Lấy Chồng Bạc Tỷ
-
Chương 880: CÓ "LÀM" ĐƯỢC HAY KHÔNG
"Nhung Nhung, anh Liệt ở đây!" Quyền Nam Dương vuốt ve đầu Trần Nhạc Nhung, nhẹ giọng nói.
Nhưng Trần Nhạc Nhung không đáp, cô đã ngủ yên trong lòng anh, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Quyền Nam Dương đợi một lúc, thấy Trần Nhạc Nhung đã ngủ sâu thì một tay ôm eo cô lên, đi về phòng ngủ.
Anh đi rất cẩn thận rất chậm, giống như lo lắng nếu đi nhanh hơn một chút thôi thì có thể khiến cô giật mình.
Đi tới phòng ngủ, Quyền Nam Dương cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt Trần Nhạc Nhung lên giường: "Nhung Nhung, yên tâm ngủ một lát đi, anh Liệt sẽ ở bên cạnh em."
Sau khi đặt cô xuống, Quyền Nam Dương lập tức ngồi xuống bên cạnh cô.
Quyền Nam Dương nhìn dáng vẻ của cô khi ngủ say, vừa điềm tĩnh vừa đáng yêu thậm chí còn có chút quyến rũ của cô gái nhỏ, anh không nhịn được đưa tay lên vuốt mặt cô, yêu thích không thể buông tay.
Trong tình huống ngay cả chính anh cũng không biết, anh đã cúi đầu hôn cô, đến tận lúc môi anh chạm vào cô, anh mới lấy lại được tinh thần.
Haiz...
Chính anh cũng thấy hành vi của mình có chút buồn cười, trước giờ anh vốn là người có khả năng tự kiềm chế rất mạnh, thế nhưng lại năm lần bảy lượt mất khống chế trước mặt cô gái nhỏ này.
Sức hấp dẫn của cô đối với anh ngày càng mạnh, anh thật sự sợ một ngày bản thân không thể kiềm chế được mà ăn cô sạch sẽ.
Lúc đôi môi mỏng của Quyền Nam Dương vừa chạm tới mặt Trần Nhạc Nhung, bỗng nhiên Trần Nhạc Nhung đang ngủ say mở mắt, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Cô nháy mắt mấy cái với anh, đắc ý cười nói: "Anh Liệt, anh lén hôn em! Lần này bị em bắt quả tang rồi nha, em xem anh làm sao mà tiếp tục chối cãi."
Lén hôn cô rồi bị cô bắt tại trận, Quyền Nam Dương dứt khoát một là không làm, mà đã làm thì phải làm tới cùng, nâng cằm Trần Nhạc Nhung lên, kéo cô về phía mình ôm hôn.
Hôn đến mức cô gái nhỏ trong lòng anh hít thở không thông thì anh mới có thể lưu luyến buông cô ra: "Đây là hôn trộm sao?"
Trần Nhạc Nhung: "..."
Hừ...
Anh Liệt chính là ỷ vào kỹ năng hôn tốt hơn cô nên lần nào cũng đều dùng cách này để chặn miệng cô, ngày nào đó cô sẽ "báo thù".
Cô chớp chớp mắt, con ngươi đen nhánh khẽ động, rất nhanh thì đã có chủ ý: "Anh Liệt, tại sao anh có thể ngốc như vậy, lại không nhìn ra là em đang giả vờ ngủ sao?"
Cô cười rạng rỡ, lông mày cong cong, trong ánh mắt dường như có ánh sao, Quyền Nam Dương nhìn mà trong lòng nhộn nhạo, chậm chạp lắc đầu: "Không."
"Anh Liệt, anh ngốc thật đó!" Trần Nhạc Nhung dùng ngón tay nhỏ trắng nõn gõ nhẹ vào mi tâm của anh: "Anh dù sao cũng là Tổng thống một nước, sao lại có thể dễ bị lừa như thế chứ?"
Quyền Nam Dương nhìn cô, chỉ cười không nói, tất nhiên là anh biết nhưng vì đó là cô nên anh mới cam tâm tình nguyện bị cô trêu chọc, nếu đổi thành bất cứ ai khác thì tuyệt đối sẽ không như vậy.
Trần Nhạc Nhung cố bĩu môi: "Anh Liệt, anh không nói gì là vì thấy em nói không đúng sao? Đây không phải lần đầu tiên em thấy anh ngốc như vậy, anh đừng có chối đó nha."
Quyền Nam Dương không nói gì mà phóng người lên giường, đè cô bên dưới, từ trên cao nhìn xuống cô: "Anh không hề chối cãi."
Cô thấy ánh mắt anh nóng rực, giọng nói khàn khàn, còn cả tư thế khống chế cô rất ám muội này nữa... Vậy vậy vậy... Anh Liệt muốn làm gì?
Vì nghĩ đến chuyện anh Liệt muốn làm gì mình, Trần Nhạc Nhung căng thẳng đến mức nuốt một ngụm nước miếng, nội tâm vừa run rẩy lại vừa vô cùng chờ mong chuyện mà anh Liệt sẽ làm với cô.
A a a...
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
Mấy ngày trước, cô còn cảm thấy mình là một đứa bé đơn thuần cái gì cũng không biết, mà sao hôm nay trong đầu cô lại có thể nghĩ đến chuyện nhơ bẩn như thế chứ?
Cô vậy mà đang tưởng tượng anh Liệt khiến cô hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh!
"Nhung Nhung..."
Anh Liệt gọi tên cô rồi.
Anh muốn nói gì với cô?
Nếu như anh hỏi cô có đồng ý giao mình cho anh không...
Trần Nhạc Nhung suy nghĩ một chút, không đợi Quyền Nam Dương nói ra câu hỏi thì đã lập tức gật mạnh đầu: "Anh Liệt, em, em đồng ý."
Dù sao thì sớm muộn cô cũng sẽ trở thành vợ của anh Liệt, anh Liệt cũng là người đàn ông trưởng thành, ít nhiều cũng sẽ có nhu cầu thân thể, cô giao mình cho anh sớm một chút cũng được.
Trần Nhạc Nhung nhắm mắt lại, có khí thế thấy chết không sờn.
"Xin lỗi!"
Anh Liệt lại nói ra hai từ này.
Tại sao đột nhiên anh Liệt lại nói hai từ này với cô?
Trong khi cô đồng ý với yêu cầu mà anh có thể nói ra kia thì anh Liệt đột nhiên lại nói ra hai từ này, anh có ý gì vậy?
Lẽ nào anh Liệt không "làm" được?
Bởi vì ý nghĩ này, Trần Nhạc Nhung thật sự không biết phải nói gì, khuôn mặt ửng hồng nhìn Quyền Nam Dương.
Loại chuyện như vậy liên quan đến mặt mũi của đàn ông, cho dù cô an ủi thế nào thì e là đều sẽ chạm đến lòng tự trọng của anh Liệt.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Cô phải làm sao mới được đây?
Cô không muốn làm anh Liệt tổn thương.
"Xin lỗi!" Quyền Nam Dương cũng không biết trong lòng cô đang suy nghĩ đến mấy chuyện lung tung, nếu như anh mà biết thì nhất định sẽ dùng hành động thực tế để cho cô biết là rốt cục anh có "làm" được hay không.
"Anh Liệt... Không, không sao cả. Không cần biết anh Liệt như thế nào, em đều sẽ chấp nhận anh." Dù sao cô thích anh Liệt thì cũng không nhất thiết phải làm gì đó với anh, hai người bọn họ cùng nhau chung sống qua ngày cũng vô cùng tốt.
"Nhung Nhung, sao em lại có thể hiểu chuyện đến thế chứ?" Quyền Nam Dương cúi đầu hôn cô, từ trán cô rồi dần lướt xuống bên dưới, nhưng dừng lại ở chỗ xương quai xanh của cô: "Hôm nay suýt nữa em đã bị người ta bắt đi, vậy mà anh lại không thể là người đầu tiên đến bên em, sao em lại không trách anh?"
Cô hẳn là muốn trách anh, nội tâm của cô vô cùng chờ mong anh có thể ở bên cô trong những lúc như vậy cho nên trong lúc nói mơ cũng lẩm nhẩm chuyện này.
Nhưng khi anh tới bên cạnh cô thì cô lại không hề nói đến chuyện bị bắt cóc, cô gái nhỏ này đôi lúc lại hiểu chuyện đến mức thật muốn đánh đòn.
"Anh Liệt, em không trách anh, sau này em sẽ ngày càng đối xử tốt với anh hơn, sẽ luôn ở bên cạnh anh." Trần Nhạc Nhung vươn tay ôm chặt Quyền Nam Dương, trong lúc vô ý lại khiến thân thể hai người dính sát vào nhau.
Mỗi khi Trần Nhạc Nhung cử động, Quyền Nam Dương đều có thể cảm giác được rõ ràng mỗi một đường nét đặc biệt mềm mại xinh đẹp trên thân thể cô.
Cô gái nhỏ này lại đang vô ý châm lửa chọc ghẹo anh, cô có biết một khi anh bị cô chọc ghẹo đến mức không thể khống chế được mình thì cô sẽ gặp phải người còn đáng sợ hơn thú hoang không.
"Nhung Nhung... Em có biết em đang làm gì hay không?" Khi Quyền Nam Dương nói ra mấy lời này thì giọng nói đã trở nên khàn khàn tựa như vừa được mài.
"Anh Liệt, đương nhiên là em biết chứ... Không đúng..." Bỗng nhiên Trần Nhạc Nhung phát hiện ra gì đó, cô phát hiện anh Liệt bây giờ khác với lúc bình thường.
Cho dù cô chưa từng trải qua nhưng trong tiết sinh lý đã từng học, cũng đã từng đọc trên mạng, cô biết trên thân thể anh Liệt có chỗ nào bất thường.
Vừa rồi cô còn cảm thấy anh Liệt ngốc, kẻ ngốc rõ ràng là cô mới đúng, tại sao cô có thể ngốc nghếch nghĩ anh Liệt không "làm" được chứ?
Rõ ràng là anh có thể "làm" đó?
Nhìn anh có bao nhiêu khát vọng là cô hiểu rồi.
Cô còn nhớ trước đây lúc anh Liệt ôm cô, cũng đã từng có tình huống giống như hôm nay, lúc đó cô cũng đã biết, hôm nay sao đầu óc lại chập mạch nghĩ là anh không "làm" được chứ?
Xong rồi!
Cô nên dập lửa thế nào đây?
Nhưng Trần Nhạc Nhung không đáp, cô đã ngủ yên trong lòng anh, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Quyền Nam Dương đợi một lúc, thấy Trần Nhạc Nhung đã ngủ sâu thì một tay ôm eo cô lên, đi về phòng ngủ.
Anh đi rất cẩn thận rất chậm, giống như lo lắng nếu đi nhanh hơn một chút thôi thì có thể khiến cô giật mình.
Đi tới phòng ngủ, Quyền Nam Dương cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt Trần Nhạc Nhung lên giường: "Nhung Nhung, yên tâm ngủ một lát đi, anh Liệt sẽ ở bên cạnh em."
Sau khi đặt cô xuống, Quyền Nam Dương lập tức ngồi xuống bên cạnh cô.
Quyền Nam Dương nhìn dáng vẻ của cô khi ngủ say, vừa điềm tĩnh vừa đáng yêu thậm chí còn có chút quyến rũ của cô gái nhỏ, anh không nhịn được đưa tay lên vuốt mặt cô, yêu thích không thể buông tay.
Trong tình huống ngay cả chính anh cũng không biết, anh đã cúi đầu hôn cô, đến tận lúc môi anh chạm vào cô, anh mới lấy lại được tinh thần.
Haiz...
Chính anh cũng thấy hành vi của mình có chút buồn cười, trước giờ anh vốn là người có khả năng tự kiềm chế rất mạnh, thế nhưng lại năm lần bảy lượt mất khống chế trước mặt cô gái nhỏ này.
Sức hấp dẫn của cô đối với anh ngày càng mạnh, anh thật sự sợ một ngày bản thân không thể kiềm chế được mà ăn cô sạch sẽ.
Lúc đôi môi mỏng của Quyền Nam Dương vừa chạm tới mặt Trần Nhạc Nhung, bỗng nhiên Trần Nhạc Nhung đang ngủ say mở mắt, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Cô nháy mắt mấy cái với anh, đắc ý cười nói: "Anh Liệt, anh lén hôn em! Lần này bị em bắt quả tang rồi nha, em xem anh làm sao mà tiếp tục chối cãi."
Lén hôn cô rồi bị cô bắt tại trận, Quyền Nam Dương dứt khoát một là không làm, mà đã làm thì phải làm tới cùng, nâng cằm Trần Nhạc Nhung lên, kéo cô về phía mình ôm hôn.
Hôn đến mức cô gái nhỏ trong lòng anh hít thở không thông thì anh mới có thể lưu luyến buông cô ra: "Đây là hôn trộm sao?"
Trần Nhạc Nhung: "..."
Hừ...
Anh Liệt chính là ỷ vào kỹ năng hôn tốt hơn cô nên lần nào cũng đều dùng cách này để chặn miệng cô, ngày nào đó cô sẽ "báo thù".
Cô chớp chớp mắt, con ngươi đen nhánh khẽ động, rất nhanh thì đã có chủ ý: "Anh Liệt, tại sao anh có thể ngốc như vậy, lại không nhìn ra là em đang giả vờ ngủ sao?"
Cô cười rạng rỡ, lông mày cong cong, trong ánh mắt dường như có ánh sao, Quyền Nam Dương nhìn mà trong lòng nhộn nhạo, chậm chạp lắc đầu: "Không."
"Anh Liệt, anh ngốc thật đó!" Trần Nhạc Nhung dùng ngón tay nhỏ trắng nõn gõ nhẹ vào mi tâm của anh: "Anh dù sao cũng là Tổng thống một nước, sao lại có thể dễ bị lừa như thế chứ?"
Quyền Nam Dương nhìn cô, chỉ cười không nói, tất nhiên là anh biết nhưng vì đó là cô nên anh mới cam tâm tình nguyện bị cô trêu chọc, nếu đổi thành bất cứ ai khác thì tuyệt đối sẽ không như vậy.
Trần Nhạc Nhung cố bĩu môi: "Anh Liệt, anh không nói gì là vì thấy em nói không đúng sao? Đây không phải lần đầu tiên em thấy anh ngốc như vậy, anh đừng có chối đó nha."
Quyền Nam Dương không nói gì mà phóng người lên giường, đè cô bên dưới, từ trên cao nhìn xuống cô: "Anh không hề chối cãi."
Cô thấy ánh mắt anh nóng rực, giọng nói khàn khàn, còn cả tư thế khống chế cô rất ám muội này nữa... Vậy vậy vậy... Anh Liệt muốn làm gì?
Vì nghĩ đến chuyện anh Liệt muốn làm gì mình, Trần Nhạc Nhung căng thẳng đến mức nuốt một ngụm nước miếng, nội tâm vừa run rẩy lại vừa vô cùng chờ mong chuyện mà anh Liệt sẽ làm với cô.
A a a...
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
Mấy ngày trước, cô còn cảm thấy mình là một đứa bé đơn thuần cái gì cũng không biết, mà sao hôm nay trong đầu cô lại có thể nghĩ đến chuyện nhơ bẩn như thế chứ?
Cô vậy mà đang tưởng tượng anh Liệt khiến cô hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh!
"Nhung Nhung..."
Anh Liệt gọi tên cô rồi.
Anh muốn nói gì với cô?
Nếu như anh hỏi cô có đồng ý giao mình cho anh không...
Trần Nhạc Nhung suy nghĩ một chút, không đợi Quyền Nam Dương nói ra câu hỏi thì đã lập tức gật mạnh đầu: "Anh Liệt, em, em đồng ý."
Dù sao thì sớm muộn cô cũng sẽ trở thành vợ của anh Liệt, anh Liệt cũng là người đàn ông trưởng thành, ít nhiều cũng sẽ có nhu cầu thân thể, cô giao mình cho anh sớm một chút cũng được.
Trần Nhạc Nhung nhắm mắt lại, có khí thế thấy chết không sờn.
"Xin lỗi!"
Anh Liệt lại nói ra hai từ này.
Tại sao đột nhiên anh Liệt lại nói hai từ này với cô?
Trong khi cô đồng ý với yêu cầu mà anh có thể nói ra kia thì anh Liệt đột nhiên lại nói ra hai từ này, anh có ý gì vậy?
Lẽ nào anh Liệt không "làm" được?
Bởi vì ý nghĩ này, Trần Nhạc Nhung thật sự không biết phải nói gì, khuôn mặt ửng hồng nhìn Quyền Nam Dương.
Loại chuyện như vậy liên quan đến mặt mũi của đàn ông, cho dù cô an ủi thế nào thì e là đều sẽ chạm đến lòng tự trọng của anh Liệt.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Cô phải làm sao mới được đây?
Cô không muốn làm anh Liệt tổn thương.
"Xin lỗi!" Quyền Nam Dương cũng không biết trong lòng cô đang suy nghĩ đến mấy chuyện lung tung, nếu như anh mà biết thì nhất định sẽ dùng hành động thực tế để cho cô biết là rốt cục anh có "làm" được hay không.
"Anh Liệt... Không, không sao cả. Không cần biết anh Liệt như thế nào, em đều sẽ chấp nhận anh." Dù sao cô thích anh Liệt thì cũng không nhất thiết phải làm gì đó với anh, hai người bọn họ cùng nhau chung sống qua ngày cũng vô cùng tốt.
"Nhung Nhung, sao em lại có thể hiểu chuyện đến thế chứ?" Quyền Nam Dương cúi đầu hôn cô, từ trán cô rồi dần lướt xuống bên dưới, nhưng dừng lại ở chỗ xương quai xanh của cô: "Hôm nay suýt nữa em đã bị người ta bắt đi, vậy mà anh lại không thể là người đầu tiên đến bên em, sao em lại không trách anh?"
Cô hẳn là muốn trách anh, nội tâm của cô vô cùng chờ mong anh có thể ở bên cô trong những lúc như vậy cho nên trong lúc nói mơ cũng lẩm nhẩm chuyện này.
Nhưng khi anh tới bên cạnh cô thì cô lại không hề nói đến chuyện bị bắt cóc, cô gái nhỏ này đôi lúc lại hiểu chuyện đến mức thật muốn đánh đòn.
"Anh Liệt, em không trách anh, sau này em sẽ ngày càng đối xử tốt với anh hơn, sẽ luôn ở bên cạnh anh." Trần Nhạc Nhung vươn tay ôm chặt Quyền Nam Dương, trong lúc vô ý lại khiến thân thể hai người dính sát vào nhau.
Mỗi khi Trần Nhạc Nhung cử động, Quyền Nam Dương đều có thể cảm giác được rõ ràng mỗi một đường nét đặc biệt mềm mại xinh đẹp trên thân thể cô.
Cô gái nhỏ này lại đang vô ý châm lửa chọc ghẹo anh, cô có biết một khi anh bị cô chọc ghẹo đến mức không thể khống chế được mình thì cô sẽ gặp phải người còn đáng sợ hơn thú hoang không.
"Nhung Nhung... Em có biết em đang làm gì hay không?" Khi Quyền Nam Dương nói ra mấy lời này thì giọng nói đã trở nên khàn khàn tựa như vừa được mài.
"Anh Liệt, đương nhiên là em biết chứ... Không đúng..." Bỗng nhiên Trần Nhạc Nhung phát hiện ra gì đó, cô phát hiện anh Liệt bây giờ khác với lúc bình thường.
Cho dù cô chưa từng trải qua nhưng trong tiết sinh lý đã từng học, cũng đã từng đọc trên mạng, cô biết trên thân thể anh Liệt có chỗ nào bất thường.
Vừa rồi cô còn cảm thấy anh Liệt ngốc, kẻ ngốc rõ ràng là cô mới đúng, tại sao cô có thể ngốc nghếch nghĩ anh Liệt không "làm" được chứ?
Rõ ràng là anh có thể "làm" đó?
Nhìn anh có bao nhiêu khát vọng là cô hiểu rồi.
Cô còn nhớ trước đây lúc anh Liệt ôm cô, cũng đã từng có tình huống giống như hôm nay, lúc đó cô cũng đã biết, hôm nay sao đầu óc lại chập mạch nghĩ là anh không "làm" được chứ?
Xong rồi!
Cô nên dập lửa thế nào đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook