Lấy Lại Thanh Xuân
Nếu Kỳ Tích Có Màu Sắc

Lần này, giáo viên giám thị hay là Từ Thiến cũng đều đã quen.
Từ Thiến còn nghi ngờ, có phải anh chàng này ngủ quên không, sao lại có thể buông bỏ suốt hai tiếng đồng hồ?
Cô hung hăng trợn mắt nhìn Tề Lỗi, vẻ mặt rèn sắt không thành thép.
Giáo viên giám thị với học sinh đặc biệt này đã không còn chút hi vọng nào.
Cầm lấy bài thi nhìn sơ qua, cô giáo khẽ cười khổ, trong lòng khẽ nói: “Đứa nhỏ này, thật đáng tiếc!”.
Giáo viên coi thi tên là Lý Diễm Hồng, là giáo viên ở trường trung học, còn là giáo viên văn. Chỉ cần nhìn qua cũng biết tài năng của Tề Lỗi thế nào.
Trừ phần viết văn, nhìn mặt đằng trước, ước chừng một trăm điểm thì Tề Lỗi cũng được năm mươi điểm.
Trình độ này khiến người khác phải tức giận.
Tùy ý lật phần viết văn, đề tài “Tổ Quốc của tôi”.
Đề tài không gay cấn, thậm chí có hơi sáo rỗng.
Có thể đoán trước phần ấn tượng của Tề Lỗi thất bại.
Thật ra cũng bình thường, cô ấy cũng biết năm nay, nhiều học sinh viết văn khá sẽ bị sập bẫy.
Đây rõ ràng là một cái bẫy, Tổ Quốc của tôi cũng không mới mẻ, nhiều học sinh sẽ dựa theo hướng đi này.
Với đề văn năm nay, không biết sẽ có bao nhiêu học sinh khá giỏi bị sập bẫy chứ đừng nói tới học sinh kém như Tề Lỗi.
Lướt xuống phía dưới còn có dòng phụ đề: “Nếu như kỳ tích có màu thì phải là màu đỏ của Trung Quốc.”.
- Cái gì?
Lý Diễm Hồng khẽ nói, khiến các học sinh nhìn lên, không biết giáo viên đang xem cái gì.
Mà Lý Diễm Hồng lại vui mừng, dòng phụ đề này có chút thú vị.
“Nếu kỳ tích có màu thì đó là màu đỏ của Trung Quốc”. Dưới góc nhìn chuyên môn thì đây là một câu mô phỏng.
Kỳ tích có màu sao? Đương nhiên không có.
Kỳ tích chỉ là từ hình dung, không phải sự vật thì làm sao có màu sắc?
Nhưng học sinh này lại nó kỳ tích có màu sắc, kết quả cuối cùng lại là màu đỏ của Trung Quốc.
Từ câu này thì thấy, màu của kỳ tích là màu đỏ của Trung Quốc.
Thế nhưng câu này phải được giải thích ngược lại: màu sắc của Trung Quốc là kỳ tích hay Trung Quốc là kỳ tích.
Câu này nói lên, thậm chí còn mang đến sự kinh diễm.
Lý Diễm Hồng thầm khen ngợi, chỉ dòng phụ đề đã nêu được ý chính. Phần đề tài “Tổ Quốc của tôi” phía trên không còn phổ biến, thoáng cái đã được nâng tầm.
“Tốt!”
Lý Diễm Hồng cảm thấy ít nhất cũng được một trăm điểm bài này, lại nhìn xuống phía dưới, bà ta hơi ngẩn người.
“Là văn xuôi?”
Bà ta lại phát hiện ra điều bất ngờ thứ hai, cả người phấn chấn. Vốn dĩ bà ta nghĩ chỉ là bài tự sự.
Thân thể khẽ di chuyển, dựa sát vào bục giảng, mong đợi nhìn xuống dưới.
Sau đó, Lý Diễm Hồng hoàn toàn choáng váng.

“Tổ quốc của tôi”
Nếu như kỳ tích có màu sắc, vậy chắc chắn đó là màu đỏ.
5000 năm trước, chúng ta cũng phải đối đầu với hồng thủy giống như người Ai Cập cổ đại.
4000 năm trước, chúng ta cũng chơi cùng đồng đen chẳng khác gì người Babylon cổ.
3000 năm trước, chúng ta cũng có tư duy triết học không kém người Hy Lạp.
2000 năm trước, chúng ta cũng anh dũng thiện chiến hệt như người La Mã.
1000 năm trước, sự giàu có của chúng ta bất phân thắng bại với người Ả Rập.
Mà giờ đây, chúng ta sánh ngang với Hoa Kỳ!
5000 năm này, chúng ta luôn ghi danh tổ quốc lên bảng vàng quốc tế, chăm chú quan sát từng đối thủ lần lượt phất lên hoặc biến mất.
Nếu như kỳ tích có màu sắc, vậy thì nó sẽ là màu gì đây?
Tôi nói, nó chắc chắn là màu đỏ!

“Xoạc!!!” Lý Diễm Hồng hít vào một ngụm khí lạnh, hết sức kinh sợ.
Cho dù đã có sự mong đợi từ trước, Lý Diễm Hồng phát hiện, vẫn là đã đánh giá thấp bài văn này mất rồi.
Được đấy! Cái đoạn mở đầu này, thật sự vô cùng rung động!
Vội vàng đọc tiếp, “Này…” Lý Diễm Hồng lại càng thêm chấn động.
“Bài này là… văn nghị luận sao?”
Lúc mới đầu nhìn qua, cô ấy cứ nghĩ đây là tản văn, nhưng trên đường đi đọc đoạn tiếp, thí sinh này lại dùng câu chữ của tản văn viết ra một bài văn nghị luận.
Ba yếu tố của văn nghị luận, luận điểm, luận cứ và luận chứng, tất cả đều gói gọn trong bài tản văn.
Đầu tiên, “Màu sắc của kỳ tích là đỏ!” Cái này là luận điểm.
Sau đó, mỗi một câu được viết theo thể tản văn khéo léo tạo nên những luận cứ, đập thẳng vào mắt người đọc.
“Văn minh Trung Hoa là một trong năm nền văn minh độc lập tự mình trồng trọt và tìm kiếm lương thực.”
“Văn minh Trung Hoa là một trong trong bốn nền văn minh độc lập thuần dưỡng gia súc.”
“Văn minh Trung Hoa là một trong mười bảy nền văn minh có hệ ngôn ngữ độc lập.”
“Văn minh Trung Hoa cũng là một trong những nền văn minh sử dụng đồ sắt sớm nhất.”
“Người nước ngoài nói, Trung Quốc đang quật khởi! Nhưng chúng ta trả lời, không, là chúng tôi đang phục hưng!”
“Bởi vì, chúng ta đơn độc dẫn đầu thế giới này trên cả ngàn năm, đến nay, cũng chỉ còn thiếu vỏn vẹn trăm năm nữa mà thôi.”
Lại đọc xuống tiếp, vì muốn dẫn chứng tinh thần bất khuất quật cường của dân tộc Trung Hoa từ xưa tới nay, bài văn còn có đoạn như thế này:
“Trung Quốc từ trước tới nay có không ít những kỳ tích, người Trung Quốc không sợ nguy hiểm khó khăn!”
“Bởi vì, mỗi khi đối diện với tai ương…”
Người Hồ Nam sẽ nói: “Nước Trung Hoa chỉ diệt vong khi người Hồ Nam chết hết!”
Người Thiểm Tây sẽ nói: “Núi Nhị Lang chiến Hồ Nhi, trời đất rung chuyển, hảo nam nhi hà cớ sao không vào sinh ra tử vì quốc gia?”
Người Tứ Xuyên sẽ nói: “Không đánh lùi được quân ngoại xâm, thề không hồi Xuyên!”
Người Hà Nam sẽ nói: “Nước mất nhà tan, ta tiếc chi cái đầu này?”
Người Giang Nam sẽ nói: “Lời hay ý đẹp che sống mũi, hương nồng tiếng tăm người ở lại, sánh không kịp người cõi âm!”
Người Hà Bắc lại nói: “Yến Triệu có biết bao nhiêu khúc hát hùng hồn bi thương về các chiến sĩ.”
Người ở hai xứ Quảng lại càng phải nói: “Nước lạnh mười năm, khó lạnh dòng máu nóng!”
Hán tử Đông Bắc sẽ nói: “Không bằng thề sống chết? Liều mạng cung tận trách nhiệm thiêng liêng!”
Đây chính là Trung Quốc của chúng ta, búa rìu trời đất phân chia các vùng, nơi nơi cũng đều có nhân dân quật cường quyết không cam chịu thân phận nô lệ!
Đây chính là người dân Trung Quốc chúng tôi đấy, sống lưng gánh vác trọng trách nặng nề, linh hồn lại kiên trung vì dân tộc, không chút nao núng!
Dù cho…
Vườn ruộng đất đai của chúng ta đã từng bị vó sắt ngựa dị quốc tàn phá;
Biên giới của chúng ta đã từng bị đại pháo chủ nghĩa đế quốc đã từng phá tan;
Chúng ta đã từng bị bắt phải phục dịch dưới thân phận nô lệ đầy nhục nhã;
Chúng ta đã từng bị toàn thế giới chối bỏ!!!
Nhưng mà, chúng ta chưa từng từ bỏ Trung Hoa, chưa từng quên đi giáo huấn của tổ tiên.
Ví như ngày hôm nay đây, gần một trăm năm trận hồng thủy gần như phá hủy vạn dặm, tuy nhiên, những người con Trung Hoa dùng máu thịt của chính mình dựng lên tuyến phòng thủ, cơn giận dữ đánh bại sự lo sợ!
Chỉ vì để tạo ra một kỳ tích khác, chân lý khiến một con người có thể chiến thắng được ông trời!
Đây! Chính là những người con Trung Hoa, sống lưng không bao giờ chịu khuất phục!
Đây! Chính là màu sắc của kỳ tích!
Cố lên, màu sắc của tôi ơi!
Cố lên,
Tổ Quốc của tôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương