Lấy Chồng Quỷ
-
C37: Trở Lại Ngôi Trường Hoang
"Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Tôi lập tức gọi đến nhà của Linh Nhi, và gọi đến cả bạn bè của cô ấy. Nhưng câu trả lời tôi nhận được là họ không thấy Linh Nhi.
Tôi sốt ruột "Em không biết cô ấy đã đi đâu, Linh Nhi chắc đã gặp nguy hiểm. Tô Minh, anh có biết cô ấy sẽ ở đâu không?"
Tô Minh đặt tay lên vai tôi "Em đừng lo lắng, em có bút và giấy đây không?"
"Em có."
Vì thói quen bỏ bút và giấy vào túi, tôi nhanh chóng lấy ra. Tô Minh cầm nó đặt lên bàn trong phòng rồi cúi xuống viết, tôi hỏi lại. "Cái này để làm gì?"
"Hãy tìm Linh Nhi." Tô Minh viết tên của Linh Nhi. Với tám kí tự cổ kèm theo, giải thích "Bằng cách này em có thể tìm thấy nơi cô ấy xuất hiện lần cuối."
Tôi không hiểu điều này. Nhưng bây giờ không có cách nào.
Tôi thấy Tô Minh viết gì đó. Đặt bút xuống và vắt chéo hai tay. Lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, anh nói với tôi trong giây lát. "Cô ấy đã đến bệnh viện này trước đó còn hướng cuối cùng cô ấy biến mất là hướng Đông."
"Hướng Đông?"
Tôi chớp mắt và nói "Nơi nào ở phía Đông? Hướng đông của thành phố là hướng đến trường của em. Nếu đi từ bệnh viện theo hướng đó, nơi gần nhất là..."
Tôi cố nhớ lại, và bất chợt nói trong sợ hãi "... Khu trường bỏ hoang!"
Nếu tính toán của Dương Khải là chính xác, thì phía đông chính là phía của khu trường bỏ hoang.
"Chúng ta cứ đi đến đó xem trước đã."
Tô Minh nắm lấy tay tôi và bước ra ngoài. Lúc chúng tôi đang chuẩn bị rời đi, tôi lại thấy giáo sư Mộ Sơ ở ngoài. Thầy ấy đang ngồi trên xe lăn với một cuốn sách trên tay và nhìn chúng tôi.
Có chút hơi ngạc nhiên "Kiều An, sao em lại ở đây?"
"Giáo sư Mộ, thầy có thấy Linh Nhi đâu không?"
"Linh Nhi? Em ấy ở đây nửa tiếng trước."
Kỳ Vũ chỉ vào cái bát rỗng trong phòng tắm "Em ấy đã mang cho tôi bữa sáng. Có chuyện gì vậy?"
"Sau đó, thầy có biết cô ấy đã đi đâu không?"
"Em ấy chưa quay về trường học sao? Chắc đã có chuyện gì đó không ổn, em mau đi tìm bạn ấy đi."
Bây giờ tôi chắc chắn thêm chút rằng Linh Nhi đã đến ngôi trường cũ. Với tính khí của mình, cô ấy chắc chắn sẽ đi lối tắt khi cô ấy đang vội. Khu vực trường cũ đó chính là cách nhanh nhất từ bệnh viện trở về trường.
"Cảm ơn giáo sư Mộ, em sẽ đến thăm thầy vào lần tới."
Sau đó, tôi đi theo Tô Minh mà quên hỏi thầy ấy tại sao lại đuổi việc người chăm sóc.
Sau khi ra khỏi thang máy, chuẩn bị rời bệnh viện, tôi lại gặp mẹ của Tô Minh đang đến gần. Bà ấy vẫn xinh đẹp, mặc một bộ váy màu xám, phủ đầy lông. Mái tóc đen dài được cuộn lên, một chiếc kẹp tóc được cài trang trọng vào đó, cổ kính và thanh lịch. So với tôi, cũng cùng là người có cặp tóc nhưng dường như bà ấy ở một đẳng cấp khác.
"Tiểu Minh!"
Mẹ của Tô Minh thấy chúng tôi liền gọi lại, hình như bà ấy đang khóc. Chúng tôi dừng chân lại, nhưng Tô Minh không để ý đến bà ấy.
Mẹ Tô Minh thậm chí còn liếc nhìn tôi rồi nhìn đứa con trai mình với đôi mắt đầy âu yếm.
"Tiểu Minh Minh, con đến đây để thăm giáo viên sao?"
"Dạ!" Tô Minh vẫn lạnh lùng đáp.
"Tiểu Minh, thực ra, bố con đã nhập viện từ đêm qua, ông ấy bị huyết áp cao. Con có thể đi lên để gặp ông ấy với mẹ không?"
"Con sẽ đến sau! Con vẫn còn việc phải làm."
Tô Minh không định ở lại lâu hơn. Anh nắm lấy tay tôi và rời đi, để mẹ van gọi phía sau, anh ấy dường như không có ý định dừng bước chân lại.
Tôi nhìn lại phía bà ấy. Đôi mắt đen của cô ấy hiện lên sự căm ghét trực tiếp đối với tôi, như thể tôi đã cướp đi mạng sống của con trai bà ấy không bằng. Tôi không thể nhớ nổi những gì Mộ Sơ đã nói với tôi ngày hôm đó, Tô Minh sẽ không như trước nữa, bởi vì anh ấy không phải là Tô Minh. Nếu cứ như này, tất nhiên trong mắt người khác, Tô Minh vẫn là Tô Minh, vì điều này, hoàn toàn là vì tôi muốn một người bạn trai kiểu mẫu như anh ý.
Tôi nhớ những gì mẹ tôi nói với tôi trước đây, cho dù tôi có thích những gì đi chăng nữa thì tôi cũng không được phép quá ích kỷ.
Vì vậy, tôi dừng lại. Tô Minh đột nhiên quay lại "Đừng quan tâm đến bà ấy, đi thôi."
"Không."
Tôi đứng yên, và mẹ của Tô Minh dường như đã nhận ra điều đó, vì vậy tôi nói nhanh nhất có thể. "Dương Khải, em biết anh không phải là Tô Minh, vì vậy em không muốn khó xử trước gia đình anh ấy, nhưng bây giờ anh đang ở trên phương diện là Tô Minh, anh nên trở nên trông giống như Tô Minh. Tô Minh là một người con hiếu thảo. Nhưng bây giờ anh đang rất thờ ơ với họ. Nếu họ biết rằng anh không phải là Tô Minh, thì anh sẽ gặp rắc rối. "
"Đó không phải là vấn đề lớn khiến anh phải dừng việc tìm kiếm một thân xác tạm thời khác để bên em."
"Sau đó, anh muốn em thay một người bạn trai khác? Vậy những người khác sẽ nghĩ như nào về em?" Tôi nói điều này vội vàng. Khi tôi nhìn vào mắt anh ấy, tôi cúi đầu một chút "Em xin lỗi."
"Anh xin lỗi vì anh đã không nghĩ đến cảm xúc của em." Tô Minh chạm vào tóc tôi và quay sang đối mặt với mẹ anh ấy.
"Mẹ."
Mẹ Tô Minh vui mừng ngay lập tức, nắm lấy tay con trai và có chút phấn khích.
"Tiểu Minh, con sẽ đi gặp bố với mẹ chứ?"
"Con..."
"Dì ơi, anh ấy sẽ đi với dì." Tôi nói trước khi Tô Minh kịp nói ra bất cứ cái gì, sau đó tôi nói với Tô Minh "Điều quan trọng nhất là được gặp bố. Em sẽ đi một mình."
"Không..." Tô Minh thẳng thừng từ chối "Chuyện lần trước..."
"Nó đã bảo vệ em!" Tôi chỉ vào chiếc kẹp tóc trên đầu và mỉm cười. "Hơn nữa, khi nào xong anh đến sau cũng được, em tin anh, vì vậy hãy nhanh chóng đi gặp bố anh ngay bây giờ."
Không đợi Tô Minh từ chối, tôi vội nói với mẹ Tô Minh.
" Thưa Dì, cháu xin phép đi trước, tạm biệt."
Sau khi nói chuyện, tôi như cảm thấy sợ cái việc lo lắng của Tô Minh, tôi chạy ra khỏi bệnh viện nhanh nhất có thể, nhưng khi tôi đứng một mình ở lối vào của khu vực trường cũ, tôi đã rất hối hận.
"Anh! Em xin lỗi, em biết em không nên dũng cảm như vậy..."
Tôi muốn khóc nhưng không khóc được, đành bước vào khu vực trường cũ một cách táo bạo.
"Vì Linh Nhi, phải liều mạng!"
Đã gần trưa, nhưng ở đây vẫn thấy có gió lạnh. Đây giống như một thế giới hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
Tôi rùng mình, bước vào trong.
Tôi dù có nói đây là khu vực trường cũ, nhưng tôi cũng chỉ mới đến hai lần, và tất nhiên đây là lần thứ hai. Vì lần trước do sợ hãi nên tôi đã kéo Dương Khải khi tôi đi ra. Tôi thậm chí còn nhớ đường. Nhưng vẫn hối hận.
"Linh Nhi... Linh Nhi..."
Để cổ vũ bản thân, tôi chỉ có thể la hét rồi gồng mình lên.
Nhưng cho dù có hét lớn từng nào thì cũng chẳng có âm thanh nào khác ngoại giọng nói của chính tôi liên tục vang vọng ở đó. Lấy chiếc điện thoại di động ra, vẫn không có tín hiệu, lý do tại sao lại không có tín hiệu thì lần trước Dương Khải đã nói rồi, đó là do tôi rơi vào một không gian khác, nhưng tôi cố quay số điện thoại di động của Linh Nhi một lần nữa, nó vẫn bị tắt.
Khu trường cũ ở đây trông giống như một mê cung đối với tôi. Khi tôi bước vào, tôi đóng một tấm biển cắm dọc đường để tránh bị lạc. Tôi không biết tôi đã đi được bao lâu. Không có gì ngoài gió lạnh. Tôi cố đi mãi nhưng vẫn không thấy điểm cẩn đến.
"Thật sao, mình lại bị lạc nữa rồi à?"
Tôi nghĩ khu trường cũ này không lớn lắm lúc nhìn từ phía bên ngoài, không thể nào đi qua đi lại hết chỗ này trong một thời gian dài như vậy mà tôi không nhận ra. Điều chắc chắn duy nhất là tôi bị lạc chứ không phải bị ma che mắt vì tôi đi qua những nơi trông rất khác nhau.
"Tôi có phải là người duy nhất ở đây không vậy?"
Tôi nghĩ lỡ như có một khả năng khác. Nếu có ai đó theo sau tôi, có phải người đó đã phá hủy những đánh dấu của tôi không?
"Lách cách lách cách..." Âm thanh phát ra từ phía sau tôi.
Tôi sởn da gà và đột ngột quay đầu. Chỉ thấy một cái ngã ba trống vắng không có bất kì ai. Sau khi âm thanh phát ra, mọi thứ im lặng đến kỳ lạ, như thể không có gì xảy ra.
"Đó không phải là quái vật đấy chứ?"Tôi run rẩy rời đi.
Lại là tiếng "Lách cách " đó. Lần này, trái tim tôi đập mạnh hơn, tôi cố nuốt nước bọt, nhưng âm thanh đằng kia càng lúc càng nhanh, như tiếng trống, đập liên tục.
Sau đó, một móng vuốt khô nhô ra từ góc tường, bàn tay đó toàn xương, không có thịt, chỉ có một ít da bao phủ nó.
Mắt tôi nháy liên tục và theo bản năng, tôi lùi lại, và luôn cảm thấy có gì đó không tốt sắp xảy ra. Cùng lúc tôi đang muốn quay lại và bỏ chạy, tay tôi đột nhiên "mọc lên" một con mắt, giống như mắt của con người, và nó nhô ra khỏi cánh tay tôi chớp chớp liên hồi.
Một, hai, ba, bốn.
Với ngày càng nhiều âm thanh tóc tóc, bàn tay tôi mọc lên hàng trăm con mắt. Ban đầu tôi là một người mắc chứng ám ảnh nặng nề về việc này. Thoạt nhìn, tôi thấy rất nhiều con mắt mọc lên trên tay tôi, chúng nổi lên rất nhanh, bám sát vào nhau. Da gà tôi nổi lên, và đôi chân tôi mềm như bún, và không có phản ứng.
"Ở trong này..."
Âm thanh lạnh lùng ma quái đó đột nhiên vang lên bên tai tôi, nhưng có vẻ rất gần. Trong giây tiếp theo, con quái vật với đôi mắt xuất hiện trước mặt tôi.
Cô ấy rõ ràng là một phụ nữ, nhưng cô ấy nắm lấy tay chân của mình như một vật thể, cô ấy uốn cong thân mình và mặc trên mình một chiếc váy màu xám rách nát. Khi gió thổi, có một mùi kinh tởm bốc ra từ lỗ mũi của cô ta.
Tay chân thon và dài đáng ngạc nhiên, giống như con người bị đột biến trong các bộ phim khoa học viễn tưởng. Một khuôn mặt được bao phủ bởi mái tóc đen dài, và không có gì có thể nhìn thấy ngoại trừ hai đôi mắt phát sáng.
Lưỡi của cô ta trông giống như một con ếch, và một con bọ nhỏ bay trước mắt. Cô ấy đưa lưỡi ra, đớp, và rồi hàng trăm con mắt khác xuất hiện trên khắp cơ thể cô ấy.
Mọi ánh mắt đều nhìn thẳng vào tôi, lạ lùng và rực rỡ, dường như đang lấy đà.
"Ngươi... là... ta... ta... là..."
Giọng khàn khàn như là tiếng gỗ xẻ. Thật khó chịu!
Cô ấy đưa tay kia cho tôi. Tôi chợt thấy một hình chuỗi mèo may mắn và một chuỗi dây đen đeo trên tay. Bàn chân tôi bủn rủn, quỳ xuống đất.
Những giọt nước mắt tôi rơi xuống. Nếu tôi đoán đúng, đó là tay của Linh Nhi, và chiếc vòng đó là món quà sinh nhật tôi tặng cho Linh Nhi năm ngoái, và cái còn lại là chiếc vòng giáo sư Mộ tặng hai chúng tôi.
Tim tôi như bị xé ra hàng trăm mảnh, có một cơn đau đột ngột đâm vào tim tôi rồi lại có một giọng nói trong tâm trí nói với tôi rằng "Cô ta đã giết Linh Nhi, cô ta đã giết Linh Nhi, tôi phải trả thù cho Linh Nhi!"
"Linh Nhi... Linh Nhi... Tớ sẽ trả thù cho cậu!"
Tôi không biết sự can đảm và sức mạnh đó đến từ đâu. Tôi nhấc những hòn đá xung quanh lên và đập chúng về phía con quái vật. Cô ta tránh được, nhưng tôi đứng yên, cuối cùng tôi rút ra một cây gậy gỗ, bất chấp tôi lao tới trước mặt quái vật.
"Quái vật, ta sẽ giết người, ta sẽ giết người, trả lại Linh Nhi cho ta, trả lại cho ta!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook