Lấy Chồng Bạc Tỷ
-
Chương 913: Niềm bất ngờ lớn
Ở trong phòng làm việc của Quyền Lập Chíkhoảng nửa tiếng, khi Quyền Nam Dương ra ngoài, tuyết bên ngoài cũng nhiều lên.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tuyết hôm nay rơi càng lúc càng nhiều, xem ra hôm nay tuyết sẽ rơi cả đêm đây.
Nhìn thấy Quyền Nam Dương ra ngoài, tài xế Triệu Mẫn và vệ sĩ Hải Đào vội vàng tiếp đón, thấy sắc mặt Quyền Nam Dương không được tốt, hai người bọn họ cũng rất thông minh không mở miệng làm phiền, im lặng đợi anh phân phó.
Quyền Nam Dương bước trên tuyết, vừa giẫm xuống thì đã bị lún một ít, nhưng không ảnh hưởng đến anh, anh vẫn tiếp tục đi như bay.
Triệu Mẫn vội vàng đuổi theo: “Tiên sinh, trên đường tuyết phủ kín, xe không thể đi qua nổi. Hay là ở đây đợi một đêm, đợi đến sáng mai đường được dọn xong thì chúng ta đi.”
Đường bị tuyết lấp kín, căn bản xe không thể lái qua nổi, thời tiết này cũng không có ai nguyện ý lấy tính mạng trân quý của mình ra để đùa cả.
Quyền Nam Dương thân là Tổng thống của một đất nước, hắn tuyệt đối không thể để việc ngoài ý muốn xảy ra trên người Tổng thống nhà bọn họ được.
Nếu Quyền Nam Dương xảy ra việc ngoài ý muốn, có lẽ kinh tế nước A này vừa được vực dậy lại sẽ chịu ảnh hưởng.
“Vậy thì bây giờ dọn luôn đi, coi như hôm nay tăng ca vậy, tôi sẽ tăng lương cho mỗi người gấp 6 lần, hơn nữa cho thêm ba ngày nghỉ tết.” Quyền Nam Dương trầm giọng nói.
Trước khi anh đến gặp Quyền Lập Chí đã gọi điện cho Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung nói hi vọng sáng sớm mai có thể nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt cô.
Nha đầu này hiểu chuyện như vậy, chỉ có điều lại có một một yêu cầu nho nhỏ đối với anh, anh sao có thể không đáp ứng yêu cầu nho nhỏ của cô chứ.
“Vâng.” Triệu Mẫn gật đầu nhận lệnh, gọi điện thoại đi, dọn tuyết trên đường đến Nguyệt Bán Loan.
Cả một đoạn đường dài như vậy, muốn dọn xong trong thời gian ngắn nhất định phải tốn không ít nhân lực, cho dù là tuyết không ngừng rơi, có phần thưởng hậu hĩnh như vậy ai cũng nguyện ý tăng ca.
Trận tuyết lớn đem nay, có rất nhiều người nhận được lệnh tăng ca, đương nhiên cũng có rất nhiều người đang cuộn mình trong chăn ấm áp ngủ ngon lành.
Trần Nhạc Nhung chính là một trong số đó, cô nhớ anh Liệt của cô đến mức chìm vào vào giấc ngủ, rồi cũng vì nhớ anh Liệt mà tỉnh dậy.
Không, không phải, cô không phải là vì nhớ anh Liệt mà tỉnh lại, mà là bị một mùi thơm đánh thức.
Đang ngủ say, đột nhiên cô ngửi thấy mùi dâu tây mà cô yêu thích nhất, Trần Nhạc Nhung liền từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, xoa xoa mũi, vẻ mặt đầy nghi vấn.
Cô út nhà bọn họ ở đây ngủ một đêm, sau đó ngôi nhà ở Nguyệt Bán Viên này chỉ có mình cô ở, sao lại có mùi dâu tây cơ chứ?
Nhất định là cô nhớ anh Liệt đến mức bị ảo tưởng rồi.
Phải vậy, nhất định là vì như vậy.
Cái anh Liệt xấu xa này, thật là đáng hận, lúc anh không ở bên cạnh cô, cô như biến thành người không bình thường vậy.
Trần Nhạc Nhung lại chui vào trong ổ của mình, kéo chăn chìm kín đầu, chuẩn bị ngủ tiếp, bù cho giấc ngủ tối qua vẫn chưa ngủ đủ.
Nhưng thật kì lạ, mùi dâu tây thơm lừng cứ quanh quẩn bên mũi cô, hơn nữa càng ngày càng rõ rệt giống như là từ ngoài cửa bay vào.
Lẽ nào trong nhà có trộm.
Chắc không phải.
Không có tên trộm nào lại ngốc đến mức đến nhà người khác nấu cơm.
Lẽ nào là ba mẹ cô lo lắng cho an toàn của cô nên bay đến đây ở với cô.
Ba mẹ cô có chìa khóa nhà, cũng chỉ có ba mẹ mới xuống bếp làm cho cô món ăn mà cô yêu thích.
Nghĩ đến việc ba mẹ đến, Trần Nhạc Nhung liền ngồi dậy, một phát chạy xuống giường, kích động đến mức không thèm mặc áo khoác chạy ra phòng.
Sau khi mở cửa phòng, mùi thơm trong phòng khách càng rõ rệt, hơn nữa mùi thơm đều là từ phòng bếp truyền ra.
Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang bận rộn.
Cô cong môi cười, ánh mắt đầy hài lòng.
Xem ra, ba cô vì không nỡ để mẹ cô vất vả nên tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Ba cô luôn như vậy, từ trước đến nay không bao giờ nói từ yêu, nhưng lúc nào cũng dùng hành động để chứng minh tình yêu của ông đối với gia đình.
Trần Nhạc Nhung chạy bon bon như một đứa trẻ con vào phòng bếp, ôm lấy người đàn ông từ đằng sau, nũng nịu: “Ba, ba đối với Nhung Nhung là tốt nhất.”
“Ba?” Quyền Nam Dương quay đầu, có chút buồn cười nhìn cô ôm anh kêu linh tinh.
Cô rất nhớ người nhà cô sao?
Đồ ngốc này lại có thể nhận nhầm anh với ba cô.
“A...Anh Liệt?” Trần Nhạc Nhung nghe thấy giọng Quyền Nam Dương thì đơ người ra, không phải ba cô mà là anh Liệt.
Bệnh hoang tưởng của cô càng lúc càng nặng rồi hay sao.
Nhìn thấy ba sao lại ảo tưởng thành anh Liệt thế này.
Cô nhắm mắt lắc lắc đầu, lại mở mắt, vẫn là anh Liệt, anh Liệt không hề biến thành ba.
Nhìn thấy khuôn mặt này, cô không biết là vui hay thất vọng, lại đứng đơ ra, quên mất phản ứng.
Quyền Nam Dương véo má cô, hỏi: “Nha đầu ngốc, em đang nghĩ gì thế?”
Trần Nhạc Nhung như hoàn hồn: “Anh thật sự là anh Liệt sao?”
Tối qua cô nói với anh, hi vọng sáng nay khi tỉnh lại có thể nhìn thấy anh trước mặt cô, anh thật sự đứng trước mặt cô rồi.
Anh thật sự biết làm ảo thuật sao?
Quyền Nam Dương xoa đầu cô, hôn lên mái tóc cô, nói: Nếu nhớ người nhà thì đợi hôm khác anh sẽ đi cùng em về thăm ba mẹ.”
Hiện anh anh thân là Tổng thống, ngoài viêc đến thăm nước khác, còn lại tất cả những việc riêng khác mà muốn đi ra nước ngoài thì đều khó khăn và nguy hiểm, nhưng vì Trần Nhạc Nhung, sự nguy hiểm này anh nhận lấy.
“Không phải....” Trần Nhạc Nhung kích động lắc lắc đầu, lại nói: “Anh đột nhiên xuất hiện, em thật sự rất kinh ngạc, cho nên mới không phân biệt được đông tây nam bắc.”
Cô vội vàng ôm lấy mặt anh, véo véo: “Anh Liệt, anh đau không?” Nếu anh đau tức là cô không phải nằm mơ rồi.
Quyền Nam Dương cười, cúi đầu hôn cô, lần này hông phải hôn nhẹ nữa, mà là một nụ hôn nồng nhiệt, tới khi mặt cô ửng đỏ lên anh mới buông cô ra.
Anh xoa xoa đôi môi hồng nhuận của cô, hỏi: “Nhung Nhung, anh hôn em, em có còn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ nữa không?”
Trần Nhạc nhung mặt đều đỏ ửng lên rồi: “....”
Cô không biết phải trả lời anh như thế nào, bởi vì cô thường hay nằm mơ, nằm mơ thấy thấy anh Liệt hôn cô nồng nhiệt như vậy.
Có lúc còn không chỉ là hôn, mà còn làm những việc xấu hổ nữa.
Nhìn thấy khuân mặt đỏ ửng của cô, Quyền Nam Dương như nghĩ ra cái gì, hỏi cô: “Nhung Nhung, có phải em nằm mơ anh hôn em?”
“Là hôn như vậy sao?” Anh cúi đầu, lại hôn lần nữa lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tuyết hôm nay rơi càng lúc càng nhiều, xem ra hôm nay tuyết sẽ rơi cả đêm đây.
Nhìn thấy Quyền Nam Dương ra ngoài, tài xế Triệu Mẫn và vệ sĩ Hải Đào vội vàng tiếp đón, thấy sắc mặt Quyền Nam Dương không được tốt, hai người bọn họ cũng rất thông minh không mở miệng làm phiền, im lặng đợi anh phân phó.
Quyền Nam Dương bước trên tuyết, vừa giẫm xuống thì đã bị lún một ít, nhưng không ảnh hưởng đến anh, anh vẫn tiếp tục đi như bay.
Triệu Mẫn vội vàng đuổi theo: “Tiên sinh, trên đường tuyết phủ kín, xe không thể đi qua nổi. Hay là ở đây đợi một đêm, đợi đến sáng mai đường được dọn xong thì chúng ta đi.”
Đường bị tuyết lấp kín, căn bản xe không thể lái qua nổi, thời tiết này cũng không có ai nguyện ý lấy tính mạng trân quý của mình ra để đùa cả.
Quyền Nam Dương thân là Tổng thống của một đất nước, hắn tuyệt đối không thể để việc ngoài ý muốn xảy ra trên người Tổng thống nhà bọn họ được.
Nếu Quyền Nam Dương xảy ra việc ngoài ý muốn, có lẽ kinh tế nước A này vừa được vực dậy lại sẽ chịu ảnh hưởng.
“Vậy thì bây giờ dọn luôn đi, coi như hôm nay tăng ca vậy, tôi sẽ tăng lương cho mỗi người gấp 6 lần, hơn nữa cho thêm ba ngày nghỉ tết.” Quyền Nam Dương trầm giọng nói.
Trước khi anh đến gặp Quyền Lập Chí đã gọi điện cho Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung nói hi vọng sáng sớm mai có thể nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt cô.
Nha đầu này hiểu chuyện như vậy, chỉ có điều lại có một một yêu cầu nho nhỏ đối với anh, anh sao có thể không đáp ứng yêu cầu nho nhỏ của cô chứ.
“Vâng.” Triệu Mẫn gật đầu nhận lệnh, gọi điện thoại đi, dọn tuyết trên đường đến Nguyệt Bán Loan.
Cả một đoạn đường dài như vậy, muốn dọn xong trong thời gian ngắn nhất định phải tốn không ít nhân lực, cho dù là tuyết không ngừng rơi, có phần thưởng hậu hĩnh như vậy ai cũng nguyện ý tăng ca.
Trận tuyết lớn đem nay, có rất nhiều người nhận được lệnh tăng ca, đương nhiên cũng có rất nhiều người đang cuộn mình trong chăn ấm áp ngủ ngon lành.
Trần Nhạc Nhung chính là một trong số đó, cô nhớ anh Liệt của cô đến mức chìm vào vào giấc ngủ, rồi cũng vì nhớ anh Liệt mà tỉnh dậy.
Không, không phải, cô không phải là vì nhớ anh Liệt mà tỉnh lại, mà là bị một mùi thơm đánh thức.
Đang ngủ say, đột nhiên cô ngửi thấy mùi dâu tây mà cô yêu thích nhất, Trần Nhạc Nhung liền từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, xoa xoa mũi, vẻ mặt đầy nghi vấn.
Cô út nhà bọn họ ở đây ngủ một đêm, sau đó ngôi nhà ở Nguyệt Bán Viên này chỉ có mình cô ở, sao lại có mùi dâu tây cơ chứ?
Nhất định là cô nhớ anh Liệt đến mức bị ảo tưởng rồi.
Phải vậy, nhất định là vì như vậy.
Cái anh Liệt xấu xa này, thật là đáng hận, lúc anh không ở bên cạnh cô, cô như biến thành người không bình thường vậy.
Trần Nhạc Nhung lại chui vào trong ổ của mình, kéo chăn chìm kín đầu, chuẩn bị ngủ tiếp, bù cho giấc ngủ tối qua vẫn chưa ngủ đủ.
Nhưng thật kì lạ, mùi dâu tây thơm lừng cứ quanh quẩn bên mũi cô, hơn nữa càng ngày càng rõ rệt giống như là từ ngoài cửa bay vào.
Lẽ nào trong nhà có trộm.
Chắc không phải.
Không có tên trộm nào lại ngốc đến mức đến nhà người khác nấu cơm.
Lẽ nào là ba mẹ cô lo lắng cho an toàn của cô nên bay đến đây ở với cô.
Ba mẹ cô có chìa khóa nhà, cũng chỉ có ba mẹ mới xuống bếp làm cho cô món ăn mà cô yêu thích.
Nghĩ đến việc ba mẹ đến, Trần Nhạc Nhung liền ngồi dậy, một phát chạy xuống giường, kích động đến mức không thèm mặc áo khoác chạy ra phòng.
Sau khi mở cửa phòng, mùi thơm trong phòng khách càng rõ rệt, hơn nữa mùi thơm đều là từ phòng bếp truyền ra.
Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang bận rộn.
Cô cong môi cười, ánh mắt đầy hài lòng.
Xem ra, ba cô vì không nỡ để mẹ cô vất vả nên tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Ba cô luôn như vậy, từ trước đến nay không bao giờ nói từ yêu, nhưng lúc nào cũng dùng hành động để chứng minh tình yêu của ông đối với gia đình.
Trần Nhạc Nhung chạy bon bon như một đứa trẻ con vào phòng bếp, ôm lấy người đàn ông từ đằng sau, nũng nịu: “Ba, ba đối với Nhung Nhung là tốt nhất.”
“Ba?” Quyền Nam Dương quay đầu, có chút buồn cười nhìn cô ôm anh kêu linh tinh.
Cô rất nhớ người nhà cô sao?
Đồ ngốc này lại có thể nhận nhầm anh với ba cô.
“A...Anh Liệt?” Trần Nhạc Nhung nghe thấy giọng Quyền Nam Dương thì đơ người ra, không phải ba cô mà là anh Liệt.
Bệnh hoang tưởng của cô càng lúc càng nặng rồi hay sao.
Nhìn thấy ba sao lại ảo tưởng thành anh Liệt thế này.
Cô nhắm mắt lắc lắc đầu, lại mở mắt, vẫn là anh Liệt, anh Liệt không hề biến thành ba.
Nhìn thấy khuôn mặt này, cô không biết là vui hay thất vọng, lại đứng đơ ra, quên mất phản ứng.
Quyền Nam Dương véo má cô, hỏi: “Nha đầu ngốc, em đang nghĩ gì thế?”
Trần Nhạc Nhung như hoàn hồn: “Anh thật sự là anh Liệt sao?”
Tối qua cô nói với anh, hi vọng sáng nay khi tỉnh lại có thể nhìn thấy anh trước mặt cô, anh thật sự đứng trước mặt cô rồi.
Anh thật sự biết làm ảo thuật sao?
Quyền Nam Dương xoa đầu cô, hôn lên mái tóc cô, nói: Nếu nhớ người nhà thì đợi hôm khác anh sẽ đi cùng em về thăm ba mẹ.”
Hiện anh anh thân là Tổng thống, ngoài viêc đến thăm nước khác, còn lại tất cả những việc riêng khác mà muốn đi ra nước ngoài thì đều khó khăn và nguy hiểm, nhưng vì Trần Nhạc Nhung, sự nguy hiểm này anh nhận lấy.
“Không phải....” Trần Nhạc Nhung kích động lắc lắc đầu, lại nói: “Anh đột nhiên xuất hiện, em thật sự rất kinh ngạc, cho nên mới không phân biệt được đông tây nam bắc.”
Cô vội vàng ôm lấy mặt anh, véo véo: “Anh Liệt, anh đau không?” Nếu anh đau tức là cô không phải nằm mơ rồi.
Quyền Nam Dương cười, cúi đầu hôn cô, lần này hông phải hôn nhẹ nữa, mà là một nụ hôn nồng nhiệt, tới khi mặt cô ửng đỏ lên anh mới buông cô ra.
Anh xoa xoa đôi môi hồng nhuận của cô, hỏi: “Nhung Nhung, anh hôn em, em có còn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ nữa không?”
Trần Nhạc nhung mặt đều đỏ ửng lên rồi: “....”
Cô không biết phải trả lời anh như thế nào, bởi vì cô thường hay nằm mơ, nằm mơ thấy thấy anh Liệt hôn cô nồng nhiệt như vậy.
Có lúc còn không chỉ là hôn, mà còn làm những việc xấu hổ nữa.
Nhìn thấy khuân mặt đỏ ửng của cô, Quyền Nam Dương như nghĩ ra cái gì, hỏi cô: “Nhung Nhung, có phải em nằm mơ anh hôn em?”
“Là hôn như vậy sao?” Anh cúi đầu, lại hôn lần nữa lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook