Lấy Lại Thanh Xuân
-
Ông Nội
Bà nội Tề chỉ coi như ba tên nghịch ngợm này làm khùng làm điên cả một ngày ở đâu đó về, đúng lúc hai ông bà già bọn họ vừa mới ăn xong, vội vàng xuống bếp hâm nóng lại thức ăn, nấu thêm một vài món.
Ông nội của Tề Lỗi đang nghe radio ở trong phòng, biết là Tề Lỗi đến, hai tay chắp sau lưng thong thả đi ra.
Vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo, mở miệng ra liền ép hỏi:
- Sao hôm qua không đến? Chả phải hôm kia đã thi xong hết rồi sao?
Tề Hải Đình ba mươi tuổi mới có Tề Quốc Quân, Tề Quốc Quân lại ba mươi tuổi mới có Tề Lỗi. Cho nên đừng thấy Tề Lỗi mới có mười sáu, nhưng thực ra ông nội đã hơn bảy mươi rồi.
Đã nghỉ hưu hơn mười năm, càng lúc càng giống một đứa trẻ, chuyện gì cũng phải hợp ý ông mới được.
Đặc biệt là việc cháu trai đến thăm ông muộn hơn một ngày lại càng khiến cho ông không vui.
Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân chính là, Tề Hải Đình trước sau tổng cộng cưới ba người vợ, sinh được 11 người con, nhưng quan hệ cha con giữa ông với đứa nào đứa nấy đều căng thẳng.
Ngoại trừ Tề Quốc Đống ở cạnh bên, đến đứa con trai lớn là Tề Quốc Quân cũng ít nhiều có đôi lời oán trách người cha này.
Cho nên, ông lão càng già lại càng trở nên cô độc. Ông vô cùng yêu thương Tề Lỗi, mấy ngày không gặp là tâm can ngứa ngáy khó chịu.
Đối với sự dỗi hờn của ông nội, Tề Lỗi đương nhiên cũng phải ngọt ngào dỗ dành. Ông mới vừa làm phẫu thuật cách đây chưa đến hai tháng, ở trong cái nhà này ông cụ còn không phải là nhất rồi sao!
Không dễ dàng gì mới dỗ được ông, ông vui vẻ, rồi mới dẫn dắt vào câu chuyện.
Thần thần bí bí nói ba đứa bọn họ kỳ nghỉ hè này muốn làm chuyện lớn, muốn đến chợ đêm thám thính, tạm thời không muốn gia đình biết, muốn ông nội giữ bí mật giúp.
Ông nội Tề nghe xong, vỗ đùi to cái “bốp”:
- Được! Ông nội ủng hộ các cháu!
- Học hành không tốt thì cũng có sao đâu chứ? Học không tốt mà có tiền đồ như này thì ông rất ủng hộ! Đây gọi là biết gánh vác!
Ba đứa lập tức giơ ngón tay cái lên:
- Đúng là con người của cách mạng mà! Tính giác ngộ cao như thế này cơ!
Ông nội Tề nghe thế, tức khắc lại trở nên đắc ý đến không thể chịu đựng được:
- Đó là điều đương nhiên rồi! Nhớ lại năm đó ấy hả…
Ba láp ba xàm một hồi, lại bắt đầu nhắc lại chuyện năm đó ông như thế này thế kia.
Cái gọi là tình thân giữa các thế hệ chính là như thế, đừng nói đến việc bán tất, cho dù cháu trai có bán cả ông đi thì ông cũng bằng lòng.
Ngắm cháu nội, ngắm thế nào cũng thấy nó tốt.
- Chuyện tốt! Ông vô cùng ủng hộ. Có đủ tiền không? Ông nội cho cháu thêm một ít nhé?
Tề Lỗi vội vàng lắc đầu:
- Không cần đâu ạ! Đã đủ rồi, là tiền mừng tuổi của ba đứa góp lại.
- Được!
Ông lão nghe thế thì vui mừng, trừng con ngươi chỉ tay vào Tề Lỗi:
- Cháu trai lớn của ta chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn cả ông nó nữa!
Nếu mà Tề Quốc Quân cũng có mặt ở đây thì chắc là sẽ tức chết mất, con sống cũng đủ nghẹn khuất rồi, bố có phải cha ruột không?
Ăn uống xong xuôi ở nhà ông nội, ba đứa ở lại chơi một lúc, nói chuyện trên trời dưới đất với hai ông bà, vẫn chưa thấy chú ba của Tề Lỗi quay về. Phải hơn tám giờ cả ba mới chịu quay về nhà.
Đối với việc cả ngày không thấy tăm hơi ba thằng nhóc đâu, mấy người lớn trong nhà cũng sớm đã quen rồi.
Trong thời đại này, mấy đứa nhỏ đều được nuôi thả hết, đặc biệt là đến kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè, phải mấy ngày không thấy bóng dáng đâu thì mới bắt đầu lo lắng.
Sau khi hỏi han một lúc thì mới biết, bọn chúng ở bên nhà ông bà nội ăn tối, lại càng yên tâm hơn.
Quách Lệ Hoa và Tề Quốc Quân căn bản cũng chẳng hỏi đến những việc mà bọn chúng làm vào ban ngày, thấy Tề Lỗi ngã lăn lên giường, tiện thể nhắc nhở một câu đi rửa mặt rồi hẵng ngủ, liền về phòng xem ti vi.
Chỉ là không lâu sau, Quách Lệ Hoa lại đi ra khỏi nhà, chạy qua nhà Đường Dịch xem phim truyền hình, qua đêm ở nhà họ Đường.
Mà Ngô Liên Sơn và Đường Thành Cương lại chạy qua nhà Tề Lỗi, ba ông chú hơn bốn mươi tuổi, mỗi người ôm lấy chai bia Harbin, vừa nói chuyện vừa ngồi canh kênh CCTV 5.
Lúc này Tề Lỗi mới nhớ ra, năm nay có Worldcup ở Pháp.
Tuy nhiên, có khả năng ba ông chú này sẽ phải thất vọng. Bất kể là đội Hà Lan mà ba Ngô yêu thích, hay đội tuyển Ý mà bố Tề và bố Đường tin yêu, đều thua trận thảm hại hết.
Bởi vì thắng lợi… Thuộc về nước Pháp, thuộc về Zinedine Zidane.
Đường Dịch và Ngô Ninh vừa về đến nhà cũng nằm vật ra giường.
Nhưng cả hai đều không thể ngủ nổi.
Cả một ngày, ngoại trừ mệt mỏi cũng là vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà ngày hôm nay cũng rất thần kỳ, đối với bọn họ mà nói, ở tuổi mười sáu, thì đây chính là sự nghiệp vô cùng vĩ đại.
Đường Dịch thậm chí còn đang nghĩ, nếu như lão Đường mà biết hắn ta đi lập nghiệp, thì liệu có rút thêm tờ 1000 đồng nữa đập vào mặt của hắn ta không?
Ngô tiểu tiện lại lên kế hoạch tỉ mỉ, nếu kiếm được tiền sẽ tiêu như thế nào. Sau khi mua được Walkman, liệu còn đủ tiền để đổi một đôi giày chơi bóng mới không nhỉ?
Ừm, giày chơi bóng thì thôi, vẫn là nên sắm mấy bộ đồ hàng hiệu mặc lên người thì ổn áp hơn nhiều. Lên cao trung rồi, chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn học xinh đẹp.
Ngày hôm sau, ba thằng bọn họ không hẹn mà đồng lòng ngủ tít đến tận buổi trưa. Đến tận buổi chiều cả ba mới tụ tập lại, nhưng tinh thần vẫn chẳng vực dậy nổi, y hệt như chưa từng được ngủ vậy.
Lời cũng ít đi, đến việc đội Ý đêm hôm qua sút bay Nauy rần rần như thế cũng chẳng còn tâm trạng để thảo luận nữa.
Trên thực tế, ba đứa bọn hắn chẳng có đứa nào thèm xem, tâm tư đều đặt hết vào buổi tối ngày hôm nay.
Phải bày sạp để bán tất!
Vừa nghĩ đến việc tối hôm nay phải 'thực chiến thương trường', cả Ngô Ninh và Đường Dịch đều cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Dù sao thì cả ba cũng chỉ mới mười sáu, cái tuổi mà lúc nào cũng xem bản thân là trung tâm của vũ trụ, chứ không giống như tên đểu cáng Tề Lỗi, chơi trò trọng sinh, nên không thể nào bình tĩnh nổi.
Với chuyện này, Tề Lỗi chỉ dùng một câu liền quyết định xong.
Ôm lấy cây đàn ghi ta, khuôn mặt dí dỏm mà nhìn hai người:
- Nếu không thì hai đứa mày trực tiếp nhận thua đi là được, hôn một cái cũng chẳng mất mặt đâu.
- Bà nội nó!
Ngô Tiểu Dịch trực tiếp nổ một câu:
- Mày không mất mặt! Nhưng anh đây thì có!
Trong đầu Ngô tiểu tiện xuất hiện cảnh tượng cậu ta và Ngô Ninh đứng ôm nhau trước mặt một đống bạn trong lớp, tự nhiên khẽ run rẩy một cái, giọng điệu cũng có chút nghẹn ngào:
- Về sau anh mày còn phải khuấy đảo ở cái đất Nhị Trung nữa đấy!
Sự nặng nề trong lòng trút ra được phần nào, tâm tư chuyển dời hết vào cuộc cá cược.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook