
Quả nhiên, cô nương này ngồi bật dậy, kinh hoàng thét lớn “Á…! Mưa đá sao…” Khuôn mặt lấm lem đầy bùn ngẩng lên, đôi mắt có quầng thâm cố gắng mở lớn, sau một hồi nhìn trời, lại lười biếng lẩm bẩm “Còn tưởng là cái gì, trời nắng… chỉ là có chút mưa thôi…” Còn chưa nói hết câu, cô lại nằm xuống bãi cỏ, kéo chiếc mũ rách che mặt, tiếp tục ngủ.
Lúc này, Trần Thủ đã lui về cạnh bên Mộ Dung Cảnh. Đồng thời chàng cũng biết người nằm trong cỏ không có võ công. Vậy nên, cứ nghĩ đến việc hoàng thượng lấy đá ném người ta là chàng lại toát mồ hôi lạnh “ Hoàng… hoàng thượng, nàng ấy… hình như chỉ là một tiểu cô nương bình thường, không phải là người luyện võ.”
Hai mắt Mộ Dung Cảnh sáng loé, bình thản hạ lệnh “Mau gọi nàng ấy dậy, trẫm có điều muốn hỏi.”
“Tuân lệnh.”
Đừng cho rằng gọi tiểu cô nương này dậy là chuyện đơn giản, hôm nay Trần Thủ mới hiểu việc này còn gian nan gấp trăm lần so với lâm trận giết địch. Chàng gọi đến mức khát khô cả họng, người nằm trong cỏ hình như vẫn không muốn dậy, thậm chí hoàn toàn không để tâm đến chàng. Trần Thủ chán nản quay đầu nhìn Mộ Dung Cảnh cầu cứu.
Mộ Dung Cảnh khẽ nhướng đôi mày, bình thản tựa vào thân cây, đưa mắt liếc qua hòn đá nhỏ cạnh chân, nói “Dùng cái này.”
Trần Thủ nghe vậy không khỏi lặng người, dùng đá? Để đánh thức nàng ấy dậy sao? Chàng do dự một hồi, chiêu này phải chăng quá thô bạo? Hơn nữa, đối phương còn là một người con gái yếu mềm. Thế nhưng chủ ý của hoàng thượng, thân là thần tử, chàng dám không tuân?
Rất nhanh giữa khung cảnh bao la, một cảnh tượng cổ quái hiện lên. Một người đàn ông cao lớn ngồi xổm bên thảm cỏ, nhặt những hòn đá nhỏ ném nhẹ vào người tiểu cô nương kia, lại còn dịu dàng lên tiếng “Cô nương, mau tỉnh dậy đi… tỉnh dậy đi…” Khuôn mặt chàng đỏ bừng, xem ra đang rất ngượng, nếu không phải hoàng thượng hạ lệnh, có đánh chết chàng cũng quyết không làm chuyện mất mặt thế này.
Khoé miệng quyến rũ của Mộ Dung Cảnh khẽ co giật, ngài thật không ngờ vị thống lĩnh cấm quân nghiêm nghị, cứng nhắc của mình lại có bộ dạng thế này? Ném và văng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, còn nữa, cứ chọn những hòn đá bé bằng hạt đậu kia thì cho dù có văng mạnh cũng chẳng đau chẳng ngứa. Thảo nào vị tiểu cô nương nằm trong bụi cỏ chẳng hề có bất cứ phản ứng gì.
“Lui xuống.” Mộ Dung Cảnh quyết định phải đích thân ra tay. Có nhiều việc, ngài phải hỏi cho rõ mới được. Vừa định đích thân tiến lại, ngài liền bị Trần Thủ với khuôn mặt nghiêm nghị, quả quyết chặn lại.
Trần Thủ nhìn Mộ Dung Cảnh lắc đầu cầu khẩn “Xin ngài hãy để ti chức thử lại lần nữa.” Tuy rằng vị cô nương này không có bất cứ điểm khả nghi nào, thế nhưng thân gái mềm yếu lại nằm ngủ tại một nơi mênh mông, hoang vắng thế này, đích thực phải đề cao cảnh giác. Giả như phát sinh nguy hiểm thì không thể để hoàng thượng tiếp cận được.
Mộ Dung Cảnh khẽ đanh giọng “Lui xuống.”
“Hoàng…” Trần Thủ thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Mộ Dung Cảnh, lập tức ngậm miệng, cúi đầu cung kính lui sang một bên. Chàng hiểu, một khi hoàng thượng đã đưa ra quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
Mộ Dung Cảnh nắm thanh kiếm trong tay, từ từ bước lại gần cô nương nằm trong cỏ kia. Nước mưa lúc này đã phủ một lớp mỏng trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh nhưng ngài hoàn toàn không bận tâm. Từ trên cao nhìn xuống, ngài vung một đường tuyệt đẹp, nhanh chóng hạ kiếm, vỏ kiếm như có mắt đập chuẩn xác vào lòng bàn tay của vị cô nương đang ngủ. Ngài bá đạo hạ lệnh “Tỉnh dậy nào, ngươi hãy trả lời ta một câu hỏi.”
Người nằm trong cỏ kêu thét lên một tiếng thảm thiết, ngồi bật dậy, phẫn nộ hất thanh kiếm của Mộ Dung Cảnh ra, lập tức mở miệng mắng người “Cút mau! Dám làm phiền lão nương ngủ hả, bà nhà nó…” Mắng xong, đang định nằm xuống ngủ tiếp, không ngờ, Mộ Dung Cảnh nhân lúc nàng còn chưa kịp nhắm mắt ngủ lại, vỏ kiếm lại hạ xuống lần thứ hai, điểm rơi xuống vẫn là lòng bàn tay, có điều tăng gấp đôi sức mạnh.
“Đau quá!...” Người nằm trong cỏ nước mắt long lanh, chỉ sợ vỏ kiếm kia xuyên thủng bàn tay mình.
“Đã tỉnh hẳn chưa?” Giọng nói truyền tới còn lạnh hơn cả gió mùa đông bắc.
Người trong đám cỏ bất giác sởn gai ốc, thầm nghĩ: Chuyện gì thế này? Lẽ nào vừa xuyên không tới đã gặp phải ác tặc? So với đi ngủ thì giữ lại mạng sống vẫn quan trọng hơn. Nghĩ vậy, nàng liền đổi thái độ, lên tiếng “Đã tỉnh rồi, tỉnh rồi, công tử có chuyện gì muốn hỏi cứ hỏi đi. Có điều, liệu có thể thả lỏng ra đôi chút… Đau! Đau quá!” Đồ khốn! Câu nói đàn ông càng đẹp trai lại càng tà ác thực không sai chút nào. Lão nương không được phép ngủ một giấc sao? Lão nương động chạm đến ai chứ? Ở thế kỉ hai mốt, loại người này nên lập tức lôi ra xử bắn…
Mộ Dung Cảnh nghe vậy liền thả lỏng thanh kiếm.
Người trong cỏ biết điều thu tay lại, đôi mắt đan phụng đen láy khẽ nhướn lên, nhìn Mộ Dung Cảnh đầy cảnh giác. Ngay giây sau, nàng không ngừng hà hơi thổi vào lòng bàn tay, cứ như thể làm vậy thì đau đớn sẽ giảm đi vậy. Lúc thổi khí vào tay, nàng âm thầm hỏi thăm hết thảy mười tám đời tổ tông nhà Mộ Dung Cảnh.
“Tại sao ngươi không tránh mưa?”
“Cơn mưa này sẽ nhanh chóng tạnh thôi. Đối với một người đã không ngủ suốt một ngày một đêm, ngủ quan trọng hơn nhiều so với đi tránh một cơn mưa sẽ sớm tạnh…” Nàng lúc này buồn ngủ chết mất, khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc vậy mà lại bị người khác làm phiền. Thế nhưng, đừng nói hắn tìm mọi cách gọi nàng dậy chỉ vì một câu hỏi ngu ngốc này nhé?
“Trước khi mưa tạnh, ngươi không sợ y phục bị ướt sao?”
“Ánh nắng dùng để làm gì? Không phải để phơi khô quần áo sao…” Lí do hay nhất dành cho những kẻ lười nhác.
Trần Thủ đanh mặt, trong lòng thầm nhủ phải nhẫn nhịn. Y như rằng chàng bắt gặp ánh mắt mang tính cảnh cáo của Mộ Dung Cảnh, liền vội vã cúi đầu.
Mộ Dung Cảnh dùng ánh mắt như thể muốn xé nàng ra thành trăm mảnh, sau đó lại hỏi “Trời đang nắng lại mưa thế này là sao?”
“Hả? Trời nắng lại đổ mưa… Không phải là trời đổ mưa trong nắng sao?” Dứt lời nàng bĩu môi có phần khoa trương. “Chuyện đơn giản như vậy mà cũng không hiểu? Có phải là kẻ ngốc không vậy?”
Mộ Dung Cảnh nhấc vỏ kiếm lên, nàng ta thấy vậy sợ hãi rụt đầu, đưa lời cầu khẩn “Công tử à, đại vương à, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta đi. Ta phải tới nơi này đã đen đủi lắm rồi…” Lúc này nàng đích thực cảm thấy bản thân quá đỗi xui xẻo, ở công ty thì làm chân sai vặt, vì uất ức mà quyết định ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy phát hiện linh hồn đã xuyên không. Xuyên không thì xuyên không, nàng cũng tự làm công tác tư tưởng, miễn cưỡng chấp nhận sự thật đau lòng, thế nhưng tại sao lại xuyên không đến một nơi rách nát chim không đậu, chó không ỉa, lại chẳng có một bóng người như thế chứ? Nàng đi bộ đến mức nhũn cả hai chân, bụng đói đến mức lép kẹp mà chẳng thấy một bóng ma nào.
Vốn dĩ nàng còn hy vọng được người đi đường hảo tâm cứu giúp, thế nhưng đợi mãi, tới lúc trời tối, rồi lại đến khi trời sáng, vẫn chẳng gặp được người nào. Đến lúc chẳng thể chống chọi được nữa, nàng lại bất hạnh gặp phải người đàn ông ác độc này.
Lại nhìn vào thân thể hiện nay, da thịt non nớt, không đại phúc thì cũng đại quý, thế mà mất tích bao lâu sao chẳng thấy ai đến kiếm là sao?
“Hầy! Ngươi không phải là người sao? Ha ha… tại sao ta lại quên mất ngươi cũng là người chứ?” Nàng vui mừng vỗ đùi, bừng tỉnh. Và vì quá đỗi vui mừng nên nàng hoàn toàn quên mất câu nói này có phần bất ổn, có thể khiến bản thân rơi vào nguy hiểm…
Quả nhiên, không khí xung quanh đột ngột trở nên quái dị.
Người nói vô tâm, kẻ nghe hữu ý. Trần Thủ thầm lo lắng cho vị cô nương trước mặt, ai lại dám mắng hoàng thượng thế này? Nếu hoàng thượng thực sự tức giận thì sẽ có người khổ lắm đây…
Mộ Dung Cảnh mỉm cười lạnh lùng, thanh bảo kiếm sắc nhọn từ từ được rút ra khỏi vỏ.
Trần Thủ thất kinh, hoàng thượng đã nổi sát khí?
“A, ta biết ngay mà, mưa sắp tạnh rồi.” Giọng nói dịu dàng đột ngột vang lên.
Thanh kiếm vừa được rút ra liền nhanh chóng trở lại vị trí vốn có của mình. Mưa nhỏ dần, sau đó thưa hạt, rồi hoàn toàn tạnh hẳn.
“Nói đi, tại sao ngươi biết mưa sẽ ngưng, đưa ra một đáp án làm trẫm hài lòng, trẫm sẽ miễn ngươi tội chết.” Lúc này ngài chẳng còn nhẫn nại để giằng co với nàng thêm nữa.
Nghe vậy, người trong cỏ bỗng nhiên im hẳn, lại từ từ nằm xuống, chẳng hề chú ý chỗ đó đang ướt, lười nhác quay lưng lại với Mộ Dung Cảnh, nhỏ nhẹ lên tiếng “Mưa này được gọi là mưa bóng mây, một hiện tượng tự nhiên bình thường, nó còn có tên gọi khác là mưa phùn mùa hạ, ý nghĩa rất đơn giản, đó là nhanh đến cũng nhanh đi.”
Mộ Dung Cảnh nhẹ nhướng mày, vứt trả thanh bảo kiếm cho Trần Thủ, phủi đi số nước mưa vừa đọng trên y phục mình rồi lạnh lùng nói “Câu trả lời này ta vẫn chưa hài lòng lắm. Không có mây đen tại sao lại mưa?”
Nếu là mọi khi, người trong cỏ nhất định sẽ mắng ngài một câu là đầu to óc quả nho… thế nhưng, nàng chỉ có thể giả vờ như không, thầm mắng bản thân có mắt không thấy Thái Sơn, suýt chút nữa để Thái Sơn đổ sập xuống… huỷ diệt luôn cả cuộc đời mình liền từ từ đưa lời giải thích “Hiện tượng như hôm nay thường có ba nguyên nhân. Thứ nhất, gió lớn đã thổi nước mưa tích trong mây từ nơi xa đến, vậy nên chúng ta không thể nhìn thấy mây mà vẫn có mưa. Thứ hai, cơn mưa này bắt nguồn từ những tầng mây nhẹ trên cao, trước khi nước mưa kịp rơi xuống, mây đã hoàn toàn tan hết, vậy nên chúng ta cũng không nhìn thấy mây.”
“Tiếp tục nói.”
“Ừm, còn một khả năng khác chính là cơn mưa này diễn ra trong phạm vi nhỏ, trên trời chỉ có duy nhất một đám mây lớn, mặc dù vậy lại không thể che khuất mặt trời, mà mặt trời vừa hay lại chiếu trên đỉnh đầu chỗ ta đứng, cho nên mới có hiện tượng mưa như vừa thấy… Ừm, ta cũng chỉ biết có từng đó thôi.”
“Câu trả lời này ta thấy được nhất.” Dứt lời, Mộ Dung Cảnh nho nhã quay người bước trên những hòn đá, tránh khỏi đám cỏ bị ướt vì nước mưa, tìm đến một nơi sạch sẽ hơn để đứng. Ngài quay sang nói cùng Trần Thủ “Mưa tạnh rồi, lên đường thôi.” Lúc nói câu này, ngài đột nhiên quay đầu về hướng người nằm trong cỏ “Mau đưa nàng ấy theo cùng.”
Người trong cỏ nghe thế không khỏi thầm kêu lên thảm thiết.
Nàng muốn tới tất cả mọi nơi dưới bầu trời này, nhưng nơi duy nhất không muốn đến chính là hoàng cung. Nàng biết, một khi đã nhập cung rồi, muốn xuất cung thực khó hơn lên trời. Hơn nữa, từ sự việc hôm nay có thể thấy, vị hoàng đế này không dễ dây dưa. Là người chẳng có chút quan niệm thân phận cao thấp như nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra hoạ lớn.
Khó khăn lắm nàng mới gặp được một người đi đường, vậy mà đó lại là hoàng thượng.
“Ta… không đi.” Nàng lắp bắp đưa lời từ chối.
Không ngờ lại dám từ chối?! Cả thế giới bỗng chìm trong im lặng…
Tức thì nàng cảm thấy có điều không ổn, sống lưng gai gai ớn lạnh. Nhớ lại thanh kiếm khi nãy, nàng vội đưa lời giải thích “Xin hoàng thượng bớt giận, ta… thân đang bị bệnh truyền nhiễm… khụ khụ khụ…”
Lời vừa mới dứt, Mộ Dung Cảnh vội lui về phía sau mấy bước.
Trần Thủ cũng nhanh chóng đứng ngăn giữa hai người, cứ như thể làm vậy là sẽ ngăn được bệnh tật, bảo vệ hoàng thượng chu toàn. May mà nàng đang quay lưng lại phía hai người, nếu không… thấy cảnh tượng này, chắc chắn không nhịn được cười.
Nàng càng diễn càng xuất thần, yếu ớt đưa lời giải thích “Mọi người đều sợ mà vứt bỏ ta… bắt ta một mình ở nơi hoang vu này, chờ chết…” Xem nhiều phim cổ trang, nàng biết bản thân đang mắc đại tội khi quân, sẽ bị chém đầu nhưng vẫn không thể không liều mạng làm bừa. Chỉ là không biết hoàng thượng có nhớ tướng mạo của mình hay không? Nghĩ vậy nàng liền bốc một nắm bùn bôi đầy lên mặt, khiến cho khuôn mặt đã bẩn nay lại càng thêm lấm lem, khó mà nhìn rõ dung nhan.
Hôm nay nếu nàng trốn thoát thì cuộc sống sau này mới dễ chịu được. Nói cho cùng, một hoàng thượng, một thảo dân, vĩnh viễn ở trong hai thế giới khác nhau, cơ hội gặp lại là vô cùng thấp.
Mộ Dung Cảnh chìm trong im lặng, trong khi Trần Thủ lại cảm thấy có phần thương hại “Tiểu cô nương, cô là người ở đâu? Hay là… chúng ta mời người đưa cô nương về thành?” Chàng làm sao nhẫn tâm vứt lại một tiểu cô nương mắc bệnh nặng lại đây chứ.
“Ta là…” Nàng còn chẳng biết mình đã xuyên không về triều đại nào, làm sao biết được chính xác đây là đâu, sao có thể trả lời câu hỏi này được?
Mộ Dung Cảnh nghi hoặc hỏi “Tại sao lại không nói?”
“Gia đình ta ở trong toà thành gần đây.” Cứ tuỳ tiện bịa thế đã, nhìn thân xác yếu mềm này chắc chẳng thể nào chạy quá xa được.
“Là thành nào? Hơn nữa ngươi tên gì?” Mộ Dung Cảnh cất giọng thanh âm bình thản mà tràn đầy khí thế ép người.
Nàng thoáng do dự, mồ hôi túa ra như tắm, bản thân nào biết nơi đây gần với thành nào, chỉ cần nói tên sai là bị phát hiện ngay. Mà hình như vị hoàng đế này đã bắt đầu nghi ngờ. Để kéo dài thời gian, nàng từ từ đứng lên, vươn vai ưỡn ngực.
“Ta tên là… Ta tên là…” Nàng lắp bắp quyết định bỏ qua nơi ở, nói thẳng tên có lẽ tốt hơn.
Đột nhiên, đúng vào thời khắc quan trọng…
“Tiểu thư? Ở phía đó! Tìm thấy rồi!”
“Có thật là tiểu thư không? Tốt quá rồi!...”
“Tiểu thư!... Cuối cùng chúng nô tài đã tìm thấy người!”
“…”
Phía đằng xa, một đoàn người ngựa vội vã phi tới.
Mấy hộ vệ vây lấy nàng, nhanh chóng đẩy Mộ Dung Cảnh cùng Trần Thủ sang một bên.
Đợi đến khi hai người định thần, nàng đã được mấy người kia bảo vệ, đưa đi một cách hợp tình hợp lí.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh sầm đen lại, năm ngón tay trong áo nắm chặt, cố kìm nén cơn giận đang bùng lên. Ngài từ từ bước về phía con tuấn mã của mình, vuốt ve con ngựa. Nhìn cảnh tượng lúc này khiến người ta có cảm giác ớn lạnh toàn thân.
Trần Thủ lén đưa mắt liếc sang, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Chàng biết lúc này hoàng thượng đang rất tức giận, hơn nữa còn là cơn giận trước nay chưa từng có.
Bởi vì… lúc nãy ngài đã bị tiểu nha đầu kia xỏ mũi dắt đi.
Để từ chối nhập cung, không ngờ nàng dám bịa mình bị bệnh truyền nhiễm. Nhìn xem, đám hộ vệ khi nãy tiếp cận nàng gần như vậy, bệnh truyền nhiễm chỉ toàn là dối trá. Những câu nói khiến người ta sợ hãi, ruồng bỏ, khi nãy toàn là bịa đặt.
Hiện nay, những người dám ăn nói không nghĩ trước tính sau trước mặt hoàng thượng gần như đã bị tiêu diệt sạch…
Sau thời gian một tuần trà.
“Hồi kinh!” Mộ Dung Cảnh cong miệng cười lạnh lùng, khẽ phất tay áo, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa. Lúc cầm vững dây cương, ngài đã quyết định dùng vẻ mặt tuấn nghị phong lưu để che giấu đi sự tức giận và phẫn nộ trong lòng.
Hai chủ tớ tiếp tục lên đường, hai con tuấn mã nhanh chóng lao nhanh về phía trước.
Cây đại thụ cô đơn trên thảo nguyên vẫn kiên cường đứng đó, nghênh mưa đón gió. Dường như tất cả hoạt cảnh vừa rồi đều biến mất chỉ sau một trận gió thoảng qua. Tuy nhiên, hạt giống hồi ức gieo lại trong lòng mỗi người từ từ lớn dần như định mệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook