Lau Súng Cướp Cò
-
Chương 66
Muốn từ trong
miệng Cố Lạc lộ ra quan hệ của côn và Cố Doãn, đối với Trình Tiếu Nghiên mà nói hoàn toàn không làm được, là chuyện ngoài năng lực của cô. Cố
Lạc thoạt nhìn rất hiền hòa tỉ mỉ, nhưng trên người cô có một loại khí
thế mạnh mẽ khác thường, khí thế này ngăn cách hai người ra, cô và cô ấy là người của hai thế giới, Trình Tiếu Nghiên có thể cảm thấy, đó là thế giới thuộc về cô ấy và Cố Doãn, không liên quan đến mình.
Vì vậy cô nằm ở trên giường đầu óc hỗn loạn thật lâu, Cố Lạc ở trong bóng tối nghe cô ở trên giường lật tới lật lui, sau đó. . . . . . Không có tim không có phổi ngủ thiếp đi.
Trình Tiếu Nghiên mới ngủ không bao lâu, điện thoại của Cố Doãn liền gọi lại. Cố Lạc trốn ra bên ngoài để nghe, Cố Doãn bên kia rất ồn ào, còn có tiếng cười phụ nữ. Cố Lạc chờ nghe xong Cố Doãn dùng Anh ngữ nói với người phụ nữ kia xong rồi mới đổi Trung văn hỏi cô: "Cô ta đã ngủ chưa?"
"Ai?" Cố Lạc biết rõ còn hỏi, Cố Doãn nói: "Nhiệm vụ của em."
"Người phụ nữ đàng hoàng này bây giờ còn có thể ở bên cạnh đàn ông quấy rối không ngủ được sao?"
Cố Doãn liền cười, một lát sau tiếng huyên náo nhạt đi, đoán hắn đổi một chỗ yên tĩnh. "Vẫn thuận lợi chứ?"
Cố Lạc đơn giản khai báo, Cố Doãn cũng không hỏi tới quá nhiều, chỉ là dừng một chút mới mở miệng: "Nước K quá loạn, chính em cẩn thận một chút."
Cố Lạc từ khe cửa liếc nhìn người trên giường, "Nếu biết nước K loạn tại sao còn phải đưa cô ta tới đây? Anh lo lắng như vậy tại sao không tự mình đi hoàn thành cái ‘nhiệm vụ’ này?"
Cố Doãn dĩ nhiên nghe ra trong lời nói của cô có ý gì."Chính cô ta muốn đi liên quan gì đến anh, sữa chữa xong, anh không có lo lắng cô ta, anh là lo lắng cho em, ở bên cạnh Thi Dạ Triêu nghỉ ngơi quá lâu, ý thức nguy cơ không biết thoái hóa bao nhiêu."
Cố Lạc thái độ khác thường không có đáp trở về, ngược lại cười: "Còn không phải là nhờ anh ban tặng? Hiện tại thì ngược lại trách em, nếu quả thật xảy ra chuyện chờ anh ấy tới cứu em, anh chọn đàn ông cho em, em tin tưởng ánh mắt của anh cùng năng lực của anh ấy, anh trai."
Cố Doãn cắn răng, hừ một tiếng, đùng một cái cúp điện thoại, nhắm mắt lại, che lại âm trầm trong tròng mắt.
***
Ngày mới vừa tới, Cố Lạc liền đánh thức Trình Tiếu Nghiên, hai người mua phiếu xong rồi ngồi lên xe hướng địa phương A. Không có nhiều người, vị trí hai người ngồi ở cách cửa không xa. Lộ tuyến này không phải lộ tuyến Trình Tiếu Nghiên thường đi, lộ trình vòng rất nhiều, trên đường lại phải chuyển xe, cô không rõ ràng lắm tại sao Cố Lạc lại tạm thời thay đổi lộ tuyến.
Trên đường dừng xe nghỉ ngơi, Cố Lạc vào khu nghỉ ngơi mua chút nước cùng đồ ăn cho Trình Tiếu Nghiên, mặc dù đang cùng cô ấy nói chuyện phiếm, nhưng là ánh mắt lại vẫn rơi vào nơi khác.
Trình Tiếu Nghiên tò mò, đuổi theo tầm mắt của cô: "Cô đang nhìn cái gì?"
Cố Lạc nhấp một hớp cà phê, không chút để ý hỏi: "Có phải muốn biết vì sao chúng ta đổi lộ tuyến hay không?"
Trình Tiếu Nghiên nháy mắt mấy cái, dáng vẻ rất không sao cả."Lộ tuyến này phong cảnh đẹp?"
Cố Lạc khẽ cong môi dưới: "Để ý hỏi một chút, cô từng cầm súng chưa?"
"Chỉ chỉ là sờ qua mà thôi, ở chỗ Cố Doãn."
Đáy mắt Cố Lạc xẹt qua một đạo ánh sáng kỳ dị, "Cô và Cố Doãn quan hệ mới không tầm thường."
Trình Tiếu Nghiên vừa muốn phản bác, liền nghe Cố Lạc nghiêm trang lại hàm chứa chút ý cười nói: "Không biết Trình tiểu thư quen biết hắn đã bao lâu, vật của hắn chưa bao giờ để cho người ta đụng, đặc biệt là phụ nữ và súng."
Trình Tiếu Nghiên vẻ mặt hốt hoảng đang cầm sandwich, "Vậy làm sao bây giờ? Tôi là thừa dịp hắn ngủ thiếp đi len lén sờ một cái mà thôi, tôi cái gì cũng không làm. . . . . ."
Hiển nhiên Trình Tiếu Nghiên không có hiểu ám hiệu của cô, Cố Lạc nửa ngày không nói nên lời, không thể làm gì khác hơn là đổi lại đề tài."Cô chạy nhanh sao?"
"Cái này là sở trường của tôi!" Sự bối rối của cô trở thành hư không, dáng vẻ hơi tự hào một chút."Mang giày cao gót chạy bộ cũng không thành vấn đề!" Nói xong le lưỡi: "Có thể tôi chính là thuộc về đám người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển đii."
Cố Lạc gật đầu, "Chúng ta làm ước định nhỏ, Trình tiểu thư, khi đưa cô an toàn đưa đến mục đích trước, vô luận ở dưới tình huống nào chỉ cần nghe thấy tôi nói ‘snake’, cô liền lập tức chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất của cô, càng xa càng tốt, cái gì cũng không được xen vào, không cần lo cho tôi, không cần hành lý, vứt bỏ điện thoại di động, hơn nữa không nên quay lại, hiểu chưa?"
Trình Tiếu Nghiên ngẩn ngơ, "Tại sao?"
Cố Lạc bỏ rơi vấn đề của cô: "Sau đó tìm chỗ an toàn, gọi số điện thoại này, sẽ có người tới đón cô." Cô cho Trình Tiếu Nghiên một chuỗi mã số, muốn cô nhớ kỹ trong lòng.
Không khí mơ hồ có chút không thích hợp, Trình Tiếu Nghiên không biết nên không hỏi.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, các hành khách rối rít trở lại trên xe. Cố Lạc đứng dậy, nhân cơ hội kéo cô đứng dậy thuận tiện đem một cây súng giấu ở trên eo cô ấy, kéo xong áo khoác của cô."Tạm thời thay lộ tuyến bởi vì chúng ta bị theo dõi rồi."
Trình Tiếu Nghiên trừng lớn đôi mắt, Cố Lạc lại nói."Đừng khẩn trương, để ngừa ngộ nhỡ, cẩn thận một chút tốt."
Hai người lên xe, Trình Tiếu Nghiên nhìn ngoài cửa sổ, chạm bên hông một cái, nhỏ giọng hỏi: "Nếu quả thật có ngộ nhỡ thì sao?"
"Vậy thì theo lời tôi vừa nói mà làm —— chạy, tôi sẽ dụ bọn họ cho cô tranh thủ thời gian."
Cố Lạc nói thật nhẹ nhàng mà bình tĩnh, không có sợ hãi chút nào, Trình Tiếu Nghiên không khỏi nghiêng đầu lại."Vậy cô thế nào? Chúng ta không thể cùng đi sao?"
Cố Lạc cười nhạt, "Tôi là tới bảo đảm an toàn của cô, cô không có việc gì, tôi liền không có việc gì."
Trình Tiếu Nghiên hơi nhếch môi, trái tim dần dần bao phủ nâng một tầng mây đen.
Hơn bốn giờ sau, xe buýt cuối cùng đã tới điểm cuối. Trình Tiếu Nghiên xuống xe, ngẩng đầu nhìn mây đen ở trên đỉnh đầu than thở."Thật là nói trở giời liền trở giời."
Cố Lạc mua xong vé chuyển xe, xe sau hai tiếng rưỡi mới có thể đến. Mà phòng đợi đã sớm đầy ắp người, trong không khí khắp nơi tràn ngập mùi kẻ xấu, có lẽ là hai cô nương tóc đen mắt đen xinh đẹp ở chỗ này quá mức nổi bật, thỉnh thoảng vẫy gọi mấy người đàn ông liếc mắt, còn có người to gan trực tiếp tiến lên đến gần.
Cố Lạc không thể làm gì khác hơn là mang theo Trình Tiếu Nghiên rời khỏi phòng đợi, đến phiên chợ nhỏ cách đây không xa hóng mát một chút, mua hai khăn choàng địa phương lớn giá rẻ bao lấy mình, làm ngụy trang đơn giản nhất.
Mưa xối xả như trút nước nói đến là đến, tràn đầy trời đất, trong nháy mắt ngăn cách tầm mắt của mọi người. Cố Lạc lôi kéo Trình Tiếu Nghiên ở trong đám người xuyên qua, tránh mưa ở dưới một gian cửa hàng.
Mưa to có chút lạnh, mang theo nhiệt độ, Trình Tiếu Nghiên quấn chặt cái khăn choàng lớn hắt hơi một cái. Một bé trai tám tuổi cùng các cô cùng nhau tránh mưa, nghiêng đầu nhìn cô một cái, Trình Tiếu Nghiên thân thiện cười với nó cười một cái.
Bé trai chỉ mặc một bộ áo đơn, run lẩy bẩy, trơ mắt nhìn cô. Trình Tiếu Nghiên lòng mền nhũn, hướng nó ngoắc ngoắc tay, dùng tiếng nói bản địa gọi nó tới bên cạnh mình, kéo nó tựa sát sưởi ấm.
Cố Lạc tựa vào cái cọc gỗ bên cạnh, cười cười với bé trai."Tự cháu ra ngoài sao?"
"Ba sẽ đến đây tìm cháu, ông ấy bảo cháu ở chỗ này chờ ông ấy."
Lại qua ước chừng một khắc đồng hồ, mưa to càng lớn, quanh mình cơ hồ bị màn mưa ngăn cách hoàn toàn, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp. Nhìn đồng hồ, đã là thời điểm mặt trời xuống núi rồi, nước K sau khi mặt trời lặn nhiệt độ luôn luôn giảm xuống cực nhanh, phải chuyển sang nơi khác.
Cố lạc gõ cửa tiệm sau lưng một cái, qua một lúc lâu một người đàn ông trung niên dáng người nhỏ gầy mới từ bên trong ra ngoài, là chủ cửa hàng, một bộ dáng còn buồn ngủ, tóc rối bời. Chủ cửa hàng mặc dù bị cắt ngang giấc ngủ, nhưng lại tốt bụng cho bọn họ đi vào.
Trong cửa hàng ánh đèn mờ mờ, đống đồ lộn xộn ngổn ngang không chịu nổi, kết cấu đơn giản, mở rộng, hai bên là giá hàng, ở giữa chừa lại lối đi nhỏ cũng không rộng. Cố Lạc theo thói quen không để lại dấu vết nhanh chóng dò xét tình huống cái tiệm này một phen, nhận lấy hai cái mền chủ cửa hàng đưa tới nói cám ơn.
Chủ cửa hàng lại bưng lên đồ uống đen thùi lùi lại nóng hổi xuất hiện, không đầu không đuôi ngồi trò chuyện.
Thấy người đàn ông kia cũng uống thứ kia, Cố Lạc mới khẽ uống vài hớp, mùi vị kỳ lạ, không ngon lắm, cũng không có khó uống đến muốn ói ra ngoài.
Lại 2-3 người lục đục đi vào đi vào tránh mưa, trong tiệm không gian có hạn, cho nên đều chỉ đứng ở cửa.
Trình Tiếu Nghiên nói chuyện với bé trai đang lúc vui, cửa tiệm bằng gỗ lần nữa bị đẩy ra, một người đàn ông áo đen vóc dáng to lớn cường tráng đi vào. Bé trai lập tức kêu một tiếng "Ba" , từ trong ngực Trình Tiếu Nghiên đứng lên.
Ánh mắt người đàn ông tập trung bên này, cất bước chạy thẳng tới.
Cũng không biết là có phải Cố Lạc quá mức nhạy cảm hay không, chợt cảm thấy có cái gì không đúng, quét mắt ba người tránh mưa ở ngoài cửa nhỏ giọng nói chuyện, nhìn lại người đàn ông cường tráng to lớn một cái. Lực chú ý của người đàn ông đều ở trên người con trai, cũng không để ý những người khác.
Bỗng dưng, Cố Lạc cảm giác bên kia mấy người đàn ông đã ngưng nói chuyện với nhau, còn có một người giương mắt liếc trộm cô một cái.
Cố Lạc nhìn lại ba của đứa bé kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt nhòa, nụ cười kia hình như lộ ra một cỗ không khỏi khác thường. Thời điểm người đàn ông áo đen cách con trai chỉ có mấy bước chợt vươn tay, Cố Lạc tâm căng thẳng, bởi vì tầm mắt của hắn cũng không phải rơi vào trên người của bé trai, mà là rơi vào trên mặt Trình Tiếu Nghiên!
Gần như là ở lúc tay người đàn ông áo đen sẽ lập tức đụng phải Trình Tiếu Nghiên thì Cố Lạc đem cái ly trong tay chợt hướng khuôn mặt người đàn ông ném qua, hô to một tiếng: "Snake!"
Người đàn ông bị nước trà nóng dội vào mắt, kêu rên một tiếng che mắt, Cố Lạc bay lên một cước trúng bụng người đàn ông, ép hắn cúi người xuống. Cơ hồ trong cùng một lúc, ba người đàn ông ở ngoài cửa bắt đầu hướng bên này đến gần. Chuyện xấu đột nhiên xuất hiện khiến Trình Tiếu Nghiên ngẩn ra, nhớ tới Cố Lạc lúc trước đã nói qua, phản ứng cực nhanh đứng dậy, mới bước một bước liền bị Cố Lạc kéo trở lại, nhỏ giọng nói: "Cửa sau!"
Chủ cửa hàng hình như lại càng hoảng sợ, vừa muốn nổi giận chất vấn, trong giây lát súng trong tay Cố Lạc đã chỉ về hướng hắn, tất cả điều muốn nói đều chỉ có thể nuốt trở về, ngồi ở trên ghế sa lon không dám khinh xuất vọng động. Đừng nhìn bình thường suy nghĩ của Trình Tiếu Nghiên cùng người bình thường không giống nhau, lúc này phản ứng nhanh chóng ngoài dự đoán, di chuyển một cái xuyên qua khe hở ghế sa lon chạy đến cửa sau.
Cô không thấy đồng thời ở lúc cô chạy ra, ánh mắt của chủ cửa hàng bỗng chốc trở nên hung ác, ngoài ý muốn đá rơi súng của Cố Lạc.
Tay Trình Tiếu Nghiên sau khi mở cửa ra không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, người đàn ông áo đen đã thẳng người lên, mặt lộ vẻ sát khí, thẳng hướng Cố Lạc giơ quyền mà đến.
Cố Lạc không để ý tay đau, linh hoạt lắc mình né tránh, thuận tay kéo khăn trải bàn, đá ngã giá hàng chặn lại đường. Đang tránh né đối phương lại một quyền vô ích, vung khăn trải bàn đổ mấy thùng dầu không biết tên trên bàn, ném một cái bật lửa, một đạo tường lửa khác kịp thời ngăn trở con đường ba người đàn ông muốn đi cửa sau bắt Trình Tiếu Nghiên, cũng đồng thời ngăn trở đường lui của chính cô.
Mấy người bao bọc vây quanh Cố Lạc, lòng của Trình Tiếu Nghiên níu chặt, tầm mắt hai người cách một tường lửa đốt, Trình Tiếu Nghiên biết lúc này nếu mình ở hiện trường càng làm cho cô phân tâm, cắn răng, chạy vào trong mưa to giàn giụa.
Cố Lạc không rảnh để nghĩ nhiều, đối phương từng quyền sinh gió xẹt qua vành tai, quyền nhanh chóng nhanh chóng mà mãnh liệt, nhằm thẳng chỗ yếu. Cố lạc lắc mình xuyên qua giữa giá hàng, liên tiếp tránh né mấy lần công kích, rốt cuộc đợi cơ hội lấy ra một khẩu súng khác, nhắm ngay người cách mình gần nhất bóp cò súng.
Người đàn ông theo tiếng ngã xuống, Cố Lạc trước mắt cũng chợt hoa lên.
Vì vậy cô nằm ở trên giường đầu óc hỗn loạn thật lâu, Cố Lạc ở trong bóng tối nghe cô ở trên giường lật tới lật lui, sau đó. . . . . . Không có tim không có phổi ngủ thiếp đi.
Trình Tiếu Nghiên mới ngủ không bao lâu, điện thoại của Cố Doãn liền gọi lại. Cố Lạc trốn ra bên ngoài để nghe, Cố Doãn bên kia rất ồn ào, còn có tiếng cười phụ nữ. Cố Lạc chờ nghe xong Cố Doãn dùng Anh ngữ nói với người phụ nữ kia xong rồi mới đổi Trung văn hỏi cô: "Cô ta đã ngủ chưa?"
"Ai?" Cố Lạc biết rõ còn hỏi, Cố Doãn nói: "Nhiệm vụ của em."
"Người phụ nữ đàng hoàng này bây giờ còn có thể ở bên cạnh đàn ông quấy rối không ngủ được sao?"
Cố Doãn liền cười, một lát sau tiếng huyên náo nhạt đi, đoán hắn đổi một chỗ yên tĩnh. "Vẫn thuận lợi chứ?"
Cố Lạc đơn giản khai báo, Cố Doãn cũng không hỏi tới quá nhiều, chỉ là dừng một chút mới mở miệng: "Nước K quá loạn, chính em cẩn thận một chút."
Cố Lạc từ khe cửa liếc nhìn người trên giường, "Nếu biết nước K loạn tại sao còn phải đưa cô ta tới đây? Anh lo lắng như vậy tại sao không tự mình đi hoàn thành cái ‘nhiệm vụ’ này?"
Cố Doãn dĩ nhiên nghe ra trong lời nói của cô có ý gì."Chính cô ta muốn đi liên quan gì đến anh, sữa chữa xong, anh không có lo lắng cô ta, anh là lo lắng cho em, ở bên cạnh Thi Dạ Triêu nghỉ ngơi quá lâu, ý thức nguy cơ không biết thoái hóa bao nhiêu."
Cố Lạc thái độ khác thường không có đáp trở về, ngược lại cười: "Còn không phải là nhờ anh ban tặng? Hiện tại thì ngược lại trách em, nếu quả thật xảy ra chuyện chờ anh ấy tới cứu em, anh chọn đàn ông cho em, em tin tưởng ánh mắt của anh cùng năng lực của anh ấy, anh trai."
Cố Doãn cắn răng, hừ một tiếng, đùng một cái cúp điện thoại, nhắm mắt lại, che lại âm trầm trong tròng mắt.
***
Ngày mới vừa tới, Cố Lạc liền đánh thức Trình Tiếu Nghiên, hai người mua phiếu xong rồi ngồi lên xe hướng địa phương A. Không có nhiều người, vị trí hai người ngồi ở cách cửa không xa. Lộ tuyến này không phải lộ tuyến Trình Tiếu Nghiên thường đi, lộ trình vòng rất nhiều, trên đường lại phải chuyển xe, cô không rõ ràng lắm tại sao Cố Lạc lại tạm thời thay đổi lộ tuyến.
Trên đường dừng xe nghỉ ngơi, Cố Lạc vào khu nghỉ ngơi mua chút nước cùng đồ ăn cho Trình Tiếu Nghiên, mặc dù đang cùng cô ấy nói chuyện phiếm, nhưng là ánh mắt lại vẫn rơi vào nơi khác.
Trình Tiếu Nghiên tò mò, đuổi theo tầm mắt của cô: "Cô đang nhìn cái gì?"
Cố Lạc nhấp một hớp cà phê, không chút để ý hỏi: "Có phải muốn biết vì sao chúng ta đổi lộ tuyến hay không?"
Trình Tiếu Nghiên nháy mắt mấy cái, dáng vẻ rất không sao cả."Lộ tuyến này phong cảnh đẹp?"
Cố Lạc khẽ cong môi dưới: "Để ý hỏi một chút, cô từng cầm súng chưa?"
"Chỉ chỉ là sờ qua mà thôi, ở chỗ Cố Doãn."
Đáy mắt Cố Lạc xẹt qua một đạo ánh sáng kỳ dị, "Cô và Cố Doãn quan hệ mới không tầm thường."
Trình Tiếu Nghiên vừa muốn phản bác, liền nghe Cố Lạc nghiêm trang lại hàm chứa chút ý cười nói: "Không biết Trình tiểu thư quen biết hắn đã bao lâu, vật của hắn chưa bao giờ để cho người ta đụng, đặc biệt là phụ nữ và súng."
Trình Tiếu Nghiên vẻ mặt hốt hoảng đang cầm sandwich, "Vậy làm sao bây giờ? Tôi là thừa dịp hắn ngủ thiếp đi len lén sờ một cái mà thôi, tôi cái gì cũng không làm. . . . . ."
Hiển nhiên Trình Tiếu Nghiên không có hiểu ám hiệu của cô, Cố Lạc nửa ngày không nói nên lời, không thể làm gì khác hơn là đổi lại đề tài."Cô chạy nhanh sao?"
"Cái này là sở trường của tôi!" Sự bối rối của cô trở thành hư không, dáng vẻ hơi tự hào một chút."Mang giày cao gót chạy bộ cũng không thành vấn đề!" Nói xong le lưỡi: "Có thể tôi chính là thuộc về đám người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển đii."
Cố Lạc gật đầu, "Chúng ta làm ước định nhỏ, Trình tiểu thư, khi đưa cô an toàn đưa đến mục đích trước, vô luận ở dưới tình huống nào chỉ cần nghe thấy tôi nói ‘snake’, cô liền lập tức chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất của cô, càng xa càng tốt, cái gì cũng không được xen vào, không cần lo cho tôi, không cần hành lý, vứt bỏ điện thoại di động, hơn nữa không nên quay lại, hiểu chưa?"
Trình Tiếu Nghiên ngẩn ngơ, "Tại sao?"
Cố Lạc bỏ rơi vấn đề của cô: "Sau đó tìm chỗ an toàn, gọi số điện thoại này, sẽ có người tới đón cô." Cô cho Trình Tiếu Nghiên một chuỗi mã số, muốn cô nhớ kỹ trong lòng.
Không khí mơ hồ có chút không thích hợp, Trình Tiếu Nghiên không biết nên không hỏi.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, các hành khách rối rít trở lại trên xe. Cố Lạc đứng dậy, nhân cơ hội kéo cô đứng dậy thuận tiện đem một cây súng giấu ở trên eo cô ấy, kéo xong áo khoác của cô."Tạm thời thay lộ tuyến bởi vì chúng ta bị theo dõi rồi."
Trình Tiếu Nghiên trừng lớn đôi mắt, Cố Lạc lại nói."Đừng khẩn trương, để ngừa ngộ nhỡ, cẩn thận một chút tốt."
Hai người lên xe, Trình Tiếu Nghiên nhìn ngoài cửa sổ, chạm bên hông một cái, nhỏ giọng hỏi: "Nếu quả thật có ngộ nhỡ thì sao?"
"Vậy thì theo lời tôi vừa nói mà làm —— chạy, tôi sẽ dụ bọn họ cho cô tranh thủ thời gian."
Cố Lạc nói thật nhẹ nhàng mà bình tĩnh, không có sợ hãi chút nào, Trình Tiếu Nghiên không khỏi nghiêng đầu lại."Vậy cô thế nào? Chúng ta không thể cùng đi sao?"
Cố Lạc cười nhạt, "Tôi là tới bảo đảm an toàn của cô, cô không có việc gì, tôi liền không có việc gì."
Trình Tiếu Nghiên hơi nhếch môi, trái tim dần dần bao phủ nâng một tầng mây đen.
Hơn bốn giờ sau, xe buýt cuối cùng đã tới điểm cuối. Trình Tiếu Nghiên xuống xe, ngẩng đầu nhìn mây đen ở trên đỉnh đầu than thở."Thật là nói trở giời liền trở giời."
Cố Lạc mua xong vé chuyển xe, xe sau hai tiếng rưỡi mới có thể đến. Mà phòng đợi đã sớm đầy ắp người, trong không khí khắp nơi tràn ngập mùi kẻ xấu, có lẽ là hai cô nương tóc đen mắt đen xinh đẹp ở chỗ này quá mức nổi bật, thỉnh thoảng vẫy gọi mấy người đàn ông liếc mắt, còn có người to gan trực tiếp tiến lên đến gần.
Cố Lạc không thể làm gì khác hơn là mang theo Trình Tiếu Nghiên rời khỏi phòng đợi, đến phiên chợ nhỏ cách đây không xa hóng mát một chút, mua hai khăn choàng địa phương lớn giá rẻ bao lấy mình, làm ngụy trang đơn giản nhất.
Mưa xối xả như trút nước nói đến là đến, tràn đầy trời đất, trong nháy mắt ngăn cách tầm mắt của mọi người. Cố Lạc lôi kéo Trình Tiếu Nghiên ở trong đám người xuyên qua, tránh mưa ở dưới một gian cửa hàng.
Mưa to có chút lạnh, mang theo nhiệt độ, Trình Tiếu Nghiên quấn chặt cái khăn choàng lớn hắt hơi một cái. Một bé trai tám tuổi cùng các cô cùng nhau tránh mưa, nghiêng đầu nhìn cô một cái, Trình Tiếu Nghiên thân thiện cười với nó cười một cái.
Bé trai chỉ mặc một bộ áo đơn, run lẩy bẩy, trơ mắt nhìn cô. Trình Tiếu Nghiên lòng mền nhũn, hướng nó ngoắc ngoắc tay, dùng tiếng nói bản địa gọi nó tới bên cạnh mình, kéo nó tựa sát sưởi ấm.
Cố Lạc tựa vào cái cọc gỗ bên cạnh, cười cười với bé trai."Tự cháu ra ngoài sao?"
"Ba sẽ đến đây tìm cháu, ông ấy bảo cháu ở chỗ này chờ ông ấy."
Lại qua ước chừng một khắc đồng hồ, mưa to càng lớn, quanh mình cơ hồ bị màn mưa ngăn cách hoàn toàn, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp. Nhìn đồng hồ, đã là thời điểm mặt trời xuống núi rồi, nước K sau khi mặt trời lặn nhiệt độ luôn luôn giảm xuống cực nhanh, phải chuyển sang nơi khác.
Cố lạc gõ cửa tiệm sau lưng một cái, qua một lúc lâu một người đàn ông trung niên dáng người nhỏ gầy mới từ bên trong ra ngoài, là chủ cửa hàng, một bộ dáng còn buồn ngủ, tóc rối bời. Chủ cửa hàng mặc dù bị cắt ngang giấc ngủ, nhưng lại tốt bụng cho bọn họ đi vào.
Trong cửa hàng ánh đèn mờ mờ, đống đồ lộn xộn ngổn ngang không chịu nổi, kết cấu đơn giản, mở rộng, hai bên là giá hàng, ở giữa chừa lại lối đi nhỏ cũng không rộng. Cố Lạc theo thói quen không để lại dấu vết nhanh chóng dò xét tình huống cái tiệm này một phen, nhận lấy hai cái mền chủ cửa hàng đưa tới nói cám ơn.
Chủ cửa hàng lại bưng lên đồ uống đen thùi lùi lại nóng hổi xuất hiện, không đầu không đuôi ngồi trò chuyện.
Thấy người đàn ông kia cũng uống thứ kia, Cố Lạc mới khẽ uống vài hớp, mùi vị kỳ lạ, không ngon lắm, cũng không có khó uống đến muốn ói ra ngoài.
Lại 2-3 người lục đục đi vào đi vào tránh mưa, trong tiệm không gian có hạn, cho nên đều chỉ đứng ở cửa.
Trình Tiếu Nghiên nói chuyện với bé trai đang lúc vui, cửa tiệm bằng gỗ lần nữa bị đẩy ra, một người đàn ông áo đen vóc dáng to lớn cường tráng đi vào. Bé trai lập tức kêu một tiếng "Ba" , từ trong ngực Trình Tiếu Nghiên đứng lên.
Ánh mắt người đàn ông tập trung bên này, cất bước chạy thẳng tới.
Cũng không biết là có phải Cố Lạc quá mức nhạy cảm hay không, chợt cảm thấy có cái gì không đúng, quét mắt ba người tránh mưa ở ngoài cửa nhỏ giọng nói chuyện, nhìn lại người đàn ông cường tráng to lớn một cái. Lực chú ý của người đàn ông đều ở trên người con trai, cũng không để ý những người khác.
Bỗng dưng, Cố Lạc cảm giác bên kia mấy người đàn ông đã ngưng nói chuyện với nhau, còn có một người giương mắt liếc trộm cô một cái.
Cố Lạc nhìn lại ba của đứa bé kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt nhòa, nụ cười kia hình như lộ ra một cỗ không khỏi khác thường. Thời điểm người đàn ông áo đen cách con trai chỉ có mấy bước chợt vươn tay, Cố Lạc tâm căng thẳng, bởi vì tầm mắt của hắn cũng không phải rơi vào trên người của bé trai, mà là rơi vào trên mặt Trình Tiếu Nghiên!
Gần như là ở lúc tay người đàn ông áo đen sẽ lập tức đụng phải Trình Tiếu Nghiên thì Cố Lạc đem cái ly trong tay chợt hướng khuôn mặt người đàn ông ném qua, hô to một tiếng: "Snake!"
Người đàn ông bị nước trà nóng dội vào mắt, kêu rên một tiếng che mắt, Cố Lạc bay lên một cước trúng bụng người đàn ông, ép hắn cúi người xuống. Cơ hồ trong cùng một lúc, ba người đàn ông ở ngoài cửa bắt đầu hướng bên này đến gần. Chuyện xấu đột nhiên xuất hiện khiến Trình Tiếu Nghiên ngẩn ra, nhớ tới Cố Lạc lúc trước đã nói qua, phản ứng cực nhanh đứng dậy, mới bước một bước liền bị Cố Lạc kéo trở lại, nhỏ giọng nói: "Cửa sau!"
Chủ cửa hàng hình như lại càng hoảng sợ, vừa muốn nổi giận chất vấn, trong giây lát súng trong tay Cố Lạc đã chỉ về hướng hắn, tất cả điều muốn nói đều chỉ có thể nuốt trở về, ngồi ở trên ghế sa lon không dám khinh xuất vọng động. Đừng nhìn bình thường suy nghĩ của Trình Tiếu Nghiên cùng người bình thường không giống nhau, lúc này phản ứng nhanh chóng ngoài dự đoán, di chuyển một cái xuyên qua khe hở ghế sa lon chạy đến cửa sau.
Cô không thấy đồng thời ở lúc cô chạy ra, ánh mắt của chủ cửa hàng bỗng chốc trở nên hung ác, ngoài ý muốn đá rơi súng của Cố Lạc.
Tay Trình Tiếu Nghiên sau khi mở cửa ra không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, người đàn ông áo đen đã thẳng người lên, mặt lộ vẻ sát khí, thẳng hướng Cố Lạc giơ quyền mà đến.
Cố Lạc không để ý tay đau, linh hoạt lắc mình né tránh, thuận tay kéo khăn trải bàn, đá ngã giá hàng chặn lại đường. Đang tránh né đối phương lại một quyền vô ích, vung khăn trải bàn đổ mấy thùng dầu không biết tên trên bàn, ném một cái bật lửa, một đạo tường lửa khác kịp thời ngăn trở con đường ba người đàn ông muốn đi cửa sau bắt Trình Tiếu Nghiên, cũng đồng thời ngăn trở đường lui của chính cô.
Mấy người bao bọc vây quanh Cố Lạc, lòng của Trình Tiếu Nghiên níu chặt, tầm mắt hai người cách một tường lửa đốt, Trình Tiếu Nghiên biết lúc này nếu mình ở hiện trường càng làm cho cô phân tâm, cắn răng, chạy vào trong mưa to giàn giụa.
Cố Lạc không rảnh để nghĩ nhiều, đối phương từng quyền sinh gió xẹt qua vành tai, quyền nhanh chóng nhanh chóng mà mãnh liệt, nhằm thẳng chỗ yếu. Cố lạc lắc mình xuyên qua giữa giá hàng, liên tiếp tránh né mấy lần công kích, rốt cuộc đợi cơ hội lấy ra một khẩu súng khác, nhắm ngay người cách mình gần nhất bóp cò súng.
Người đàn ông theo tiếng ngã xuống, Cố Lạc trước mắt cũng chợt hoa lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook