Lấy Chồng Bạc Tỷ
-
Chương 890: Bản tính không bao giờ thay đổi
Vấn đề liên quan đến an toàn của Tưởng Linh Nhi, Long Duy suy nghĩ nhiều không kém Quyền Nam Dương.
Căn biệt thự ở khu Thành Bắc là món quà mà ba mẹ tặng cho Long Duy khi anh tròn mười tám tuổi, bởi vậy nó không thuộc về sản nghiệp của nhà họ Long, dường như không ai biết nhà họ Long còn có bất động sản đó. Vì không có ai biết, mà nơi này lại nằm ở khu phía Bắc nên bảo mật của nơi này vô cùng tốt. Do đó trước khi Tưởng Linh Nhi xuất viện, Long Duy đã âm thầm liên lạc nhờ Quyền Nam Dương lấy danh nghĩa của mình đưa Linh Nhi đến đây ở. Long Duy vô cùng lo lắng và quan tâm đến vấn đề an nguy của Linh Nhi, vì thế anh sẽ không dễ dàng để bản thân mắc sai lầm lần nữa, nhất định sẽ không để cô phải chịu tổn thương.
Long Duy cúp điện thoại, Tưởng Linh Nhi cũng đã thay xong quần áo, bước ra ngoài. Ở bên ngoài trời rất lạnh, cô khoác một chiếc áo lông vũ màu đỏ dày. Màu đỏ của chiếc áo đã giúp cô trông có thêm sức sống.
Tưởng Linh Nhi hỏi: “Chúng ta có thể đi được chưa?”
Sắc mặt của cô trở nên tốt hơn, vì thế mà tâm trạng Long Duy cũng tốt theo, anh bước đến quàng khăn cho cô: “Bây giờ sẽ xuất phát.”
Nơi mà hai người đang sống cũng thuộc khu biệt thự Thành Bắc, nhưng nơi mà trước đây họ hay hẹn gặp mặt lại là tháp Vọng Nguyệt ở Thành Nam. Nếu đi xe ô tô từ đây đi thì cũng mất khá nhiều thời gian, ít nhất là mất gần hơn một giờ đồng hồ với điều kiện không tắc đường.
Sau khi lên xe, Long Duy bật máy sưởi ấm: “Đi hơi lâu một chút nên em có thể nằm ngủ một lát, khi nào đến anh sẽ gọi em.”
Tưởng Linh Nhi lắc đầu: “Không cần, tôi không buồn ngủ.”
Hai Long Duy xuất hiện khiến lòng cô trở nên rối bời, làm sao cô có thể ngủ được cơ chứ, thế nhưng may mắn là người đàn ông đang ở bên cạnh có thể làm cô an tâm một chút.
Long Duy đích thân lái xe đi, Tưởng Linh Nhi ngồi ở ghế bên tay lái, hai người đều nhìn về phía trước im lặng không nói gì, trong lòng đều đang suy nghĩ.
Điều mà Long Duy suy nghĩ là làm thế nào để có thể tóm gọn bọn người xấu đó, còn Tưởng Linh Nhi lại nghĩ đến giọng nói quen thuộc của Long Duy ở trong điện thoại lúc nãy. Giọng nói của người đó chính là giọng nói của Long Duy, cô không hề nghe lầm… Chỉ là chỉ có giọng nói giống thì còn đỡ, nếu như ngộ nhỡ người đó trông giống hệt Long Duy thì sao? Vậy thì cô rốt cuộc nên tin ai?
Nghĩ tới vấn đề này, Tưởng Linh Nhi mới quay ra nhìn Long Duy đang tập trung lái xe. Khuôn mặt của anh ấy lúc này hoàn toàn xa lạ đối với cô, cũng không đẹp như Long Duy trước đây, nhưng ngũ quan hài hòa, cũng được coi là một người đàn ông đẹp trai tuấn tú. Thật lòng mà nói, cô đã quan sát anh suốt mấy ngày hôm nay rồi, dù nhìn thế nào đi nữa cô cũng không thể nhìn thấy được hình ảnh của Long Duy ở anh, nhưng cô vẫn tin tưởng anh là Long Duy.
Thấy Linh Nhi đang nhìn mình, Long Duy liền quay sang nói: “Sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy, muốn soi thủng mặt anh à?”
Long Duy vừa dứt lời, Tưởng Linh Nhi liền run lên, cũng là câu nói ấy, Long Duy đã từng nói với cô y như vậy, hơn nữa cũng là giọng điệu đó, lần mà anh nói câu ấy là sau khi cô chấp nhận lời theo đuổi của anh không lâu, Long Duy hẹn cô ra gặp mặt. Là do Linh Nhi ngại không dám nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ dám nhân lúc Long Duy không để ý âm thầm nhìn lén, thế nên khi bị phát hiện, Long Duy đã nói với cô như vậy.
Không sai, một năm trôi qua, diện mạo của một người có thể thay đổi hoàn toàn, thế nhưng tính cách, cách nói và giọng điệu thì rất khó có thể thay đổi.
Tưởng Linh Nhi hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm tương đồng giữa Long Duy và khuôn mặt này về diện mạo, nhưng tiếp xúc mấy ngày gần đây, anh luôn cho cô cảm giác rằng anh chính là Long Duy, bởi bản tính của anh vẫn vậy, không có gì thay đổi.
Anh chính là Long Duy! Tuyệt đối không thể sai được!
Có được câu trả lời, Tưởng Linh Nhi nhẹ nhõm thở dài, chỉ cần có Long Duy ở bên cạnh thì còn chuyện gì không thể giải quyết? Câu trả lời là không có bất cứ chuyện gì.
Chỉ có điều không biết người đàn ông giả giọng của Long Duy hẹn cô ra gặp mặt là ai? Anh ta có mục đích gì? Lẽ nào là bọn người xấu năm đó đã sát hại nhà Long sao?
“Sao không lên tiếng? Em thực sự muốn nhìn thủng mặt anh hả?” Nhìn Linh Nhi chằm chằm nhìn mình mà không nói gì, Long Duy có chút lo lắng.
“Không phải, chỉ là muốn nhìn anh. Không muốn làm gì cả, chỉ cần có thể ngắm anh như thế này là em đã cảm thấy an tâm rồi.” Tưởng Linh Nhi mỉm cười, chỉ là một nụ cười nhưng đã làm cho Long Duy kích động vui mừng đến mức suýt chút nữa thì đâm vào đuôi xe phía trước.
Long Duy táp xe vào bên đường, nhìn người con gái đang mỉm cười với mình, không nhịn được liền đưa tay xoa lên mặt cô: “Linh Nhi, em có biết là em đang nói gì không?”
Lần này, Tưởng Linh Nhi không trốn tránh anh nữa, ngược lại cô còn đưa tay vòng ra phía sau ôm anh: “Em nói rằng vì có anh ở bên cạnh, chỉ cần nhìn thấy anh, em cảm thấy rất an tâm.”
“Em…” Cô ấy không còn nghi ngờ anh nữa? Cô ấy cũng quên đi những tổn thương mà anh đã từng gây ra với cô? Cô ấy đã chấp nhận lại anh?
Trong đầu Long Duy lúc này có vô vàn câu hỏi, làm anh không dám tin những gì đang diễn ra, không dám tin người đang nói chuyện với mình lúc này chính là Tưởng Linh Nhi mà anh yêu thương nhất.
“Em nói kì lạ lắm sao?” Tưởng Linh Nhi cười nói: “Anh mau lái xe đi. Trước tiên chúng ta phải đi xem người gọi điện đến là ai? Xem xem rốt cuộc anh ta muốn gì?”
“Em không còn nghi ngờ anh nữa sao?” Long Duy căng thẳng chờ đợi câu trả lời.
“Phải, em tin anh.” Tưởng Linh Nhi gật đầu.
Những lời nói của Tưởng Linh Nhi làm Long Duy vui mừng đến mức tay run run khi đặt lên vô lăng của xe. Linh Nhi của anh cuối cùng cũng trở về rồi, cuối cùng cô cũng đã về bên anh.
Trông Long Duy kích động như vậy, Tưởng Linh Nhi khẽ lắc đầu: “Anh đừng bấm nữa, còn bấm nữa là người khác sẽ nghĩ xe của chúng ta có vấn đề đấy.”
“Được. Không bấm nữa.” Long Duy nhìn cô cười, trông anh có chút ngốc nghếch.
Bộ dạng của Long Duy lúc này làm Tưởng Linh Nhi nhớ tới một chuyện xảy ra trước đây. Năm đó, Long Duy trực tiếp tỏ tình với cô, sau khi cô nhận lời thì trông anh cũng ngốc nghếch như vậy, nhưng lại rất đáng yêu.
Tưởng Linh Nhi lại nói: “Chúng ta còn phải đi tới tháp Vọng Nguyệt.”
Long Duy đáp: “Được, được,… bây giờ anh sẽ cho xe chạy ngay.”
Anh nói vậy, nhưng vẫn cứ nhìn Linh Nhi, hơn nữa càng nhìn càng sát lại gần cô, giống như muốn hôn cô vậy, Tưởng Linh Nhi liền lập tức hét lên: “Stop.”
Long Duy liền dừng lại, vẻ mặt tủi thân nhìn cô, trông anh giống hệt như một đứa trẻ đang đòi phần thưởng vậy. Tưởng Linh Nhi rất muốn xoa đầu anh, kêu anh ngoan một chút, không được quậy. Nhưng cô không thể làm vậy, cô nói: “Chúng ta đi làm việc chính trước. Xong việc, anh muốn làm gì cũng được hết!”
Căn biệt thự ở khu Thành Bắc là món quà mà ba mẹ tặng cho Long Duy khi anh tròn mười tám tuổi, bởi vậy nó không thuộc về sản nghiệp của nhà họ Long, dường như không ai biết nhà họ Long còn có bất động sản đó. Vì không có ai biết, mà nơi này lại nằm ở khu phía Bắc nên bảo mật của nơi này vô cùng tốt. Do đó trước khi Tưởng Linh Nhi xuất viện, Long Duy đã âm thầm liên lạc nhờ Quyền Nam Dương lấy danh nghĩa của mình đưa Linh Nhi đến đây ở. Long Duy vô cùng lo lắng và quan tâm đến vấn đề an nguy của Linh Nhi, vì thế anh sẽ không dễ dàng để bản thân mắc sai lầm lần nữa, nhất định sẽ không để cô phải chịu tổn thương.
Long Duy cúp điện thoại, Tưởng Linh Nhi cũng đã thay xong quần áo, bước ra ngoài. Ở bên ngoài trời rất lạnh, cô khoác một chiếc áo lông vũ màu đỏ dày. Màu đỏ của chiếc áo đã giúp cô trông có thêm sức sống.
Tưởng Linh Nhi hỏi: “Chúng ta có thể đi được chưa?”
Sắc mặt của cô trở nên tốt hơn, vì thế mà tâm trạng Long Duy cũng tốt theo, anh bước đến quàng khăn cho cô: “Bây giờ sẽ xuất phát.”
Nơi mà hai người đang sống cũng thuộc khu biệt thự Thành Bắc, nhưng nơi mà trước đây họ hay hẹn gặp mặt lại là tháp Vọng Nguyệt ở Thành Nam. Nếu đi xe ô tô từ đây đi thì cũng mất khá nhiều thời gian, ít nhất là mất gần hơn một giờ đồng hồ với điều kiện không tắc đường.
Sau khi lên xe, Long Duy bật máy sưởi ấm: “Đi hơi lâu một chút nên em có thể nằm ngủ một lát, khi nào đến anh sẽ gọi em.”
Tưởng Linh Nhi lắc đầu: “Không cần, tôi không buồn ngủ.”
Hai Long Duy xuất hiện khiến lòng cô trở nên rối bời, làm sao cô có thể ngủ được cơ chứ, thế nhưng may mắn là người đàn ông đang ở bên cạnh có thể làm cô an tâm một chút.
Long Duy đích thân lái xe đi, Tưởng Linh Nhi ngồi ở ghế bên tay lái, hai người đều nhìn về phía trước im lặng không nói gì, trong lòng đều đang suy nghĩ.
Điều mà Long Duy suy nghĩ là làm thế nào để có thể tóm gọn bọn người xấu đó, còn Tưởng Linh Nhi lại nghĩ đến giọng nói quen thuộc của Long Duy ở trong điện thoại lúc nãy. Giọng nói của người đó chính là giọng nói của Long Duy, cô không hề nghe lầm… Chỉ là chỉ có giọng nói giống thì còn đỡ, nếu như ngộ nhỡ người đó trông giống hệt Long Duy thì sao? Vậy thì cô rốt cuộc nên tin ai?
Nghĩ tới vấn đề này, Tưởng Linh Nhi mới quay ra nhìn Long Duy đang tập trung lái xe. Khuôn mặt của anh ấy lúc này hoàn toàn xa lạ đối với cô, cũng không đẹp như Long Duy trước đây, nhưng ngũ quan hài hòa, cũng được coi là một người đàn ông đẹp trai tuấn tú. Thật lòng mà nói, cô đã quan sát anh suốt mấy ngày hôm nay rồi, dù nhìn thế nào đi nữa cô cũng không thể nhìn thấy được hình ảnh của Long Duy ở anh, nhưng cô vẫn tin tưởng anh là Long Duy.
Thấy Linh Nhi đang nhìn mình, Long Duy liền quay sang nói: “Sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy, muốn soi thủng mặt anh à?”
Long Duy vừa dứt lời, Tưởng Linh Nhi liền run lên, cũng là câu nói ấy, Long Duy đã từng nói với cô y như vậy, hơn nữa cũng là giọng điệu đó, lần mà anh nói câu ấy là sau khi cô chấp nhận lời theo đuổi của anh không lâu, Long Duy hẹn cô ra gặp mặt. Là do Linh Nhi ngại không dám nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ dám nhân lúc Long Duy không để ý âm thầm nhìn lén, thế nên khi bị phát hiện, Long Duy đã nói với cô như vậy.
Không sai, một năm trôi qua, diện mạo của một người có thể thay đổi hoàn toàn, thế nhưng tính cách, cách nói và giọng điệu thì rất khó có thể thay đổi.
Tưởng Linh Nhi hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm tương đồng giữa Long Duy và khuôn mặt này về diện mạo, nhưng tiếp xúc mấy ngày gần đây, anh luôn cho cô cảm giác rằng anh chính là Long Duy, bởi bản tính của anh vẫn vậy, không có gì thay đổi.
Anh chính là Long Duy! Tuyệt đối không thể sai được!
Có được câu trả lời, Tưởng Linh Nhi nhẹ nhõm thở dài, chỉ cần có Long Duy ở bên cạnh thì còn chuyện gì không thể giải quyết? Câu trả lời là không có bất cứ chuyện gì.
Chỉ có điều không biết người đàn ông giả giọng của Long Duy hẹn cô ra gặp mặt là ai? Anh ta có mục đích gì? Lẽ nào là bọn người xấu năm đó đã sát hại nhà Long sao?
“Sao không lên tiếng? Em thực sự muốn nhìn thủng mặt anh hả?” Nhìn Linh Nhi chằm chằm nhìn mình mà không nói gì, Long Duy có chút lo lắng.
“Không phải, chỉ là muốn nhìn anh. Không muốn làm gì cả, chỉ cần có thể ngắm anh như thế này là em đã cảm thấy an tâm rồi.” Tưởng Linh Nhi mỉm cười, chỉ là một nụ cười nhưng đã làm cho Long Duy kích động vui mừng đến mức suýt chút nữa thì đâm vào đuôi xe phía trước.
Long Duy táp xe vào bên đường, nhìn người con gái đang mỉm cười với mình, không nhịn được liền đưa tay xoa lên mặt cô: “Linh Nhi, em có biết là em đang nói gì không?”
Lần này, Tưởng Linh Nhi không trốn tránh anh nữa, ngược lại cô còn đưa tay vòng ra phía sau ôm anh: “Em nói rằng vì có anh ở bên cạnh, chỉ cần nhìn thấy anh, em cảm thấy rất an tâm.”
“Em…” Cô ấy không còn nghi ngờ anh nữa? Cô ấy cũng quên đi những tổn thương mà anh đã từng gây ra với cô? Cô ấy đã chấp nhận lại anh?
Trong đầu Long Duy lúc này có vô vàn câu hỏi, làm anh không dám tin những gì đang diễn ra, không dám tin người đang nói chuyện với mình lúc này chính là Tưởng Linh Nhi mà anh yêu thương nhất.
“Em nói kì lạ lắm sao?” Tưởng Linh Nhi cười nói: “Anh mau lái xe đi. Trước tiên chúng ta phải đi xem người gọi điện đến là ai? Xem xem rốt cuộc anh ta muốn gì?”
“Em không còn nghi ngờ anh nữa sao?” Long Duy căng thẳng chờ đợi câu trả lời.
“Phải, em tin anh.” Tưởng Linh Nhi gật đầu.
Những lời nói của Tưởng Linh Nhi làm Long Duy vui mừng đến mức tay run run khi đặt lên vô lăng của xe. Linh Nhi của anh cuối cùng cũng trở về rồi, cuối cùng cô cũng đã về bên anh.
Trông Long Duy kích động như vậy, Tưởng Linh Nhi khẽ lắc đầu: “Anh đừng bấm nữa, còn bấm nữa là người khác sẽ nghĩ xe của chúng ta có vấn đề đấy.”
“Được. Không bấm nữa.” Long Duy nhìn cô cười, trông anh có chút ngốc nghếch.
Bộ dạng của Long Duy lúc này làm Tưởng Linh Nhi nhớ tới một chuyện xảy ra trước đây. Năm đó, Long Duy trực tiếp tỏ tình với cô, sau khi cô nhận lời thì trông anh cũng ngốc nghếch như vậy, nhưng lại rất đáng yêu.
Tưởng Linh Nhi lại nói: “Chúng ta còn phải đi tới tháp Vọng Nguyệt.”
Long Duy đáp: “Được, được,… bây giờ anh sẽ cho xe chạy ngay.”
Anh nói vậy, nhưng vẫn cứ nhìn Linh Nhi, hơn nữa càng nhìn càng sát lại gần cô, giống như muốn hôn cô vậy, Tưởng Linh Nhi liền lập tức hét lên: “Stop.”
Long Duy liền dừng lại, vẻ mặt tủi thân nhìn cô, trông anh giống hệt như một đứa trẻ đang đòi phần thưởng vậy. Tưởng Linh Nhi rất muốn xoa đầu anh, kêu anh ngoan một chút, không được quậy. Nhưng cô không thể làm vậy, cô nói: “Chúng ta đi làm việc chính trước. Xong việc, anh muốn làm gì cũng được hết!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook