Lấy Cái Tên Rợn Nhất
-
14: 14
Bùi Bản Nùng sợ con gái về nhà lúc nửa đêm không an toàn nên giữ Biên Nguyệt ở lại, dù sao giường công chúa của cô ấy rất lớn, chen chúc một chút là trở thành giường của hai công chúa.
Thế nhưng Biên Nguyệt thực sự không chịu đựng nổi, một buổi tối cô đã trải qua quá nhiều chuyện, gặp quá nhiều bối rối, còn là lần đầu tiên đỏ mặt, nóng hổi.
Cô sợ mình còn tiếp tục ở lại thì cả người đều nóng hôi hổi, sẽ sốt nặng, đến lúc đó quên luôn cả cách đi.
Nhân lúc còn có thể bước đi, Biên Nguyệt rời khỏi nhà công chúa, hướng về nhà mình.
Gió đêm tuy không quá mát nhưng thổi qua mặt có thể làm đầu óc cô tỉnh táo, không tới nỗi nóng đến choáng váng.
Thế nhưng không chỉ dừng lại tại đây, đang bước đi, trong đầu chợt vang lên một loạt âm thanh thông báo, làm cô nghe rõ mồn một, vì vậy bị sốc ——
"Số liệu cập nhật rồi, do cô cùng bạn học về nhà, cho thấy cô sẵn sàng giúp đỡ người khác, thể hiện tinh thần dũng cảm quyết đoán, giúp rửa chén ở nhà bạn học, làm người mẫu, thể hiện phẩm chất thân thiện và tốt bụng, chỉ số hình tượng nhân vật + 20 điểm; thân thiện và giúp đỡ bạn học, tương thân tương ái, cốt truyện + 20 điểm; thân mật cùng nhân vật Bùi Bản Nùng, tương tác tình cảm, tuyến tình cảm + 20 điểm.
Hiện nay ba tiêu chí đều được 40 điểm, xin tiếp tục cố gắng nha, sớm ngày hoàn thành chỉnh sửa!"
Lần cập nhật dữ liệu này là lần có thời gian lâu nhất, cũng là lần có điểm số tăng nhiều nhất từ trước tới nay, hơn nữa vượt ngoài sự mong đợi của Biên Nguyệt, cô chỉ đến nhà Bùi Bản Nùng làm khách, không ngờ lại có nhiều phúc lợi đến thế, còn được thêm nhiều điểm như vậy.
"Quản lý viên, trước tôi dẫn dắt đàn em làm việc tốt mệt muốn chết cũng không được nhiều vậy nha."
Quản lý viên: "Đây là do có tương quan với chính tuyến, tương quan càng lớn càng thể hiện rõ ý nghĩa của tác phẩm, điểm lấy được cũng càng nhiều.
Hơn nữa, cô không phát hiện ra sao?"
"Phát hiện gì?"
"Lúc ở cùng Bùi Bản Nùng cũng là lúc cô thân thiện và dịu dàng nhất, tính khí của cô cũng khác nữa, hệ thống đo lường được nhất định sẽ cho cô thêm điểm."
Biên Nguyệt trầm mặc, là do cô bị ép thân thiện, bị ép dịu dàng, cái dáng vẻ yểu điệu kia của Bùi Bản Nùng khiến cô không cách nào nổi giận, nếu như vậy thì giống ỷ mạnh hiếp yếu quá, lương tâm sẽ đau.
Trầm mặc xong, Biên Nguyệt lại có nghi hoặc: "Nhưng tuyến tình cảm này vẫn rất quái."
Quản lý viên: "Vậy cô có biết trang web của chúng tôi còn có một kênh gọi là Bách Hợp không?"
"Tôi biết, nhưng trước giờ chưa từng đọc, cũng chưa từng viết."
"Nói thế nào nhỉ, hệ thống chỉnh sửa của chúng tôi là phổ quát, sẽ không thay đổi vì khác kênh, miễn là nó nhận ra có tiếp xúc thân mật và dao động tình cảm thì sẽ tăng giảm điểm tương ứng, không bị chủ quan của chúng ta ảnh hưởng."
Biên Nguyệt lần thứ hai trở nên trầm mặc, có thể quản lý viên là đồ lừa đảo nhưng hệ thống không nói khoác, chứng tỏ tình cảm quả thật có dao động mới sinh ra thay đổi về điểm số.
Tất cả đều vì nụ hôn của Bùi Bản Nùng, quá nghiêm túc khiến trái tim bé nhỏ của cô hăng hái nhảy lên liên hồi.
Khi cô đang suy nghĩ thì có điện thoại gọi tới, là Diệp Linh Lung, có thể xem như người thân cận với cô nhất trong hết thảy bang chúng, dù sao cũng là chị dâu, dám trực tiếp call cô.
"Này, lão Đại, cô...!không sao chứ?"
Biên Nguyệt nghe giọng điệu cô ấy khác lạ, "Sao vậy?"
"À thì...!Tôi nghe Thư Hào nói, sau khi tan học hình như cô đi cùng trà ranh kia, tôi lại hỏi anh trai cô, anh ấy nói đến bây giờ cô vẫn chưa về nhà, tôi thấy hơi lo, lão Đại à, có phải cô gặp phiền phức gì không?"
Diệp Linh Lung vẫn có ác cảm với Bùi Bản Nùng, cảm thấy cô ấy là yêu nữ, lão Đại nhà mình và yêu nữ đi cùng nhau, lão Đại lại là người đầu óc đơn giản, yêu nữ quỷ kế đa đoan, vậy nhất định lão Đại sẽ gặp phiền phức!
"Tôi không sao, chỉ tiện đường đưa cô ấy về nhà thôi."
Đầu kia điện thoại im lặng mấy giây mới lắp bắp hỏi, "Lão Đại, sao cô lại đưa cô ta về nhà?"
Lần này đến lượt Biên Nguyệt không nói gì, đúng rồi, cô và nữ phụ sao lại giao du với nhau nhiều thế chứ?
Trong nguyên tác không phải như vậy.
Tuy hiện tại đang nằm trong giai đoạn chỉnh sửa, hình tượng, cốt truyện và tuyến tình cảm đều có sự thay đổi, thế nhưng gặp những nhân vật khác Biên Nguyệt đều có thể kiểm soát tình hình, dù sao cũng biết tuốt rồi, nhưng không hiểu sao đến Bùi Bản Nùng, tuyến tình cảm lại phát triển một cách hoang dại cơ chứ?
...
Tinh Nguyệt Bang lại nghênh đón một cuối tuần nữa, chỉ là cuối tuần này, Bang chủ ra lệnh không thể chơi game, phải học hành chăm chỉ và ôn tập cho kì thi toàn thành phố sắp tới!
Để phát huy vai trò đầu tàu, Biên Nguyệt tự lấy ra một cuốn sách tiếng Anh, bắt đầu học từ vựng tiếng Anh, đọc một hồi, trong đầu toàn là mấy từ này: Double kill, Triple kill, Godlike, Legendary(*)!
Quản lý viên không nhịn được nhảy ra, thân thiết nhắc nhở: "Được rồi, cô đừng đọc nữa, còn đọc thì tháp bị cô đánh sập mất!"
(*Những thuật ngữ trong thể loại game MOBA, khi ăn được hai mạng liên tục thì sẽ có thông báo Double kill, ba mạng là Triple kill..., luật chơi là tấn công các tháp của đối phương và cuối cùng đẩy vào nhà chính, bên nào đánh bại nhà chính đối phương sẽ chiến thắng.)
Biên Nguyệt đóng sách tiếng Anh lại, bắt đầu học công thức Vật lý, không chỉ học suông mà còn tiện thể tính toán: Một chiêu sóng xanh gây ra 50% sát thương, nếu kẻ địch cấp 5, áo giáp cấp 6, hệ số là 0,5 thì sát thương vật lý gây ra là...
Quản lý viên: "Được rồi, đừng đọc nữa, còn đọc nữa kẻ địch đều bị cô giết sạch."
Biên Nguyệt lại lấy sách Toán, vừa mở ra quản lý viên đã lên tiếng, "Khá lắm, xem ra cô muốn thông hiểu toàn bộ, phải tính toán tất cả tổn hại?"
Biên Nguyệt bực bội đóng sách, tức giận xông vào nhóm chat của bang.
—— Mọi người học hành thế nào rồi? (Biên Nguyệt)
—— Cũng được, tốt lắm.
(Đỗ Ngải)
—— Đúng, nhớ được hai trang từ vựng tiếng Anh luôn.
(Lăng Duyệt)
—— Rất tốt, em đã cảm nhận sâu sắc sự hấp dẫn của học tập! (Vương Khiêu Khiêu)
—— Học hành nghiêm túc như vậy mà trả lời nhanh quá nhỉ [mỉm cười]? (Biên Nguyệt)
(Im lặng, im phăng phắc)
—— Lão Đại, tôi thật sự rất muốn học, nhưng thứ này nó không chịu chui vào đầu tôi.
(Diệp Linh Lung)
—— Em vừa làm bài tập tiếng Anh, làm xong mới biết đó là sách bài tập Hóa.
(Thư Hào)
—— Em khổ quá mà, em thấy em chưa từng thất bại thế này, huhuhu...!(Phó Hiểu Hân)
Nếu trước đây nhìn thấy một loạt câu như vậy, nhất định Biên Nguyệt sẽ nổi trận lôi đình, mắng mỏ một đám người vô dụng, ngay cả học tập còn đánh không lại thì chi bằng tới Hắc Dạ Bang rửa chén!
Nhưng cô mới trải qua nỗi đau học tập, cũng chẳng nên cơm cháo gì, bây giờ trong nhóm gào khóc thảm thiết chỉ có thể nói là cùng chung nỗi khổ, được kế thừa từ cô.
Biên Nguyệt nhủ thầm ba lần, đây đều là đám nhóc do chính mình mang ra, đi theo mình đánh game hai năm, xưng vương trong game, chẳng lẽ phải chịu uất ức trong học tập sao?
Dân gian có câu, cá và tay gấu không thể có cả hai, các cô đã có cá to béo như vậy, không thể quá tham lam, mơ ước thêm tay gấu!
Nghĩ tới đây, Biên Nguyệt không còn gánh nặng tinh thần, dù sao ba tiêu chí của cô đã được 40 điểm, cách điểm chuẩn không xa, cô đã có vốn liếng để thuận theo tự nhiên.
—— Mọi người không cần quá lo lắng, cứ từ từ mà học, nếu áp lực học tập thật sự quá lớn thì có thể chơi chút game để thư giãn.
(Biên Nguyệt)
—— Lão Đại anh minh! (Quách Nhất Văn)
—— Vẫn là lão Đại hiểu lòng người, hình tượng lão Đại trong lòng tôi càng oai phong mạnh mẽ! (Diệp Linh Lung)
—— Càng lưu danh ngàn đời! (Đỗ Ngải)
—— Càng như hổ thêm cánh! (Thư Hào)
—— Càng quyến rũ vô bờ! (Lăng Duyệt)
—— Nếu không biết dùng thành ngữ thì có thể không dùng [mỉm cười]! (Biên Nguyệt)
Đã nói áp lực học tập quá lớn có thể chơi game thư giãn, thế là toàn bộ Tinh Nguyệt Bang không hẹn mà cùng login, lại không hẹn mà cùng nhận nhiệm vụ, bắt đầu hoạt động tập thể.
Kết quả vừa mới chuẩn bị ra ngoài, lập tức bắt gặp mấy người đang ngó nghiêng tại cổng thành bang, giống như đang tìm hướng đi, lại giống như muốn lẻn vào.
Sau khi cẩn thận quan sát, Biên Nguyệt xác định là Viên Đại Hoàn và Quản Kha của Hắc Dạ Bang, đồng thời cũng là đàn em thân cận của Lộc Chi Hoa, bọn họ lảng vảng ở đây nhất định không phải là chuyện tốt.
Biên Nguyệt nhận ra, những đàn em khác cũng đã nhận ra, đồng loạt tới gần Biên Nguyệt, chờ đợi mệnh lệnh tối cao của cô.
Biên Nguyệt không do dự, dứt khoát ra lệnh: "Cung thủ chuẩn bị, xuất hỏa công kích!"
Lời vừa nói ra, Đỗ Ngải lập tức chuẩn bị, lôi ra một loạt mũi tên nhắm ngay hai người trong bụi cỏ.
Năm giây sau, tia lửa ì đùng từ bụi cỏ bắn ra bốn phía, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết, hai quả cầu lửa vừa chạy vừa lăn lộn dưới đất, cố gắng dập tắt ngọn lửa ngang ngược bay tới này.
Cảnh tượng trước mắt quá thê thảm, thế lửa cũng quá mãnh liệt, Biên Nguyệt rủ lòng từ bi, nói Quách Nhất Văn dùng pháp thuật phun nước từ lòng bàn tay xuống đám cỏ dại gần thành bang, sợ chúng bị lửa đốt đau —— Bảo vệ thực vật, ai cũng đều có trách nhiệm.
Nơi Viên Đại Hoàn và Quản Kha lăn qua lưu lại vết đen, Biên Nguyệt nhắc nhở Quách Nhất Văn chú ý dọn dẹp.
Thế là lấy Viên Đại Hoàn và Quản Kha làm trung tâm, dòng nước mở rộng ra xung quanh, với một thủ pháp tinh tế và ân cần, lần nào cũng có thể chính xác né ra hai người bọn họ, để tránh dội tắt quả cầu lửa không dễ tạo thành.
Trên tường thành, Biên Nguyệt dẫn theo đàn em đứng thành hàng, nửa người dựa vào tường, xem đến mê mẩn, thưởng thức màn biểu diễn "Hai quả cầu lửa giãy giụa và chiến đấu" bên dưới.
Cuối cùng, ở phần cuối vở diễn, rốt cuộc Viên Đại Hoàn và Quản Kha cũng dập tắt được ngọn lửa, máu cũng mất hơn nửa thanh, nhưng dù có sống dở chết dở thì cái mỏ hỗn vẫn không chừa, chỉ vào khán giả đứng trên thành bang mà chửi: "Các người đúng là một đám giẻ rách, không chỉ cướp trang bị mà còn đánh lén!"
Biên Nguyệt nhìn bang chúng của mình, cất giọng vang dội: "Đó là chúng ta cướp sao?"
Chúng đàn em đồng thanh đáp: "Không phải!"
Biên Nguyệt: "Chúng ta là —— "
Chúng đàn em: "Sưu tập chiến lợi phẩm!"
Biên Nguyệt: "Vừa rồi là chúng ta đánh lén sao?"
Chúng đàn em: "Không phải!"
"Chúng ta là —— "
"Dạy dỗ kẻ gian thậm thụt!"
Hỏi xong, Biên Nguyệt hài lòng, hơi duỗi chân ra, cụp mi mắt, dáng vẻ vừa nhí nhảnh lại vừa ngạo mạn, "Nghe thấy không? Nhận thức đã định vị rõ ràng chưa?"
Viên Đại Hoàn và Quản Kha thấy cô "Tiểu nhân đắc chí", căm tức nổ phổi, vừa định chửi ầm lên thì một tia sét của Quách Nhất Văn đã đánh xuống chân họ, bức hai người lùi lại.
"Các người...!Các người chờ xem!" Viên Đại Hoàn kéo Quản Kha, cuối cùng cũng biết tầm quan trọng của chạy trốn, "Tiểu nhân tất sẽ thảm bại!"
Nhìn theo hai bóng người cháy đen kia, Biên Nguyệt khoanh tay, tâm trạng khó tả.
Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, Tinh Nguyệt Bang một đường thăng tiến, dưới sự dẫn dắt anh minh của Bang chủ Biên Nguyệt, càng đánh càng hăng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, liên tục nằm trong top ba trên bảng xếp hạng.
Hắc Dạ Bang mấy lần muốn ngoi lên nhưng đều bị đè xuống tàn nhẫn, cuối cùng nghe tiếng đã sợ mất mật, hoàn toàn không dám xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cuối cùng, Tinh Nguyệt Bang do Biên Nguyệt thống lĩnh đã dùng thực lực và chiến tích tuyệt đối khiến những bang phái khác tâm phục khẩu phục, cô cũng trở thành bá chủ tuyệt đối trong game, đồng thời là bà trùm không ai dám trêu vào.
Thế nhưng bây giờ có ba tiêu chí đè lên người, nữ chính Biên Nguyệt bất kể là đánh game hay làm trùm thì cũng bó tay bó chân, để cho Hắc Dạ Bang chèn ép trên bảng xếp hạng, để bọn họ sản sinh ý nghĩ viển vông rằng có thể trở thành Vua bang phái, nghiền ép đối thủ trong game.
Quách Nhất Văn thấy hai người kia chạy thoát, không giống tác phong của Biên Nguyệt, không khỏi cảm khái: "Bây giờ Lão Đại dễ mềm lòng quá nha, bọn chúng nên cảm thấy may mắn."
Nếu là Biên Nguyệt trong nguyên tác, nhất định đã đục rỗng thanh máu của hai kẻ gian kia, để Lộc Chi Hoa đến "nhặt xác".
Biên Nguyệt bị ép lòng dạ yếu mềm nở nụ cười bất lực, bỏ đi, vì hai kẻ lưu manh mà mất điểm ba tiêu chí, không đáng.
...
Một sáng nọ, Tinh Nguyệt Bang hoàn hảo làm xong nhiệm vụ, hoàn hảo thu hoạch điểm và đạo cụ, hoàn hảo bố trí lại thành bang.
Thật đúng là "Hoàn Hảo" tới gõ cửa nhà mẹ —— Hoàn hảo về đến nhà.
Sau khi đăng xuất, Biên Nguyệt nhìn thấy sách giáo khoa Toán bị lạnh nhạt trong tay, đồng thời trong đầu vang lên lời thăm hỏi từ quản lý viên ——
"Nguyệt Nguyệt, nói chăm chỉ học tập đâu?"
Biên Nguyệt: "..."
"Nguyệt Nguyệt, nói dẫn dắt đàn em cùng nhau học tập đâu?"
"..."
"Nguyệt Nguyệt, nói cố gắng phát huy năng lượng tích cực, làm tăng điểm đâu? Cô tăng điểm game nhưng chẳng đoái hoài gì tới điểm đánh giá của chúng tôi nha."
Biên Nguyệt không chịu thua kém, "Tôi học tập, tăng lên là năng lượng tích cực, nhưng phát triển trong game, tăng lên là tôn nghiêm của tôi, là sự tự tôn tràn trề của tôi!"
Quản lý viên: "...!Được rồi, tôi tìm cô có chuyện quan trọng, cô còn nhớ trước đó rượt nam chính vào phòng y tế không?"
"Nhớ."
"Vì cậu ta đã hoàn toàn mất hi vọng vào tình yêu nên chúng ta phải đổi nam chính, sắp có một nhân vật xuất hiện, cũng chính là nam phụ trong nguyên tác, bây giờ cô cần phải phát triển tình cảm với cậu ta, nâng đỡ để cậu ta trở thành nam chính!"
Biên Nguyệt nghe xong sửng sốt, "Nhưng tuyến tình cảm hiện tại của tôi không phải có 40 điểm rồi à?"
"Nhưng đây là cùng Bùi Bản Nùng, một nữ phụ."
"Cái tuyến tình cảm này còn có thể có nhiều tuyến hả?"
"Đúng, trong một số truyện, nhân vật chính có gút mắc tình cảm với nhiều nhân vật phụ đều sẽ phát triển tuyến tình cảm, nhưng cuối cùng chỉ lấy cái có điểm cao nhất, nó cũng sẽ trở thành tuyến tình cảm chính của truyện."
"Vậy tại sao chúng ta không lấy cái điểm cao nhất này để phát triển?"
Quản lý viên: "???"
Quản lý viên: "Nè bồ tèo, cô đang nghĩ gì vậy?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook