Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 896: Muốn anh liệt

Quyền Nam Dương đau xót lắc đầu.

Cũng không trách anh sẽ có ý nghĩ buồn cười như vậy.

Anh thành công ngồi trên vị trí tổng thống nước A này, trước đây nhiều người phản đối anh như vậy biết thế cuộc đã định cũng gửi lời chúc mừng anh, chỉ có ba anh, nguyên tổng thống, chậm chạp không tỏ thái độ gì.

Ba là là nguyên tổng thống, anh là tổng thống tân nhiệm, giữa bọn họ nên có một nghi thức giao tiếp tốt.

Nguyên tổng thống tự mình đem quyền trượng trong tay giao cho tổng thống tân nhiệm, có quá trình này, thì đã nói rõ, một đời tổng thống mới đạt được vị trí tổng thống là hợp pháp, là được chúc phúc.

Thế nhưng ngày chính thức cho phép một đời tổng thống mới, nguyên tổng thống lại lấy lí do bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi chậm chạp chưa từng xuất hiện.

Phiếu bầu thắng được, nghi thức cho phép, những loại này dường như đều là một mình Quyền Nam Dương làm, sao có thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Người đàn ông vốn nên đứng ở vị trí gắn bó nhất với Quyền Nam Dương chưa bao giờ xuất hiện, Quyền Nam Dương nhậm chức hai ba tháng, người kia vẫn lấy cớ bệnh liệt giường, chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng lần nào.

Nhưng nguyên tổng thống chưa một lần xuất hiện, nên khiến tân tổng thống Quyền Nam Dương sau khi nhậm chức liên tục gặp khó khăn, mỗi một bước đi đều bước lên khó khăn liên tục.

Có điều, cũng may Quyền Nam Dương dùng người, có thủ đoạn chính trị mạnh mẽ, có thể dần dần đè xuống những tiếng nói bất đồng kia.

Những lời phản đối lẻ tẻ vụn vặn đối với việc Quyền Nam Dương nhậm chức tổng thống bị tiêu trừ, bây giờ chỉ còn lại một kẻ chủ mưu đứng sau khi, chỉ cần bắt được người đó, như vậy mọi chuyện đều tốt đẹp.

“Anh Liệt, anh sao vậy?”

Giọng Trần Nhạc Nhung vô cùng nhẹ nhàng kéo tâm tư Quyền Nam Dương trở lại, anh nhìn cô, cười cười “Anh đang nghĩ khi về nước mang quà gì cho Nhung Nhung.”

Không phải anh cố ý muốn gạt cô, mà liên quan tới những việc không tốt kia của mình, anh không muốn cô vì anh lại phải lo lắng nhiều như vậy.

Trần Nhạc Nhung cọ trên cổ tay anh hai lần “Anh Liệt, anh không cần mang quà gì cả, chỉ cần anh bình an trở về bên cạnh em là được.”

Cô sinh ra ở nhà họ Trần, thân là con gái Trần Việt, từ nhỏ đến lớn luôn là muốn cái gì được cái đó, cái cô không muốn thỉnh thoảng ba cũng sẽ đưa cho cô đủ loại bảo bối.

Trần Nhạc Nhung đã gặp đủ loại quà li kì, đối với cô, món quà quý giá nhất đương nhiên chính là anh Liệt bình an trở về bên cạnh cô.

“Cô bé ngốc.” Quyền Nam Dương lại không tự chủ được nâng đầu hôn trán cô một cái, cô bé này làm sao mới có thể ích kỉ một chút chứ?

...

Sau khi ăn cơm tối, Quyền Nam Dương còn phải xử lí vài văn kiện.

Anh ngồi bên bàn đọc sách, nghiêm túc chuyên tâm lật xem văn kiện trong tay, thỉnh thoảng anh còn cầm bút phác họa một hồi, đánh dấu chỗ quan trọng hoặc có nghi ngờ.

Trần Nhạc Nhung ở một bên hai tay chống đầu, chăm chú nghiêm túc nhìn anh Liệt của cô, lúc anh Liệt của cô chăm chỉ làm việc thật sự rất đẹp trai.

Một thân Âu phục thẳng tắp sạch sẽ, mặc trên người anh mang theo vài phần chí chất nho nhã, rồi lại có khí chất quyết đoán của nhân vật chính trị.

May là lúc anh Liệt làm việc không phải cô gái nào cũng có thể nhìn thấy, bằng không mỗi ngày anh Liệt của cô sẽ bị những hoa cỏ kia vây quanh không thoát thân được.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai đến rối tinh rối mù của anh Liệt, trong đầu Trần Nhạc Nhung lại bắt đầu nghĩ đến chuyện không trong sáng rồi... Aaa, thật xấu hổ.

Cô nhấc tay vỗ vỗ khuôn mặt đỏ đến nóng bừng của mình, trong lòng lẩm bẩm nói “Trần Nhạc Nhung à Trần Nhạc Nhung, từ sáng tới tối mày đều nghĩ lung tung cái gì chứ?”

Cô còn thường xuyên nói mình là một đứa trẻ trong sáng, tại sao lại nghĩ đến chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập vậy chứ, đếu để anh Liệt biết, nhất định sẽ cảm thấy cô chính là một cô bé háo sắc đi.

Tuy nhiên, Trần Nhạc Nhung càng không muốn mình suy nghĩ lung tung, đầu óc ngược lại càng nghĩ nhiều hơn, nghĩ đến những chuyện anh Liệt còn chưa làm với mình.

Anh Liệt ôm cô không kiêng kị mà hôn cô, nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt, tay anh linh hoạt chui vào vạt áo của cô, mang theo cô đi cùng thăm dò một thế giới cô chưa đặt chân đến.

Trong phút chốc, Trần Nhạc Nhung cảm giác cơ thể mình giống như bị một cây đuốc châm lửa, đốt đến mức cô sắp sôi trào lên rồi...

Rốt cuộc xem xong mấy văn kiện, Quyền Nam Dương nhấc tay xoa xoa ấn đường đau đớn, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, “Nhung Nhung...”

Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai má Trần Nhạc Nhung đỏ bừng như ánh nắng chiều “Nhung Nhung, em không thoải mái chỗ này sao?”

Quyền Nam Dương cho rằng cô cảm mạo nóng sốt, nhanh chóng đứng dậy bước tới bên cạnh cô, ôm cô vào lòng sờ trán cô.

Trán cô vừa đỏ vừa nóng, bỏng đến nóng tay anh, anh hoảng hốt “Nhung Nhung, anh Liệt lập tức gọi bác sĩ tới, em đừng sợ.”

“Anh Liệt...” Trần Nhạc Nhung trở tay ôm Quyền Nam Dương, dùng cơ thể nữ tính phát triển của mình cọ cọ trước ngực Quyền Nam Dương “Anh Liệt, em không bị bệnh, em không cần bác sĩ, em muốn anh.”

Cô không muốn đợi thêm nữa, cô muốn anh Liệt, muốn anh Liệt dẫn cô đi thăm dò thế giới tràn ngập diệu kì mà cô chưa biết kia.

Cô muốn hoàn toàn giao mình cho anh Liệt, không muốn chỉ làm bạn gái anh, cô muốn làm người phụ nữ của anh, người phụ nữ suốt đời.

Anh Liệt nhất định phải đồng ý với cô đấy.

Nghe Trần Nhạc Nhung nói như vậy, cơ thể Quyền Nam Dương chấn động, kích động đến yết hầu nhanh chóng trượt, nuốt mấy ngụm nước miếng “Nhung Nhung, em có biết em đang nói gì không?”

Trần Nhạc Nhung ôm tay anh, tay nhỏ sờ loạn trên người anh mấy lần “Đương nhiên em biết em đang nói gì, em vẫn luôn rất tỉnh táo.”

Quyền Nam Dương rũ mắt xuống, các tế bào trên cơ thể cũng bắt đầu thức tỉnh.

Muốn hỏi Quyền Nam Dương có muốn hoàn toàn chiếm lấy cô bé quyến rũ trước mặt này làm của riêng không?

Đáp án là – cực kì muốn, đồng thời cũng muốn đã lâu.

Phản ứng của cơ thể anh chính là đáp án tốt nhất.

Thế nhưng, thời cơ còn chưa chín muồi, lúc còn chưa cho Trần Nhạc Nhung một thân phận chính thức, còn chưa thể để cô quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.

Anh không thể.

Anh yêu cô bé này nên anh muốn quý trọng cô.

Anh không thể để cô không rõ ràng như vậy trở thành người phụ nữ của anh, không thể lại khiến cô chịu một chút oan ức nào khi ở bên cạnh anh.

“Anh Liệt, anh không muốn em sao?” Thật lâu không thấy Quyền Nam Dương đáp lại, Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vừa vô tội vừa đáng thương nhìn anh.

Cô lấy hết dũng khí mới nói muốn anh Liệt, nhưng không ngờ anh vậy mà lại không hành động, điều này khiến cô không biết phải làm sao, tay cũng không biết nên giấu ở đâu mới được.

“Nhung Nhung, không phải anh Liệt không muốn, mà bây giờ con chưa được.” Quyền Nam Dương rời mắt, còn nhìn cô nhiều hơn một giây đồng hồ, anh có thể mất kí trí.

“Em biết rồi.” Cô chủ động đề ra chuyện này, anh Liệt lại không đồng ý, điều này khiến cô sao mà chịu nổi?

Xấu hổ hận không có cái hầm nào mà chui xuống cho xong.

Quyền Nam Dương lại nói “Thời gian không còn sớm, anh đưa em về trước.”

Trần Nhạc Nhung không nhìn anh, gật đầu, “Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương