Lấy Chồng Bạc Tỷ
-
Chương 903: Lời mời của người thần bí (3)
Mục đích là nhân viên nhà nước thành phố Lâm Hải của nước A sau khi về hưu sẽ an dưỡng ở sơn trang.
Sơn trang xanh hóa vô cùng tốt, hoàn cảnh tuyệt mỹ, chất lượng không khí cũng rất tốt, có thể nhìn ra được nhà nước quả thực đã bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng khu nghỉ dưởng cho nhân viên sau khi về hưu.
Vừa xuống xe, Trần Nhạc Nhung còn chưa nhìn rõ tình hình xung quanh đã có một người trung niên tầm năm mươi tuổi đi về phía cô: “Cô Trần, mời cô đi theo tôi!”
Trên đường đi, Trần Nhạc Nhung không nghĩ ra được cách nào thoát thân, bây giờ đã đến địa bàn người ta rồi muốn trốn thoát càng thêm khó khăn.
Lại nói, nếu như ba anh Liệt đã muốn gặp cô vậy cô đi gặp ông ta là được rồi, coi bản thân là khách bọn họ mời tới không cần phải nghĩ cách chạy trốn nữa.
Trần Nhạc Nhung kéo áo khoác sau đó cười sáng lạn đạt chuẩn: “Vâng, phiền cô dẫn đường cho cháu.”
Trần Nhạc Nhung còn dễ kiểm soát hơn trong tưởng tượng khiến người phụ nữ trung niên hơi ngạc nhiên, sau đó bà ta làm động tác mời: “Cô Trần, mời!”
Trần Nhạc Nhung cười rồi cất bước đi.
“Nhạc Nhung, cậu đợi tớ với.” Mặc dù đối phương không nói gì với Lâm Thiến Thiến, cô đã chạy theo Trần Nhạc Nhung nhưng vừa mới đi được hai bước đã bị người chặn lại.
Người chặn cô lại chính là tài xế vừa đưa bọn họ tới, ông lạnh giọng nói: “Tổng thống tiền nhiệm chỉ mời cô Trần đến.”
Nói cách khác là tổng thống tiền nhiệm không mời cô, cô nên biết điều một chút đừng đi theo nhiều chuyện nữa.
Lâm Thiến Thiến vuốt đầu, mặt đầy nghi vấn: “Tổng thống tiền nhiệm cũng là người nhìn tôi lớn lên, khi còn nhỏ ông ấy cũng từng bế tôi, vì sao tôi không thể đi gặp ông ấy?”
Trần Nhạc Nhung quay đầu cho Lâm Thiến Thiến một nụ cười an tâm: “Thiến Thiến, một mình tớ đi không có chuyện gì đâu, cậu ở đây chờ tớ là được rồi.”
Lâm Thiến Thiến nhức đầu: “Nhạc Nhung, nhưng...”
Trần Nhạc Nhung lại nói: “Cậu cũng nói người muốn gặp tớ là ba của ngài tổng thống mà, ông ấy sẽ không làm khó tớ đâu. Tớ cũng đã từng xem tin tức về ông ấy rồi, đó là một người đôn hậu nên cậu không cần phải lo lắng.”
Lâm Thiến Thiến há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Dù sao cho dù Lâm Thiến Thiến nói hay không thì kết quả vẫn như vậy, cô cũng đã bị chặn lại, Trần Nhạc Nhung một mình đi “làm khách” do ngài tổng thống tiền nhiệm mời tới.
Đi qua con đường rậm rạp đến một phòng làm việc rộng rãi, người phụ nữ trung niên gõ cửa, chưa nghe được lời đồng ý đã đẩy cửa vào: “Người ngài mời đã tới rồi.”
Trước bàn sách rộng lớn của phòng làm việc là một người đàn ông trung niên đang đứng, ông ta không ngẩng đầu cũng không lên tiếng chỉ chuyên chú vẽ tranh.
Người phụ nữ lại quay đầu nói với Trần Nhạc Nhung: “Cô Trần, ông chủ chúng tôi chưa làm xong việc, phiền cô đợi ông ấy một chút.”
Trần Nhạc Nhung gật đầu.
Người phụ nữ mỉm cười rồi cung kính đi ra, chỉ còn một mình Trần Nhạc Nhung ở lại đây đối diện với ngài tổng thống tiền nhiệm trong truyền thuyết.
Trước đó, khi Trần Nhạc Nhung tra tư liệu đã được nhìn thấy ảnh tổng thống tiền nhiệm.
Khi nhìn thấy tổng thống tiền nhiệm thật sự trong truyền thuyết, Trần Nhạc Nhung không thể không cảm thán một câu. Ảnh đúng là giả dối, người trên ảnh không hề giống người thật chút nào.
Ông ta trong ảnh mặt mũi hiền lành có vẻ hòa ái dễ gần, giống như một người trưởng bối hiền lành, đôn hậu nhưng người thật lại mang đến cho người ta cảm giác...
Trần Nhạc Nhung nhìn người đang đứng trước bàn sách vẽ tranh, tóc trên đầu ông ta đã ngả hoa râm nhưng mặt lại không hề già như trong tưởng tượng.
Ông ta đang vẽ tranh nhưng chuyện ưu nhã như vậy cũng không che giấu được khí tức tàn độc khiến người khác sợ hãi trên người ông ta.
Trần Nhạc Nhung đứng một hồi lâu, cuối cùng lão Quyền mới quay người lại, đôi mắt sáng quắc như ngọn đuốc nhìn chằm Trần Nhạc Nhung, không chút e dè đánh giá cô: “Cô chính là tiểu nha đầu nhà họ Trần?”
Ánh mắt ông ta nhìn Trần Nhạc Nhung có chút khinh thường, giọng điệu cũng không coi Trần Nhạc Nhung như một người lớn độc lập tự chủ mà đối đãi.
Tiểu nha đầu nhà họ Trần!
Cũng có người từng nói câu này với Trần Nhạc Nhung nhưng ngữ điệu đó không khiến cô phải ghét, chỉ có duy nhất một mình lão Quyền khi nói câu này mới khiến Trần Nhạc Nhung muốn đánh người.
Trần Nhạc Nhung không tự chủ được chau mày, một lát sau lại giương lên nụ cười khách khí lễ phép mà lạnh nhạt: “Ông Quyền mời tôi đến lẽ nào người của ông mời nhầm người rồi?”
“Cô đúng là tiểu nha đầu nhà họ Trần!” Lão Quyền lại nói câu này, giọng nói vang dội: “Người thật nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn trong ảnh.”
“Ông cũng không giống trong ảnh.” Trần Nhạc Nhung không thích ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm mình như vậy, vô cùng ghét. Nhưng từ nhỏ cô đã được giáo dục tử tế nên cũng không thể hiện ra ngoài, vẫn lễ phép, khách sáo với ông ta.
Cho dù cô ghét người đàn ông này nhưng nói thế nào ông ta cũng là ba anh Liệt, sau này sớm muộn gì cô cũng gả cho nhà họ Quyền, đến lúc đó bọn họ cũng coi như là người một nhà.
Vì không để anh Liệt khó xử, chút ủy khuất này Trần Nhạc Nhung nguyện ý nuốt vào bụng.
Vì cô yêu Quyền Nam Dương nên mới luôn suy nghĩ cho anh, bất kỳ việc gì có thể giúp được anh thì cô sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh.
Hễ chuyện gì có thể mang đến phiền phức cho anh, cô cũng sẽ tận lực cố gắng không tìm anh Liệt, để anh yên tâm là một vị tổng thống quốc dân.
Nhìn cô đánh giá một lúc lâu, lão Quyền lại nói: “Cô vừa mới đủ mười tám tuổi không lâu, Nam Dương vài ngày nữa là đủ ba mươi rồi. Nó lớn hơn cô vừa tròn một giáp, cô cảm thấy hai người hơn nhau mười hai tuổi sống với nhau sẽ hạnh phúc sao?”
Lão Quyền nói chuyện rất thẳng thắn, thái độ gây sự bức người. Dù ông ta không nói thẳng không đồng ý Quyền Nam Dương và Trần Nhạc Nhung ở bên nhau nhưng ngữ khí ông ta đã khiến người khác cảm nhận được điều đó.
Không báo trước tiếng nào đã cưỡng ép đưa cô đến đây, nói chuyện cũng ngang ngược như vậy. Trần Nhạc Nhung vốn ôm thái độ nhân nhượng cho khỏi phiền nhưng cô không nhịn được nữa rồi.
Không nhịn được thì không cần nhịn nữa.
Trần Nhạc Nhung cười: “Ông Quyền, tôi có thể hỏi ông một câu không, ông định nghĩa thế nào về hạnh phúc?”
“Tiểu nha đầu, tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, đừng chơi chữ với tôi.” Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt không hờn không giận: “Tôi lại hỏi cô một câu, cô cảm thấy cô với nha đầu nhà họ Tưởng, ai ưu tú hơn?”
Không đợi Trần Nhạc Nhung trả lời, ông ta đã nói đáp án: “Cô chắc chắn không ưu tú bằng nha đầu đó. Cho dù là phẩm chất hay điều kiện gia đình thì cô đều không thể giúp được gì cho Nam Dương cả. Cô nói xem dựa vào cái gì mà Nam Dương lại vứt bỏ vị hôn thê của nó mà chọn cô chứ?”
Trần Nhạc Nhung cười nhạt, khách khí trả lời: “Lão Quyền, tôi nghĩ ông đã nghĩ sai một điểm rồi. Cô gái nhà họ Tưởng và tôi không thể so sánh với nhau được.”
Vì hai người bọn họ là hai cá thể khác nhau, bọn họ trong mắt người yêu đều là người ưu tú nhất, là độc nhất vô nhị không thể thay thế được trên thế giới này.
Sơn trang xanh hóa vô cùng tốt, hoàn cảnh tuyệt mỹ, chất lượng không khí cũng rất tốt, có thể nhìn ra được nhà nước quả thực đã bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng khu nghỉ dưởng cho nhân viên sau khi về hưu.
Vừa xuống xe, Trần Nhạc Nhung còn chưa nhìn rõ tình hình xung quanh đã có một người trung niên tầm năm mươi tuổi đi về phía cô: “Cô Trần, mời cô đi theo tôi!”
Trên đường đi, Trần Nhạc Nhung không nghĩ ra được cách nào thoát thân, bây giờ đã đến địa bàn người ta rồi muốn trốn thoát càng thêm khó khăn.
Lại nói, nếu như ba anh Liệt đã muốn gặp cô vậy cô đi gặp ông ta là được rồi, coi bản thân là khách bọn họ mời tới không cần phải nghĩ cách chạy trốn nữa.
Trần Nhạc Nhung kéo áo khoác sau đó cười sáng lạn đạt chuẩn: “Vâng, phiền cô dẫn đường cho cháu.”
Trần Nhạc Nhung còn dễ kiểm soát hơn trong tưởng tượng khiến người phụ nữ trung niên hơi ngạc nhiên, sau đó bà ta làm động tác mời: “Cô Trần, mời!”
Trần Nhạc Nhung cười rồi cất bước đi.
“Nhạc Nhung, cậu đợi tớ với.” Mặc dù đối phương không nói gì với Lâm Thiến Thiến, cô đã chạy theo Trần Nhạc Nhung nhưng vừa mới đi được hai bước đã bị người chặn lại.
Người chặn cô lại chính là tài xế vừa đưa bọn họ tới, ông lạnh giọng nói: “Tổng thống tiền nhiệm chỉ mời cô Trần đến.”
Nói cách khác là tổng thống tiền nhiệm không mời cô, cô nên biết điều một chút đừng đi theo nhiều chuyện nữa.
Lâm Thiến Thiến vuốt đầu, mặt đầy nghi vấn: “Tổng thống tiền nhiệm cũng là người nhìn tôi lớn lên, khi còn nhỏ ông ấy cũng từng bế tôi, vì sao tôi không thể đi gặp ông ấy?”
Trần Nhạc Nhung quay đầu cho Lâm Thiến Thiến một nụ cười an tâm: “Thiến Thiến, một mình tớ đi không có chuyện gì đâu, cậu ở đây chờ tớ là được rồi.”
Lâm Thiến Thiến nhức đầu: “Nhạc Nhung, nhưng...”
Trần Nhạc Nhung lại nói: “Cậu cũng nói người muốn gặp tớ là ba của ngài tổng thống mà, ông ấy sẽ không làm khó tớ đâu. Tớ cũng đã từng xem tin tức về ông ấy rồi, đó là một người đôn hậu nên cậu không cần phải lo lắng.”
Lâm Thiến Thiến há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Dù sao cho dù Lâm Thiến Thiến nói hay không thì kết quả vẫn như vậy, cô cũng đã bị chặn lại, Trần Nhạc Nhung một mình đi “làm khách” do ngài tổng thống tiền nhiệm mời tới.
Đi qua con đường rậm rạp đến một phòng làm việc rộng rãi, người phụ nữ trung niên gõ cửa, chưa nghe được lời đồng ý đã đẩy cửa vào: “Người ngài mời đã tới rồi.”
Trước bàn sách rộng lớn của phòng làm việc là một người đàn ông trung niên đang đứng, ông ta không ngẩng đầu cũng không lên tiếng chỉ chuyên chú vẽ tranh.
Người phụ nữ lại quay đầu nói với Trần Nhạc Nhung: “Cô Trần, ông chủ chúng tôi chưa làm xong việc, phiền cô đợi ông ấy một chút.”
Trần Nhạc Nhung gật đầu.
Người phụ nữ mỉm cười rồi cung kính đi ra, chỉ còn một mình Trần Nhạc Nhung ở lại đây đối diện với ngài tổng thống tiền nhiệm trong truyền thuyết.
Trước đó, khi Trần Nhạc Nhung tra tư liệu đã được nhìn thấy ảnh tổng thống tiền nhiệm.
Khi nhìn thấy tổng thống tiền nhiệm thật sự trong truyền thuyết, Trần Nhạc Nhung không thể không cảm thán một câu. Ảnh đúng là giả dối, người trên ảnh không hề giống người thật chút nào.
Ông ta trong ảnh mặt mũi hiền lành có vẻ hòa ái dễ gần, giống như một người trưởng bối hiền lành, đôn hậu nhưng người thật lại mang đến cho người ta cảm giác...
Trần Nhạc Nhung nhìn người đang đứng trước bàn sách vẽ tranh, tóc trên đầu ông ta đã ngả hoa râm nhưng mặt lại không hề già như trong tưởng tượng.
Ông ta đang vẽ tranh nhưng chuyện ưu nhã như vậy cũng không che giấu được khí tức tàn độc khiến người khác sợ hãi trên người ông ta.
Trần Nhạc Nhung đứng một hồi lâu, cuối cùng lão Quyền mới quay người lại, đôi mắt sáng quắc như ngọn đuốc nhìn chằm Trần Nhạc Nhung, không chút e dè đánh giá cô: “Cô chính là tiểu nha đầu nhà họ Trần?”
Ánh mắt ông ta nhìn Trần Nhạc Nhung có chút khinh thường, giọng điệu cũng không coi Trần Nhạc Nhung như một người lớn độc lập tự chủ mà đối đãi.
Tiểu nha đầu nhà họ Trần!
Cũng có người từng nói câu này với Trần Nhạc Nhung nhưng ngữ điệu đó không khiến cô phải ghét, chỉ có duy nhất một mình lão Quyền khi nói câu này mới khiến Trần Nhạc Nhung muốn đánh người.
Trần Nhạc Nhung không tự chủ được chau mày, một lát sau lại giương lên nụ cười khách khí lễ phép mà lạnh nhạt: “Ông Quyền mời tôi đến lẽ nào người của ông mời nhầm người rồi?”
“Cô đúng là tiểu nha đầu nhà họ Trần!” Lão Quyền lại nói câu này, giọng nói vang dội: “Người thật nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn trong ảnh.”
“Ông cũng không giống trong ảnh.” Trần Nhạc Nhung không thích ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm mình như vậy, vô cùng ghét. Nhưng từ nhỏ cô đã được giáo dục tử tế nên cũng không thể hiện ra ngoài, vẫn lễ phép, khách sáo với ông ta.
Cho dù cô ghét người đàn ông này nhưng nói thế nào ông ta cũng là ba anh Liệt, sau này sớm muộn gì cô cũng gả cho nhà họ Quyền, đến lúc đó bọn họ cũng coi như là người một nhà.
Vì không để anh Liệt khó xử, chút ủy khuất này Trần Nhạc Nhung nguyện ý nuốt vào bụng.
Vì cô yêu Quyền Nam Dương nên mới luôn suy nghĩ cho anh, bất kỳ việc gì có thể giúp được anh thì cô sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh.
Hễ chuyện gì có thể mang đến phiền phức cho anh, cô cũng sẽ tận lực cố gắng không tìm anh Liệt, để anh yên tâm là một vị tổng thống quốc dân.
Nhìn cô đánh giá một lúc lâu, lão Quyền lại nói: “Cô vừa mới đủ mười tám tuổi không lâu, Nam Dương vài ngày nữa là đủ ba mươi rồi. Nó lớn hơn cô vừa tròn một giáp, cô cảm thấy hai người hơn nhau mười hai tuổi sống với nhau sẽ hạnh phúc sao?”
Lão Quyền nói chuyện rất thẳng thắn, thái độ gây sự bức người. Dù ông ta không nói thẳng không đồng ý Quyền Nam Dương và Trần Nhạc Nhung ở bên nhau nhưng ngữ khí ông ta đã khiến người khác cảm nhận được điều đó.
Không báo trước tiếng nào đã cưỡng ép đưa cô đến đây, nói chuyện cũng ngang ngược như vậy. Trần Nhạc Nhung vốn ôm thái độ nhân nhượng cho khỏi phiền nhưng cô không nhịn được nữa rồi.
Không nhịn được thì không cần nhịn nữa.
Trần Nhạc Nhung cười: “Ông Quyền, tôi có thể hỏi ông một câu không, ông định nghĩa thế nào về hạnh phúc?”
“Tiểu nha đầu, tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, đừng chơi chữ với tôi.” Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt không hờn không giận: “Tôi lại hỏi cô một câu, cô cảm thấy cô với nha đầu nhà họ Tưởng, ai ưu tú hơn?”
Không đợi Trần Nhạc Nhung trả lời, ông ta đã nói đáp án: “Cô chắc chắn không ưu tú bằng nha đầu đó. Cho dù là phẩm chất hay điều kiện gia đình thì cô đều không thể giúp được gì cho Nam Dương cả. Cô nói xem dựa vào cái gì mà Nam Dương lại vứt bỏ vị hôn thê của nó mà chọn cô chứ?”
Trần Nhạc Nhung cười nhạt, khách khí trả lời: “Lão Quyền, tôi nghĩ ông đã nghĩ sai một điểm rồi. Cô gái nhà họ Tưởng và tôi không thể so sánh với nhau được.”
Vì hai người bọn họ là hai cá thể khác nhau, bọn họ trong mắt người yêu đều là người ưu tú nhất, là độc nhất vô nhị không thể thay thế được trên thế giới này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook