Buổi sáng, sau khi kết thúc hai bài thi, Tề Lỗi đi thẳng về nhà.
Trường Trung học Nhất Trung  nằm ở phía đông thành phố Thượng Bắc, bên cạnh đó là trường Trung học của Triều Tiên. Người dân ở thành phố Thượng Bắc thường gọi là trường trung học Triều Tiên.
Nhà của Tề Lỗi nằm phía ngoài hướng nam của trường trung học Triều Tiên, là một kiểu nhà nông. Một hàng dài các nhà một tầng mái bằng, từng nhà một san sát theo phong cách cũ.
Là nơi Tề Lỗi sinh ra, nơi hắn trải qua tuổi thơ, thơ ấu và thiếu niên.
Sau này, Tề Lỗi lên đại học, bởi vì đi học và làm việc ở nơi khác, thêm việc bố mẹ nghỉ hưu nên gia đình đã chuyển ra khỏi nhà cũ. Cũng đã mười năm rồi chưa quay lại.
Tề Lỗi lục lại trí nhớ, lần nữa trở lại ngõ quen thuộc, đứng trước cánh cửa sắt cũ kỹ, trong lòng hắn thấy muôn vàn xúc động.
Kiếp trước hắn từng rất ghét bỏ nơi này cũ kỹ trật trội, chỉ muốn có thể thoát khỏi nó, mơ ước tới nhà cao cửa rộng mới của bản thân trong thành phố.
Thế nhưng, mấy năm sau, gia đình cố gắng đến thương tích đầy mình, cuối cùng cũng có được ngôi nhà như mơ ước thì lại phát hiện ngôi nhà nhỏ với hai căn phòng và sân phủ đầy dây leo là nơi yên bình nhất.
Nhưng… Không quay về được nữa.
Mở khóa cửa, Tề Lỗi đẩy cửa bước vào.
Cây dây leo xanh biếc đập ngay vào mắt, phản chiếu ánh sáng mặt trời đầy sặc sỡ.
Còn có sân gạch đỏ hồng và chiếc bếp nhỏ tự xây.
Tề Lỗi bước trên sân, trong lòng cảm thấy hân hoan.
Sau khi nhân vật chính trong tiểu thuyết sống lại, chuyện đầu tiên nghĩ đến là làm cách nào để kiếm tiền và trở nên giàu có.
Còn Tề Lỗi, hắn thấy đương nhiên cuộc sống có nhiều tiền, có nhà cửa sẽ tốt hơn.
Nhưng hắn cũng thấy, đó không phải là tất cả.
Một người quay về những năm tháng đã qua, thấy những người này, vật kia, nhớ lại điều tốt đẹp, lần nữa lấy lại giấc mộng cũ, không phải đáng giá chờ mong hơn sao?
Thanh xuân tươi đẹp, bao mùa hoa mùa mưa, những điều mà dùng bao tiền tài và địa vị cũng không đổi lại được.
Hắn không muốn sống lại lần thứ hai mà ở độ ba mươi, bốn mươi tuổi vẫn hồi tưởng lại thanh xuân với sự tiếc nuối.
Thích thú với mọi thứ xung quanh, hắn mở cửa bước vào trong nhà, mọi thứ dường như không xa lạ.
Theo thói quen, hắn đi vào phòng ngủ nhỏ của mình, ngả người trên chiếc giường đơn của mình.
Đập vào mắt hắn là chiếc bàn học, bên trên có chồng sách “Slam Dunk” và “Hành trình U linh giới”.
Trên tường treo ảnh của Châu Tuệ Mẫn và Trịnh Y Kiện.
Chiếc đàn guitar bằng gỗ…
Ánh nắng trưa chói chang…
- Thoải mái quá!
Tề Lỗi nói một tiếng rồi bật dậy từ trên giường, nhảy tới trước bàn học, lật mở sách Hóa sơ cấp khá mới. Hắn bắt đầu sự nghiệp lớn.
Buổi chiều bắt đầu thi lúc một giờ ba mươi, bây giờ mới mười một giờ, vẫn còn hai tiếng ba mươi phút nữa để ôn.
Còn về phần bố mẹ… Bọn họ đi làm, cho dù là kỳ thi lớn như tuyển sinh vào cấp ba của con trai, bọn họ cũng không về ăn cơm trưa.
Lúc này, bọn họ đã cực kỳ thất vọng về Tề Lỗi, bọn họ không hi vọng hắn có khả năng thi được thành tích tốt.
Mặc dù chỉ có bốn cuốn sách Hóa nhưng có nhiều thứ cần phải chép lại.
Công thức, định nghĩa, phương trình phản ứng, bảng nguyên tố, khối lượng nguyên tử, tất cả Tề Lỗi đều không bỏ qua.
Một trí nhớ tốt không bằng một cây bút tồi, chép lại tất cả một lần để khắc sâu thêm ấn tượng.
Phải mất một giờ, hắn mới chép xong hai quyển sách giáo khoa, chậm hơn so với vật lý. Hắn đã chép hết trang này đến trang khác.
Nhưng Tề Lỗi không hề thấy mệt.
So với sự vất vả sớm tối của người trưởng thành thì khó khăn này của học sinh chỉ giống như dạo chơi thôi.
Đang bơi trong biển kiến thức, hắn nghe thấy ngoài cửa có tiếng loảng xoảng rồi bị đá văng. Có hai thiếu niên xấp xỉ tuổi của Tề Lỗi nghênh ngang bước vào.
- Tiểu tử! Bố đến thăm con nè!
Người Tề Lỗi cứng ngắc, hắn không dám ngẩng đầu lên, trong lòng lặng lẽ tưởng tượng dáng vẻ của hai người kia.
Một người đeo gọng kính vàng, dáng gầy như cái cột điện.
Một người khác, chỗ thắt lưng có đeo một cái sáng loáng, nhìn giống hình dạng dế chũi.
Đến lúc hai thiếu niên kia đi tới trước cửa sổ của Tề Lỗi, cách cửa sổ đang mở nhìn vào bên trong, Tề Lỗi mới mở miệng:
- Bỏ xuống sau đó… Cút!
Hai người ngạc nhiên, bị giật mình.
Không phải là do lời nói của Tề Lỗi mà là… Mẹ nó! Tên này đang học hành chăm chỉ sao?
Đường Dịch sợ hãi nhìn sang Ngô Ninh, Ngô Ninh cũng hoảng sợ nhìn sang bên hắn ta.
Đường Dịch: 
- Đang… Đang đọc sách hả?
Ngô Ninh: 
- Đúng… Hình như là Hóa học.
Đường Dịch: 
- Bởi vì điểm số sao?
Ngô Ninh: 
- Bị cô bé nào kích động hả?
Đường Dịch: 
- Có phải là muộn rồi không?
Ngô Ninh:
- Muộn sao?
Đường Dịch:
- Muộn!
Tề Lỗi tức giận:
- Tao lặp lại lần nữa, buông ra, hai chúng mày mau cút.
- Được rồi.
Đường Dịch và Ngô Ninh ngoan ngoãn trả lời. Sau đó bọn hắn tiến đến bỏ lại túi bánh bao rồi cúi đầu chạy trốn.
Đường Dịch còn không quên nhắc nhở: 
- Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, đừng để mệt mỏi.
Ngô Ninh cũng nói:
- Anh Lỗi, thi xong thì đợi tao với. Lúc ra khỏi phòng thi, tao chạy nhanh tìm mày nhưng người ta bảo mày về trước rồi.
Trước khi đóng cửa, Ngô Ninh còn hỏi:
- Còn có, người để tóc ngắn ở chỗ thi là ai thế? Lớn lên không tệ, anh đây rất hài lòng.
- Quay lại!
Tề Lỗi đập bàn đứng dậy, sau cửa sổ, nơi hai người không thấy được, nước mắt của hắn đã rơi đầy mặt.
Ngô Ninh nhanh chóng xoay người trở lại:
- Sao thế? Anh Lỗi đã hỏi thăm rồi sao? Cô ấy tên là gì? Học trường nào vậy?
Tề Lỗi cố gắng kìm nén tâm trạng lại nói:
- Chiều nay đề thi văn là “Cái gì của tôi?”. Tin hay không thì tùy, biến đi!
- Này, anh đây hỏi mày về cô gái kia chứ có hỏi đề thi văn đâu. Hơn nữa, mày đứng thứ nhất từ dưới lên, không biết xấu hổ mà còn đoán đề?
Cậu ta tức giận hất tay bỏ đi:
- Không giúp theo đuổi thì tao tự mình làm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương