Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 878: Trao trái tim của anh vào tay em

Ai ngờ được rằng, chỉ là một phát súng đối với người đàn ông sẽ không tạo nên tác dụng gì nhiều cả. Anh ta nói một cách cứng đầu: "Thường Lịch, cậu cũng là một người thông minh. Những ngày tự do tự tại không sống cho tốt đi. Giúp đỡ gia đình nhà Trần thì cậu nhận được lợi ích gì chứ?"

Thường Lịch cười lạnh lùng: "Được lợi ích gì khi giúp gia đình nhà Trần thì chúng tôi chưa nghĩ đến. Chúng tôi chỉ biết rằng ngay cả khi hơn thể nữa, chúng tôi vẫn sẵn sàng giúp đỡ."

Hai anh em trong gia đình nhà Thường chỉ mới hai mươi hai tuổi. Mười năm trước, chỉ là những đứa trẻ mười hai tuổi. Một số điều đã không nhớ nữa, nhưng đối với ơn cứu mạng mình là Trần Việt, không chỉ mẹ của họ nhớ rõ, hai anh em họ cũng thể quên nổi.

Năm đó nếu Trần Việt không nhúng tay vào, ba mẹ con gia đình nhà Thường của họ sẽ không thể sống đến bây giờ. Ơn cứu mạng giống như cha mẹ tái tạo lại mình vậy. Gia đình họ hiểu được việc biết ơn, vì vậy họ quyết định trả ơn cho Trần Việt đến cuối đời.

"Hơn thế nữa?" Người đàn ông vẫn đang thuyết phục: "Dựa vào tiếng tăm của ba mẹ con gia đình nhà Thường của cậu, người muốn dùng giá cao mời các người đến giúp đỡ nhiều vô kể, các người sao phải làm bản thân chịu ấm ức như vậy?"

"Vậy thì có thể nói với anh rằng, ba mẹ con nhà Thường không phải là người dùng tiền thì sẽ mời đi đâu." Thường Lịch vừa nói dứt câu, lại giơ súng lên bắn một nhát.

Sau khi nổ súng, người đàn ông đã vật lộn hai lần, cuối cùng đã bất tỉnh.

Thường Lịch lay đầu anh ta bằng súng, sau đó nhìn Trần Nhạc Nhung và hỏi: "Cô chủ, xử lý người đàn ông này thế nào đây?"

Trần Nhạc Nhung nhấc chân đạp lên người anh ta, có một sự lạnh lùng nghiệt ngã trong đôi mắt đẹp vừa xoẹt qua: "Anh ta muốn sàm sỡ phụ nữ như vậy, để anh ta không thể sàm sỡ nổi phụ nữ nữa."

Sau khi nghe Trần Nhạc Nhung nói như vậy, Thường Lịch cảm thấy đau ở một bộ phận rất quan trọng trên cơ thể, có chút kinh ngạc nhìn Trần Nhạc Nhung.

Trong trường hợp này, một cách trừng phạt độc ác như vậy không giống như cô chủ vừa tốt bụng vừa đáng yêu mà lại nói được làm được trong ấn tượng của anh ta.

Trần Nhạc Nhung nhướn mày: "Cậu có nghe rõ tôi nói không?"

Thường Lịch ngay lập tức trả lời: "Vâng. Tôi sẽ làm theo chị thị của cô."

Reng Reng Ring Ring…

Nhạc chuông của điện thoại di động đột nhiên vang lên. Trần Nhạc Nhung vừa nhìn, là Trần Tiểu Bích gọi đến. Vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng nói của Trần Tiểu Bích: "Nhung Nhung, con thoát khỏi nguy hiểm chưa?"

"Ừm, cô út à, con ổn rồi." Trần Nhạc Nhung gật đầu: "Cô út, cô và Lý Mặc cũng không sao rồi chứ."

Mặc dù cô biết rằng ai đó đã đi giải cứu họ, Trần Nhạc Nhung vẫn phải tận tai nghe Trần Tiểu Bích nói để xác nhận, cô mới có thể yên tâm.

"Chúng ta ổn..." Trần Tiểu Bích đột nhiên dừng lại, hít một hơi thật sâu, làm dịu cảm xúc của mình: "May là con không sao. Nếu con mà xảy ra chuyện, cô sẽ phải ăn nói với bố mẹ con thế nào đây."

Trần Nhạc Nhung vừa rời đi, Trần Tiểu Bích đã hối hận.

Cả ba người gặp nạn cùng một lúc. Về mặt lý thuyết, hai người đi được thì đi hai người, còn tốt hơn là đều bị bắt, nhưng cho dù như thế nào cô cũng không thể để lại Trần Nhạc Nhung đối mặt với nguy hiểm.

Nếu việc ngoài ý muôn đó thực sự xảy ra với Trần Nhạc Nhung, ông anh trai cứng ngắc chiều vợ cưng con của cô, có lẽ sẽ khiến nước A nổ tung mất.

Cảm tạ trời đất!

Trần Tiểu Bích chắp tay, nhắm mắt rồi đọc thầm một câu.

May là Trần Nhạc Nhung không sao.

"Cô út, đừng lo lắng. Những người xung quanh cô chắc là người được anh Liệt sắp xếp, chúng ta sẽ không sao đâu." Trần Nhạc Nhung cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cảm tạ trời đất, cô út và Tiểu Lý Mặc của cô đều không sao.

*

Người lái xe luôn giữ im lặng, lái xe thẳng đến Bắc Cung. Một nơi mà rất nhiều người muốn đi vào xem, nhưng là nơi mà nhiều người không thể vào được.

Người lái xe lái xe qua một đường kiểm tra an ninh, cuối cùng dừng xe lại, xuống xe rồi mời Trần Nhạc Nhung xuống xe: "Cô Trần, ngài Tổng Thống kêu tôi mời cô đến phòng chờ một lát. Ngài ấy đang gặp ai đó bên ngoài, lát nữa sẽ quay lại sau. "

Trần Nhạc Nhung nhìn trái rồi nhìn phải, nhưng không thấy Trần Tiểu Bích và Tiểu Lý Mặc, có chút lo lắng: "Bà Chiến và cậu chủ nhỏ của Nhà Chiến đâu? Họ không ở đây à?"

Người lái xe kính cẩn nói: "Cô Trần, nơi này không phải ai cũng có thể tùy tiện đến. Nhưng cô yên tâm, người của chúng tôi sẽ đưa bà Chiến và cậu chủ nhỏ nhà Trần an toàn đến bên cạnh đoàn trưởng Chiến."

Người lái xe là Triệu Mẫn, là lái xe cá nhân của Quyền Nam Dương, trước kia khi lén lút gặp mặt Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung không ít lần gặp anh ta. Lời của anh ta Trần Nhạc Nhung sẽ tin.

Trần gật đầu: "Vậy làm phiền anh chăm sóc họ."

Phòng chờ VIP tại Bắc Cung thực sự được gọi là phòng chờ VIP. Ngay cả khi Trần Nhạc Nhung được sinh ra trong một gia đình như nhà Trần, vẫn cảm thấy phòng chờ này cực kỳ sang trọng.

Không phải nói trang trí sang trọng như thế nào, nhưng ý định trang trí và mọi vật dụng đến cả những vật dụng nhỏ treo trên tường đều là sản phẩm thủ công tinh xảo, nói là vô giá trị cũng không khoa trương.

Trần Nhạc Nhung cẩn thận đánh giá một lượt, có vẻ như những nơi này thường được sử dụng để tiếp đón khách nước ngoài, đâu đâu cũng thấy đang cố ý thể hiện nét dân tộc đặc sắc của nước A.

Cô không biết rằng phòng chờ này không phải được sử dụng để tiếp đón khách VIP, mà là phòng nghỉ của Quyền Nam Dương trong Bắc Cung.

Quyền Nam Dương là lãnh đạo tối cao của một đất nước, nhưng anh không thích những thứ xa xỉ, vì vậy các nhân viên đã giúp anh xây dựng phòng nghỉ được thiết kế cẩn thận như căn phòng này.

Bán một món đồ bất kỳ nào trong phòng đều không đáng vài đồng, nhưng nếu toàn bộ đều mang đi làm đồ trang trí, nó là vô giá trị.

Trần Nhạc Nhung tìm kiếm một lúc, thấy một cuốn sách trên giá có tên "Trao trái tim của anh vào tay em".

Tên này thoạt nhìn liền có một hương vị ngôn tình. Tại sao lại có một cuốn sách như vậy ở nơi tiếp khách chứ? Không phải là xếp sách về chính trị sao?

Vì tò mò, Trần Nhạc Nhung đã đưa tay với lấy cuốn sách, tùy ý lật một trang ra và thấy lời nói đầu - nếu anh yêu em, hãy đặt trái tim anh vào tay của em!

Quả đúng là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn.

Trần Nhạc Nhung tiếp tục lật trang tiếp theo. Sau khi đọc được một vài trang, mới phát hiện ra rằng nam chính trong cuốn sách bị mù vì một sự cố bất ngờ và muốn bỏ nữ chính. Là nữ chính dùng tình yêu của mình để đưa nam chính ra khỏi nỗi ám ảnh và trở về với nhau như trước.

Đây thực sự là một câu chuyện cảm động, nhưng Trần Nhạc Nhung lại không cảm động vì cô cảm thấy rằng vì bất kỳ lý do gì, miễn là bạn thật sự yêu một người, bạn không thể dễ dàng từ bỏ người mình thích.

Bạn từ bỏ, bạn có nghĩ rằng bạn không có gánh nặng về tâm lý, vậy bạn có nghĩ về đối phương không? Bạn đã bao giờ tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với cô ấy nếu cô ấy mất bạn chưa?

Nếu bạn nghĩ về đối phương, bạn sẽ không từ bỏ người đó một cách dễ dàng.

Sau khi đóng cuốn tiểu thuyết, Trần Nhạc Nhung chờ và vẫn chờ, chờ đến khi mí mắt trên và dưới của cô đã bắt đầu đánh nhau rồi, cô đợi anh Liệt mà anh ấy vẫn chưa đến gặp cô được.

Cô nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, mắt nhắm nghiền suy nghĩ, trong lòng của anh Liệt, luôn đặt công việc và người dên lên hàng đầu, khi nào anh có thể đặt cô lên vị trí đầu tiên chứ?

Mặc dù suy nghĩ này rất không tốt, nhưng cô thích anh Liệt, thì sẽ luôn không kìm lòng nổi mà hy vọng rằng cô ấy quan trọng hơn trong trái tim của anh Liệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương