Lấy Lại Thanh Xuân
-
Cháu Ông Là Nhất
Mà bà cô bán ở bên cạnh luôn nhìn chằm chằm, biết được biểu hiện của khách như thế là đang có ý muốn mua, liền sắp khóc đến nơi.
Có đầu óc không vậy trời? Cô thật sự muốn mua sao? Mua của tôi đây này! Tôi bán có 15 tệ, lại còn có thể trả giá thêm một chút nữa!
Có lẽ là lời niệm chú của bà cô bên này có tác dụng, người vợ bên kia chỉ cầm ở trên tay, chỉ hơi suy nghĩ, cuối cùng không mua, có chút không nỡ bỏ ra 18 tệ để mua một đôi vớ.
Cuối cùng, cả nhà ba người mua cho đứa bé hai đôi vớ chơi bóng, hai vợ chồng lại mua hai đôi cho nữ với một đôi vớ cho nam, bởi vì đều là hàng đồng giá, 5 tệ/ 3 đôi.
Hơn nữa, so với tình hình mua hàng lúc nãy ở chỗ bà cô bên cạnh thì lúc này một nhà ba người mua hàng vô cùng vui vẻ, không trả giá dù chỉ là một đồng, không nhắc gì đến chuyện thêm bớt tiền mà rất sảng khoái thanh toán luôn.
Điều này khiến cho bà cô bên này thở dài thườn thượt, trong lòng mắng chửi, 10 tệ mua 5 đôi tất, lỗ chết mẹ bọn bay, muốn phá sản luôn sao!
Nhưng nếu để cho Tề Lỗi bán phá giá như thế, việc buôn bán tất của bà ta sẽ bị ảnh hưởng.
Cái bảng to đùng đặt chình ình ở đó, ai mà không thấy chứ? Bán như thế mới thật sự là sẽ phá sản đó, có cho bà cô một vạn cái gan, bà cô cũng chẳng dám làm ăn lỗ vốn như thế.
Sau đó, chỗ bà ta không có khách đến mua, nhưng bên Tề Lỗi lại làm ăn mỗi lúc một được, người đến mua hàng mỗi lúc một đông.
Chỉ có thể nói, khách hàng thấy rẻ nên đến mua đông, chẳng qua bao lâu đã chen chúc chật kín người.
Đến đứng ở đó lựa, thấy chất lượng không có vấn đề gì, không phải là mấy mặt hàng dỏm lừa người, đều lần lượt thanh toán tiền.
Lúc mới đầu bà cô bên này còn vừa liếc mắt, trong lòng vừa nguyền rủa: "Lỗ chết mẹ bọn mày, lỗ chết tổ tông ba thằng khốn chúng mày!"
Nhưng chẳng qua bao lâu sau, mấy hàng cao cấp hơn cũng có người đến mua, chọc cho bà cô tức chết, khuôn mặt xanh lè xanh lét!
Trong lòng kêu rên, chỗ bà đây còn rẻ hơn bọn nó nữa này, chất lượng cũng chẳng kém hơn bao nhiêu, sao không có ai qua hỏi hết vậy? Mấy người mau đến đây, mau đến đây, mau đến đây hỏi đi!
Mấy đôi tất bình thường cậu ta bán ì rẻ thật đấy, nhưng mặt hàng cao cấp thì đâu có rẻ chút nào đâu! Có ngốc không vậy hả?
Đang lúc trong lòng đang thầm mắng, ể…? Lại bán được thêm một đôi nữa!!
Xoạt! Bà cô lúc này không thể bình tĩnh nổi nữa, tâm trạng trở nên vô cùng tồi tệ, chưa bao lâu đã bán được hai đôi rồi.
Sau đó…
Lại bán được thêm một đôi…
Bán được thêm hai đôi!!!
Bà cô tức đến mức muốn tăng xông, cuộc sống không còn chút ánh sáng nào nữa.
Cũng may là bà ta không chỉ bán mỗi tất không mà còn những mặt hàng nhỏ khác nữa, nếu không thì chắc hôm nay sẽ bị đám Tề Lỗi chọc cho tức chết, phải lập tức đổi một chỗ bán khác mới được.
Mà bên chỗ Tề Lỗi, người đến mua hàng càng lúc càng đông, một mình Tề Lỗi cũng không ứng phó kịp, mấy con chim cút Đường Dịch, Ngô Ninh phải gồng mình đi lên giúp đỡ một phen.
Chẳng qua, lúc Đường Tiểu Dịch nhận lấy tờ 5 tệ của khách tay chân run rẩy hết cả.
Không phải vì mất mặt, mà là vì… Cái loại cảm giác như thế… cậu ta chẳng biết phải miêu tả nó như thế nào.
Cậu ta đã lập trí sẽ ăn bám lão Đường cả đời. Đời này cậu ta đã định sẵn cho mình một con đường là đi tiêu tiền, mà không quan tâm đến chuyện kiếm tiền.
Nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời cầm trên tay đồng tiền mà bản thân tự kiếm được, nói thật lòng, không thể miêu tả được cái cảm giác ấy, thật sự là không thể miêu tả được!
Đừng thấy đây chỉ là tờ 5 tệ, nhưng so với cảm giác khi ngửa tay xin tiền lão Đường, nó hoàn toàn khác biệt.
Huyết nóng trong cơ thể Đường Tiểu Dịch trào dâng, toàn thân nóng bừng bừng.
Được thôi, vậy thì chiến đấu nào!
Trời dần đổ tối, bởi vì Tề Lỗi cố ý chọn vị trí dưới ngọn đèn đường, cho nên không cần phải suy nghĩ đến chuyện làm sao để chiếu sáng cả sạp.
Khu vực ở bên cạnh, ngoại trừ phía đối diện là một xe chất đầy dưa hấu, thì chỉ có chỗ của bọn họ là sáng nhất, khiến cho những hàng bên cạnh luôn nhìn bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ không thôi.
Người không tử tế sẽ nói là, mấy thanh niên trai tráng khỏe mạnh, sao lại không chịu chăm lo học hành mà làm ba cái này để làm gì?
Số nhiều sẽ cảm thán:
- Nhìn mấy đứa bé này xem, hừng hực tuổi trẻ biết bao!
Đường Tiểu Dịch và Ngô Tiểu Tiện lúc này cũng chẳng quan tâm đến nhiều thứ nữa. Trời tối om om như thế, đeo kính râm thì làm ăn được trò trống gì? Sớm đã tháo ra cả rồi, áo khoác cũng ném ra phía sau, không thèm đoái hoài gì đến nữa.
Nóng! Bươn chải kiếm tiền nóng chết đi được, trời cũng nóng nữa!
Tuy rằng vẫn là Tề Lỗi ở phía trên ứng phó với khách hàng, nhưng mấy chuyện như thu tiền giao hàng cho khách, chỉnh đốn lại vị trí sạp hàng, cũng đều đã khiến cho bọn họ mệt chết rồi.
Cảm giác này… Kẻ trộm sẽ không bao giờ hiểu được.
Mà ở bên đường cách đó không xa, hai ông bà lão đang trầm lặng nhìn về phía Tề Lỗi xuyên qua dòng người đông đúc.
Có tiểu thương không khó phát hiện, hai ông bà này đã đứng ở đó hơn một tiếng đồng hồ rồi, vẫn luôn quan sát sạp hàng bên đó không hề di chuyển.
Lúc này, bà nội Tề đỡ Tề Hải Đình:
- Quay về thôi, có gì nữa mà xem đâu? Không ít người, tiền kiếm được cũng chẳng ít đâu!
Bà nội khuyên cả nửa ngày trời, người đến cũng chẳng ít, rẻ thì cũng thật rẻ, làm gì có bộ dáng của người kiếm tiền chứ? Đơn giản chỉ làm bừa vậy thôi.
- Thành Cương và Liên Sơn thì rành rọt kinh doanh, Quốc Quân nhà chúng ta cũng chẳng kém. Nhưng ông xem ba đứa ngốc này đi, đây có phải là dáng vẻ của người buôn bán gì đâu cơ chứ!
Tề Hải Đình lại trợn tròn con ngươi:
- Bà thì hiểu cái gì chứ!? Có kiếm tiền được hay không cũng đều có bản lĩnh hết!
Ông lão đến bởi vì không yên tâm, bây giờ lại vui vẻ hơn bất kỳ một người nào khác
Trong mắt của ông, cháu trai lớn của mình sắp thành tiên bay lên trời rồi.
Kiếm được tiền hay không thì có quan trọng gì? Mới có mười sáu tuổi đầu, sợ sau này sẽ không kiếm được tiền hay sao chứ?
Lúc mười sáu tuổi, sợ là chúng bây đến cả chuyện tương lai như thế nào còn chưa dám nghĩ tới đấy chứ!
Trong mắt của ông, Đầu Đá có thể cho ông tự hào như thế, đó đã là bản lĩnh rồi
- Nó tốt hơn cha nó ở điểm này nhiều!
Bà nội Tề trợn trắng mắt:
- Cháu trai lớn của ông là nhất rồi, được chưa? Đi thôi? Về thôi?
Tề Hải Đình không đáp lời, lại nhìn thêm một lúc, lúc này mới chắp tay ra sau:
- Về!
Lúc này, người ở chợ đêm đã rất đông đúc, vô cùng ồn ào náo nhiệt, ba thằng nhóc chẳng nhìn thấy bóng lưng hùng hổ của ông nội Tề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook