Lấy Lại Thanh Xuân
Lưu Trác Phú

Đại khái chia thành hai phe:

Một phe là:

- Nhìn này, Tề Lỗi, có người trùng tên với cậu.

Phe khác lại không cần xem xét nói:

- Tề Lỗi, cậu giỏi thật! Điểm tuyệt đối môn văn đó!

Tất cả suy nghĩ của mấy đứa trẻ đều hiện hết lên trên mặt.

Không khỏi khiến Tề Lỗi thấy buồn cười. Ở nơi đây, quả nhiên ngược lại với tâm tư của người trưởng thành, kẻ đầu cơ.

Nói trùng tên với Tề Lỗi, hầu hết bọn họ đều không có ý xấu, hơn nữa còn là anh em tốt với hắn.

Cảm thấy Tề Lỗi trên báo Thanh niên và Tề Lỗi bọn họ quen biết không phải cùng một người nên tới trêu chọc hắn.

Mà những người ngay từ đầu khen ngợi thì đúng là không có ý tốt. Bọn họ biết rõ năng lực của Tề Lỗi mà vẫn đánh giá quái gở, tâm lý đen tối.

Về việc này, Tề Lỗi cũng lười phí miệng lưỡi với mấy đứa trẻ xấu xa, hắn đều đáp lại:

- Đây còn không phải là tài giỏi nhanh chóng, liều lĩnh mà bắt chước viết văn, cực kỳ mạnh mẽ vô địch hả?

Mấy người bạn nhỏ vừa nghe thấy đã nói:

- Ừ, bắt chước, từ này dùng hay đó, rất bá đạo.”

Tất nhiên là sẽ không liên tưởng tới Tề Lỗi.

Lúc này, mặc kệ là nhóm học sinh giỏi hay là học sinh kém đều quây lại thành nhóm nghiên cứu bài “Tổ quốc của tôi”.

Học sinh kém sôi nổi quan tâm tới những từ ngữ tràn đầy nhiệt huyết trong khi học sinh giỏi chú ý tới ngữ pháp mong muốn học hỏi thêm.

Tề Lỗi thích thú, nói bậy:

- Ôi! Cháu trai này thật trâu bò. Loại não này, tớ không so được, không so được đâu.

Được một đám nhóc hùa theo.

 

Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm Lưu Trác Phú bước vào, các học sinh yên lặng trở lại.

Không có lời dạo đầu cũng không có phần tổng kết sau kì thi. Tất cả đều không còn ý nghĩa nữa.

Ngày hôm nay quay trở lại trường chỉ có hai mục đích.

Thứ nhất là chụp ảnh tốt nghiệp.

Thứ hai, dựa theo thành tích và định hướng của mỗi học sinh, giáo viên chủ nhiệm sẽ ghi lại để sau này còn triển khai phân chia các công việc.

Thật ra, hai điều này có thể gộp vào thành một chuyện.

Trường Nhị Trung Thượng Bắc là một trong những trường tốt nhất của thành phố. Ngoại trừ một phần tới từ khu học chính thì đa số học sinh tới từ các thị trấn nhỏ, còn có học sinh tới từ khu dự thính.

Có người không học Nhị trung, có người học Nhị Trung, có người lại học ở trường dưới thị trấn nhỏ, chung quy lại khá phức tạp.

Tuy nhiên, Nhị Trung đúng là trường tốt nhất, nhưng vẫn còn một trường khác nữa.

Trường Trung học Thực nghiệm hoạt động song song với trường Nhị Trung, thậm chí không hề kém hơn trường trọng điểm. Tuy vậy cũng gặp phải vấn đề về học sinh đầu vào.

Mối quan hệ cạnh tranh của hai trường giống như trường Bắc Đại với trường Thanh Hoa vậy.

Không chỉ cạnh tranh về chất lượng dạy học, tỷ lệ nhập học mà còn cả về chất lượng học sinh tốt, học sinh tuyển chọn và học sinh dự thính.

Dù sao thì đó cũng là tiền!

Tuy rằng, Tề Lỗi không biết học phí của học sinh tuyển chọn được tính như thế nào, là nộp luôn cho tài vụ của trường học hay tới phòng giáo vụ trước rồi dựa theo tỷ lệ tuyển sinh mà phân chia?

Quay trở lại thực tế, mặc kệ chia như thế nào thì đều là cạnh tranh.

Vì thế mới có hoạt động chống đối chụp ảnh tốt nghiệp sau khi thi.

Đáng lẽ, những bức ảnh tốt nghiệp phải được chụp trước khi thi chứ không phải sau khi thi. Lúc chụp đến trường một chuyến, tới lúc lấy ảnh lại đến lần nữa.

Lúc này, các giáo viên hóa thành nhân viên tiếp thị, có hai cơ hội kéo học sinh ở lại Nhị trung.

Đây là chuyện không có cách nào khác. Nói tới cơ sở vật chất thì trường Nhị trung và Thực nghiệm khó có thể so sánh. Về phần giáo viên chỉ hơn kém nhau một chút.

Chỉ có thể sử dụng chiêu cảm xúc.

Lưu Trác Phú thống kê lại hết mỗi một định hướng của học sinh.

Đến Tề Lỗi, vốn không cần gọi Tề Lỗi nói chuyện riêng vì vấn đề của Tề Lỗi không phức tạp.

Là học sinh ở phân khu chính của Nhị trung, điểm số vượt mức tuyển chọn, không thuộc về bên dự thính.

Hơn nữa, ngày hôm qua mẹ của Tề Lỗi cũng đã gọi điện cho hắn ta, xác nhận sẽ chọn trường Nhị trung.

Học sinh loại này, thậm chí không cần thống nhất phân chia, trực tiếp giữ lại lý lịch Nhị trung là được.

Tuy vậy, Lưu Trác Phú vẫn gọi tên nhóc bình thường vẫn nháo khiến hắn ta đau đầu tới bên người.

Vừa tỏ ra như không có chuyện gì điền biểu bảng, vừa lơ đãng khen một câu:

- Được đó, đúng là không chỉnh đốn tên nhóc nhà em thì không thi ra hồn được mà.

Ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tề Lỗi nói tiếp:

- Chú lừa này, dắt không đi, đánh quay về.

Tề Lỗi trợn mắt, đây là đang khen hắn sao? Thật chưa từng nghe tới.

Kiếp trước, quan hệ giữ hắn và giáo viên chủ nhiệm không tốt. Không có lý do nào khác, người này có lòng dạ hiểm độc, không phải người tốt để chơi cùng.

Vào lúc Tề Lỗi học Nhị trung năm thứ nhất, Lưu Trác Phú là giáo viên trẻ vừa mới tốt nghiệp Đại học.

Nghe nói là từ trường đại học danh tiếng, ở phía nam thành phố cũng không khó tìm được trường học.

Không biết sao lại vào Thượng Bắc, còn là giáo viên cấp hai.

Kiếp trước, Tề Lỗi vẫn cho rằng thầy ấy bất mãn với lại công việc nên trút giận lên người hắn.

Điều ấn tượng nhất là thầy ấy luôn cuộn giáo án lại thành gậy, hơi chút là đánh xuống người Tề Lỗi, còn thích nắm lấy cổ áo sau của hắn.

Dù sao cũng khá là tàn bạo.

Bởi vì điều này, thậm chí Tề Lỗi còn đặt biệt danh cho thầy ấy là: Lưu lùn! Vì Lưu Trác Phú lùn.

Tuy nhiên, học cao hơn, lên Đại học, trưởng thành, nhìn các bạn nhỏ tới trường, nhìn thấy “Các giáo viên để bài tập cho phụ huynh” trên mạng, Tề Lỗi mới hiểu, có giáo viên như vậy, hắn may mắn nhường nào.

Người đó sẽ đánh bạn.

Sẽ mắng bạn, sẽ nhìm chằm chằm việc học của bạn mỗi ngày.

Tan học rồi cũng sẽ không cho bạn có thời gian đi vệ sinh, nói chuyện với bạn hết mười phút.

Còn có thể như bóng ma, thỉnh thoảng xuất hiện bên ngoài cửa tiết học khác chỉ để bắt những học sinh ngẩn ngơ không chú ý.

Để hai mươi năm sau, khi Tề Lỗi vô tình kết bạn Wechat và hỏi một câu:

- Thầy Lưu, thầy còn nhớ em không?

Thầy ấy sẽ đáp lại:

- Nhớ rõ! Em là Tề Lỗi, nhà ở chỗ sườn dốc cục giao thông. Em rất thông minh nhưng không chịu học tập chăm chỉ.

- Thi tốt như vậy, có cảm giác sao?

Bỗng nhiên, Lưu Trác Phú hỏi một câu.

Tề Lỗi nhe răng cười:

- Cảm giác khá tốt.

Lưu Trác Phú:

- Vậy nhớ kỹ cảm giác này. Không phải ngốc thật vậy là do không chăm chỉ.

Tề Lỗi:

- Nghe theo thầy ạ.

Lưu Trác Phú ngẩng đầu lên nhìn Tề Lỗi, hôm nay tên nhóc này không cãi lại sao?

Thầy ấy cúi đầu tiếp tục điền đơn, trầm ngâm rồi nói:

- Nhị trung không thể so với trường khác, so với trường cấp hai càng là hai khái niệm khác nhau. Phải dựa vào sự thông minh để trải qua ba năm. Hãy nói với người nhà em trước, tránh làm phí tiền.

Thầy ấy nghiêm túc nhìn Tề Lỗi lần thứ ba.

Đối với cậu học sinh “hư” này, Lưu Trác Phú đã hao tổn không ít tâm tư. Nhưng đây là lần đầu tiên tốt nghiệp của hắn, có ý nghĩa khác.

Là giáo viên chủ nhiệm của lớp, thầy ấy còn khuyên mấy câu sâu xa, nghe hay không là chuyện của Tề Lỗi.

- Đừng nghĩ là thấy đang nói giỡn. Cả Thượng Bắc chỉ có hai trường trọng điểm, em vào được đây là sự may mắn của em. Thế nhưng có thể từ trong những học sinh ưu tú trở nên nổi bật không, hoàn toàn là dựa vào sự liều mạng chăm chỉ của em.

- Nhất định phải nắm chặt sự may mắn này, đừng có phụ nó.

- Vâng!

Tề Lỗi gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương